Chương 487: Giải Thi Đấu Robot

C

hiến thắng!

Hơn nữa, lại là theo cách như thế này!

Ngàn vạn người chơi đều cảm thấy càn khôn điên đảo, đất trời xoay chuyển.

Hơn ba mươi chiêu tổ hợp quyền liên hoàn cuối cùng của [Chiến Hỏa] âm hiểm dâm đãng đến tận xương tủy, phảng phảng như trường giang đại hà cuồn cuộn mãnh liệt, liền mạch lưu loát.

Thượng đế chứng dám, bộ tổ hợp quyền dâm đãng này nguyên bản là động tác bảng hiệu của SM1314. Thế nhưng, vẫn là mấy chiêu động tác lanh lẹ này, SM01314 lại bị đánh cho không thể đánh trả, chỉ có thể hoảng loạn chống cự một cách vô thức. Bắt đầu từ chiêu thứ nhất cho đến tận lúc cuối cùng khi bụi bặm an định, công kích của [Chiến Hỏa] giống như một cơn bão hủy thiên diệt địa, thẳng đường tàn phá, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng không thể ngăn cản.

Hơn ba mươi chiêu tổ hợp quyền dâm đãng đánh cho tới cuối, SM01314 đã hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của [Chiến Hỏa]. Cuối cùng, khi mười chiêu hung mãnh chắc nịch đánh vào trên người [Ma Thú], cả chiếc [Ma Thú] đã trở thành một đống cát mặc cho người ta đấm đá.

Các người chơi có nghĩ đến nát óc, mơ mộng hoang tưởng vô số thì cũng không thể ngờ được, khi SM01314 ngã xuống thì lại bằng một phương thức như trò hề như thế này.

Đây có tính là dâm thì sẽ có dâm báo, mà đãng thì sẽ có đãng báo, đợt sau cao hơn đợt trước hay không đây?

Béo Gia, thần tượng a!

Trong phòng đối chiến, SM01314 đang giãy dụa từ từ đứng lên...

" Ta SM01314, tung hoành Mãn Thiên Chiến Hỏa vô số trận, chưa hề thất bại. Không ngờ tới ngày hôm nay... Vậy mà mà lại bại bởi ngươi!"

Trong sự yên lặng, các người chơi đang ngưng thần nín thở, nghe thanh âm hùng hồn mà tang thương của SM01314 t tiếp tục nói: "Võ thuật robot, ta đã từng cho rằng ta đã siêu việt thời đại này, lại không ngờ rằng, hóa ra, ta bất quá cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng! Công lực của các hạ thâm hậu, khiến cho ta không thể không nói hai câu... Khẩu phục, tâm phục!"

SM01314 đã chịu thua rồi! Đại sảnh đối chiến một hồi sôi trào.

" Cao nhân thế gian sao mà lắm..." Mập mạp chắp tay mà đứng, nhàn nhạt nói: "Nguyên bản, ta chính là không muốn ra tay. Thế nhưng gần đây, ngươi thực sự làm náo loạn quá mức để nói rồi, vậy mà lại dám bắt nạt bằng hữu Margaret của ta, coi như là ngươi đã tìm sai người. Nhớ kỹ một câu nói, cười người hôm trước hôm sau người cười..."

Mập mạp nói xong, một bên liếc mắt nhìn lén qua Margaret đang ở bên ngoài khoang mô phỏng một cái, đã thấy Margaret sau khi sửng sốt, khóe miệng liền cong lên một đường vòng cung xinh đẹp. Đại thù đã được báo, tiểu hư vinh của cô gái cũng không hề che giấu một chút nào, trong nét cười như không cười chính là ý cười dào dạt.

"Có điều..." Mập mạp tiếp tục diễn: "Một trận này, ngươi cũng không tệ. Hơn một nghìn chiêu này, cũng không hoàn toàn là do ta nhường ngươi, và cũng không phải bởi vì ta muốn nhìn xem ngươi có thực lực mạnh đến mức nào. Trên thực tế, cho dù ta đã dùng hết toàn lực, muốn thắng ngươi mà nói, cũng phải sau năm trăm chiêu. Nhân sinh tịch mịch, có thể gặp được ngươi, cũng chính là niềm vinh hạnh của ta."

" Phi!" Rắm Thối buồn nốn đến hung hăng nhổ ra một ngụm dầu máy. Gã mập mạp này chết không biết xấu hổ. Nếu như không phải hệ thống có hạn chế đối với tính năng của robot mà nói. Dùng robot đời thứ 9 hoặc thứ 10 để quyết đấu, mình nếu thực sự muốn đánh chết hắn, không cần đến một trăm chiêu! Có điều, cuối cùng mình nhất thời sai lầm, để cho gã mập này dùng một bộ tổ hợp quyền dâm đãng để chiến thắng, đó vẫn là chuyện thực.

Con mẹ nó, thật là uất ức. Thối Thối một bên uể oải, một bên cảm thấy, có thể sai lầm, có phải đại biểu là lão tử hiện tại đã rất là nhân tính hóa hay không?

" Kỹ thuật của ngươi có thể coi là độc bộ thiên hạ." Trong đại sảnh đối chiến đang quanh quẩn tiếng thở dài yếu ớt của SM01314: "Mặc dù trong huấn luyện ta cũng có thể làm được Tiểu Bàn Hồi Toàn. Thế nhưng, khi chiến đấu mà làm đến nhẹ nhàng như vậy, chính là tuyệt đối không được. Khi đó ta liền biết được, trận chiến này, ta sợ rằng sẽ phải thua. Có điều..."

Thanh âm của SM01314 đột nhiên trở nên cao vút mà kiên định: "Mặc dù thua, đối với ta mà nói, có thể gặp được một đối thủ như ngài, cũng là một vinh hạnh của ta. Ta hi vọng, nếu có cơ hội, ta sẽ được cùng ngài luận bàn một lần nữa."

" Tùy thời xin chỉ giáo!"

Hai tên ngu ngốc giả bộ diễn kịch mà chắp tay với nhau, rất có tư thế của anh hùng trọng anh hùng, song song rời mạng. Thế ngoại cao nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi, tiên tung mờ ảo, đó mới là phong độ, còn đám hỗn đản lớn nhỏ, tự nhiên phải học mười phần.

Long tranh hổ đấu, quyết đấu đỉnh cao!

Khi vị Béo Gia ngang trời xuất thế và SM01314 oai phong một cõi đồng thời hóa thành hư, biến mất ở đại sảnh đối chiến, trong đại sảnh đối chiến lập tức ầm ĩ giống như bom nổ.

Các người chơi nhìn nhau, đều là vẻ mặt như vừa nằm mơ đi vào cõi thần tiên. Từng người chỉ cảm thấy cảm xúc phập phồng khó có thể kiếm chế.

SM01314 rốt cục đã bị đánh bại rồi. Vô số oán niệm đã tiêu tan thành mây khói. Những người chơi đã từng bị bắt nạt giờ phút này đang vô cùng sung sướng, không lời nào có thể diễn tả được. Mà là một fan hâm mộ của robot, có thể được tận mắt chứng kiến màn quyết đấu như mộng ảo này, tuyệt đối còn hạnh phúc hơn cả việc báo thù rửa hận. Ai cũng biết được rằng trận chiến này chắc chắn sẽ lưu danh sử sách, mà bản thân mình, vậy mà lại là nhân chứng của cái thời khắc vĩ đại này!

Huống hồ, trận quyết đấu này mang cho mọi người, không chỉ có sự hưởng thụ về thị giác, mà còn có cả các chiêu võ thuật robot vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ!

Không ai biết được khi tập hợp trí tuệ của mọi người thì có thể phá giải suy luận ra được bao nhiêu kỹ thuật điều khiển từ trong đoạn ghi hình về trận chiến này. Thế nhưng, tất cả mọi người đều tin tưởng vững chắc rằng, chỉ cần có thể phá giải được một phần trăm thôi, cũng đã đủ để cho nền võ thuật robot được đẩy mạnh về phía trước! Ngoại trừ học tập những chiêu thức này ra, lý niệm chiến đấu, kinh nghiệm, logic biến chiêu, rồi sự khống chế tiết tấu của SM01314 và Béo Gia trong trận quyết đấu này, lại càng là một nguồn tài sản quý giá.

Càng càng càng càng quan trọng hơn chính là --- Lịch sử điều khiển robot của con người đã được hai người này mạnh mẽ mở ra một trang mới! Bọn họ đã chứng minh được sự tồn tại của Tiểu Bàn Hồi Toàn, cũng đã chứng minh được sự tồn tại của các kỹ thuật điều khiển robot cao cấp hơn nữa.

Thực ra, như vậy cũng đã đủ rồi!

SM01314 nguyên bản tiếng xấu muôn đời, qua trận chiến này, tựa hồ cũng chẳng đáng trách nữa rồi.

Hóa ra kỹ thuật của người ta đã tới trình độ như vậy. Bị một người như vậy bắt nạt một chút, tựa hồ cũng không tính là quá mất mặt.

Mập mạp rời mạng, tiếng hoan hô đang vang tận mây xanh trong khoang mô phỏng đột nhiên ngưng bặt. Margaret ngơ ngác nhìn mập mạp đi ra từ trong khoang mô phỏng, nhất thời vậy mà đã hoàn toàn không thể nghĩ được gì.

"Việc mà ngươi muốn ta làm, ta đã làm xong rồi." Mập mạp diễn cao thủ đã nhập vai, nhất thời liền không bỏ được, mang theo vẻ mặt thế ngoại cao nhân nhẹ như mây gió mà nhàn nhạt nói: "Klaus có thể bình an đi ra hay không, liền xem ngươi rồi."

Margaret gật đầu một cách vô thức, trong đầu vẫn như cũ có chút hỗn loạn.

Nàng vẫn không thể nào liên hệ được vị cao nhân trước mắt này với cái gã mập mạp đã nhổ nước bọt vào mặt Salmon, sau đó lại không biết xấu hổ mà cùng với quan quân Phỉ Dương quay về căn cứ, rồi lại so đo tranh chấp như trẻ con với đám lính rồi đánh gục mười ba gã bộ đội đặc chủng ở trên sân huấn luyện, và lúc nãy còn háo sắc nhìn vào bên trong cổ áo của mình khi đứng ở trên ban công nữa. (đù)

Có điều, mặc kệ có cảm nhận thế nào về mập mạp, với một người say mê robot đến tận xương tủy như Margaret, vẫn là bị chinh phục một chút nho nhỏ.

" Điền tướng quân..." Margaret xoay nhãn châu, trong ánh mắt nhìn về phía mập mạp lập tức mang theo một sự sùng bái vô tận. Vẻ kiều mị phảng phất như muốn chảy ra nước: "Ngài đã đáp ứng rằng sẽ chỉ đạo ta về võ thuật robot..."

"Dạy cái c*t ấy!" Phong phạm cao thủ của mập mạp nhất thời đã ném lên chín tầng mây, cả giận nói: "Đừng có mà dụ dỗ ta, một mã đổi một mã, đầu tiên thả Klaus ra cho ta. Tiền của lão tử nếu như thiếu một cắc thì lão tử sẽ liều mạng với các ngươi!"

" Mập mạp chết tiệt!" Margaret chống nạnh: "Lão nương nói sẽ không thả Klaus sao?! Ngươi đánh thắng rồi, ta tự nhiên sẽ đúng ước. Còn việc vừa rồi ta dạy ngươi kỹ thuật chỉ huy một lúc lâu như vậy, khoản này nên tính thế nào đây?!"

"À." Mập mạp suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy, tức thời giận tím mặt nói: "Kêu la cái gì, có lý thì rất giỏi à? Lão tử thích nhất là không phân rõ phải trái... Con mẹ nó, ngươi muốn học cái gì?"

" Mập mạp ca ca, ngươi giỏi nhất cái gì, ta sẽ học cái đó." Margaret hơi thở như lan, khuôn mặt cười dịu dàng: "Hay là, ngươi dứt khoát thu ta làm đồ đệ có được không?"

"Ta giỏi nhất cái gì, ngươi học cái đó?" Tâm trạng mập mạp hơi có chút sầu muộn: "Ba trăm sáu mươi chiêu phòng the của Hái Hoa Môn, tung hoành giường chiếu, tự xưng tuyệt học, từ trước đến nay truyền nam không truyền nữ, có muốn dạy cho cô ta hay không đây?!"

Ngày 25 tháng 8 năm 2063, giải thi đấu lưu phái truyền thống kéo dài mấy trăm năm của Mars, sau thời gian gián đoạn trong chiến tranh lưu phái rốt cục đã được mở lại một lần nữa.

Đây vốn là việc trọng đại truyền thống của Cảng Tự Do Mars, thông qua Phỉ Minh ra sức cổ động tuyên truyền, lấy lợi ích làm mồi nhử, trong khoảng thời gian như nắng hạn đợi mưa này lại càng khiến cho người ta quan tâm. Bất kể là các tập đoàn xí nghiệp tập trung ở Mars hay là lính đánh thuê và hải tặc lăn lộn ở trên tuyến đường bay Mars, thậm chí các tổ chức tình báo quân sự của các quốc gia, tất cả đều đem ánh mắt hướng về giải thi đấu này.

Dân chúng của Cảng Tự Do Mars thì lại càng hưng phấn không ngớt.

Chiến tranh lưu phái qua đi, Mars tuy rằng vẫn còn đầy tan hoang tiêu điều, thế nhưng, sức phục hồi cũng vô cùng mạnh mẽ, không quá một tháng đã khôi phục lại ba bốn phần dáng vẻ trước đây. Lúc này Phỉ Minh tổ chức cử hành giải thi đấu lôi đài này, chính là để định ra bố cục trật tự của Cảng Tự Do Mars. Mặc kệ ai thắng ai thua, cái thế giới Tự Do vốn lộn xộn này sẽ bị đặt vào quỹ đão. Đối với những dân chúng bình thường mà nói, đây là một chuyện tốt!

Huống hồ, cho dù giá vé quý giá, thế nhưng thi đấu lôi đài dù sao cũng sẽ được đài truyền hình truyền hình trực tiếp. Hẹn ba bốn người bạn, vừa uống rượu vừa xem thi đấu lôi đài, được như vậy thực sự là chuyện thích thú nhất sau một ngày cực khổ bôn ba. Sự lo lắng về tương lai và cuộc sống, trong giờ khắc này chính là hoàn toàn bỏ qua sau đầu. Đau thương mà chiến tranh mang lại, tựa hồ cũng có thể ném đi rất xa. Nhân sinh, chung quy vẫn có một tia sáng.

Thi đấu lôi đài bắt đầu lúc 3h chiều. Từ 9h sáng trở đi, khu thương mại trung tâm của thành Trung Tâm đã bị binh sĩ Phỉ Dương giới nghiêm. Khán giả chỉ có thể đỗ xe bay ở rất xa, sau đó đi bộ về phía trung tâm đại hội thi đấu.

Lúc này, hội trường chính của trung tâm thi đấu đã kín hết chỗ. Hội trường hình vuông khổng lồ, bốn phía được lắp đặt các khán đài rộng rãi với ghế dựa theo kiểu sô pha. Khán đài phân làm hai tầng trên dưới, có thể tiếp nhận 80.000 người đồng thời xem thi đấu. Những người có được một vị trí ở trong này, đều là những người quyền cao chức trọng đứng ở đỉnh Kim tự tháp trong số mấy trăm triệu nhân khẩu của tuyến đường bay Tự Do Mars. Có điều, bọn họ cũng chỉ có thể tìm chỗ ngồi của mình ở trên khán đài. Còn ở trong các gian phòng vip độc lập hình bán nguyệt có khoảng cách gần nhất và tầm nhìn tốt nhất cạnh sàn lôi đài, lại không có phần cho bọn họ rồi.

Khi Carolina và Trương Bằng Trình đi vào trong phòng vip số 1, Trình Chí Hiên, vốn là người tổ chức giải thi đấu thì liền ở trong gian số 2. Đứng ở trên sân hiên của gian phòng vip, nhìn đám người thường ngày vẫn vênh váo lên mặt với dân thường đang ngồi ở vị trí của mình một cách quy củ, một cảm giác quyền lực rất tự nhiên đã sinh ra.

Tinh cầu Mars rất lớn. Tuyến đường bay Tự Do Mars thì lại càng lớn hơn nữa. Ở chỗ này, có vô số tổ chức, có vô số người, cũng có vô số của cải... Thế nhưng, tất cả những thứ này, đều chỉ có thể phục tùng theo mệnh lệnh của kẻ thống trị, tuân theo quy tắc mà kẻ thống trị đặt ra. Bất kẻ là đám người này có hung hãn tới mức nào trong xí nghiệp của bọn hắn, trong thế giới của bọn hăn, ở trước mặt kẻ thống trị, bọn hắn chẳng là cái gì cả. Kêu bọn hắn ngồi ở chỗ nào thì bọn hắn phải ngồi ở chỗ đó. Còn đối với bản thân mình, thứ mà bọn hắn cần làm, chính là ngước nhìn!

Quay đầu nhìn lại, Carolina và Trương Bằng Trình đang duy trì sự khách khí bề ngoài. Thế nhưng trên thực tế, vẻ lạnh lùng ngăn cách giữa song phương ai cũng nhìn ra được. Ở một bên khác, trong gian phòng vip số 3, Tô Khắc Chu và cao tầng của Long Hưng Hội đang ngồi ở trên ghế, châu đầu ghé tai, bàn luận ồn ào. Còn ở trong các gian vip xa hơn nữa, thì lại bị một số tướng lĩnh cao cấp của Phỉ Dương và Trenock, cùng với các tông chủ lưu phái chiếm cứ.

Trình Chí Hiên đem ánh mắt hướng về gian vip số 9 và số 10... Nơi đó chính là gian phòng được phân cho cái gã mập mạp Leray kia và Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái. Mắt thấy thi đấu sắp sửa bắt đầu, vậy mà người của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái và cả cái gã mập kia lại vẫn chưa xuất hiện. Trong gian phòng vip đang im ắng, nổi bật giữa hội trường đông đúc vô cùng bắt mắt.

Trình Chí Hiên hừ lạnh một tiếng.

Cái gã mập mạp kia đã đắc tội hung ác với người Phỉ Dương.

Nghe nói, sau khi công nhiên làm nhục Salmon, hắn vậy mà lại còn đánh cho mười một gã bộ đội đặc chủng phải vào y viện. Đến bây giờ, đám bộ đội đặc chủng này vẫn còn chưa xuất viện được. Một gã thiếu tướng của một quốc gia đã chia năm xẻ bảy, vậy mà dám tùy ý làm bậy tới mức này, chỉ có thể gọi là ngu xuẩn!

Còn đám ngu ngốc ở Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái kia nữa, không biết thức thời, lại đi theo phía sau một gã ngu xuẩn như vậy. Một ngày nào đó, bọn hắn sẽ phải trả một cái giá thật đắt! Hơn nữa, cái ngày này, sắp sửa không xa!

Sau chương trình biểu diễn khai mạc ngắn gọn thì chính là lúc hai gã dẫn chương trình lải nhải, mặc dù đều là những lời khô khan thổi phồng Phỉ Minh, giới thiệu về lịch sử và quy tắc của thi đấu lôi đài, rồi các lưu phái dự thi, thế nhưng, dưới sự dồn tâm dồn ý của hai vị MC này, bầu không khí vẫn được kích động vô cùng náo nhiệt.

Ngay cả bản thân Trình Chí Hiên cũng có cảm giác như mình đang sáng tạo ra lịch sử của cái tinh cầu này.

Cái cảm giác này thực sự rất tốt... Nếu như không có cái gã mập mạp Leray chết tiệt kia, khi vừa giới thiệu đến Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái thì đã dẫn theo mấy vị Chiến thần của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái đi vào trong gian vip trong tiếng hò hét náo động, sau đó liền đứng ở trên sân hiên vẫy tay chào hỏi khán giả bốn phía. (thằng tác giả viết văn rất là bố đời, đơn giản lại thích biến thành phức tạp)

Sắc mặt Trình Chí Hiên lập tức xanh đen lại.

Mà Margaret đang đứng ở bên cạnh mập mạp cũng có chút đau đầu.

Cái gã mập mạp này thực sự quá là chiếm màn ảnh rồi. Sự ham muốn biểu diễn mãnh liệt trời sinh của hắn đang khiến cho người ta thống hận không gì sánh được.

Quay đầu nhìn qua, thấy được vẻ tươi cười của Trương Bằng Trình và các tướng lĩnh Trenock, cùng với vẻ âm trầm của Carolina và các tướng lĩnh Phỉ Dương, Margaret càng cảm thấy việc mình đang đứng chung một chỗ với gã mập mạp chết tiệt này là một sai lầm nghiêm trọng.

Thượng tá Margaret, vậy mà lại làm nền cho một gã mập như phiến lá xanh làm nền cho đóa hoa tươi. Nếu như bị bạn bè hoặc là kẻ thù ở Phỉ Dương nhìn thấy, phải chịu đựng như thế nào cho cam.

Có mấy nữ nhân chết tiệt đã rất muốn xem trò cười về mình rồi!

Tác giả: Lăn lộn trên núi hết một ngày