Chương 532: Mới Tới Thương Lãng Tinh

T

a phải đi rồi!" Margaret đứng dậy, đi tới cạnh vách tường, đưa tay rút dây nguồn của máy tính giả lập.

Màn hình ảo của máy tính giả lập nhoáng lên một cái, lập tức biến thành một mảnh đen kịt.

Mập mạp nước mắt lưng tròng mà quay đầu sang trừng mắt với Margaret, môi run run: "Ngươi sẽ bị đóng lên cột sỉ nhục đấy!"

"Cứ tùy tiện." Margaret đi tới trước mặt mập mạp, lấy tay nâng cằm mập mạp, mùi hương phụ nữ lặng lẽ tản ra giống như cơn mưa phùn gió nhẹ mỏng manh trơn nhuận của buổi đêm, thẩm thấu vào trong hơi thở của mập mạp.

" Lão nương về sau sẽ không còn được chơi với ngươi nữa rồi. Thế nên, tỉ lệ thắng của ngươi vĩnh viễn chỉ là 30%." Đôi môi trơn mềm của Margaret gần như dán lên mặt mập mạp. Khi cúi người, đường cong yểu điệu đang được chiếc áo thun và váy sợi ôm lấy lại càng bó chặt hơn, rung động lòng người. Nhìn vẻ mặt phiền muộn của mập mạp, nét cười trên khóe miệng của cô gái lại càng thêm đắc ý.

"Đã thua lại còn chơi xấu. Ngươi lại gần ta như vậy để làm gì, muốn phi lễ với ta hả?" Mập mạp lạnh lùng thốt. Ánh mắt xoay chuyển, lập tức cứng lại, nước bọt mang theo vệt lóng lánh liền chảy ra từ khóe miệng.

" Cái này thì có tính là phi lễ không?" Margaret đã quen phân cao thấp với mập mạp, lập tức càng áp vào gần mập mạp. Ngón tay đang nâng cằm mập mạp hơi dùng lực, như muốn mập mạp ngẩng đầu lên. Mập mạp liều mạng cúi đầu, thề chết không theo.

" Ngươi còn như vậy, ta sẽ kêu lên đấy." Giọng nói của mập mạp có vẻ miệng hùm gan sứa. Thế nhưng, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm, giống như vừa nhìn thấy một chuyện không thể ngờ được. Đột nhiên, hai luồng máu mũi không khống chế được đã chảy ra từ trong lỗ mũi.

" Ngươi chảy máu rồi!" Margaret giật mình một cái, đưa tay lau đi cho mập mạp.

" Không có việc gì." Mập mạp khoát tay áo, con mắt đăm đăm: "Hiện tượng bình thường thôi."

Margaret sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn theo ánh mắt của mập mạp, đột nhiên kêu toáng lên.

" Lưu manh, ngươi..." Margaret túm chặt lấy cổ áo của mình, khuôn mặt đỏ hồng như máu, con ngươi sáng trong như nước tỏ ra e thẹn đến mức không dám nhìn mập mạp, chỉ vươn chân, đá mạnh về phía chân của mập mạp một cái.

" Thật là lợi hại nha! Coi như ngươi phi lễ lão tử thành công rồi." Mập mạp giơ ngón tay cái, oán hận mà cuộn lấy mấy trang giấy nhét vào lỗ mũi: "Ta chịu thua rồi! Lần sau phi lễ ta, nghìn vạn lần nhớ kỹ phải nói sớm cho ta biết một tiếng, con mẹ nó, một giọt máu đào bao nhiêu quả trứng!"

" Mập mạp chết tiệt." Đối với sự vô liêm sỉ của mập mạp, Margaret một chút biện pháp cũng không có, oán hận xì một cái: "Ngươi cứ đắc ý đi, chờ ta từ Heidfeld trở về, xem ngươi khóc lóc cầu xin như thế nào!"

"Rơi lệ ta không sợ." Mập mạp tỏ vẻ ngượng ngùng: "Chỉ sợ chảy máu mũi."

" Ngươi..." Margaret oán hận đá mập mạp một cước, dở khóc dở cười: "Ngươi người này sao lại đáng ghét như vậy chứ!" Nghĩ đến cảnh xuân trong cổ áo của mình đều bị gã mập nhìn thấy sạch, nhất thời trong lòng vừa ngượng vừa hoảng, không biết là tư vị như thế nào. Loại tư vị kỳ quái này chưa bào giờ nàng được cảm nhận qua trong suốt hai mươi ba năm nhân sinh của nàng.

Đang trong lúc mờ mịt không biết làm sao, nàng bỗng nhiên phát hiện ra ánh đèn trong phòng giả lập đã tối sầm lại, lập tức cảm thấy boong tàu và vách tường của phi thuyền rung nhẹ lên một hồi.

Không cần nhìn vào biển thông báo điện tử thì nàng cũng biết được, đây là phản ứng khi phi thuyền tiến vào điểm Bước nhảy Không Gian. Qua cái điểm Bước nhảy này, chính là nơi mà nàng với mập mạp biệt ly.

Mập mạp trực tiếp đi về phía tinh hệ Reske, còn mình, thì lại qua một tuyến đường bay cấp D khác, đến Côn Luân tinh của tinh hệ Trường Chinh Trenock, sau đó được hạm đội Chamberlain hộ tống quay về thủ đô Heidfeld.

Giang phòng đang im lặng. Bởi vì động cơ phi thuyền đã tắt, hệ thống cung cấp điện tự động chuyển qua nguồn điện dự bị, nguồn cấp điện cơ bản nhất khiến cho độ sáng của đèn điện tử giảm xuống cấp thấp nhất, khiến cho cả gian phòng bị bao phủ trong một mảnh hôn ám mông lung.

Nhất thời tất cả trở nên trầm mặc.

Trong lòng Margaret bỗng nhiên cảm thấy một sự thất lạc không nói nên lời, nàng xuất thần nhìn về gã mập mạp đang ở trước mắt.

Mập mạp đang trương lên khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt. Trên mặt là một đôi mi hình chữ bát đầy thương cảm lại có chút không may mắn. Phía dưới lông mi là một đôi mắt màu đen không tính là nhỏ, thế nhưng tuyệt đối cũng không tính là lớn.

Mũi hắn coi như cao ngất, chỉ là có chút nhung nhúc thịt. Môi luôn có một độ cong hơi uốn lượn, khiến cho cả khuôn mặt hắn thoạt nhìn thường mang một vẻ ngây ngô, mơ màng. Lại phối hợp với cái lỗ tai như có chút đón gió và vẫy gió của hắn, ngồi tại chỗ có vẻ chân chất khả ái, khiến cho người ta khiến cho người ta không dậy nổi một chút tâm tư đề phòng nào.

Thế nhưng, lại chính là gã mập mạp trăng trắng beo béo này, tại lần đầu tiên mình gặp mặt, đã cùng với Trương Bằng Trình không hề kiêng nể gì mà đánh cho thiếu tướng Salmon chỉ huy hạm đội B15 một trận đau, sau đó lại độc đấu với mười hai lính bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất của Phỉ Dương ở trên sân huấn luyện.

Nếu như nói những thứ này chỉ là sự điên cuồng của cái tên này mà nói, như vậy, việc hắn đánh bại túc địch SM-01314 của mình trong Mãn Thiên Chiến Hỏa, bắt tù binh robot đời thứ mười hai của Binalter, bắt tù binh Humphrey tại tinh hệ Long Bow, thì lại phô bày ra sự thiên tài của hắn.

Đây là một kẻ toàn thân trên dưới không có một tí gì gọi là khí chất anh hùng. Hắn tính toán chi li trừng mắt tất báo bụng dạ hẹp hòi hèn mọn vô sỉ. Có thể nói, coi như là từ Phỉ Dương tùy tiện kéo một tay tiểu thị dân ra cũng còn có phong độ hơn gã mập mạp này.

Một kẻ như vậy khi được Leray tuyên truyền ra ngoài, dưới con mắt của tất cả các quan binh và dân chúng của các nước đồng minh, bất quá chỉ là một cuộc vận động "tạo Thần" của Liên bang Leray. Cái quốc gia nhỏ bé kia cần một lực lượng tinh thần, thế nên, bọn họ đã bắt lấy công tích ngẫu nhiên lập được do một gã binh sĩ sửa chữa bình thường, coi như thần tích. Đem cái gã mập mạp không hề giống một quân nhân trong xương tủy này, cứng rắn đắp nặn ra thành một người anh hùng!

Margaret không biết ban đầu có bao nhiêu người mang ý nghĩ như vậy, không biết hiện tại vẫn còn có bao nhiêu người vẫn tỏ ra khinh thường vị anh hùng này. Phỉ Dương cũng tốt, Trenock hay Ryan cũng tốt, những quốc gia có diện tích quốc thổ gấp mấy lần hoặc thậm chí mười lần Leray này cũng có đủ lý do để cười nhạt đối với loại anh hùng giả tạo như thế.

Ngoại trừ bổn quốc Leray ra, không có truyền thông quốc gia nào lại tốn hao văn chương về cái gã mập mạp này. Là người dẫn đường tuyên truyền của quốc gia mình, trong lúc chiến tranh, thứ mà bọn họ quan tâm nhất chính là danh sách anh hùng của do bộ quốc phòng cung cấp, là một hồi thắng lợi có thể khiến nhân tâm phấn chấn, là cuộc sống của bản thân!

Đây là cuộc chiến tranh đang cuốn lấy cả mấy trăm tỉ nhân khẩu của loài người.

Cũng không phải mỗi người đều có hứng thú đi quan tâm những gì xảy ra tại một Leray xa xôi hay là một Mars bị trục xuất. Ngay cả các tướng quân đến từ các quốc gia khác nhau trong bộ chỉ huy liên quân kia, có mấy người là biết được những gì mà cái gã mập mạp này đã làm trong bốn năm chiến tranh? Có mấy người thực sự hiểu rõ về cuộc chiến tranh phát sinh ra từ này?

Thế nhưng, mình biết.

Margaret ngồi xuống ghế. Phía đối diện, mập mạp đã châm một điếu thuốc lá ở trước mắt nàng. Ánh lửa yếu ớt đang ánh lên khuôn mặt của hắn.

Margaret quay đầu sang chỗ khác, dùng dư quang để quan sát tỉ mỉ.

Chỉ có ở trong tấm màn hôn ám này, một mập mạp dỡ xuống khôi giáp mới là chân thực nhất. Thần tình trên mặt hắn cũng không giống với vẻ cợt nhả mà mình thường thấy. Tuy rằng chỉ là sự bình thản và trầm mặc, thế nhưng mình có thể thấy rõ được trên khuôn mặt này có một sự bướng bỉnh, một sự bất cần, cùng với một chút lo sợ nghi hoặc và mệt mỏi rã rời.

Đúng thế, bất kẻ là ai, ở nơi tiền tuyến, ở nơi địch hậu, ở nơi bị trục xuất rời xa quốc thổ, đánh trận bốn năm, đều có dáng vẻ như vậy. Mập mạp cho dù có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa, hắn cũng là một thân thể máu thịt. Thế nhưng, hắn vẫn cố gắng kiên trì trong đau khổ. Cho dù Leray hiện tại trên thực tế chỉ còn lại một tinh vực bị đánh cho hoang tàn, cùng với một quân đội chỉ bằng một phần mười lúc trước!

Từ trên thân ảnh có chút mông lung trong màn hôn ám này, mình đã thấy được diều gì?

Phảng phất như có vô số ánh sáng và hình ảnh đã xuất hiện ở phía sau thân ảnh này... Ánh lửa, các vụ nổ, đất đai xanh màu, nhà xưởng, thành thị, robot... Cái quốc gia gọi là Leray kia, đó là các thanh niên Leray tiếp bước nhau người trước ngã xuống, người sau tiến lên trên chiến trường, đó là các chiến hạm giao chiến trong vũ trụ, đó là những người sinh hoạt trong một thành thị giống như phế tích.

So với bọn họ, một hạm đội Phỉ Dương khổng lồ, các tướng lĩnh Phỉ Dương kiêu ngạo, cùng với các chính khách Phỉ Dương khôn khéo, trông thật là nhỏ bé.

Cộng hòa Phỉ Dương, so về thực lực tổng hợp đại khái là gấp mười lăm lần Liên bang Leray. Thế nhưng, Phỉ Dương bây giờ cũng đã không còn ở trong cái thời đại anh hùng ba mươi năm trước kia nữa rồi. Một người Phỉ Dương tuyệt đối không có tác dụng bằng mười lăm người Liên bang Leray. Nếu có mười lăm người Liên bang Leray, có lẽ cuộc chiến tranh này đã sắp sửa kết thúc rồi.

Hiện tại, cái thân ảnh này đang lặng yên ngồi ở trước mặt mình. Sau mười mấy tiếng đồng hồ nữa, hắn sẽ mang theo mấy viên cơ sĩ tiến vào Thương Lãng tinh, nơi đang bị vây quanh bởi tầng tầng trọng binh, để chấp hành một nhiệm vụ khó có thể hoàn thành được.

Người này, tới cùng là một kẻ ngu si, hay là một kẻ điên?

Hắn nói muốn tới cứu người phụ nữ của hắn, thật như vậy chăng? Nếu như bị nhốt tại Thương Lãng tinh là mình...

Margaret bị ý nghĩ đột nhiên dậy lên từ đáy lòng khiến cho tâm phiền ý loạn. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, một người đã sớm coi cuộc chiến tranh này trở thành lần phút huy hoàng duy nhất và cuối cùng trong cuộc đời mình, lại bởi vì một người đàn ông mà dậy lên suy nghĩ phi logic đến như vậy. Mập mạp đi cứu vợ hắn, liên quan gì tới mình chứ?

Chiến cuộc đã diễn biến đến tình trạng như thế nào, bộ chỉ huy bên kia đã xảy ra chuyện gì, Reske còn trụ vững được không, bộ đội điều động tăng binh khẩn cấp đã tập kết xong chưa, thân thể của ông ngoại....

Margaret bước nhanh tới bên cửa sổ mạn tàu sát đất. Ngoài cửa sổ là một khoảng đen kịt. Khi thực hiện bước nhảy, chính là không nhìn thấy bất cứ cảnh sắc gì của vũ trụ. Trên cửa sổ trong suốt chỉ có một thân ảnh yểu điệu thướt tha.

Dòng tư tưởng cũng xuôi theo dòng mà xoay chuyển lộn xộn, giống như một con ngựa gỗ xoay tròn rực rỡ sắc màu trong đêm đen, mặc dù có sặc sỡ như thế nào, thủy chung vẫn quay lại chỗ cũ.

" Ngươi sẽ sống sót trở về chứ?" Thanh âm của Margaret giống như dòng suối nhỏ của buổi đêm.

" Phi!" Mập mạp tức giận mà thở gấp: "Lão tử trường mệnh bách tuế!"

Cửa sổ mạn tàu dần dần sáng lên, một viên hằng tinh bị không gian chuyển di làm cho méo mó thị giác rốt cục đã ổn định lại thân hình của nó, tròn tròn đo đỏ, giống như một quả bóng bàn bị đốt cho đỏ lên. Chiến hạm đã kết thúc bước nhảy. Động cơ mở ra, ánh đèn trong phòng một lần nữa sáng lên. Nghe tiếng thở hổn hển của mập mạp, khóe miệng Margaret không kìm được mà lại nhếch lên một nét cong.

Nàng thoải mái xoay người đi đến cửa phòng: "Ngươi không tiễn ta sao?"

Mập mạp nhả khói, hơi híp mắt, không nhịn được mà phất phất tay, tròng mắt vậy mà lại đong đưa lên xuống theo thân thể mềm mại đầy nhịp điệu của Margaret.

" Đồ mập mạp chết tiệt!" Margaret tức giận ra khỏi phòng, đi về phía khoang con thoi, trong đáy lòng thầm tính toán xem, có nên hay không đánh một cú điện thoại cho Chamberlain, McKinley và Lapinski hay không. Còn có, lực lượng nắm giữ trong tay ông ngoại, có nên đổi ý, trước hãy đến Reske để tôi luyện một chút hay không.

*SPECIAL KIND OF HERO*

" Chúng ta còn trụ được bao lâu nữa?"

Nguyên soái Trenock, Lý Tồn Tín đang oai nghiêm ngồi ở trong tầng ngầm sở chỉ huy đơn sơn, giống hệt khi ông ta ngồi ở quân bộ Trenock. Tuy rằng tuổi đã gần bảy mươi, thế nhưng thân thể của Lý Tồn Tín vẫn khôi ngô rắn chắc như cũ, trên khuôn mặt không ít nếp nhăn có một vết sẹo thật dài. Phối hợp với mái tóc bạc không gió mà vẫn phấp phới, tự nhiên có một cỗ khí phách không giận mà uy.

" Nguyên soái, dựa theo thế tiến công hiện nay của quân Jaban, chúng ta còn có thể duy trì được hai ngày nữa. Có điều..." Trung tướng sư đoàn trưởng sư đoàn thiết giáp số 13 lục quân Trenock, Bùi Lập Đồng đang nhìn chăm chú vào đài giả lập, đôi mắt uể oải tựa hồ muốn nhìn ra một con đường thông thiên từ trong bản đồ mô phỏng thực tế, trong miệng hồi đáp: "Nếu như đêm nay, bọn hắn tiếp tục tăng binh mà nói, chúng ta sợ rằng..."

Ánh mắt Bùi Lập Đồng hiện lên một tia thống khổ và giãy dụa, mà các sĩ quan ở bên cạnh thì cũng đều tránh né ánh mắt của đồng đồi.

"Vứt cái bản mặt đưa đám ấy đi." Lý Tồn Tín vung tay lên, quay đầu nói với Balmer, sư đoàn trưởng sư đoàn bộ binh cơ giới hoá 51: "Ngươi bên kia còn bao nhiêu người nữa?"

" Bộ đội vừa mới rút về, hiện tại chỉ còn hai lữ đoàn không đủ người." Mang quân hàm thiếu tướng, Balmer có một mái tóc vàng lộn xộn đầy bụi đất, bộ quân phục luôn luôn ngăn nắp sạch sẽ cũng đã bẩn đến mức không nhìn ra bộ dạng, cánh tay vẫn còn quấn băng vải đang rịn máu. Nghe câu hỏi của Lý Tồn Tín, hắn giống như bị đánh trúng vết sẹo, vẻ mặt đau đớn đến méo mó: "Robot của sư đoàn tôi đã chết sạch rồi, không có robot chống đỡ, các chiến sĩ chỉ có thể dựa vào trận địa với lựu đạn nhiệt hạch để liều mạng với địch. Bây giờ ngay cả đạn dược cơ bản cũng sắp hết rồi!"

Theo lời nói của Balmer , bầu không khí trong phòng chỉ huy càng lúc càng trầm trọng. Một tiếng rít cuốn theo rung động kịch liệt đã truyền đến, bộ chỉ huy liền rung chuyển trong tiếng nổ, bùn đất bắn tung.

Ai cũng biết, sư đoàn thiết giáp số 13 và sư đoàn bộ binh số 51 đều đã đến đường cùng rồi.

Bởi vì lúc trước hai sư đoàn này rút lui về Lôi phong tinh cuối cùng, thế nên, khi gặp phải sự tập kích của Jaban, hai sư đoàn mệt mỏi còn chưa cả cởi giáp này đã may mắn chạy trốn được trong sô sáu sư đoàn thiết giáp mười sư đoàn bộ binh. Còn các đơn vị Trenock khác, đều đã bị bao phủ trong đợt tấn công gần như cơn sóng thần kia của Jaban.

Nguyên bản rã rời không thể chịu nổi, lại không được nghỉ ngơi hồi phục và tiếp tế tiếp viện. Thậm chí khi bị tập kích, phần lớn robot của sư đoàn thiết giáp số 13 còn đang nằm trên tàu vận tải. Suốt khoảng thời gian này, toàn bộ sư đoàn vậy mà chỉ có một trung đoàn robot. Bọn họ hầu như là dựa vào vận khí mới có thể cùng sư đoàn bộ binh số 51 giết ra được một con đường máu trong sự vây công của kẻ địch.

Thế nhưng hiện tại, không chỉ riêng đạn dược thiếu thốn, ngay cả vận khí tựa hồ cũng đã rời xa bọn họ.

Bộ chỉ huy được đặt ở phía sau một chỏm núi, dưới vách núi bên cạnh chính là sông Karachi rộng 40 km, sóng đào mãnh liệt chảy về đông, khí thế bàng bạc khiến cho người ta chỉ có thể nhìn xa mà than thở. Đừng nói là máy đẩy phụ trợ của robot không có năng lực bay qua khoảng cách dài như vậy, cho dù có bay qua được thì bất quá cũng chỉ là chịu chết mà thôi.

Hai sư đoàn hieenje tại đã bị vây ở trong một vùng núi hẹp dài của bờ sông Karachi. Lục quân Jaban đã phong tỏa mọi đường ra. Ba sư đoàn thiết giáp và ít nhất sáu sư đoàn bộ binh đang không ngừng nén ép không gian sinh tồn của quân Trenock. Lại thêm máy bay chiến đấu tấn công bao trùm trên không trung, quân Trenock hiện tại có thể coi là xuống đất không đường, lên trời không cửa.

Nếu như không phải Thương Lãng tinh có nhân khẩu và thành trấn đông đảo, khu vực này bị phong tỏa này còn có hai thôn trang nhỏ, không thì ngay cả thức ăn thiếu chút nữa cũng không cung cấp được.

Tín hiệu cầu cứu sớm đã gửi đi vô số lần rồi. Ngoại trừ thời gian ban đầu còn có thể liên lạc một chút với bộ chỉ huy ra, đến bây giờ đã hoàn toàn bặt vô âm tín. Hệ thống Thiên Võng của lục quân Jaban đã bao trùm toàn bộ khu vực, mà Thiên Võng phe mình đã bị ép đến phạm vi cực kỳ nhỏ bé, thậm chí ngay cả hệ thống chỉ huy liên lạc cũng đã có dấu hiệu sụp đổ.

Trận chiến này, còn đánh tiếp như thế nào nữa đây?!

Lý Tồn Tín đứng ở trước đài giả lập điện tử, tỉ mỉ quan sát đến bản đồ địa hình lập thể mô phỏng.

Các sĩ quan tuy rằng sớm đã mất hi vọng đối với việc đột phá vòng vây, có điều, mọi người vẫn còn vây lại, trong lòng chỉ chờ đợi vạn nhất lão Nguyên soái có thể tìm được một con đường sống.

" Đây là thị trấn Hạ Tinh Bảo?" Gậy điện tử của vị lão nhân chỉ vào một điểm cách hậu phương khu vực phòng thủ 50 km.

"Đúng thế, thưa Nguyên soái." Balmer hồi đáp: "Trinh sát báo cáo, hiện nay cái thị trấn này đã bị hai trung đoàn của sư đoàn thiết giáp 351 Jaban trấn giữ. Cao điểm trên đường vành đai ngoài thị trấn đã xây dựng trận địa phòng ngự robot. Nếu như chúng ta có thể đột phá Hạ Tinh Bảo, liền có thể đi vào đường cái số 3 về phía bắc, không gian sinh tồn sẽ lớn hơn rất nhiều. Có điều, đứng nói là binh lực hiện tại của chúng ta căn bản không thể uy hiếp được hai trung đoàn này, chỉ nói tới việc vùng núi từ đây đến Hạ Tinh Bảo, chúng ta cũng không qua được. Huống hồ, quân địch xung quanh chúng ta cũng sẽ không mắt mở trừng trừng nhìn chúng ta di chuyển về phía bên kia.

" Ta nói là muốn phá vây từ phía đó hả?" Lý Tồn Tín trợn mắt.

Balmer và Bùi Lập Đồng nhìn nhau cười khổ. Tính tình của vị lão nhân này nổi tiếng là không chịu thua không nói lý ở Trenock. Cho dù ông ta có thua, đôi khi đều thích đảo lộn. Đừng nói là đám người mình, ngay cả thượng tướng quân bộ bao gồm cả con trai Lý Hồng Vũ của ông ta cũng không muốn tranh biện với ông ta, gặp phải tình huống như vậy thông thường là đều xoay người đi.

Khi lão Nguyên soái còn trẻ tuổi, đánh trận chính là một hảo thủ.

Phong cách chiến thuật của ông ta mãnh liệt, đánh trận giống như gió lốc quét lá rụng. Các chiến dịch cứng đối cứng, ông ta không hề thua một trận nào. Đừng nói là Trenock không tìm được người có thể sánh vai với ông ta, ngay cả quân thần Phỉ Dương Hastings cũng vô cùng kính phục ông ta. Nghe nói, bọn họ không chỉ từng cùng nhau đánh giặc, thậm chí còn từng làm bạn học mấy tháng với nhau ở trong một lớp huấn luyện sĩ quan Phỉ Minh.

Lần này đến Thương Lãng tinh, vị lão nhân này vốn là làm cố vấn quân bộ, đến để thị sát. Ai mà biết được lại gặp chuyện. Dù sao đã hơn hai mươi năm thống binh đánh trận rồi, đừng nói hiện tại lý luận quân sự có cách biệt một trời một vực với hai mươi năm trước, khoa học kỹ thuật quân sự lại càng là mỗi ngày mỗi khác. Coi như trở lại hai mươi năm trước, ông ta chỉ sợ cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

" Đây là đâu?"

Quả nhiên, lão đầu lại càng chỉ gậy tới một nơi đã được chứng minh là không thể đôt phá.

Bùi Lập Đồng đứng bên cạnh cười khổ đang muốn trả lời, bỗng nhiên, một viên thiếu tá tham mưu chạy ào vào trong phòng chỉ huy, thậm chí không kịp nghiêm người cúi chào đã vội nói: "Thưa ngài, có tình huống mới!"

Có chuyện gì? Tất cả mọi người liền trở nên căng thẳng! Bùi Lập Đồng lại càng đi nhanh tiến lên, đoạt lấy tập tình báo điện tử trong tay viên thiếu tá.

" Thiên Võng phát hiện ra có một chiếc chiến hạm không rõ thân phận đã xông qua được tuyến phòng ngự vũ trụ của Jaban." Viên thiếu tá kích động đến mức giọng nói cũng trở nên run rẩy.

Thiên Võng bị nén ép đến cực điểm đã đánh mất phần lớn quyền khống chế vệ tinh. Có điều, bởi vì Thương Lãng tinh là chủ tinh của Reske, kiến thiết Thiên Võng vô cùng hoàn thiện, thế nên vẫn còn một hai vệ sinh liên lạc và quan sát giấu ở ngoài không gian của vành đai tiểu hành tinh. Có lẽ, tiếp qua mấy giờ đồng hồ nữa, quyền khống chế mấy vệ tinh này sẽ không còn thuộc về Trenock nữa rồi. Có thể phát hiện ra tin tức tình báo quan trọng như vậy trong thời khắc tối hậu này, sao mà viên thiếu tá phụ trách Thiên Võng này lại không kích động.

"Phi thuyền đã rơi xuống tọa độ 1879. 5461. 32, cách phòng tuyến cánh trái của chúng ta vô cùng gần." Viên thiếu tá tiếp tục báo cáo.

Tinh thần mọi người đương trường đều hơi rung lên.

Tuy rằng chiếc phi thuyền không rõ thân phận này đã rơi xuống vỡ tan rồi, thế nhưng, điều này rất có thể là hạm đội Phỉ Minh cứu viện hoăc là phản công. Nếu không phải vậy, có kẻ ngu nào lại xông vào trong không vực khống chế của hạm đội Jaban vào lúc này?

Không cần nhắc nhở, các sĩ quan liền vây quanh đài giả lập điện tử, kiểm tra vị trí tọa độ.

Thế nhưng, nhìn qua, sắc mặt mọi người liền thay đổi.

Ở phụ cận nơi phi thuyền rơi, nguyên bản có một cái cao điểm nhỏ, do một đại đội bộ binh canh gác. Có điều ngay một giờ trước, cái đại đội này đã mất đi liên hệ. Hiện tại, đừng nói là cái trận địa tiền đồn này, ngay cả một trận địa bên cánh ở phía sau cũng đã thất thủ rồi. Phi thuyền tuy rằng rơi tan tành, thế nhưng với kỹ thuật an toàn của bây giờ, ít nhiều vẫn có thể có người sống sót. Nguyên bản vẫn còn trông cậy vào có thể tìm được bọn họ để hỏi cho rõ ràng, hiện tại xem ra, đã hoàn toàn không có khả năng rồi.

Trong sự yên lặng tĩnh mịch, Lý Tồn Tín sờ sờ vụn đất trên mái tóc hoa râm, thì thào tự nói: "Ta nói thế nào vị trí bộ chỉ huy mà lão tử tự mình chọn cư nhiên lại bị bom dội đến, hóa ra là bầu trời vừa rớt xuống một con cá to."

*SPECIAL KIND OF HERO*

"Con mẹ nó!" Mập mạp tối tăm mặt mũi bò ra khỏi phi thuyền. Vừa mới đứng lên từ trong lớp bùn đất cháy đen, ý chí bùng phát mà dựng một cái ngón giữa lên trời, bất chợt nghe thấy một tiếng súng nổ.

" Ẩn nấp!" Mập mạp làm một cú Chó Vàng Vồ Phân, dị thường mạnh mẽ mà nhào mình xuống mặt đất, tức thì một cú Lừa Mỏi Cuộn Mình, lăn tới phía sau một khối vỏ thiết giáp bị vỡ ra của phi thuyền, rút ra một khẩu Mauser. Ở phía sau hắn, hơn ba mươi binh sĩ Phỉ Quân lần lượt lén lút chui ta từ trong khoang chiến hạm bị tổn hại, nằm rạp xuống rồi phân tán ra, giấu ở phía sau chiếc chiến hạm đã hoàn toàn biến hình.

Ngoại trừ Vệ Kiến Sơn bởi vì tuổi tác và thân thể nên không thể đi cùng ra, Bazz, Mountbatten, Cosmo, Weatherill, Bộ Binh, Long Thái, cùng với Chiến thần robot cấp ba Hargrove của Minh Tâm Lưu, Chiến thần robot cấp 3 Wagstaff của Thiên Quân Đạo, Chiến thần robot cấp 2 Menton của Phá Sơn Lưu, mập mạp đều dẫn cả đi theo.

Mặc dù ở Phỉ Quân còn có các Kỵ Sĩ Chiến thần mới tấn chức, kỹ thuật robot không dưới đám người này cũng có khối người, có điều, bộ đội robot Phỉ Quân đại bộ phận đều ở lại trong căn cứ, không theo hạm đội đến tinh hệ Long Bow. Mà trong hạm đội chỉ có một trung đoàn thiết giáp, mập mạp lại luyến tiếc đi dùng để chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế này. Bởi vậy, hắn đã thẳng thắn chỉ tới đám tay chân quen thuộc này.

Nghiêng lỗ tai, tỉ mỉ nghe ngóng trên mặt đất nửa ngày, mập mạp liền làm một thủ thế với đám lính Phỉ Quân.

Tất cả mọi người đều ngừng lại.

Mập mạp rạp xuống, bò nửa vòng men theo khối xác lớn nhất của phi thuyền, vòng qua bên kia. Đột nhiên, giống như một con cá sấu vồ mồi, tứ chi chấm đất mà nhảy vọt ra ngoài.

Tiếng súng kịch liệt đuổi theo phía sau mập mạp tiến vào trong rừng rậm. Cỏ xanh cành cây bị đạn năng lượng bắn đứt đang bay tán loạn trên không trung, thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, thân hình mập mạp đã biến mất ở trong bụi cỏ.

Ba mươi mét, tiêu thất tiềm hành.