Chương 482: Báo Danh

N

ăm giờ chiều, ánh mặt trời vẫn chưa có vẻ gì là muốn biến mất. Các con đường trong thành Trung Tâm Mars đang bị cái bóng của các tòa nhà cao thấp hai bên chia cắt thành những mảng sáng tối to nhỏ khác nhau.

Trên con đường dành cho người đi bộ, những người đi đường hoặc là hòa lẫn vào trong dòng người hối hả, hoặc lòa tụm năm tụm ba đứng lại bên đường mà bàn tán sôi nổi, hoặc là ở đầu phố, nhìn lên đồng hồ nguyên tử trên tháp chuông mà lo lắng chờ đợi, hoặc là lại dạo bước trước tủ kính của cửa hàng ven đường mà đảo ánh mắt vô định ra xung quanh.

Trên con đường chuyên dụng cho xe vận tải, từng chiếc xe tải hạng nặng chở đầy vật tư đang chậm rãi lướt qua, phát ra tiếng vang ầm ĩ. Mà trên con đường xe bay gần sát trung tâm hơn nữa, từng chiếc xe bay đang mau lẹ lặng lẽ qua lại như thoi đưa. Đèn cao áp trên trần xe và đèn phanh ở phần đuôi xe chốc chốc lại lóe lên, tạo nên hai dòng xe cộ cuồn cuộn xuôi ngược.

Toàn bộ thành phố đều đã bị bao phủ trong những tiếng ầm ầm không dứt bên tai. Đó là âm thanh của robot và xe vận chuyển rác đang dọn dẹp những phế tích còn lại sau chiến tranh, cũng là âm thanh của những chiếc robot công trình và tháp cần trục to lớn, giờ đang xây dựng lên những tòa cao ốc hay thành vũ trụ mới trên mảnh đất đã được dọn dẹp sạch sẽ. Âm thanh này mặc dù chói tai, huyên náo, thế nhưng lại khiến cho cái thế giới này lộ ra sức sống bừng bừng.

Khu thương mại trung tâm trong thành Trung Tâm chính là nơi đầu tiên khôi phục lại sự phồn hoa ở Mars.

Ở cái tinh cầu đổ nát đang dần dần sống dậy này, có quá nhiều thứ kiếm ra tiền. Từng đoàn đội phi thuyền nườm nượp tiến vào Mars, mang theo vật tư, tin tức, tiền tài và nhân lực, toàn bộ đều tập trung đến nơi này. Vô số các xí nghiệp và đoàn buôn lớn nhỏ, cùng với hàng ngàn hàng vạn nhân viên ở các ngành nghề đã tề tụ lại nơi đây, tranh đoạt lấy tất cả các cơ hội có thể hái ra tiền.

Ở khu vực phía nam của khu thương mại, gần với sông nội thành, trung tâm triển khai đại hội thi đấu võ thuật chính là một tổ hợp kiến trúc cỡ lớn được tạo thành bởi một toà nhà chính khổng lồ màu trắng được xây dựng theo kiểu hội trường, có khung vòm có thể đóng mở, cùng với các tòa nhà như tòa nhà khách sạn, văn phòng và trung tâm giao dịch,... vây xung quanh. Tòa nhà chính của trung tâm đại hội có độ cao 260m, chiều dài và rộng đều là 1800m, thể tích đủ để chứa sáu chiếc tàu vận tải cỡ lớn lớp {Mammoth}. (con mẹ nó, chỗ này không do thằng tác giả phóng bút thì do thằng gõ text bị thiếu, mãi mới rõ nghĩa được - nb)

Con quái vật màu trắng khổng lồ này tựa như một con gấu trắng Bắc Cực đang chiếm giữ chính giữa khu thương mại, vô cùng bắt mắt.

Mà giờ phút này, thứ dễ thấy nhất của trung tâm đại hội thi đấu võ thuật đang ngay trước cửa chính của trung tâm, chính là một tấm băng-rôn “Lôi đài thi đấu robot lưu phái” và chỗ ghi danh được dựng lên ngoài cửa đại sảnh.

Nguyên bản, việc ghi danh thi đấu kiểu này đáng ra nên ở trong phòng ốc mát mẻ. Thế nhưng, để hấp dẫn ánh mắt, và cũng vì để biểu diễn sức khống chế của cánh quân Mars đối với tinh cầu này, Trình Chí Hiên, đã đặc biệt bố trí chỗ ghi danh ra trước cửa đại sảnh.

Một chiêu này quả nhiên rất hiệu quả. Từ lúc bắt đầu tuyên bố báo danh, toàn bộ bãi đỗ xe của trung tâm đại hội thi đấu đã đỗ đầy các loại xe bay đến từ các lưu phái. Có thể thành lập ra một lưu phái, cho dù chỉ là một lưu phái nhỏ thì cũng có địa vị rất cao ở Mars. Các tập đoàn đoàn buôn cùng với đủ loại tổ chức ở dưới trướng đã mang đến cho bọn họ nguồn thu nhập rất phong phú. Bởi vậy, những chiếc xe bay của bọn họ, chiếc nào chiếc nấy đều cực kỳ xa hoa.

Những chiếc xe bay này dừng lại tại đây, bản thân nó cũng đã là một sự thu hút. Đến khi mọi người nhìn thấy tấm băng-rôn to lớn cùng với các thông báo quảng cáo đang giăng đầy một cách phô trương kia, lại được thấy những vị cơ sĩ, thậm chí là tông chủ lưu phái danh tiếng, đều phải xếp thành hàng chờ đợi trong khu nhà chờ quanh co vòng vèo, hứng thú của bọn họ quả thực đã bị kích thích lên đến đỉnh điểm.

Khi mà số lưu phái đến báo danh càng ngày càng nhiều, khi mà các loại tin tức đồn thổi đang bay đầy trời, khi mà ngày bắt đầu giải thi đấu robot đang càng ngày càng gần và vé xem thi đấu thì càng ngày càng khó kiếm, giải thi đấu robot lưu phái, đã trở thành chủ đề sốt dẻo nhất trong các câu chuyện của người dân Mars. Toàn bộ tinh cầu đều bị cái giải đấu dính dáng đến vô số lợi ích này khiến cho sôi sục.

Nakagawa Daiki của Thái Lưu, rồi Kilburn của Tuyệt Sát Lưu, đều là những nhân vật cấp Chiến thần thành danh đã lâu. Mà mấy lưu phái khác tới báo danh, cũng đều là dốc hết tinh nhuệ. Kỵ Sĩ Robot vượt quá chín trăm, mà Thống Lĩnh Robot, cũng vượt quá một trăm. Đệ tử xuất chúng của các lưu phái nhỏ không nhiều lắm, rất nhiều tông chủ còn dứt khoát tự mình ra trận.

Còn có rất nhiều đệ tử có thực lực tương đối mạnh của các lưu phái, giờ cũng đã trở về từ các đoàn lính đánh thuê hay hải tặc, đều là để có được tư cách tham dự giải thi đấu lần này.

Phải biết rằng, điều kiện mà Phỉ Minh đưa ra, thực sự quá hậu hĩnh.

Có thể tham gia vào liên minh chấp chính hay không thì các cơ sĩ không để vào mắt, đó là chuyện của mấy vị tông chủ. Bọn họ chỉ biết rằng, trong giải đấu, một khi có thể lấy được một chút thành tích, chẳng những có thể đạt được phần thưởng phong phú, còn có khả năng được trực tiếp trở thành công dân của Cộng hòa Phỉ Dương, bỏ qua việc tuyển chọn quân sự và tích lũy quân công, trực tiếp trở thành một gã sĩ quan Phỉ Dương.

Nếu như lúc bình thường, chuyện này căn bản là điều không thể. Đãi ngộ như vậy, đừng nói là những cơ sĩ này chẳng thèm để ý, mà cho dù bọn họ có muốn, trước khi chiến đấu robot tiến vào thời đại chiến đấu áp sát cự ly gần, bọn họ cũng không phải là đối tượng mà Phỉ Dương muốn mời chào. Mà bây giờ, chiến đấu robot áp sát cự ly gần đang dần dần hiển hiện ra uy lực. Sự khống chế của lưu phái đối với các cơ sĩ cũng đã dần dần yếu đi. Sau khi trải qua chiến tranh lưu phái, các cơ sĩ lại càng khát khao tìm được một con đường thăng tiến nhanh chóng trong cái thời loạn thế này. Hai bên vừa giơ tay đã liền hợp ý.

Có điều, đối với dân chúng của Mars mà nói, khi bọn họ đang tập trung sự chú ý lên người những lưu phái và cơ sĩ vừa xuất hiện này, đồng thời, bọn họ cũng đang suy đoán một vấn đề khác.

Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, Phỉ Quân của thị trấn Prue, rốt cục là có tham gia hay không!

Người sáng suốt thì đều biết, người Phỉ Dương tới đây là để hái quả. Có điều, cái gã mập mạp Leray kia lại càng dứt khoát hơn, trực tiếp chở hết toàn bộ nhân viên và vật tư đi, khiến cho đám người Phỉ Dương chỉ có thể đến hớt bụi!

Cảng Tự Do Mars giờ đã rơi vào tay người Phỉ Dương, chỉ cần một bản thông báo, tụ họp anh hùng thiên hạ. Sợ hãi với áp lực từ cánh quân Mars, các lưu phái bình thường nếu muốn sinh tồn, muốn được tiếp tục mở cửa thu nhận học viên, muốn được tiếp tục kinh doanh sản nghiệp, duy trì tổ chức của mình, vậy thì nhất định phải dựa theo chỉ thị của người Phỉ Dương mà làm việc.

Bọn họ đều đã xuất hiện rồi, thế nhưng, bọn họ dù sao cũng chỉ là những lưu phái bị đánh cho tàn phế trong chiến tranh lưu phái như Thái Lưu, Tuyệt Sát Lưu, hoặc là một số ít lưu phái nhỏ hạng hai, hạng ba thậm chí là không được xếp hạng!

Những lưu phái đứng đầu chân chính, đến 95%, đều ở trong Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, đều ở trong Phỉ Quân!

Những lưu phái nằm tốp mười như Phá Sơn Lưu, Minh Tâm Lưu, Hắc Long Đạo, Bạo Vũ Đạo, Hoa Hình Môn, Thiên Quân Đạo, Sát Giáp Môn,... đều đã từng là những lưu phái tiếng tăm lừng lẫy tại Mars. Cây cao bóng cả, kỹ thuật tuyệt đỉnh, cao thủ vô số, thực lực sâu không lường được.

Nếu như lúc trước, tùy tiện lôi một đệ tử nòng cốt của những lưu phái này ra bên ngoài thì đều có thể trở thành nhân vật số một. Người bình thường ngoại trừ ngước nhìn ra thì cũng chỉ biết ngước nhìn mà thôi. Trẻ nhỏ ở thế giới Tự Do Mars khổ luyện từ nhỏ, chính là muốn có một ngày được trở thành một thành viên trong những lưu phái danh tiếng này. Nếu như được nhìn trúng, trở thành đệ tử nòng cốt, đó quả thực là một chuyện vui mừng nhờ ơn đức của tổ tiên, làm rạng danh gia môn!

Thế nhưng, những lưu phái này, bao gồm phần lớn các lưu phái hạng nhất và rất nhiều lưu phái hạng hai như Huyễn Ảnh Lưu, đều bị cái tên mập mạp Leray kia tung lưới bắt hết. Ngay cả Thái Lưu, không phải cũng là tam trưởng lão, tứ trưởng lão, cùng với Chiến thần Vệ Kiến Sơn đã dẫn theo một phần lưu phái rõ là lớn mà thoát ly rồi đi theo mập mạp đấy sao?

Còn sót lại ở Mars, nếu không phải là đã đối địch với Phỉ Quân từ đầu thì chính là muốn tìm nơi nương tựa, nhưng lại chưa kịp hoặc không tìm được cơ hội mà thôi...

Trong số những lưu phái này, tuy rằng cũng không thiếu cao thủ, thế nhưng, chỉ tính riêng số lượng cơ sĩ từ Thống Lĩnh Robot trở lên, tất cả bọn họ cộng lại cũng chỉ bằng một phần ba của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái! Thiếu đi những lưu phái tiếng tăm lừng lẫy và những cơ sĩ nổi danh như sấm bên tai của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, giải thi đấu robot lần này dù nhìn thế nào thì cũng có vẻ có chút thiếu sinh khí.

Sau bàn công tác ghi danh, thư ký phụ trách đăng ký Odel đang nâng cổ tay nhìn vào đồng hồ, rồi lại quay đầu nhìn về phía hai gã bạn ở bên cạnh.

Hai gã đồng bạn đã ngồi phơi nắng ở đây được mấy tiếng đồng hồ rồi, giờ đang mắt mũi lim dim ngủ gà ngủ gật. Thời gian trên đồng hồ đeo tay cũng đã qua năm rưỡi chiều. Người bên ngoài đại sảnh trung tâm cũng không ít. Thế nhưng, những người xếp hàng báo danh đã không còn một ai. Đây đã là ngày báo danh cuối cùng, qua thêm nửa giờ nữa thì thời hạn báo danh sẽ hết.

Có điều, đám đông ở phía xa xa vẫn còn đang khá sôi nổi. Từng đôi từng đôi chụm lại tán dóc, thỉnh thoảng lại liếc qua phía bên này.

Odel là người Mars chính gốc, vừa mới gia nhập sư đoàn thiết giáp mới thành lập của cánh quân Mars. Hắn biết rõ, trong đám người vây xem kia, có dân chúng bình thường đến xem náo nhiệt, cũng có người do các đại lưu phái phái phái đến. Bọn họ đứng ở nơi đó, chính là để nhìn xem một chút, Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, đến cùng là có đến báo danh hay không.

Odel uống một ngụm nước, xoay máy điều hòa cầm tay đang đặt trên bàn hướng về phía mình.

Đối với tay thượng tá Trenock Trình Chí Hiên kia, hắn nhìn rất không vừa mắt. Cụ thể tên kia có chỗ nào khiến cho người ta chán ghét, hắn cũng không nói rõ được. Dù sao thì, hắn cứ cảm thấy cái tên Trình Chí Hiên kia không giống một người ngay thẳng, suốt ngày cứ u u ám ám, cậy quyền cậy thế, khiến cho người ta thấy phản cảm.

Hắn hung hăng nhổ miếng bã trà trong miệng ra, tưởng tượng ra đây là một bãi nước bọt nhổ lên mặt cái gã Trenock mang tên Trình Chí Hiên kia, trong lòng ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Bị Trình Chí Hiên ra lệnh phải đứng ở ngoài tiếp nhận báo danh, phơi nắng dưới ánh mặt trời suốt bảy ngày, hắn đã sớm uất ức đầy bụng. Nếu như không phải sợ bị tống ra tòa án quân sự, hắn cũng muốn được giống như cái gã mập mạp Leray kia, đè Trình Chí Hiên ra đất mà tẩn cho một trận nên thân.

Máy điều hòa đang vang lên tiếng gió thổi o o. Phun ra một miếng bã trà khiến cho Odell không khỏi nghĩ tới cái tên mập mạp mà bạn bè mình đã bàn tán vô số lần kia.

Nghe nói, trưa ngày hôm nay, ở sàn giao dịch trên phố Brown, binh lính Phỉ Dương đã trực tiếp bắt đi một nhân viên giao dịch tên là Klaus, lại còn cưỡng chế đóng cửa sàn giao dịch.

Chuyện này đã lan truyền ra xôn xao khắp cả Mars.

Chuyện chưa xảy ra thì vốn cũng chẳng có gì. Thế nhưng, chỉ cần vừa xảy ra một cái thì vô số tin tức vỉa hè đã lập tức lan truyền ra che trời kín đất.

Có người nói, cái lão già gọi là Klaus kia chính là nhân viên đại lý của Phỉ Quân! Lão bị bắt, sàn giao dịch bị đóng cửa, rõ ràng đây là người Phỉ Dương muốn ra tay với Phỉ Quân. Bọn họ đến đây hái quả, tự nhiên sẽ chọn mục tiêu béo tốt. Bất kể thế nào, bọn họ cũng sẽ không thả cho Phỉ Quân thoát khỏi tầm khống chế của bọn họ. Gã mập Leray nếu đã phủ nhận Phỉ Quân là của hắn, vậy thì, bọn họ sẽ nương theo đó mà ngang nhiên ra tay!

Có điều, đây cuối cùng cũng chỉ là bịt tai trộm chuông.

Người ta là người Leray, vất vả lắm mới tích góp ra được đội quân này, đánh hạ ra một phiến giang sơn, không muốn để cho người Phỉ Dương tới chiếm tiện nghi cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Phỉ Dương các người vưa đến đã nắm lấy quyền chủ đạo của Mars, vậy mà còn không chịu buông tay với một chút binh lực đó của người ta, thực sự có chút hết nói nổi. Có điều, từ một phương diện khác, việc này cũng thể hiện thủ đoạn cường thế của Phỉ Dương. Nếu không, bọn họ làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đã khiến cho cái đám lưu phái cáo già này lần lượt từng cái đến báo danh dự thi.

Không biết gã mập mạp Leray sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Nghe nói hắn vừa trở về Mars đã đánh tay Salmon, lại đánh cho mười một gã bộ đội đặc chủng phải ăn cơm bệnh viện ở ngay trong căn cứ. Theo tác phong trước nay của Phỉ Quân, nếu không trả thù, chính là tuyệt đối không có khả năng!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Odell vừa mới định cầm lấy ly nước đi lấy thêm một chút thì đã chợt phát hiện ra trên đường cái xa xa đang xôn xao lên một hồi. Đám người ngoài cửa chính của trung tâm hội trường dạt sang hai bên tựa như sóng biển, đám người ở trong trung tâm cũng lập tức ùa ra hai bên khu vực trống trải trước đại sảnh, nhón chân dõi mắt nhìn về phía cửa.

Sau một lát, một nhóm mười chiếc xe bay Redington xa hoa màu đen y hệt nhau đã chậm rãi đi vào trung tâm hội trường.

Loại xe bay này tuy rằng xa hoa, thế nhưng ở Mars cũng chẳng phải là của lạ. Cho dù có là mười chiếc cùng nhau tạo thành một đoàn xe, cũng không đủ để khiến người ở bên ngoài kinh ngạc như vậy.

Odel đang lúc buồn bực, đột nhiên, hắn đã nhìn thấy dấu biểu tượng trên đoàn xe.

Phía trên biểu tượng, là một con chim ưng đang giương cánh mà lao tới chính diện. Ở phần giữa, là một chữ "Phỉ" và hai thanh loan đao bắt chéo nhau. Mà ở dưới cùng, lại là một cái đầu lâu. Toàn bộ kết cấu trên rộng dưới hẹp, tựa như một tấm lá chắn cổ đại.

Phỉ Quân!

Giữa những tiếng ồn ào náo động không kiềm chế được của đoàn người kinh ngạc xung quanh, đoàn xe đã dừng lại. Cánh cửa của sáu chiếc xe bay đi đầu tiên mở ra, sáu thanh niên bộ dạng thoái mái đã bước xuống. Vừa nhìn thấy những người này, cả đám người lập tức đã bùng nổ.

Bọn họ, không phải là Chiến Thần, không phải là những tông chủ của các lưu phái trong Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái. Thế nhưng, bọn họ lại là thần tượng của tất cả những người tuổi trẻ trên tinh cầu này.

Weatherill và Bazz của Thái Lưu.

Long Thái của Minh Tâm Lưu.

Mountbatten và Bộ Binh của Hắc Long Đạo.

Cosmo của Huyễn Ảnh Lưu.

Trong số này, đẳng cấp cao nhất là Weatherill, Thống Lĩnh Robot cấp ba. Ban đầu khi ở phân quán Prue của Thái Lưu, trong hàng ngũ đệ tử, cấp bậc của hắn xếp thứ ba, xếp sau Monroe và một người lớn tuổi hơn là Nagakawa Yuu. Thế nhưng khi so thực lực thực tế, hắn lại mạnh hơn so với Nagakawa Yuu, chỉ kém Monroe.

Thứ hai là Cosmo. Vị thiếu tông chủ của Huyễn Ảnh Lưu này chính là thiên tài mấy chục năm mới gặp của Huyễn Ảnh Lưu. Trong tình huống kỹ thuật hạch tâm của Huyễn Ảnh Lưu thiếu sót mà có thể lên đến cấp bậc Kỵ Sĩ Robot cấp một, như vậy đã đủ để nói rõ lên thực lực của hắn.

Mà bốn người bọn Bazz, Long Thái, Bộ Binh và Mountbatten, thì lại đều là Kỵ Sĩ Robot cấp hai. Ở trên cái tinh cầu này, Kỵ Sĩ Robot rất nhiều. Thế nhưng, người có thể trở thành một gã Kỵ Sĩ Robot ở trước mười tám tuổi thì thực tế lại quá ít. Phần lớn những cơ sĩ có tư chất xuất chúng khi lên đến cấp Kỵ Sĩ Robot thì đều đã quá hai mươi ba tuổi. Rất nhiều cơ sĩ có tư chất bình thường, thậm chí phải đến bốn năm mươi tuổi. Đây chính là chênh lệch.

Những người này là những ngôi sao mới nổi có hy vọng trở thành một vị Chiến Thần mới trước bốn mươi tuổi nhất. Bởi vậy, tuy rằng đẳng cấp của bọn họ không tính là cao, thế nhưng ở Mars lại có danh tiếng rất lớn. Dù sao thì việc đẳng cấp của bọn họ không cao chẳng qua chỉ là khi so sánh với những cơ sĩ trong những lưu phái đỉnh cấp kia. Trong con mắt người bình thường, trở thành một gã Đấu Sĩ Robot đã là một việc rất giỏi rồi, càng đừng nói đến chuyện trước mười tám tuổi trở thành Kỵ Sĩ Robot, mà còn là cấp hai. Trong số năm trăm triệu dân cư trên tinh cầu này, người có thể trở thành Kỵ Sĩ Robot chính là 2000 người mới có 1.

Mà là 1 trong 200.000 người, tuyệt đối chính là tinh anh trong tinh anh.

Sau khi đám người Weatherill xuống xe, người ở trên bốn chiếc xe phía sau cũng đã cùng bước xuống.

Lần này, toàn trường liền lặng ngắt như tờ.

Chiến thần robot cấp hai của Tân Thái Lưu - Vệ Kiến Sơn, Chiến Thần robot cấp ba của Minh Tâm Lưu - Hargrove, Chiến Thần Robot cấp ba của Thiên Quân Đạo - Wagstaff, Chiến Thần Robot cấp hai của Phá Sơn Lưu - Menton.

Sự xuất hiện của bốn người này, đã khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy hoa mắt.

Đây chính là những nhân vật đứng trên đỉnh của tòa kim tự tháp trong giới cơ sĩ, bình thường muốn gặp được một đã khó, mà lúc này, đột nhiên lại đồng thời xuất hiện.

Đây chính là Phỉ Quân! Lại thêm hai vị Chiến Thần cấp ba, tông chủ Minh Tâm Lưu – Sade và tông chủ Thiên Quân Đạo - Bridgman, trong thập đại Chiến Thần Robot của Cảng Tự Do Mars, Phỉ Quân đã chiếm tới sáu!

Bốn vị này mà lên sàn đấu, chỉ sợ sẽ chẳng còn chuyện cho các lưu phái khác. Ngoại trừ Nakagawa Daiki của Cựu Thái Lưu và Kilburn của Tuyệt Sát Lưu, còn có ai có thể chiến thắng bọn họ đây?

Theo sau đám người Weatherill và Vệ Kiến Sơn đi về phía chỗ ghi danh, đoàn người đã bắt đầu trở nên xôn xao.

Odel liếm liếm đôi môi khô khốc, vội vàng nâng ly định uống ngụm nước cho trơn họng, lại phát hiện ra, ly nước của mình đã trống không. Hắn đẩy đẩy hai vị đồng bạn đang ngây người ở bên cạnh, lắp ba lắp bắp nói với Vệ Kiến Sơn đã đi đến trước mặt: "Vệ tiên sinh.. Ngài... Ngài muốn báo danh đăng ký tham gia thi đấu sao?"

"Không phải, chúng ta là dẫn bọn hắn tới." Vệ Kiến Sơn mỉm cười lắc đầu, chỉ vào đám người Weatherill nói.

Odel một bên luống cuống tay chân thao tác chương trình báo danh trên màn hình cảm ứng trên mặt bàn, một bên hỏi đám người Weatherill: "Vậy thì các vị, xin xác nhận lại thân phận lưu phái vào đây. Một lưu phái cho phép bốn người báo danh."

"Vậy sao?!" Weatherill quay đầu, nói với đám người Cosmo: "Thực sự chỉ cho bốn người báo danh, làm sao bây giờ?"

Odel ngẩn ra, ngay sau đó hỏi: "Các người còn có rất nhiều người sao?"

"Sáu người chúng ta, hình như quá hai người." Đang đứng trước người Odel xem danh sách báo danh, Bazz liền nhún vai.

"Thế nhưng.." Odel nói: "Các người là từ các lưu phái khác nhau mà!"

"Ai nói vậy nào?" Bazz trợn mắt nhìn Odel, quay đầu nói với mấy người khác: "Vẫn quy củ cũ?"

Mọi người gật đầu.

"Viên xô xì!"

"Viên xô xì!"

"Chờ chút Mountbatten, ngươi chơi xấu! Không tính."

"Được được, chơi lại, viên...."

Mấy gã cơ sĩ thần tượng vậy mà lại dùng cách chơi oẳn tù tì để quyết định xem ai sẽ đăng ký tham gia thi đấu ở ngay trước mặt mọi người. Điều này khiến cho tất cả mọi người há hốc mồm. Phải biết rằng, trong các lưu phái khác, để giành được tư cách dự thi thì đã phải đánh đến đầu rơi máu chảy. Bọn họ vốn đã chẳng phải từ cùng một lưu phái, vậy mà còn cần phải làm như vậy sao? Ngay cả một người lạnh lùng như Weatherill cũng chơi đến cao hứng bừng bừng?!

Rất nhanh, thắng thua đã phân ra.

Trong sáu người, Weatherill và Mountbatten thua.

Ngoài dự liệu của mọi người chính là, bọn họ oẳn tù tì với nhau, người thua thì hết sức phấn khởi, mà người thắng thì sắc mặt như màu đất.

Thấy Bazz quay đầu sang, Odel liền dùng một ánh mắt nghi vấn nhìn hắn một cái.

"Tân Thái Lưu? Hắc Long Đạo? Huyễn Ảnh Lưu?"

Bazz hung hăng cắn răng một cái: "Hái Hoa Môn!" ..............

Tác giả: Có nên trước tiên ném phiếu ra không đây?