S
ampson đang ngơ ngác nhìn chiếc robot phóng qua bên cạnh.
Thân máy hình giọt nước, các đường cong rắn chắc, áo giáp ngoài nhô lên hình cung, cùng với lớp vỏ ngoài được dập toàn thân..... Chiếc robot này đã theo hắn được hai năm rồi, cho dù robot có bị nấu chảy thành nước thép thì hắn cũng có thể nhận ra được.
Trong một đợt phản công ba tiếng trước, hắn đã lái chiếc robot của mình rồi giết chết hai chiếc Toyama đột nhập vào trận địa, đồng thời cũng phải trả giá bằng sự thương tổn nghiêm trọng, cuối cùng mất đi sức chiến đấu của robot.
Hắn đã hỏi Thẩm Minh không dưới mười lần, rằng có thể chữa trị được cho robot hay không. Thế nhưng câu trả lời của Thẩm Minh đều là hành động lắc đầu trong im lặng. Mấy binh sĩ sửa chữa khác trong tiểu đội robot, trên mặt cũng là vẻ uể oải lực bất tòng tâm tương tự.
Thế nên, hắn chỉ có thể cầm lấy súng, rời khỏi robot của mình, trở thành một gã bộ binh tham gia chiến đấu. Chuyện này đối với hắn mà nói cũng không hề khó khăn, dù sao thì chiến sĩ robot bình thường cũng vẫn phải tiếp nhận huấn luyện tương tự.
Chiến đấu đã giằng co được bao lâu, bản thân Sampson cũng không còn nhớ rõ nữa rồi. Hắn chỉ biết là mình cứ lần lượt bò lên trên vị trí xạ kích rồi bắn chết kẻ địch như một cỗ máy. Cho đến khi một chiêc phi thuyền bị bắn rơi đã mang đến một đám lính tạp nham mặc quân phục màu xanh lam.
Khi cái gã mập mạp ghê tởm và đáng xấu hổ dẫn đầu đám lính tạp nham kia, vậy mà lại cố gắng mượn cớ sửa chữa chiếc robot của mình để trốn tránh trách nhiệm chiến đấu của hắn, Sampson liền phẫn nộ rồi.
Hắn hiểu rất rõ tình trạng hư hỏng của chiếc robot của mình. Ngay cả một Thẩm Minh ngày ngày tiếp xúc với robot cũng còn không sửa được, một gã mập mạp sợ rằng [Thái Hành] cũng chưa bao giờ sờ qua thì làm sao có thể sửa chữa được với một cách tay sửa chữa không có số liệu tổng của bản vẽ robot?
Quan trọng hơn chính là, trên trận địa, căn bản cũng không có đủ linh kiện!
Không có gì vụng về hơn lời nói dối và mượn cớ kia được nữa rồi. Cho dù có ngu đến mức nào, Sampson cũng cảm thấy nhục nhã cho chỉ số thông minh của mình.
Trước khi gã mập mạp cởi bộ quân phục thiếu tướng, chỉ mặc một bộ áo chống rét buồn cười rồi ra tay hạ thủ với chiếc robot của mình, hắn đã kêu to các chiến sĩ rời khỏi chiến hào robot. Hắn sợ mình không kiềm chế được mà nã cả băng đạn lia chết cái gã mập mạp này.
Thế nhưng, khi nhìn thấy gã mập chạy tới tuyến đầu trận địa, hắn đã mơ hồ cảm thấy mình đã sai rồi.
Khi mập mạp bắn chết ba gã binh sĩ Jaban, cái ý nghĩ này lại càng ngay càng mạnh liệt. Mãnh liệt đến mức hắn không nhịn được muốn bỏ súng lại và đi tới chiến hào robot xem có đúng là đã sinh ra một kì tích hay không.
Mà khi hắn nhìn thấy chiếc robot đang ở trước mắt này, hắn rốt cục đã hiểu ra, mình có thể đã bỏ lỡ cái gì....
Sampson quay đầu sang, các đồng đội ở bốn phía quanh trận địa vẫn còn đang nổ súng một cách cứng nhắc. Thế nhưng, hắn rõ ràng có thể thấy được sự khiếp sợ trong ánh mắt bọn họ.
Tấm màn nắng đang trải xuống khu vực tuyến đầu trận địa không tính là trống trải của cao điểm 347, bị các hố bom và bóng cây thưa thớt xé rách cho nát vụn và loang lổ.
Bùn đất đá vụn bị các vụ nổ xốc lên giống như các cột nước nhấp nhô. Gỗ vụn cành khô bay đập loạn xạ trong cơn mưa đạn. Mặt đất vẫn còn đang chấn động, khói súng vẫn còn đang che kín bầu trời, tiếng pháo súng đinh tai nhức óc cũng vẫn còn đang vang vọng trong sơn cốc...
Thế nhưng, tất cả đều đã biến thành một hình ảnh bất động trong nháy mắt khi chiếc robot [Thái Hành] rách nát kia nhảy ra khỏi trận địa.
Robot đang đột tiến với tốc độ cao.
Cái đầu của nó chỉ còn lại có một bên. Phần trán bên trái cùng với thiết bị quan sát ở mắt trái giống như đã bị một con chó hoang nào đó xực mất. Cánh tay trái của nó đã bị đứt nửa đoạn, chỉ được hàn một tấm chắn xấu xí ở vị trí khuỷu tay. Trên vỏ máy của nó, các miếng vá kim loại lẫn lộn đang phủ đầy, thoạt nhìn giống như là một gã ăn mày nghèo túng chán chường.
Vị trí không thể tưởng tượng nổi nhất chính là ở đùi phải của nó, đó là một mũi đâm cổ quái, thô to mà xấu xí, mười phần mất tự nhiên. Giữa khung máy màu đen và tấm kim loại được vá vào màu bạc, thậm chí còn có thể thấy được dây rợ và thanh truyền lực đang mau chóng co duỗi!
Đây là chiếc [Thái Hành] vừa mới nằm ở trong chiến hào robot kia sao? Các chiến sĩ hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy một dòng máu xông thẳng lên đỉnh đầu. Đáp án không thể nghi ngờ... Cái trận địa này còn có một chiếc [Thái Hành] nào nữa hay sao?
Thế nhưng, sao nó lại có thể chạy được?!
Mọi người không nhịn được liền quay đầu lại, tìm kiếm cái thân ảnh kia ở trong trận địa.
Mập mạp đang dẫm lên nước bùn, chạy quanh trong chiến hào, đột nhiên dừng lại, ló đầu ra, rồi nổ súng!
Ở trước trận địa, một gã hạ sĩ Jaban đang khom lưng chạy giữa hai gốc đại thụ lập tức ngã gục xuống đất.
Đám binh sĩ Jaban mơ mơ hồ hồ ở trong rừng rậm và con dốc kia lại một lần nữa dừng bước chân tiến lên, đều hoảng loạn mà tự tìm kiếm cây cối và gò đất để làm vật che chắn.
Mập mạp lại đổi một vị trí khác, ló đầu ra, nổ súng!
Khẩu súng trong tay một gã binh sĩ Jaban đang nằm rạp xuống đất bắn lia lịa về phía trận địa lập tức tắc tịt. Đầu của hắn gục sang một bên theo một cách quỷ dị, máu tươi chảy ra từ trên chiếc cổ bị xé toang, thấm vào bùn đất nâu đen.
Chính diện đã không còn quân địch lộ người ra ngoài nữa rồi.
Tựa hồ là thoáng liếc thấy cái gì, mập mạp mau chóng quay người, họng súng liền vẽ ra một đường vòng cung, run lên một cái cực nhẹ.
Ở xa xa bên trái, một gã binh sĩ Jaban vừa mới ló ra liền bất ngửa, mang theo một cái lỗ máu trên trán mà hướng mặt lên trời ngã xuống. Một dải máu đỏ sẫm do mấy chục giọt máu to nhỏ vẩy mạnh ra theo chuyển động ngửa đầu của hắn, văng lên không trung một cách bất lực.
Trước máu tươi rớt xuống mặt đất, mập mạp đã lui đầu thu súng, khom lưng chạy nhanh về phía điểm bắn tỉa kế tiếp.
Trận địa chợt lặng ngắt như tờ.
"Bốp!" Một gã hạ sĩ Trenock hung hăng tát mạnh một cái lên mặt mình: "Ta là con lợn!"
Thấy một gã binh nhất ở bên cạnh đang ngạc nhiên nhìn mình, gã hạ sĩ liền trừng mắt, mắng: "Nhìn cái c*t gì, ngươi mẹ nó cũng là lợn!"
Tiếng súng đã thưa thớt hẳn đi.
Đám bộ binh Jaban đang co đầu rút cổ ở phía sau các gốc cây, gò đất và nham thạch, dựa vào góc độ của sườn dốc để náu mình.
Hầu hết các sĩ quan trong đám người bọn họ đã ngã xuống phía sau bọn họ, nếu như không phải cái gã quý tộc cấp thấp khát máu tàn bạo kia vẫn đang dùng ngôn ngữ ác độc nhất để uy hiếp bọn họ ở trong kênh liên lạc khu vực, bọn họ đã sớm lui về.
Bọn họ chưa bao giờ thấy một lần nào lại có nhiều sĩ quan ngã xuống trong chiến đấu đến như vậy. Gã lính bắn tỉa quỷ thần khó lường kia đã phủ lên tâm trí của bọn họ một tầng bóng ma mãi không tan.
Sự sợ hãi bất cứ lúc nào cũng có thể bị một phát súng vào đầu này giống như từng làn mây mù đang tụ lại từ trên những cỗ thi thể bị bắn chết kia, đến mức khiến cho bọn họ không thở nổi. Đó là một mùi vị của tử vong, có thể cảm nhận được, và cũng có thể ngửi thấy được.
Khi tất cả mọi người cùng nhau xung phong, bọn họ vẫn còn có tâm lý trông chờ may mắn. Mà khi tất cả mọi người đều cúi người xuống, không ai còn muốn mạo hiểm ló đầu ra, trở thành mục tiêu của gã bắn tỉa chết tiệt kia.
Huống hồ, vẫn còn có một chiếc robot.
Trong tuyến đầu trận địa rộng không đến một trăm mét này, đối với bộ binh không có trận địa bảo hộ mà nói, một chiếc robot hầu như là không thể chiến thắng. Binh sĩ Jaban cũng có đủ lí do để lựa chọn chờ đợi. Không có hỏa lực robot yểm hộ, hiệu suất của cái gã bắn tỉa trong trận địa địch kia lại càng cao hơn. Bọn họ là chiến sĩ, không phải là tử sĩ. Dựa theo quy tắc hiệp đồng giữa robot và bộ binh, bọn họ hẳn là nên đợi robot của mình tiến lên nghênh chiến chiếc robot đồng nát của đối phương.
Chiếc robot đồng nát đang xông về phía robot [Toyama] .
Vừa nhảy ra khỏi trận địa, nó đầu tiên làm một cú chuyển hướng khéo léo, rơi về phía bên trái, sau đó chân trái dậm một cái, thân thể liền di chuyển sang bên phải.
Kỹ thuật Khiêu Dược Xuyên Hành hình chữ Z khiến cho nó thoạt nhìn giống như một tia chớp màu bạc. Trong tiếng lẹt xẹt của dòng diện, chiếc robot rách nát với thế như sét đánh mà lao về phía [Toyama] hiện giờ đang có chút sững sờ.
Hô hấp của các chiến sĩ Trenock đương trường đột nhiên đã trở nên gấp gáp dị thường.
Bọn họ nhìn thấy, chiếc [Toyama] sau khi phục hồi tinh thần lại thì liền chuyển nòng pháo, khóa mục tiêu vào chiếc [Thái Hành]. Khi các tia sáng quấn quanh nòng pháo đột nhiên vụt sáng, trái tim đang đập thình thịch của bọn họ giống như đã bị một bàn tay bóp nghẹt!
Đó chỉ là một chiếc robot rách nát được lắp đặt trong hai mươi phút với đủ các loại linh kiện! Đối mặt với chiếc [Toyama] hoàn chỉnh vô khuyết, nó hầu như không có một chút phần thắng nào!
Mà hiện tại, kẻ địch đã nã pháo rồi!
Nash nhắm hai mắt lại, nắm tay hung hăng nện xuống mặt đất. Thẩm Minh cụp mắt, trong miệng thì thào lẩm bẩm, không biết là đang nói cái gì. Phùng lão ở một bên thì vẫn đang nhìn chằm chằm vào mập mạp. Mà Tôn Bình, thì lại cắn chặt răng, khẩn trương quay đầu đi.
Pháo năng lượng chợt lóe mà qua. Thân thể của [Thái Hành] hơi nghiêng, phảng phất như một con cáo bạc đang chạy nhảy ở trong núi rừng, né tránh đạn pháo một cách ung dung mà phiêu hốt.
Đạn pháo bắn thẳng đến bắn thẳng đến con dốc, vụ nổ kịch liệt cuốn đất bùn trên mặt đất lên cao, một khóm rễ đại thụ gãy đoạn thoáng cái đã biến thành các mảnh nhỏ bắn mạnh về bốn phía. Trong màn mưa bụi đất tán loạn, khoảng cách giữa [Thái Hành] và [Toyama] chỉ còn không đến 60 mét!
Robot trông thật là rách nát, mà động tác của nó, vậy mà cũng thật là tuyệt vời.
Sau khoảnh khắc trầm lặng ngắn ngủi, trong trận địa đã bộc phát ra một hồi hoan hô vang tận mây xanh!
"Ta là con lợn!" Gã binh nhất vừa mới bị mắng đang nhìn thẳng vào đôi mắt vui mừng hầu như phát cuồng của tay hạ sĩ ở bên cạnh, cũng hung hăng tự vả vào mồm mình một cái.
Hắn chưa bao giờ hi vọng vào kỳ tích. Thế nhưng lúc này, kỳ tích đã xảy ra. Chiếc robot kia đã được sửa chữa, có thể đứng dậy được và nhảy ra khỏi trận địa, né tránh đạn pháo của kẻ địch! Nó có chiến thắng được hay không, con mẹ nó ai mà thèm quan tâm! Được đến giờ phút này cũng đã là thắng lợi!
"Bắn đi! Con mẹ nó đều bắn hết đi!" Một giọng nói khản đặc chợt vang lên.
"Giết!" Các chiến sĩ Trenock phục hồi lại tinh thần, liền thò ngón tay run rẩy bóp chặt lấy cò súng. Tiếng súng giống như một bản hòa âm cao vút, khi nốt nhạc đầu tiên được tấu lên thì đã lên tới cao trào.
Tấm lưới đạn đan xen hung hăng bắn về phía các binh sĩ Jaban ở trên sườn dốc. Bùn đất bay tán loạn trong màn bắn phá như mưa xối, đá tảng vỡ vụn, từng nốt nhạc tạo thành từ tiếng súng và tiếng hô này cứ thế mà dâng trào, mà kịch liệt, mà đinh tai nhức óc.
Bọn họ cần dùng tiếng súng này làm khúc nhạc đệm cho chiến sĩ robot đang lao về phía kẻ địch kia, tiếp thêm sức mạnh tiến lên cho hắn!
Trong tiếng súng bất chợt cao vút, khoảng cách giữa [Thái Hành] và [Toyama] càng ngày càng gần.
"Giết!"
Cosmo kéo mạnh cần điều khiển, robot làm một cú dậm đất hình gấp khúc, bắn về phía kẻ địch như đạn pháo.
"Rác rưởi, muốn chết!"
Trong máy khuếch đại âm thanh của [Toyama] đã truyền tra một tiếng hừ lạnh.
Tất cả những người Jaban, bao gồm cả Corleone đang ở trận địa xuất kích dưới chân núi, đều cảm thấy có chút hoang đường... Một chiếc robot rách nát chắp vá, thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng sẽ gẫy đổ mà cũng dám phát động xung phong vào một chiếc robot một người lái [Toyama] cỡ trung?!
Trong chiến tranh hiện đại, tính năng của robot chính là lớn nhất quyết định thắng bại lớn nhất. Từ tính năng mà nói, [Toyama] và [Thái Hành] đều sàn sàn như nhau, nếu như [Thái Hành] là một chiếc robot hoàn chỉnh mà nói, ai thắng ai bại vẫn còn chưa chắc. Thế nhưng nhìn bây giờ...
Việc này không liên quan đến ngạo mạn tự đại, đây là thường thức! Robot là vũ khí chiến tranh, không phải là món đồ chơi! Ai sẽ tin rằng một chiếc robot ngay cả hai chiếc chân máy cũng đều không giống nhau lại có thể giành chiến thắng trong quyết đấu sinh tử?!
Chiến sĩ robot trong chiếc [Toyama] hừ lạnh một tiếng. Giơ chân bước tới, tung một cú đấm ngang thế lớn lực trầm, nhắm thẳng vào ngực của [Thái Hành].
Là một gã chiến sĩ robot cấp 5, hắn đã từng trải qua vô số trận chiến, kẻ địch đã ngã xuống ở trước mặt hắn vô số kể.
Trong đó cũng không hề thiếu các robot cao cấp, cũng không hề thiếu các cường giả! Thế nhưng chưa bao giờ có có một thằng ngu nào lại điều khiển một chiếc robot chắp vá này! Hắn tuy rằng không thể so sánh với đám chiến sĩ robot trong sư đoàn thiết giáp kia, thế nhưng, trong số các sơ sĩ của sư đoàn bộ binh, hắn coi như cũng là một cao thủ.
Hắn muốn biến đống linh kiện chắp nối kêu vang loạn xị của chiếc robot đang ở trước mắt này trở thành một trận mưa sắt thép khắp bầu trời, hắn muốn thẳng tay bẻ gãy tia hi vọng cuối cùng của đám người Trenock kia!
"Ầm!"
Cú va chạm của hai chiếc robot giống như một quả bom thật lớn vừa nổ tung trong khu rừng.
Tiếng va chạm kim loại chói tai như chấn động hồn phách, làn sóng chấn động cuốn bụi bặm bay lên trời, các cành cây vốn đã bị bom nổ cho trơ trụi đang lắc lư kịch liệt, mấy mảnh lá cây còn sót lại bị hút ra khỏi cành, tung bay trên bầu trời theo làn bụi mù tràn ngập.
Các chiến sĩ đang giao chiến của song phương đều ngừng lại hô hấp.
Làn bụi đã che đậy con mắt của bọn họ , bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hai bóng đen đang chém giết nhau ở trong tiếng va chạm đinh tai nhức óc, trong màn bụi mù trời.
"5... 4... 3..."
Mập mạp ngồi xổm trong chiến hào, thay đạn sạc năng lượng cho súng ngắm.
Trên người hắn đang đầy bùn đất lầy lội, khuôn mặt bị mồ hôi rẽ ra thành từng đường, bên ngoài bộ áo lót quân dụng màu xanh là một bộ áo chống rét, ống quần màu xanh lam bị nhét vào trong giày, đôi tất đã bị thủng hai cái lỗ.
Ở bên cạnh hắn, hai ba gã thương binh Trenock đang nhìn chằm chằm vào hắn, con mắt cũng không nháy lấy một cái, nghe cái miệng của hắn chậm rãi đếm ngược.
Lắp đạn sạc vào xong, một lần nữa mở ra máy phát năng lượng, mập mạp cười hắc hắc với mấy gã thương binh, trong miệng vẫn đếm: "... 2... 1."
Tiếng kim loại vang động kịch liệt đã ngưng bặt! Trong màn khói súng lửa đạn vô tận, chiếc [Thái Hành] rách nát giống như Ma Thần từ trong địa ngục, phá không mà ra trong màn bụi mù đầy trời.
Nó đang chạy nhanh về phía trận địa.
Bụi bặm khắp trời theo các cơn gió trong khu rừng đang cuồn cuộn dâng lên phía sau nó.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên tay nó.
Các chiến sĩ Trenock cắn chặt khớp hàm, kích động đến run rẩy cả người. Mà các binh sĩ Jaban đang nằm úp sấp ở trên sườn dốc thì lại bắt đầu rút lui về phía sau. Đầu tiên là một hai người, sau đó thì càng ngày càng nhiều người tham gia vào hàng ngũ lui về. Đến cuối cùng, cả ba hàng đội hình giăng ngang đã biến thành một đám đông hoảng loạn đâm quàng đâm xiên!
Trước sau không đến hai mươi giây đồng hồ! Chiếc [Toyama] nguyên bản vẫn luôn diễu võ dương oai đã trở thành một con chó chết trong tay [Thái Hành]!
Tiếng hoan hô chợt phóng lên trời cao. Mấy chục hán tử mừng rỡ như điên đang gân cổ tru cả lên.
Khắp trận địa đều là sự mừng vui.