Quyển 8- chương 33- Chờ đấy!
" Điền tướng quân."
Theo một thanh âm vang vọng trong sơn cốc, các robot Jaban đang biến ảo trận hình trong màn khói thuốc súng, yểm hộ cho nhau thoát khỏi cuộc chém giết của mười chiếc robot màu trắng. Mấy phút sau, theo vài chiếc robot [Toyama] lẻ loi ở trung ương bị nổ tung thành năm bảy mảnh, toàn bộ chiến trường đã biến thành một vòng vây dày đặc hình tròn, bao lấy mưởi chiếc robot màu trắng ở giữa làm trung tâm.
" Ai?" Mập mạp khoát tay chặn lại, khiến cho đám tay chân đang đánh đến quên mình và cố gắng tiếp tục giết vào trong đàn robot phải dừng lại, mờ mịt nhìn quanh: "Ai kêu ta?"
"Có thể nhìn thấy ngài ở chỗ này, thật đúng là vinh hạnh của tôi." Ono Hayato cầm máy liên lạc của robot chỉ huy, ngữ khí lạnh lùng mà cứng rắn: "Kẻ hèn này là sư đoàn trưởng Ono Hayato của sư đoàn thiết giáp 59 lục quân hoàng gia Jaban. . ."
"Chưa từng nghe qua." Thần sắc mập mạp càng thêm mờ mịt.
Vốn luôn có tiếng tăm lừng lẫy trong toàn bộ lục quân Jaban, biểu tình của Ono Hayato chợt cứng đờ, lập tức cười nhạt nói: "Tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi. . . Tên tuổi Điền tướng quân mới là như sấm bên tai."
" Ngươi biết ta?" Mập mạp có chút kỳ quái, tròng mắt đảo loạn một hồi. Mễ Lan nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, hai người liếc nhau, đều có chút kinh nghi bất định.
Mập mạp chưa từng giao thủ với quân Jaban tại tinh hệ Bermuda, cũng chưa từng chen chân lên danh sách chỉ huy tối cao của liên quân Phỉ Minh. Là một gã thiếu tướng của một tiểu quốc, người biết hắn cũng không nhiều, mà đại bộ phận đều là nhìn một cái rồi quên luôn, càng đừng nói đến chuyện nghiên cứu hiểu rõ hắn. Quan trọng hơn chính là, không có mấy người biết hắn đến nơi đây, lúc này lại bị một gã sư đoàn trưởng Jaban gọi đích danh, thế nào cũng cảm thấy có chút ý vị sâu xa.
Thanh âm xa xa truyền tới cao điểm 415, trên trận địa lặng ngắt như tờ.
Từ cao điểm nhìn xuống phía dưới, robot Jaban đang cuồn cuộn tuôn ra ngoài căn cứ như thủy triều, bao vây tầng tầng xung quanh mười chiếc robot [Lôi Đình] màu trắng.
Lần này, quân Jaban dĩ nhiên xuất động hai trung đoàn thiết giáp đủ biên chế của sư đoàn 59 và ba tiểu đoàn của sư đoàn 172. Tổng số hơn ba nghìn chiếc robot chen vai sát cánh, rậm rạp dày đặc đến đếm không xuể. Đám người mập mạp ở trong đám robot này giống như một miếng bọt biển trăng trắng trong cơn thủy triều lúc hoàng hôn.
Mà điều khiến cho các chiến sĩ Trenock cảm thấy kinh hãi chính là, ở phía chính diện ngoài vòng vây, hơn bốn trăm chiếc robot Jaban đã tập kết thành trận hình đột kích tam giác sắc bén.
So với robot [Toyama] đời thứ 8 thường thấy của Jaban, robot [Linh Miêu] đời thứ chín lại có sự khác biệt. Đây là một robot nửa hình người. Nửa thân dưới giống như sư tử, phối hợp với nửa thân trên hình người, khiến cho những chiếc robot này thoạt nhìn có vẻ hung ác dữ tợn và tràn ngập sức bật. Thân thể của chúng hơi nghiêng về trước, phảng phất như giấy tiếp theo sẽ đột nhiên lao tới phía trước, xé rách tất cả kẻ địch ở trước mặt.
Rất nhiều chiến sĩ Trenock đều nhận ra loại robot này. Đặc điểm của chúng hoàn toàn giống với đặc điểm phân biệt của robot [Cơ Bạo] đời thứ mười trong lời đồn của bộ đội thiết giáp lục quân Jaban.
Đây là chiến lực cực mạnh của lục quân Jaban, là robot đỉnh cao nhất của đế quốc Jaban vốn lạc hậu mười năm về mặt tích lũy kỹ thuật so với hai đại siêu cấp đế quốc, đến nay tổng số lượng phân phối không quá mười nghìn chiếc. Người được điều khiển loại robot này, đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Mà hiện tại, chúng nó dĩ nhiên lại xuất hiện ở đây, hơn nữa hiển nhiên là chỉ dùng để nhằm vào đám người mạp mạp.
Các chiến sĩ trên trận địa trong lúc nhất thời nóng lòng như lửa đốt. Để đối phó với mười chiếc [Lôi Đình], đám người Jaban này không chỉ xuất động toàn bộ sư đoàn, vận dụng robot đỉnh cao nhất, thậm chí còn dùng ngôn ngữ để kéo dài thời gian, ung dung bố trí. Đây vốn là chút khôn vặt, thế nhưng hết lần này tới lần khác, đám người mập mạp chỉ có thể đứng ngây ra ở trung ương, ngây ra mà đối thoại với đối phương, làm như không thấy đối với biến động ở xung quanh!
" Tôi đương nhiên là biết ngài. . ." Ono Hayato cầm máy liên lạc đảo qua đảo lại giữa năm ngón tay, hạ mi mắt, suy nghĩ nói: "Bắt tù binh hoàng đế Gatralan, lại nuốt sống hai hạm đội cấp Tượng của Humphrey, một người như vậy, nếu như Tây Ước tôi không quan tâm trọng điểm, trên dưới cả bộ tình báo của chúng tôi đây đều nên lấy tội lơ là nhiệm vụ mà bị đưa lên toà án quân sự rồi."
Lần này, mập mạp đích thực là đã giật mình một cái, run giọng nói:" Trọng điểm quan tâm?"
"Thế nhưng. . ." Ono Hayato không thèm để ý đến vấn đề của mập mạp, chỉ tiếp tục nói: "Tôi có chút khó hiểu. Tục ngữ nói ngàn vàng không nên đặt ở nơi đầu đường, thân là thống soái Phỉ Quân, vị trí hiện tại của ngài hẳn là ở bộ chỉ huy của ngài, mà không phải một mình mạo hiểm xuất hiện ở chỗ này. . . Ngài không nên tới, ở đây quá nguy hiểm rồi."
Trong robot, khóe miệng Mễ Lan chợt cong lên, cùng mập mạp nhìn nhau cười.
"Ta sai rồi, lần sau ta sẽ không đến nữa." Mập mạp vừa cười híp mắt lợi dụng cơ hội vuốt ve bàn tay Mễ Lan, vừa nói: "Ta bây giờ đi có được hay không?"
" Phi! Mập mạp chết tiệt, ta sẽ không cho ngươi đến nữa đâu." Mễ Lan nhẹ nhàng phun một ngụm, trong lòng thì ngọt ngào. Mập mạp vì sao lại đến đây, nàng tự nhiên là biết rõ nhất. Mặc dù lúc này trên chiến trường bốn phía cường địch bao vây, cũng chỉ giống như đóa hoa dưới ánh trăng. Nàng cười yêu kiều, hà hơi lên mặt mập mạp, thấp giọng nói:" Nếu đã đến rồi, ngươi còn chạy trốn được sao?"
" Thả ngươi đi?" Ono Hayato liền ngẩn ra, bỗng nhiên cười ha hả:" Điền tướng quân hiện tại nói lời như vậy, có phải là đã hơi trễ một chút rồi không?"
Theo vô số robot Jaban mau chóng di dộng phía ngoài, một vòng vây hình tròn thật lớn đã thành hình, tầng tầng robot Jaban với các đội hình đơn vị đại đội đang đan xen hỗ trợ lẫn nhau, bao vây lấy trung tâm, kéo dài liên tục về phía xa. Robot một người lái, robot cỡ trung, robot hạng nặng. . . nhiều không kể xiết.
Thanh âm Ono Hayato dần dần chuyển lạnh:" Ngươi đã giết nhiều chiến sĩ Jaban của ta như vậy, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Các sĩ quan đứng ở phía sau Ono Hayato, khi nhìn về chiếc robot màu trắng ở phía trong vòng vây đều giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc. Bọn họ thừa nhận đám người kia rất lợi hại, thế nhưng, bọn họ tuyệt đối không tin chuyện dựa vào mười chiếc robot là có thể xông ra được vòng vây trùng điệp của cả một sư đoàn thiết giáp. Đừng nói là tác chiến, cho dù đứng một chỗ cho những chiếc robot này giết, cũng có thể mệt chết bọn hắn!
Đoạn hội thoại này của Ono Hayato chỉ bất quá là muốn kéo dài thời gian bố trí mà thôi --- thời gian cần cũng không nhiều, bất quá chỉ là mười giây ngắn ngủi, chỉ cần những chiêc robot này ngây người đứng yên một lúc là được.
Chiến tranh vốn chính là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Đối với Ono Hayato mà nói, bất quá chỉ là há mồm nói hai câu, bất luận có được hay không thì cũng không tổn thất cái gì. May mắn chính là, vị "nh hùng Leray" này dĩ nhiên lại ngu ngốc nhảy vào tròng như vậy. Càng buồn cười hơn là, hắn thế mà còn hi vọng có thể được thả hắn đi! Có điều, giọng nói của hắn, nghe lại có chút không đúng. . .
" Ngươi muốn làm gì?" Trong robot đã truyền đến thanh âm kinh hồn táng đảm của mập mạp.
Ono Hayato nhìn mấy điểm màu trắng trong cơn sóng triều kim loại màu đen rậm rạp, cười lạnh nói: "Ngươi đầu hàng. . ."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy trong robot phát ra một tiếng cười duyên, một giọng nữ thanh thúy quyến rũ đã truyền đến:" Ta muốn làm gì? Mập mạp chết tiệt, xem ta thu thập ngươi thế nào!" Nói xong, tiếng đùa giỡn hi ha của một nam một nữ liền hòa vào với nhau.
Một hồi gió lạnh thổi qua, toàn bộ sơn cốc lặng ngắt như tờ.
Ngay cả các chiến sĩ Trenock trên cao điểm 415 cũng hai mặt nhìn nhau – Tay sư đoàn trưởng Jaban kia không có bị chảy máu não đi.
Sắc mặt của Ono Hayato và đám quan quân Jaban phía sau liền trở nên trắng bệch.
Nữ nhân, trong chiếc robot này, dĩ nhiên còn có một nữ nhân. Cái tên Leray kia không chỉ mang theo nữ nhân đi đánh trận, lại còn tán tỉnh ve vãn cùng nữ nhân của hắn ở trước mặt nhiều người như vậy!
Trong tiếng đùa giỡn không kiêng nể gì cả, những lời Ono Hayato nói trước đó, có vẻ như là tự tác đa tình, thật là buồn cười.
Một cảm giác nhục nhã khó có thể nói rõ chợt xông lên đại não. Lửa giận đã đốt cháy thần kinh của Ono Hayato. Tay hắn gần như muốn bóp nát chiếc máy liên lạc. Trên mặt như thiêu như đốt, hắn chưa bao giờ biết, mặt mình còn có thể nóng đến như vậy!
Ono Hayato giận quá hóa cười, ngón tay thon dài đùa nghịch máy liên lạc, con mắt khép hờ, ánh mắt như đao, tiếng cười càng ngày càng lạnh, nói:" Cứ cười cho thỏa thích đi, chờ ta đập vỡ robot của ngươi, đem nữ nhân của ngươi lột sạch sẽ, ném cho đám binh sĩ nhục nhã thoả thích trước mặt ngươi, ta xem ngươi còn cười được nữa không!"
Trả lời hắn, chính là một hồi im lặng.
Robot đang cười đùa bỗng nhiên trở nên yên lặng. Nhìn chiếc robot màu trắng kia chậm rãi nghiêng đầu sang bên này, Ono Hayato bỗng nhiên cảm thấy một hồi tim đập nhanh một cách khó hiểu.
Hắn cắn răng, bật ra từng từ trầm thấp lạnh lẽo từ trong kẽ răng.
" Tấn công!"
Vừa dứt lời, vô số pháo năng lượng trong nháy mắt đã bao trùm lấy trung tâm vòng vây .
Từng luồng ánh sáng trắng dày đặc liên tục xẹt ngang qua mặt đất, tiếng nổ chói tai tràn ngập không gian. Theo sự rung chuyển của mặt đất, tiểu đoàn Chim Cắt tập kết bên sườn ngoài cũng đồng thời bắt đầu đột tiến với tốc độ cao. Vài giây sau, những chiếc robot nửa hình người này giống như một thanh đao nhọn men dọc theo khe hở vòng vây đang tách ra như bọt sóng đầu thuyền, hung ác độc địa mà lao về phía trung tâm chiến trường.
"Giết!"
Khi nhóm [Cơ Bạo] đầu tiên xẹt qua giữa không trung, giống như thác nước Thiên Hà mà lao về phía trung ương chiến trường đang tràn ngập khói thuốc súng, hơn ba nghìn robot Jaban đồng thời bộc phát ra một tiếng hét sát khí tận trời!
"Bảo bối, trước tiên đừng chọc ta ngứa, để ta giải quyết xong bọn họ rồi sẽ lại chơi tiếp với ngươi." Trong tiếng hét vang vọng thiên địa, tiếng cười đùa lại vang lên, là một thanh âm run run của một người đang thở hồng hộc.
Sự xung phong như dời non lấp biển của các robot [Cơ Bạo] cùng với hỏa lực bao trùm dày đặc như mưa xối xả đang tập trung lại ở trung tâm chiến trường, tạo thành một làn sóng xung kích cuồng bạo quét ra khắp bốn phía, phát ra một tiếng ầm vang kinh thiên động địa.
"Ầm! . . ." Trong tiếng ầm vang, mười thân ảnh màu trắng giống như tia chớp đang vụt lóe sáng trong màn cát bụi đầy trời.
Các chiến sĩ trên trận địa 415 chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bọn họ thấy mười thân ảnh này đang bay nhảy xuyên qua màn mưa sao băng do pháo năng lượng tạo thành. Lửa đạn dày đặc phảng phất như đều tránh né bọn họ, xẹt qua bên cạnh bọn họ, bắn thẳng vào mặt đất, làm dậy lên từng đám mây hình nấm.
Động tác của bọn họ thật là đẹp đẽ, thật là chuẩn xác, thật là mau lẹ! Giống như ngựa thần lướt gió, giống như chớp giật ngang trời. Từng bước chân của bọn họ đều vừa vặn dậm theo tiết tấu của nhịp tim đập, theo nhịp tim càng lúc càng nhanh, tốc độ của bọn họ cũng càng lúc càng nhanh. Rốt cục, khi bọn họ tụ tập lại cùng một chỗ, tạo thành trận hình đột kích tam giác tiêu chuẩn, liền giống như một thanh đao xé rách hư không đột nhiên xuất hiện trong màn cát bụi lửa cháy đầy trời, nhanh như điện chớp. Ở trước mặt của bọn họ, chính là đám đông công kích như thủy triều của các robot [Cơ Bạo].
Một trăm mét, năm mươi mét, mười mét. . .
Robot song phương va chạm lại cùng một chỗ, trong nháy mắt đã đan xen vào nhau.
"Giết!" Một tiếng quát lớn vang lên.
Ánh trắng chợt lóe, lửa cháy tận trời, hơn mười chiếc [Cơ Bạo] Jaban giống như cọng rơm nát bấy bị hất lên trên không.
Tốc độ tay của mập mạp đã tăng lên đến bảy mươi ba nhịp mỗi giây. Dưới sự điều khiển của hắn, robot liền hóa thành một ngôi sao băng màu trắng. Đao laser trong tay quét ngang, một chiếc [Cơ Bạo] mới chỉ kịp cầm rìu chiến ion trong tay dựng thẳng lên. . .
Ánh đao qua đi, đầu rìu đã bị gọt bay lên trời, phần bụng của robot nửa hình người bị trực tiếp cắt ra. Linh kiện mất đi sự khống chế bị bắn ra ngoài trong sự di chuyển tốc độ cao của động cơ robot. Hai đoạn thân thể văng trên mặt đất với tư thế khác nhau, ma sát tạo nên vô số hoa lửa bùn đất, đụng vào trong đám robot đồng bạn.
"Ngu ngốc! " Mập mạp hắc hắc cười nhạt.
Trong lần tập kích trước đây, hắn cũng không để cho mọi người sử dụng toàn lực. Tính năng của robot đời thứ mười hai vẫn luôn bị khống chế ở trình độ của robot đời thứ mười.
Sau khi kiểm tra trên trận địa, nhận thức của mập mạp về loại robot này vẫn còn rất nông cạn. Thế nhưng, khi điều khiển robot tập kích căn cứ, lại đánh đấm liên hồi trong đàn robot Jaban, mập mạp đã biết được, loại robot tập hợp công nghệ cao nhất của các quốc gia Phỉ Minh này đã vươn tới tính năng chiến đấu cực hạn mà thời đại này có thể làm được.
Lớp thiết giáp phía ngoài của [Lôi Đình], sử dụng chính là kỹ thuật hợp kim của cộng hòa Phỉ Dương. Tuy rằng so với kim loại sinh vật hai trạng thái của [Logic] thì kém hơn một đẳng cấp, thế nhưng loại thiết giáp do mấy chục loại nguyên tố khác nhau cùng với hơn hai trăm trình tự chế tạo nên này, đủ để ngăn chắn đao laser của robot [Thần Tứ] bổ một phát toàn lực. Quan trọng hơn là, loại kim loại này có thể chế tạo quy mô lớn.
Mà tại số liệu sức bật trong nháy mắt vốn quan trọng nhất của động cơ robot, so với robot đời thứ mười một Phỉ Dương thì gấp hai lần, so với [Thần Tứ] đời thứ mười Phỉ Dương thì gấp bốn lần! Trong lúc kiểm tra ở căn cứ, [Thần Tứ] căn bản không thể chịu đựng được công kích của [Lôi Đình]. Nắm tay của [Lôi Đình] có thể trực tiếp đập nát cánh tay máy móc của [Thần Tứ], nện vào trong thân thể.
Còn có hệ thống điều khiển robot nữa, cũng là nhất tuyệt.
Mập mạp không thể không bội phục các chuyên gia đã nghiên cứu ra hệ thống điều khiển này. Hệ thống này tuy rằng không thể so sánh với kỹ thuật điều khiển bắng não bộ của Binalter, thế nhưng nó có thể làm gia tăng kỹ thuật điều khiển của người điều khiển robot. Rất nhiều chỗ tiêu hao tốc độ tay, tại hệ thống điều khiển này đều đạt được sự gia tăng phụ trợ hoàn mỹ.
Tuy rằng gia tăng cũng không nhiều lắm, thế nhưng đây dù sao cũng là một ý tưởng thiên tài, đồng thời bước ra một bước vững chắc. Mà đối với chiến sĩ robot cấp mười có tốc độ tay vượt quá sáu mươi nhịp, gia tăng 5% thôi đã đủ để cho người ta mừng rỡ như điên rồi. Loại hệ thống điều khiển này, đơn giản là chính là bổ sung hoàn mỹ cho võ học robot.
Còn có hệ thống truyền động hai khớp nối lệch hướng kiểu mới; hệ thống điều khiển ngắm hỏa lực và hệ thống phòng ngự năng lượng ngang tầm tàu hộ vệ loại nhỏ; rồi hệ thống giảm xóc đàn hồi cao dùng để giảm bớt lực tác dụng, lại thêm hệ thống quấy nhiễu mới được nghiên cứu phát triển, có thể tiến hành quấy nhiễu điện tử mạnh mẽ. . . Loại robot như vậy, làm sao robot đời thứ mười có thể chống lại được? !
Nếu như loại robot này được lắp thêm máy từ lực của Phỉ Quân, lại thêm động cơ chiến hạm mini được nghiên cứu hoàn thành dựa trên bản ghi chép của Kaspar, lại đem hệ thống điều khiển tăng lên một bậc nữa. . . Con mẹ nó, chỉ nghĩ đến thôi mà đã nhịn không được muốn "dâng trào" rồi.
Robot vặn người một cái, đôi chân máy dưới tác dụng của thanh truyền lực cao tần liền xé gió song phi. Hai chiếc [Cơ Bạo] xông đến trước mặt bị đá trúng ngực, bay ngược ra ngoài giống như bao tải. Không đợi rơi xuống đất, tay phải mập mạp đã gõ ra một loại chỉ pháp cổ quái loạn mắt trên bàn phím, đao laser trong tay robot lập tức xẹt qua một vệt cong hình cung.
" Hàng Ma Đao!" Trong tiếng hét vang, một ánh đao đã hiện lên nhanh đến nỗi không kịp nhìn rõ, ba chiếc [Cơ Bạo] lập tức bị ánh đao dài ba mét chém thành sáu đoạn.
"Sảng khoái!" Mập mạp vội vàng hôn trên mặt Mễ Lan một cái, kéo cần điều khiển. Robot liền hóa thành một chùm sáng trắng bắn thẳng đi.
" Hàng Long Thập Bát Chưởng!"
" Lục Mạch Thần Kiếm! "
" Lăng Ba Vi Bộ! "
"tiểu Lý phi đao. . . Con mẹ nó, ai thiết kế ra chiêu này?"
Mễ Lan ôm bụng cười đến cười run rẩy hết cả người, nhìn mập mạp đắc ý vừa đánh vừa kêu, bận đến túi bụi.
Bảy mươi hai chiêu võ học robot được mập mạp luân phiên sử dụng, bước tiến dưới chân, lộ tuyến xuất chiêu, công suất động cơ, góc độ xoay người,. . . Những chiêu thức từng được Rắm Thối tính toán chính xác này đã trở thành bản năng của hắn.
Đao laser trong tay chém trái chém phải, thế như chẻ tre. Bất kể đứng trước mặt là ai, bất kể là ba chiếc, bốn chiếc hay là bảy tám chiếc robot, chiếc robot [Lôi Đình] màu trắng đều liên tục đánh nát. Mười chiếc robot, mười thanh đao laser tung bay, mười vệt sáng trắng nhanh như điện chớp, trong dòng thủy triều kim loại Jaban đen nghìn nghịt, thẳng đường hát vang đẩy mạnh.
Trên bình nguyên sơn cốc, tiếng chém giết rung trời.
"Giết! Giết! Giết!" Tập trung toàn bộ lực lượng tiểu đoàn nghênh chiến, mí mắt William đang muốn nứt ra, giận dữ hét lên. Dưới sự chỉ huy của hắn, binh sĩ tiểu đoàn Chim Cắt dũng mãnh gan dạ, người trước tiếp nối người sau, xung phong về phía trước.
Từng chiếc lại từng chiếc, từng nhóm lại từng nhóm, từng đám lại từng đám. . .
William đã giết đến đỏ cả mắt rồi.
Uy danh của tiểu đoàn Chim Cắt không phải là nhờ chém gió mà ra, mà là được giết ra từ trong biển máu biển lửa.
Mỗi chiến sĩ của tiểu đoàn Chim Cắt đều là do Ono tự mình lựa chọn. Từ ngày tiến vào tiểu đoàn Chim Cắt, bọn họ đã phải tiếp nhận sự huấn luyện nghiêm ngặt nhất, sự mãi giũa tàn khốc nhất. Lúc người khác ăn, bọn họ đang huấn luyện. Lúc người khác nghỉ ngơi, bọn họ vẫn đang huấn luyện. Tỉ lệ đào thải cao đến 40%, khiến cho ai nấy đều không dám có chút buông lỏng nào.
Trong lúc huấn luyện, bọn họ chỉ có thể liều mạng thì mới có thể chiến thắng được. Mà ở trên chiến trường, bọn họ tương tự cũng chỉ có liều mạng thì mới có thể sống sót!
Những chiến sĩ robot này đều là tinh anh trong thanh niên Jaban. Bọn họ có tín niệm kiên định, ý chí ngoan cường, coi vinh dự như sinh mệnh. Bọn họ đã từng nhiều lần phát động xung phong về phía quân địch có số lượng vượt xa mình, đã từng nhiều lần làm mũi đao xuyên thủng từng phòng tuyến của quân địch, cũng từng nhiều lần vượt xa ngàn dặm, tung một kiếm kết liễu đối thủ.
Bọn họ là kiêu ngạo của sư đoàn 59, là kiêu ngạo của tập đoàn quân số 2, là vương bài của Ono Hayato!
Chiến tích của bọn họ đã giành được cho bọn họ huân chương của hoàng thất, giành được được địa vị tôn quý, giành được tôn trọng, giành được thanh danh bách chiến bách thắng, giành được tất cả những gì có thể giành được!
Sự kiêu ngạo của bọn họ không cho phép bọn họ cúi đầu với một gã lính quèn của một tiểu quốc, với chín kẻ bị trục xuất của một Mars thấp hèn.
" Ầm!" Móng vuốt sắc bén như sư tử của một chiếc [Cơ Bạo] đang dậm mạnh trên mặt đất, robot lướt đi, nhằm về phía một chiếc [Lôi Đình] màu trắng. Rìu chiến ion trong tay [Cơ Bạo] giơ lên cao rồi đột nhiên bổ xuống, rìu chiến thế lớn lực trầm, ma sát ra trong không khí thành một ngọn lửa hình cung, trong chớp mắt đã bổ tới đỉnh đầu của [ Lôi Đình].
"Chết đi ! ! !" Chiến sĩ Jaban cấp tám trong [Cơ Bạo] trợn mắt hét lớn, tốc độ tay gia tăng tới cực hạn.
Chiếc robot màu trắng ở trước mặt hắn đang bị hai đồng bạn của hắn liều mạng quấn lấy. Cơ hội trong chớp mắt này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Chiếc rìu chiến đã bổ trúng robot màu trắng. Sau đó, liền rơi xuống mặt đất.
Gã cơ sĩ Jaban nhìn vô số bùn đất và đá vụn bắn tung tóe lên từ trên mặt đất bị phá vỡ, nhìn thân ảnh vốn bị bổ trúng chợt lóe lên một cái đã biến mất trước mắt mình, nhìn hai gã đồng bạn trong nháy mắt hóa thành hai quả cầu lửa nổ tung.
" Ảo ảnh. . ."
Khi hắn ngơ ngác phun ra cái từ này, hắn đã thấy một thanh đao laser chui vào từ lớp vỏ bọc kim loại bên trái khoang lái, phá vỡ phần trang trí đàn hồi dạng lưới, phá vỡ đài điều khiển, ghế ngồi cùng với thân thể của chính mình, lại xuyên ra ngoài từ vết rách của vỏ bọc kim loại phía bên phải.
Đây là robot gì, làm sao lại có đao laser kinh khủng đến như vậy. . .
Khi tử vong ập đến, đại não của gã cơ sĩ Jaban đã dừng lại trong sự nghi vấn mà hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết đáp án.
Trung tâm chiến trường, robot Jaban đang ngã xuống từng đám từng đám trong ánh đao.
Chưa có ai từng chứng kiến một cuộc tàn sát như vậy. Dạng tình huống này hẳn là nên xảy ra khi một đoàn người dân thường bị súng máy năng lượng bắn phá, mà không phải là trong cuộc chiến đấu giữa các robot với nhau.
"Trung đội 1, trung đội 2 đại đội 1, lên!"
"Trung đội 2 đại đội 2, cánh trái, chia cắt bọn chúng!"
"Trung đội 3 đại đội 1, đứng vững, không để bọn chúng tiến vào. . . Chết tiệt, trung đội 1 đại đội 3, lên!"
Trung tá William không ngừng đưa vào binh lực, hắn thậm chí đã không nhớ rõ là mình đã hạ xuống những mệnh lệnh gì. Hắn chỉ đỏ cả mắt lên, giống như máy móc mà căn cứ theo tình hình chiến cuộc không ngừng biến ảo trước mắt, chỉ huy bộ hạ tham gia tiến công. Thế nhưng, từng đợt công kích như thủy triều, chỉ cần va chạm mười viên đá ngầm màu trắng kia, đều đã biến thành bọt sóng nát bấy!
Một đại đội hoàn chỉnh đi vào, không đến năm phút đồng hồ đã bị giết không còn một mảnh. Đại đội thứ hai đưa vào, cũng gặp phải cảnh ngộ tương tự.
"Tiểu đoàn trưởng, hỏa lực bao trùm vô hiệu. Đánh không trúng bọn hắn! Bọn hắn quá nhanh rồi!"
"Tiểu đoàn trưởng, ngăn không được, chúng ta không thể áp sát!"
"Tiểu đoàn trưởng, bọn hắn lại chuyển hướng rồi!"
Nghe các tiếng thất kinh chưa bao giờ có trong kênh liên lạc, trong đầu William chỉ là một khoảng trống rỗng. "Tại sao lại như vậy? ! Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Đây là robot gì, trong robot của Phỉ Minh không có loại như vậy!"
Lại một dự định chia cắt chặn đường bị thất bại nữa.
Mười chiếc robot màu trắng mau lẹ qua lại, không ngừng yểm hộ cho nhau. Khi thì mở rộng bành trướng như cánh hoa nở rộ, khi thì lại sít sao thu nạp đến cùng nhau. Không biết từ lúc nào, hai trung đội vừa mới đưa vào đã bị bọn họ xuyên thủng. Năm chiếc robot màu trắng tiếp tục chém giết trong đàn robot, còn năm chiếc khác thì trong nháy mắt khi xuyên thủng tầng ngăn chặn, liền quay người từ góc khác mà giết trở lại.
Bọn người kia muốn làm gì, lẽ nào, bọn họ muốn cứ thế giết sạch toàn bộ sư đoàn thiết giáp? !
Nhìn tiểu đoàn Chim Cắt đã tổn thất gần nửa, nhìn đối thủ ngoại trừ lưu lại vài vết bẩn thỉu trên áo giáp, ngay cả lông tóc cũng không hề thương tổn, một ý nghĩa không tự chủ được đã nảy lên trong đầu William.
Bọn họ là đang lập uy!
" Ầm! " "Ầm! " "Ầm! ". . .
Phảng phất như đang chứng minh cho phán đoán của William, mười chiếc robot màu trắng đồng thời tiến bước, chuyển mình, nhảy lên, vung đao. Một loạt [Cơ Bạo] soạt soạt đồng thời ngã xuống dưới đao, giống như là đang dùng dao cắt dưa chuột vậy!
William ngơ ngác quay đầu lại nhìn thoáng qua về phía căn cứ. Hắn biết, lúc này Ono Hayato sợ rằng đã giận dữ đến cực điểm. Tiểu đoàn Chim Cắt là vương bài của hắn, là sự kiêu hãnh của hắn. Mà hiện tại, sự kiêu hãnh này đã bị đám quân địch kiêu ngạo càn rỡ này dẫm nát dưới chân.
"Oa, em yêu, đừng sờ ở đó." Một thanh âm đang kêu to trong sung sướng.
Bàn tay nắm cần điều khiển của William chợt căng cứng, máu huyết dâng lên, robot liền bắn đi giống như mũi tên.
" Nối liên lạc với William cho ta!"
Ono Hayato nhìn chằm chằm vào màn hình ảo, hình ảnh đang không ngừng biến đổi, từng chiếc robot đang di chuyển với tốc độ cao, chém giết lẫn nhau. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một chiếc robot quen thuộc với hắn, sau khi giao nhau với một thân ảnh màu trắng vừa xẹt qua, đã nặng nề mà ngã xuống trên mặt đất. Trong màn bụi bặm tung bay, vô số robot liền chắn mất tầm nhìn.
" Tướng quân. . ." Sĩ quan liên lạc nơm nớp lo sợ quay đầu lại: "Trung tá William, tử trận!"
Ono Hayato dùng ánh mắt cổ quái mà vô thần, nhìn chằm chằm vào nhân viên liên lạc, sau đó từ từ ngồi xuống ghế. Hắn bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh của Nakayama Tsubasa khi bị bắt làm tù binh.
Chiến tranh hiện đại đã không còn là niên đại của chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Quân địch nhân có hùng mạnh đến mấy, điên cuồng đến mấy, thì cũng không dám lấy mười chiếc robot để đối kháng với toàn bộ một sư đoàn thiết giáp.
Thế nhưng hiện tại, điều này lại đang diễn ra ngay trước mắt mình.
Nakayama Tsubasa có phải cũng có cảm giác bất đắc dĩ như vậy? ! Sư đoàn 172 của hắn ngã xuống trên trận địa 415, lẽ nào mình cũng rập khuôn theo hắn như thế? !
Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Đối phương rõ ràng cũng chỉ có mười chiếc robot, vì sao toàn bộ sư đoàn thiết giáp của mình lại không thể vây khốn được bọn hắn? ! Bọn hắn qua lại trong làn sóng triều robot như cá gặp nước. Ngược lại với các cơ sĩ Jaban sợ ngộ thương, đánh đấm rụt rè chân tay co cóng.
Pháo năng lượng phủ kín trời đất đều không làm gì được bọn hắn. Vừa mới yểm hộ cho nhau để kéo giãn một chút cự ly, thoáng cái đã bị bọn hắn đuổi theo, áp sát, xuyên thấu. . . Khoan vào trong trận hình, lại là một hồi tàn sát!
Đây là loại tác chiến robot mà mình vẫn quen thuộc sao?
Đám robot không hề có sức phản kháng kia, là tiểu đoàn Chim Cắt mà mình vẫn luôn tự hào sao? !
Tiếng cười đùa chói tai kia, phảng phất vẫn đang quanh quẩn bên tai.
Ono Hayato lẳng lặng nhìn màn hình, bỗng nhiên phát hiện ra, mười chiếc robot chẳng biết khi nào đã giết xuyên đến cuối trận hình của tiểu đoàn Chim Cắt, đem vòng vây phía ngoài khuấy đảo đến bước chân đại loạn.
" Sư đoàn trưởng," Một gã thiếu tá bỗng nhiên kêu lên: "Bọn hắn đã hướng về bên này!"
Muốn chém tướng? !
Ono Hayato lãnh tỉnh nhìn một đường cong đang không ngừng tiến về phía trước trên màn hình. Đúng như lời của viên thiếu tá kia, sau khi đám robot màu trắng kia giết ra một khúc cong lớn trong vòng vây, đã quẹo hướng về phía bên này. Phương hướng đầu mũi của đường cong này chính là nhằm về vị trí mình đang đứng.
Toàn bộ sư đoàn thiết giáp không ngừng ùa lên trước, đè ép về phía trung gian, vu hồi về phía sau, nỗ lực chặn đường bọn hắn. Thế nhưng, cái đường cong này không hề dừng lại một chút nào, giống như chiếc vây của con cá mập, xé rách mặt nước.
" Tiểu đoàn 1 trung đoàn 2, quay về, ngăn cản bọn họ."
" Tiểu đoàn 2 trung đoàn 2, đẩy lên trước, ép bọn hắn dừng lại, không hạn chế nổ súng."
Mắt thấy Ono Hayato không hề có chút ý định tránh né, tham mưu trưởng đứng ở bên cạnh hắn liền mau chóng làm ra quyết định.
Bộ đội lập tức vận động dưới sự điều động của tham mưu trưởng.
Ono Hayato cảm thấy viên tham mưu trưởng có chút lo lắng thái quá. Không ai có thể thực hiện hành động chém tướng được dưới sự vây chắn của toàn bộ sư đoàn thiết giáp. Có điều, hắn cũng không có ngăn cản, chỉ cau mày, nhìn chằm chằm vào đường cong đang điên cuồng tấn công và bị trì hoãn tốc độ trong đám robot. Cho tới bây giờ, hắn cũng không rõ được đám người này đến tột cùng là đang muốn cái gì.
Bọn hắn muốn giết cả một sư đoàn sao? Mệt đến muốn chết bọn họ rồi!
Đường cong màu trắng tiếp tục tiến về phía trước. Thong thả mà kiên định. Ba km, hai km. . . Robot Jaban bốn phía đang chạy nhanh trong màn khói bụi cuồn cuộn, cố gắng ngăn chặn bọn hắn lại. Toàn bộ vòng vây đã biến thành hình giọt nước, đại bộ phận binh lực đều tập trung ở giữa robot màu trắng và căn cứ.
Bên trong thì giao chiến kịch liệt, còn bên ngoài thì chuẩn bị bổ sung vào bất cứ lúc nào.
Đây thực sự là một chuyện cười thật lớn. . . Ono Hayato lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám robot màu trắng. Hắn đã chuẩn bị tốt việc nghênh tiếp quân địch ở chỗ này. Nếu như toàn bộ sư đoàn đều ngăn không được bọn hắn, vậy mình cho dù chết thì cũng muốn chết ở chỗ này, nửa bước không đi!
Tôn nghiêm của gia tộc Ono, chính là ở đây.
Nếu chạy trốn dưới sự hộ vệ của toàn bộ sư đoàn thiết giáp, sẽ khiến cho gia tộc Ono vĩnh viễn mất đi sự tôn trọng.
"Đến đây đi! "
Ono Hayato cầm chặt máy liên lạc, giận dữ hét lên: " Đến đi. . ."
Thanh âm đột nhiên tắc nghẹn.
Trong bộ chỉ huy, dưới con mắt nhìn chăm chăm của mười mấy sĩ quan mồ hôi đầy đầu, mười chiếc robot kia bỗng nhiên chuyển hướng, mau chóng đục thủng phần phía sau cánh phải yếu ớt của vòng vây, nhảy lên một sườn núi nhỏ dẫn tới cao điểm 415.
Trước khi tiến vào rừng rậm, bọn họ nhìn thấy một chiếc robot đã hướng về bên này mà giơ lên ngón giữa thật lớn.
Giọng nói của gã mập mạp kiêu ngạo Leray kia đang vang vọng trong sơn cốc.
" Rửa cái mông mà chờ, Lão tử lát nữa sẽ trở lại!"
Tuyên bố khí phách của mập mạp khiến cho cả sơn cốc đều trở nên tĩnh mịch.
Chỉ có lác đác vài phát pháo năng lượng đuổi theo thân ảnh mười chiếc robot màu trắng chui vào rừng rậm.
Nhìn đống hài cốt kéo dài đến vài km trên bình nguyên bồn địa, nhìn khoảng cách gần đến không thể gần hơn với robot chỉ huy khi đám robot màu trắng chuyển hướng, tất cả các binh sĩ Jaban đều phát hiện ra, không biết từ lúc nào thì lưng mình đã ướt đẫm.
Đó là một tên điên.
Một tên điên không hơn không kém!
Bọn họ ngơ ngác nhìn khu rừng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, không biết lúc nào mười chiếc robot khủng bố kia sẽ lại quay về mà chui ra từ trong đó.
SPECIAL KIND OF HERO
Trên trận địa 415, khung cảnh lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu, các chiến sĩ Trenock bị cuộc chiến đấu không thể tưởng tượng nổi này khiến cho hoa mắt mê mẩn đã phục hồi lại tinh thần.
Bọn họ hoang mang nhìn qua thời gian một chút, đã đến thời điểm dự định lui lại.
Trận địa trước sau, mấy chiếc robot điện tử đã mở ra toàn bộ, đứa bé trai kia đang dẫn theo ba binh sĩ điện tử vui vẻ chạy tới chạy lui, đem từng chiếc máy quấy nhiễu chống thăm dò cắm vào robot điện tử thông qua dây tín hiệu.
Một lúc nữa sẽ trở lại?
Các chiến sĩ hai mặt nhìn nhau. . .