Chương 537: Oẳn Tù Tì.

B

ầu trời đã trở nên u ám dưới làn pháo đạn. Khói thuốc súng và bụi bặm đang che kín toàn bộ ánh mặt trời.

"Ẩn nấp!" Từng tiếng hét thê lương đang vang vọng quang quẩn trên bầu trời trận địa, trong khoảnh khắc đã bị nhấn chìm bởi tiếng pháo đạn đinh tai nhức óc.

Không cần chỉ dạy, tất cả mọi người đều tự nằm rạp xuống, xoay người bò vào trong hầm chịu lực.

Động tác nhanh nhất, đương nhiên chính là mập mạp. Hắn gần như là phản xạ có điều kiện mà khởi động robot, dùng cánh tay máy che chắn cho Nash hiện vẫn còn đang đứng ở trước cửa khoang lái, sau đó lập tức nghiêng người chui vào hầm chịu lực robot.

Theo sát phía sau là mấy gã chiến sĩ Trenock và hơn mười binh sĩ Phỉ Quân. Tất cả bọn họ đều vọt vào căn hầm chịu lực của mập mạp, căn bản là không hề liếc mắt một cái đến các hầm chịu lực khác xung quanh. Nếu không phải hầm chịu lực thật sự không thể nào chứa nổi nhiều người như vậy, chỉ sợ tất cả mọi người đều muốn chui vào trong đó.

Các vụ nổ kịch liệt đang bao trùm cả trận địa.

Đạn năng lượng giống như cơn mưa xối xả rơi xuống trên mặt đất, đục ra từng cái hố to. Sóng xung kích cuồng bạo thì không ngừng càn quét ngang dọc trong đường hầm.

Bên ngoài hầm chịu lực, tường chống đạn kim loại và gian phóng lựu đang phát ra tiếng rên xiết chói tai dưới màn mưa đạn, bùn đất bên trong hầm chịu lực thi nhau rơi lả tả. Súng ống và linh kiện vỡ nát bị nổ bắn tứ tung, đập lên vách hầm vang bôm bốp. Bùn đất đá vụn đầy trời vừa mới rơi xuống lại bị cuốn lên. Luồng ánh sáng trắng từ các vụ nổ quét qua khắp mặt đất, ánh lửa đỏ hồng hừng hực lay động dưới những làn sóng xung kích, khói đen dầy đặc cuồn cuộn bốc lên không trung.

Đây là một cảnh tượng của ngày tận thế. Có điều, chẳng ai thèm quan tâm đến những chuyện này. Các chiến sĩ đang chen chúc ở trong chiếc hầm chịu lực robot rộng lớn, kích động nhìn vào chiếc robot ở trước mắt, cho dù thế nào cũng cảm thấy không thỏa mãn.

Tuy rằng động tác đầu tiên của cái tên ăn mày áo rách này là một cú lăn lộn không đẹp đẽ gì cho cam. Thế nhưng, đối với tất cả những người ở đây mà nói, động tác này quả thực chính là động tác đẹp đẽ tuyệt vời nhất trên thế giới, còn đẹp đẽ hơn gấp trăm ngàn lần hình ảnh một chiếc robot tiên tiến tinh xảo nhất khi thực hiện động tác kỹ thuật cấp tám "Tiểu Bàn Hồi Toàn" vốn được xưng tụng là viên minh châu trên chiếc vương miện của điều khiển robot.

Cú lộn người gọn gàng dứt khoát này đủ để nói rõ rằng chiếc robot này hiện tại đang mạnh khỏe đến mức nào!

Có điều... Khi đám người Nash nhìn thấy khẩu pháo năng lượng vẫn chưa được sửa chữa xong trên robot, ánh mắt đều không khỏi buồn bã.

Bọn họ biết, bên dưới trận địa, một chiếc robot [Toyama] của Jaban đã chuẩn bị xong việc xông lên trận địa. Có lẽ, khi màn lửa đạn còn đang bao trùm, chiếc robot kia cùng với vô số binh sĩ Jaban đã nhảy ra khỏi chiến hào, bắt đầu xung phong về phía trận địa.

Với phương thức tác chiến phối hợp giữa máy móc cơ giới và bộ binh bây giờ mà nói, trong tình huống trên trận địa có robot, vào giai đoạn mở màn của đợt tấn công, nhiệm vụ chủ yếu của robot phe công chính là cung cấp chi viện hỏa lực mạnh mẽ cho bộ binh xung phong.

Điểm hỏa lực thiết lập ở trên trận địa đều là đối tượng tấn công của robot. Bởi vì phải yểm hộ cho bộ binh, thế nên vị trí của robot nói chung là sẽ luôn ở phía trước của đội hình bộ binh. Chỉ có ở khoảng cách một trăm mét cuối cùng, robot mới có thể tăng tốc xung phong, dẫn đầu đột nhập vào trận địa, phá đá mở đường cho bộ binh phía sau.

Nói cách khác, khi kẻ địch tiến vào phạm vi một trăm mét, toàn bộ trận địa sẽ phải gánh chịu công kích tầm xa như vũ bão của kẻ địch.

Nếu chỉ thế thôi thì coi như cũng còn có thể chịu được, dù sao thì phe mình vẫn đang nắm giữ ưu thế về địa hình, còn có trận địa có thể làm nơi yểm hộ. Thế nhưng vấn đề bây giờ chính là, trong trận địa đừng nói đến chuyện là đang không có robot, ngay cả đến pháo năng lượng và máy phóng tên lửa cầm tay cũng đều đã hết sạch rồi.

Thứ duy nhất có thể tạo ra uy hiếp đối với robot địch, cũng chỉ có lựu đạn nhiệt hạch! Nếu như khi kẻ địch xung phong, thông qua quan sát tình trạng hỏa lực của trận địa mà đoán ra được điểm này, như vậy, gã cơ sĩ lái chiếc robot kia chỉ cần không phải là kẻ ngu hay kẻ điên, hắn tất nhiên sẽ chọn cách dùng hỏa lực mở đường cho bộ binh ở một khoảng cách cực kỳ an toàn!

Cho đến khi toàn bộ đội hình bộ binh đầu tiên đã tiến vào trận địa, chiếc robot này mới có thể phát động đợt xung phong cuối cùng, với sự che chắn hỗ trợ của bộ binh, trở thành cọng rơm cuối cùng ép sụp con lừa.

Nói như vậy, cho dù cuối cùng có thể tiêu diệt được robot của đối phương, đó cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì. Đối diện với vô số bộ binh Jaban xông vào trận địa, hai ba mươi chiến sĩ Trenock còn lại trên trận địa dù cho có làm bằng sắt đi chăng nữa thì cũng sẽ bị xé thành mảnh vụn.

Đây không phải là đoán mò mà chính là hiện thực có thể tính toán ra được từ quy tắc chung trong điều lệ phối hợp tác chiến cơ giới - bộ binh của các quốc gia! Biện pháp duy nhất, có vẻ như cũng chỉ còn cách đập nồi dìm thuyền, tiêu diệt robot đối phương trước khi bộ binh địch tiến vào trận địa!

Thế nhưng, điều này cũng có nghĩa là cơ sĩ điều khiển chiếc robot chắp vá chằng chịt này phải lao ra khỏi trận địa, vượt qua khoảng cách hơn trăm mét, tránh né sự tấn công từ pháo năng lượng của kẻ địch, dùng phương pháp áp sát giao chiến mà tiêu diệt robot đối phương.

Điều này có thể sao?!

Gã mập là một kỹ sư máy móc cấp tông sư không sai, thế nhưng chiếc robot này đã nát lắm rồi. Sửa chửa vội vàng như vậy, có thể khiến chiếc robot này khôi phục được một nửa tính năng cũng đã là cám ơn trời đất lắm rồi. Dưới tình huống như thế lại còn muốn tiêu diệt một chiếc [Toyama] vẫn còn đang chạy tốt, đừng nói là các chiến sĩ robot cấp ba cấp bốn trong cái sư đoàn bộ binh cơ giới hóa này, cho dù là các chiến sĩ robot cấp sáu cấp bảy trong sư đoàn thiết giáp kia, chỉ sợ cũng khó mà hoàn thành được nhiệm vụ này.

Nói không chừng, còn chưa chạy được đến trước mặt người ta thì bản thân chiếc robot rách này đã tự gãy khung hoặc bị bắn thành một đống sắt vụn rồi!

Sự hưng phấn khi thấy được hệ thống Thiên Võng của Jaban vừa mới rồi, giờ đã tan biến sạch sẽ trong làn lửa đạn. Nash và đám người Tôn Bình liếc nhìn nhau, tâm tình đều có chút u ám.

Nếu như mập mạp có thể đến sớm mấy giờ đồng hồ thì tốt biết bao.

Một gã kỹ sư máy móc cấp tông sư, lại thêm bản lĩnh có thể xâm nhập vào được Thiên Võng Jaban của bọn họ, có thể khiến cho sức chiến đấu của cả đội ngũ tăng lên một cấp độ. Nói không chừng, cả đội còn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết ở bên bờ sông Karachi này!

Mà ở tại một cái trận địa rách nát như thế này, dựa vào chút ít người còn sót lại này, cho dù thấy được sự bố trí và điều động của quân Jaban thì có thể thế nào được kia chứ?!

Lá bài trong tay quá nhỏ, người ta căn bản cũng chẳng thèm mở bài ra đánh với ngươi nữa!

Mấy chiến sĩ Trenock trao đổi ánh mắt với nhau, lại quay đầu nhìn đám lính không chính hiệu có vẻ vô âu vô lo bên cạnh, không khỏi thở dài một hơi. Nhìn tư thế cầm súng của đám người kia là liền biết sức chiến đấu của bọn họ ra sao rồi. Mặc dù có thể đánh chết được mấy tên Jaban kia, phỏng chừng cũng là chó ngáp phải ruồi mà thôi. Trông cậy vào bọn họ, còn không bằng trông cậy ông trời bỗng nhiên giáng xuống một trận sét, đánh chết đám người Jaban!

Cũng không biết trốn bên trong đã liến thoắng thương lượng được những gì, rốt cuộc, mập mạp và Rắm Thối với khuôn mặt trắng bệch đã chui ra từ trong robot.

Mập mạp hỏi: "Chiếc robot này, các ngươi ai lên?"

"Mẹ nó!" Nash hung hăng nện một quyền lên vách hầm.

Mập mạp và Rắm Thối đồng thời bị dọa hết cả hồn. Hai gã mập mạp một lớn một nhỏ quay mặt nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm, đến thời khắc mấu chốt rồi mà cái tên này lại lên cơn gì nữa sao?

"Lão Tôn!" Nash cắn răng một cái nói với Tôn Bình: "Cậu đi gọi Sampson đến đây, ở đây cũng chỉ có hắn là có đẳng cấp robot cao nhất, có được hay không thì cũng chỉ có thể liều một phen! Nếu không, tất cả mọi người chỉ có thể ngồi ở đây chờ chết!"

Cả căn hầm chịu lực chìm trong tĩnh lăng, tiếng nổ mạnh bên ngoài dường như cũng đã cách xa lỗ tai mọi người.

Phùng lão tứ hung hăng lau chùi khẩu súng ngắm của mình, chẳng buồn ngẩng đầu lên. Jonathan cúi đầu, trên trán lộ gân xanh. Thẩm Minh ngơ ngác nhìn vào cái chân máy móc cổ quái của robot, viền mắt đỏ hồng. Mà Tôn Bình, thì lại nhìn chăm chú vào Nash, rốt cuộc hung hăng gật đầu một cái, khoác súng lên vai, xoay người bò ra bên ngoài hầm.

"Chờ chút đã!" Mắt thấy Tôn Bình muốn bò ra ngoài hầm, mập mạp đã có chút hiểu ra, thần tình cổ quái mà hỏi: "Cái vị Sampson kia, là chiến sĩ robot cấp mấy?!"

"Cấp bốn!" Nash cắn răng nói: "Cơ sĩ trong sư đoàn bộ binh cơ giới hóa cao nhất cũng chỉ đến cấp sáu. Vốn trong tiểu đội robot của chúng tôi có một người cấp năm, thế nhưng..." Nói đến đây, viền mắt Nash đã đỏ lên. Hắn biết, bản thân đưa ra mệnh lệnh này, trên thực tế chính là đang lệnh cho chiến sĩ robot cuối cùng của đại đội đi chịu chết! Khả năng thiếu úy Sampson có thể hoàn thành nhiệm vụ này sẽ không vượt quá 10%!

"Cấp bốn?!" Vẻ mặt của đám chiến sĩ Phỉ Quân đều trở nên cực kỳ cổ quái.

"Đừng gọi nữa!" Mắt thấy Tôn Bình lại xoay người muốn đi, mập mạp vội vàng hét lớn một tiếng: "Hỏa lực bao trùm còn chưa kết thúc, bên ngoài quá nguy hiểm! Không cần đi gọi đâu, chúng ta ở đây có chiến sĩ robot rồi."

"Các người có chiến sĩ robot?" Đám người Nash trong nhất thời cũng không biết là vui mừng hay là hoang mang.

Ánh mắt của bọn họ chậm rãi đảo qua đám lính tạp nham đang mặc trên mình bộ đồng phục màu xanh lam kia, Nash mở miệng một cách khó khăn: "Chiến sĩ robot cấp mấy?"

"Cái này thì ngươi không cần quan tâm." Mập mạp xua tay, trong chốc lát cũng không biết phải giải thích thế nào về sự khác nhau trong đẳng cấp giữa dân dụng và quân sự, quay đầu lại nói với đám người Bazz: "Nhanh, các ngươi ai lên?"

"Oẳn tù tì!" Bazz giơ nắm tay lên rõ cao, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào mấy tên đồng bạn.

"Búa, kéo, bao!"

Chỉ có một mình Cosmo là ra búa, tất cả những người còn lại đều là kéo. Trong hầm chịu lực thoáng chốc liền như biến thành cái chợ, tranh cãi ầm ĩ.

Nhất là mấy vị Chiến Thần thì lại càng là chửi ầm lên.

Hargrove với thân hình cao lớn thì lớn tiếng la hét kêu không tính, Wagstaff mặt mày dữ tợn với chòm râu quai nón rậm rạp thì lớn tiếng phụ họa, ngay cả Chiến thần robot cấp hai Menton của Phá Sơn Lưu với bộ dạng học giả trung niên cũng lắc đầu luôn mồm hô chơi xấu.

"Con mẹ nó! Không có tiền đồ!" Dưới ánh nhìn trợn mắt ngoác mồm của đám người Nash, mập mạp thò tay kéo gã Cosmo đang có chút ngượng ngùng đồng thời cũng không giấu được vẻ đắc ý qua: "Vậy thì Cosmo lên, còn các ngươi chơi oẳn tù tì quyết định chiếc tiếp theo đi."

Trong hầm lại lần nữa vang lên tiếng chơi oẳn tù tì đầy náo nhiệt.

Mập mạp phân phó cho Cosmo: "Nhớ kỹ, phá vỡ lớp giáp bảo vệ ở phía dưới sau eo đối phương, đó là vị trí tổ hợp truyền lực của [Toyama] , nếu gặp khó khăn thì phá những chỗ khác cũng được. Tốt nhất là vẫn nên giữ nó hoàn chỉnh một chút. Chộp được thì nhanh chóng quay về, lần này chúng ta có thể trốn ra được hay không thì phải trông vào ngươi đấy!"

"Không thành vấn đề." Cosmo mỉm cười, chui vào khoang lái robot.

Tiếng nổ mạnh bên ngoài đã dần dần yếu bớt, đợt hỏa lực càn quét của Jaban đã kết thúc rồi.

"Có còn súng ngắm không?" Mập mạp hỏi Nash.

Trình độ của Cosmo đủ để bắt giữ một chiếc robot của đối phương. Mập mạp dự tính, hỏa lực trên trận địa không đủ, mình phải xách súng ngắm cố gắng xử lý đám sĩ quan của đối phương, đó mới là phương thức phân phối sức chiến đấu hiệu quả nhất vào giờ phút này.

Nhìn gã thanh niên có tuổi đời chừng chưa đến hai mươi, mi thanh mục tú như một gã học sinh kia chui vào trong robot, lại nghe thấy câu nói không thể tưởng tượng nổi của mập mạp, Nash không biết trong lòng mình lúc này rốt cuộc là đang có cảm giác gì.

Dùng một chiếc robot rách nát đi đến trước trận địa để tấn công một chiếc [Toyama] lành lặn không tổn hao gì, lại còn muốn bắt giữ nguyên vẹn trở về... Mình rốt cuộc có phải đang nằm mơ hay không?

"Này!" Mắt thấy một cánh tay béo ú đang quơ quơ trước mắt, Nash rốt cuộc đã phục hồi tinh thần lại.

Hắn cắn răng một cái, xoay người chui ra bên ngoài căn hầm: "Đi theo tôi!"