M
argaret biết tâm lý hiện tại của các quan binh Phỉ Dương.
Tâm lý này rất bình thường, ngay cả Hastings cũng không thể thay đổi được, càng đừng nói là nàng.
Huống hồ, Margaret cũng chưa bao giờ nghĩ phải thay đổi những điều này. Người Phỉ Dương chính là người Phỉ Dương, thân là quốc gia lớn nhất vũ trụ, nếu như không có chút ngang ngược bá đạo, mọi chuyện đều phải đi phân rõ phải trái, đó chuyện không thể nào. Hơn nữa, việc này cũng không ảnh hưởng gì đến sức chiến đấu của binh lính Phỉ Dương. Ông mày là đệ nhất thiên hạ, không thua kém bất cứ thằng nào, đây mới là khí thế mà quân đội cần phải có.
Lính mạnh thì mạnh một người, tướng mạnh thì mạnh cả ổ. Liều mạng cũng được mà chạy trốn cũng được, cuối cùng nhìn lại, cũng vẫn là sĩ quan chỉ huy. Giống như Salmon, đừng nói là bị mập mạp đánh cho một trận, nhổ một bãi nước bọt, cho dù là đập cho mười trận, dìm chết trong nước bọt, Margaret cũng sẽ không bởi vì cùng là người Phỉ Dương mà nhíu mày một chút nào. Trong hơn chục tỉ dân của Phỉ Dương, những kẻ bất nhân bất nghĩa chỉ biết tự tư tự lợi không biết có bao nhiêu. Nếu như những kẻ làm sai phạm thế này mà cũng cần được che chở, vậy thì cũng quá là hẹp hòi rồi.
Đám binh sĩ và sĩ quan cơ sở Phỉ Dương này, sở dĩ đi kiếm chuyện với mập mạp, chẳng qua là bởi sự kiêu ngạo trời sinh khi là người Phỉ Dương. Về chân tướng sự thật, chắc gì bọn họ đã không biết, cũng chưa chắc có bao nhiêu hảo cảm với Salmon. Tất cả sĩ quan Phỉ Dương bao gồm cả Carolina chỉ là cảm thấy ức chế khi chỉ có thể trơ mắt nhìn mập mạp và người Trenock kiêu căng hành hung ngay trước mặt mọi người, đồng thời cũng không vừa mắt khi gã mập mạp dám nhổ nước bọt vào Salmon ở ngay trước mắt mà thôi.
Trong đêm đầu tiên bọn họ gây chuyện dưới lầu, nếu như mập mạp nhẫn nhịn lại, vậy thì qua một thời gian ngắn, cơn tức này chắc cũng tiêu tan. Tính tình người Phỉ Dương trời sinh thích ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa trải qua nhiều năm, địa vị của Phỉ Dương trong xã hội loài người luôn cao hơn người khác một bậc, khiến cho bọn họ có đủ tự tin lấy thân phận một quan binh phổ thông mà trả treo một vị thiếu tướng Leray.
Đáng tiếc, gã mập hiển nhiên không phải là một hòa thượng thích chịu thua thiệt. Từ sau hôm qua không trộm được gà còn mất thêm nắm thóc, ăn phải vố đau của mập mạp, các quan binh Phỉ Dương đã kết thù với cái gã mập mạp này.
Margaret biết, khi đám quan binh này ngồi chơi nói chuyện với nhau, đề tài thảo luận toàn là làm sao có thể khiến cho gã mập mạp Leray này ăn chút quả đắng. Tối hôm qua đã nghe thấy tiếng tập hợp khẩn cấp không ngừng nghỉ dưới lầu. Ngày hôm nay, bọn họ cũng đã có chuẩn bị rồi mới đến, mấy sĩ quan đứng ở đằng xa cũng không tham dự. Nếu như mập mạp còn giở trò cũ lên mặt quan trên mà nói, bọn họ lập tức sẽ báo cáo tình huống này với Carolina.
Với tính tình và thành kiến ghét cay ghét đắng gã mập của Carolina, bất kể là đám binh lính cơ sở bên dưới có quấy rối tới mức nào, bà ấy cũng đều sẽ dung túng. Có sự che chở của Carolina, các quan binh Phỉ Dương sẽ không còn sợ không hạ màn được. Nếu như gã mập mạp này còn dám dùng chiêu cũ, vậy thì hành động của họ sẽ không còn dừng lại ở việc gây rối trên sân huấn luyện nữa.
Cả đám người đối phó với một người, chẵng lẽ còn không thắng nổi sao?
Ngày hôm nay, đám quan binh đã lựa chọn tiến hành huấn luyện cận chiến trong sân huấn luyện. Bọn họ muốn xem thử xem, sau khi bị quấy rầy cả đêm, cái tên mập mạp dám thi triển quyền cước tẩn Salmon này sẽ phản ứng như thế nào.
Dưới lầu, các chiến sĩ Phỉ Dương được chọn ra đang xoa xoa nắm đấm, vây quanh lấy mập mạp. Margaret thì hứng thú bừng bừng, một bên suy đoán về kết quả của cuộc đấu này, một bên thì nâng tách trà lên mà nhẹ nhàng uống một ngụm.
Trà vừa vào tới miệng, đã phun hết cả ra.
Chỉ thấy trên sân huấn luyện, cái gã mập mạp kia đang giơ tay múa chân với các chiến sĩ tinh anh được lựa chọn ra, hăng hái bừng bừng --- Các ngươi đánh đi, để ta chỉ đạo.
Nhìn các chiến sĩ Phỉ Dương ngơ ngác nhìn nhau, dưới mệnh lệnh của gã mập mạp trong miệng còn đang ngậm một cây kẹo mút mà lấy hai người thành một nhóm, so chiêu một cách bất đắc dĩ . Lại thấy gã mập mạp này lấy danh nghĩa chỉ đạo, bắt người ta phải bày sẵn ra tư thế, còn mình thì tới vừa xoa vừa nắn vừa vặn vừa vê, lại còn không ngừng chỉnh cho khuôn mặt của người ta lệch trái lệch phải, cái cằm lúc cao lúc thấp.
Margaret đang ho khan một cách kịch liệt. Nàng cảm thấy, trò chơi hôm nay vừa mới bắt đầu, vậy mà bản thân mình cũng đã không xem nổi nữa rồi.
Đứng lên, kéo rèm cửa lại. Dưới ánh đèn vàng của phòng ngủ, chiếc áo ngủ mỏng manh đã tuột xuống khỏi những đường cong mỹ lệ. Margaret đi chân trần đến bên cạnh tủ quần áo, lấy quân phục của mình ra. Khóe miệng, lại có chút vừa bực mình vừa buồn cười.
Ông ngoại và Douglas tại sao lại đánh giá cao tên vô lại này đến như vậy?!
Là bởi vì hắn đủ vô sỉ sao?!
"Quan sát, khi một quyền này của hắn đánh tới....." Mập mạp ngậm một cây kẹo que trong miệng, túm lấy một gã binh sĩ Phỉ Dương đã bày sẵn ra tư thế ra quyền, mơ mơ hồ hồ nói: "Ngươi có thể làm thế này... Xem động tác chậm của ta." (đau bụng quá
Mập mạp chậm rãi đưa tay ra, đỡ tượng trưng lên cánh tay của binh sĩ ra quyền một cái, rồi lật tay, tát một cái yếu ớt như dầu nhớt lên mặt gã binh sĩ.
Cú tát này quả thật có thể so với cái vuốt ve của tình nhân, nhẹ nhàng như lụa mà lại bịn rịn không nỡ xa rời. Lại thêm dáng vẻ như xuân tâm trỗi dậy, mắt phớt hoa đào của mập mạp, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến các binh sĩ Phỉ Dương ở bên cạnh lạnh cả lưng. Nhất là vị binh sĩ Phỉ Dương bày động tác phối hợp kia, cả người nổi da gà, lông tơ dựng đứng, thoáng cái đã nhảy dựng lên đứng thẳng lại.
Ngay khi mọi người còn đang hồn vía bất định, đã thấy cái tên mập mạp này gộp chân đan chéo một cái, xoay người ngồi xổm xuống, làm một động tác như tiên nữ phất tay áo, vươn tay nhắm vào đũng quần của gã chiến sĩ Phỉ Dương kia....
"Nhìn đi, lúc này có thể xoay người tập kích vào chỗ yếu hại của hắn..."
Nhìn ánh mắt lóe lên ánh sáng xanh của mập mạp, gã binh sĩ đang bày ra động tác lập tức hồn phi phách tán, dậm chân một cái, nghiêng người lộn nhào qua một bên.
"Ặc...... Đại khái chính là như vậy." Mập mạp mặt mày nghiêm túc mà đứng lên, quay đầu nói với đám binh sĩ Phỉ Dương.
Tuy rằng hiện tại vẻ mặt hắn nghiêm trang không chút biểu cảm, thế nhưng, khoảnh khắc khi gã binh sĩ kia tránh đi, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng cái vẻ mặt thất vọng khi không được như ý của cái gã mập này.
"Tiếp theo, chúng ta lại tìm hiểu về mấy động tác khác một chút...."
"Điền tướng quân!" Trung tá Jason đứng bên cạnh rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa.
Vị tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn tác chiến đặc chủng thuộc sư đoàn thiết giáp 107 quân khu Drabia Phỉ Dương này đã không thể nào nhẫn nhịn nổi cái kiểu chỉ đạo cận chiến gần như là đùa bỡn của gã mập mạp này nữa, sầm mặt mà bước nhanh lên phía trước: "Kỹ xảo cận chiến như thế này, chúng tôi đều đã được học qua. Nghe nói Điền tướng quân có thành tựu cực cao ở phương diện cận chiến tay không, tất cả mọi người đều muốn được mở mang một chút về... Công phu chân chính!"
Bốn chữ "công phu chân chính" được Jason cố ý nhấn thật mạnh.
"Công phu chân chính?!" Mập mạp có chút hoang mang.
"Tướng quân là người Leray......" Jason khinh miệt nói: "Tôi không biết binh sĩ Leray huấn luyện cận chiến là ra làm sao, thế nhưng, ở Cộng hòa Phỉ Dương, nếu huấn luyện chiến đấu tay không, chúng tôi đều tổ chức so đấu toàn lực làm huấn luyện cơ sở. Nếu như tướng quân muốn đích thân chỉ đạo các loại kỹ thuật cận chiến ở trong quân doanh, như vậy, để các chiến sĩ có được sự lý giải và cảm nhận một cách trực quan, chúng ta có thể chọn ra một ai đó để tiến hành đối kháng thực chiến cùng với tướng quân."
Nghe thấy lời nói của Jason, Margaret vừa mới đi đến gần liền dừng bước.
Tựa hồ cảm thấy được sự xuất hiện của Margaret, Jason và mập mạp đồng thời quay đầu nhìn về phía nàng.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, mái tóc Margaret đang ánh lên một màu vàng rất dịu nhẹ, rất tinh tế, rất mềm mại. Thân hình ma quỷ trước sau lồi lõm, còn khuôn mặt nàng, thì lại càng xinh đẹp đến câu hồn đoạt phách. Mặc trên người bộ quân phục Phỉ Dương, cho dù yên lặng đứng ở kia thôi cũng có thể phát tán ra một sự gợi cảm khiến người ta thần hồn điên đảo.
Muốn dùng mỹ nhân kế với ông đây sao! Mập mạp kiêu hãnh ưỡn ngực lên, lén lút vứt cây kẹo que đi.
"Thế nào, Điền tướng quân...." Nữ thần Margaret được toàn bộ binh lính Phỉ Dương công nhận vừa đến, cả tiểu đoàn đặc chủng lập tức tràn ngập mùi đực rựa nồng đậm, hầm hập bức người: "Nếu như ngài không muốn, hoặc là sợ bị thương, vậy thì chúng tôi tự huấn luyện tiếp vậy....."
"Cái này...." Mập mạp liếc nhìn Margaret, có chút do dự: "...... Huấn luyện, sao lại bị thương....."
"Nếu như chiến đấu toàn lực, tự nhiên sẽ có khả năng bị thương." Với thân hình vạm vỡ tiêu chuẩn, khi so sánh với gã mập mạp ngô ngố beo béo, Jason tự nhiên có vẻ anh tuấn bất phàm. Lúc này thân người ưỡn thẳng, lại càng hết sức khí phách: "Đối với bộ đội đặc chủng chúng tôi mà nói, bị thương vốn là chuyện như cơm bữa, cùng lắm thì nằm mấy tuần trong khoang điều trị mà thôi!"
Mấy câu nói này của Jason có thể nói là hùng hồn chắc nịch, hào khí ngất trời. Trước mặt Margaret, tất cả các chiến sĩ Phỉ Dương đều đã ưỡn ngực ngẩng đầu. Bọn họ vốn là tinh anh ưu tú trong ưu tú của quân đội Phỉ Dương. Bất kể là trình độ huấn luyện, trình độ khoa học kỹ thuật ứng dụng cho vũ khí quân sự, cung ứng hậu cần, Phỉ Dương đều đạt trình độ số một trên toàn vũ trụ, tự nhiên sẽ có một sự kiêu hãnh. Trong ngày thường khi đối mặt với binh sĩ của những quốc gia khác, bọn họ từ trước đến nay đều chẳng thèm để vào mắt.
Đáng tiếc, bọn họ cũng không biết, ở tinh cầu Mosky của Gatralan, đám đồng đội cũng kiêu ngạo và cũng điều khiển [Thần Tứ] như bọn họ đã từng bị gã mập mạp này giáo huấn cho một trận.
"Thế này thì dã man quá...." Sắc mặt mập mạp lúc trắng lúc xanh, mặt mũi có chút không chịu nổi, suy nghĩ hồi lâu mới phọt ra được một lý do: "Hiện giờ tình thế nghiêm trọng, lỡ như khiến các ngươi bị thương...."
"Ha ha!" Jason và đám binh sĩ nhịn không được đều bật cười. Jason nói: "Chúng tôi bị đánh bị thương, vậy thì chính là đáng đời chúng tôi. Thế nhưng chỉ sợ chiến sĩ của chúng tôi ra tay không biết nặng nhẹ, làm bị thương tướng quân.... Hy vọng tướng quân không truy cứu trách tội là được rồi."
"Ta sao lại trách tội kia chứ!" Mập mạp liếc qua Margaret, ưỡn ngực, vẻ mặt đầy khí phách.
"Tốt lắm!" Jason thuận thế đưa đẩy, lập tức vung tay lên, nói với một gã vạm vỡ cao to đen hôi với hai con mắt ti hí chỉ như một sợi chỉ: "Ngỗng Trắng! Ngươi tới luận bàn một chút với tướng quân."
"Ngỗng Trắng?" Margaret bỗng nhiên cả kinh.
Mập mạp có thể không biết, thế nhưng nàng thì quá hiểu đám người tiểu đoàn đặc chủng trong sư đoàn 107 này rồi. Nàng biết, cái tên có biệt hiệu là Ngỗng Trắng này, chẳng hề trang nhã như cái tên hiệu của hắn một chút nào.
Một kẻ vừa đen vừa cao to như hắn, sỡ dĩ có tên hiệu là Ngỗng Trắng, là bởi vì cái loài ngỗng này cũng không hiền hậu như vẻ bề ngoài của mình, như khi tấn công thì khí thế sắc bén hùng hổ dọa người. Đã từng có cảnh một con ngỗng mổ cho chó sói chạy rẽ đất, dáng vẻ cười híp cả mắt thành một sợi chỉ của gã đàn ông này khiến cho người ta có cảm giác không hung hãn. Thế nhưng, hắn chính là kẻ có lực tay số một và trình độ cận chiến tay không đứng thứ hai của tiểu đoàn đặc chủng, bất kể là điều khiển robot hay là cận chiến tay không cũng đều giống như một con ngỗng trắng hung tợn, quyết chiến không lùi.
Jason phái ra Ngỗng Trắng, rất hiển nhiên là muốn đàng hoàng tẩn cho mập mạp một trận ra trò, giải tỏa cơn tức.
Cặp mắt quyến rũ đến tận xương tủy của Margaret chuyển hướng qua mập mạp.
Vẻ mặt trên mặt gã mập rất đặc sắc. Tựa hồ có chút hoảng sợ, lại có chút không muốn mất mặt, thỉnh thoảng còn len lén liếc qua mình, làm bộ ưỡn ngực hóp bụng.
Margaret đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán.
Gã mập mạp này nếu đã dám đối chọi với các binh sĩ Phỉ Dương, vậy thì nên tự hiểu tình cảnh của mình đi. Nếu như ngay cả một cửa này còn không qua được, có thể tưởng tượng, nếu đổi thành tình trạng tương tự, khi đứng giữa Tây Ước và Phỉ Minh, tất cả những việc quyết định của hắn sẽ qua loa cỡ nào. Một người dễ dàng bị đẩy vào góc chết như vậy, làm sao có thể đảm đương trọng trách cho được?!
Chú ý.... Ý tứ của ông ngoại, chẳng lẽ chỉ là chú ý thôi sao?
Thấy Ngỗng Trắng đã cởi ra áo bảo vệ huấn luyện, đung đưa thân thể cơ bắp cuồn cuộn đến trước mặt mình, mập mạp liền ngẩng đầu, vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan có chút không biết làm sao khi nãy lập tức đã biến mất không còn chút tung tích.
Margaret trong lòng nhảy lên một cái, chỉ thấy khóe miệng mập mạp đã lộ ra một nụ cười lạnh.
"Đến đây!"
Lời mập mạp vừa dứt, Ngỗng Trắng đã vọt tới như một cơn lốc xoáy, cánh tay lực lưỡng to ngang với tấm lưng của người bình thường hoàn toàn căng phồng lên, mạch máu gân xanh tựa như những con thanh long đang giương nanh múa vuốt trên cánh tay. Nắm đấm to như cái cối khi giã vào không khí đang vang lên một tiếng vun vút lanh lảnh.
Uy thế một quyền này tựa như núi đổ đá tan, đứng cách rất xa mà Margaret còn cảm thấy như gió đang tốc vào mặt.
Nghe nói trọng quyền của Ngỗng Trắng độc chiếm ngôi đầu ở sư đoàn 107, nhìn xem trước mắt, đây tuyệt đối không khoa trương một chút nào. Đừng nói là người, cho dù trước mặt là một con sư tử nặng đến mấy trăm kg, một quyền này cũng có thể đấm cho nó đo đất!
Cái biệt hiệu Ngỗng Trắng này xem ra vẫn còn chưa chuẩn, hẳn phải gọi là Tê Giác mới đúng! Đừng nói là nếm một quyền của hắn, cho dù chỉ xẹt qua một chút thôi, cũng lập tức toạc da toác thịt.
Trong khoảng khắc như chớp lóe, mập mạp cũng ra tay.
Tất cả mọi người cảm thấy tim đập nhanh, hô hấp như ngưng lại. Một quyền nhanh như chớp của gã mập mạp này, không ngờ lại là đón lấy quả đấm của Ngỗng Trắng!
Cứng đối cứng! Gã mập mạp này điên rồi!
Cái ý nghĩ này chỉ vừa mới chợt lóe lên trong đầu, đã nghe thấy một tiếng vang thật lớn, quả đấm của hai người đã đâm thẳng vào nhau không chút sai lệch. Bụi bặm do bước chân cuốn lên đang tràn ngập không trung, tựa như sóng xung kích đột ngột tản ra bốn phía. Tuy rằng rất nhẹ, thế nhưng rõ ràng có thể thấy được. Tiếng động này, hình ảnh này, rồi sự chấn động thị giác gây ra cho mọi người, quả thực là còn kinh khủng hơn cả một quả bom vừa nổ tung ngay trước mặt.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy như trong đầu nổ ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.
Chỉ thấy trong sân, cánh tay phải của gã Ngỗng Trắng đã mềm oặt mà rủ xuống. Từng giọt từng giọt mồ hôi hột lớn như hạt đậu đang chảy xuống từ khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn. Còn cánh tay trái của hắn, thì vẫn còn đang phải chật vật chống đỡ. Cái gã mập mạp kia đang lại gần hắn, hai nắm tay tựa như hai cái chùy sắt xảo trá. Mặt, ngực, bụng, eo... Từng tiếng va đập liên tiếp vang lên tựa như tiếng mưa xối xả kín không kẽ hở, khiến cho người ta không thở nổi.
"Không phế đi cánh tay của ngươi, coi như ông đây nhân từ!" Mập mạp giã một quyền xuống khiến cho Ngỗng Trắng mặt mày nở hoa, bước chân tiến lên hai bước, bờ vai lại tựa như một chiếc chùy công thành, đâm sầm thật mạnh vào người Ngỗng Trắng.
Cú va đập này không khác nào vừa bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm vào người. Với thân cao gần hai mét nặng một trăm sáu mươi cân, Ngỗng Trắng tựa như viên đạn pháo rời nòng, trực tiếp bị đụng cho bay thẳng ra ngoài, trượt trên mặt đất hơn hai mươi mét, mới mềm oặt mà vặn vẹo dừng lại.
Toàn bộ sân huấn luyện lặng ngắt như tờ.
Lời tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc lại còn nói hắn không phải Ngỗng Trắng. Chính là hắn. Chính là hắn. Chính là hắn! Các huynh đệ, bắt đầu quăng phiếu nào, thông nát ass hắn.