N
gươi cố ý!" Đi bên cạnh mập mạp, Trương Bằng Trình hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tôi không cố ý mà." Mập mạp chớp con mắt.
"Cậu nhất định là cố ý." Trương Bằng Trình hung hăng trừng mắt với mập mạp.
"Tôi tuyệt đối không cố ý đâu!" Mập mạp nhìn chung quanh, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của đám sĩ quan Trenock đang muốn cười mà cũng không dám cười.
Tàu sân bay Hạo Miểu khổng lồ đang chậm rãi áp sát vào không cảng số 15 Mars. Bên ngoài cửa sổ hành lang, bến cảng đang càng lúc càng gần. Đã có thể thấy được rõ ràng đội hình hình vuông của các binh sĩ Trenock, mập mạp và Trương Bằng Trình một bên thấp giọng rì rầm, một bên đi đến khoang cửa của chiến hạm.
" Con mẹ nó, ngươi thua đến sáu mươi chín lần, hết lần này tới lần khác lại thắng lần này, còn dám nói là không phải cố ý hả?!" Trương Bằng Trình nhìn cái gã mập mạp đang tỏ ra cố chấp lợn chết không sợ nước sôi này, hận không thể được nắm tóc hắn mà cho một trận. Sáu mươi chín gã tham mưu đều thắng hắn, hết lần này tới lần khác mình vừa mới chơi thì lại thua. Nếu nói ra, mặt mũi đúng là mất hết. Càng tức giận chính là, gã mập mạp này dọc đường đi đều giả trư ăn cọp, chút bản lính của đám thủ hạ của mình đều đã bị hắn khoắm sạch!
"Ta biết thế quái nào được lão lại thế vào chỗ của người ta?" Mập mạp tỏ ra hết sức vô tội: " Ta không nhìn thấy nha!"
" Vậy những kỹ thuật chỉ huy mà ngươi dùng kia thì định nói như thế nào đây?" Trương Bằng Trình hai mắt bốc hỏa: "Đừng nói cho ta là ngươi tự có nhé! Con mẹ nó, trộm đến cả đầu ta rồi."
Mập mạp giật bắn mình một cái... Bị phát hiện rồi?!
Thấy cặp mắt của mập mạp nhìn mình âm tình bất định, im lặng không nói lời nào, Trương Bằng Trình liền cười nhạt hai tiếng: "Nói đê, lão tử xem ngươi còn dám nói gì nữa!"
Vấn đề này không dễ trả lời nha.
Mập mạp tỏ vẻ đơ đơ, quay đầu đi thẳng: "Lười nói với lão."
Trương Bằng Trình sửng sốt một cái, bước chân ngừng lại, lập tức bị mập mạp bỏ lại phía sau.
"Má nó!" Trong tiếng phì cười của các sĩ quan Trenock ở đằng sau, Trương Bằng Trình cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Trên sân quảng trường (*) của không cảng 15, người người chật kín. Các vệ binh Trenock mặc quân phục màu đen đang xếp thành ba đội hình hình vuông, nghiêm trang không tiếng động.
(*平台=bình thai; sân thượng, sân trời, sân hiên. Chỉ một sân mái phẳng hoặc sân dưới một mái hiên hở, một boong tàu hay ban công, không biết dùng từ gì cho chuẩn, giống như một cái sân rộng ở ngay đầu bến cảng ấy, tất nhiên ở tầm vũ trụ nhé)
Xa xa, từng chiếc chiến hạm Trenock đang bay vào điểm đỗ của riêng mình. Cửa khoang mở ra, các quan binh của hạm đội lục tục đi xuống khỏi chiến hạm.
Ba hạm đội 1201, 1202, 1203, ngoại trừ các chiến hạm lưu lại phòng thủ ở điểm Bước Nhảy ra, còn lại thì đều đã tập hợp ở không cảng 15.
Mấy trăm chiếc chiến hạm to nhỏ, cùng mấy chục nghìn quan binh của tập đoàn hạm đội số 12 Trenock, mọi người cũng không vội vã rời đi. Bọn họ một số thì đứng ở trên sân bến, một số thì đứng ở trên boong tàu tầng ngoài của chiến hạm, còn có một số thì lại đứng ở trên cầu hạm cao cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sân quảng trường chính ở trước bến đỗ cho tàu sân bay ở giữa cảng.
Trên sân, đứng ở xa xa bên trái đội hình của các vệ binh Trenock, chính là hơn một trăm sĩ quan Phỉ Dương do Carolina dẫn đầu. Ở phía sau Carolina, chính là người đã sớm được công nhận là nữ thần gợi cảm số một của cánh quân Mars - Margaret. Còn ở bên cạnh Margaret, chính là người đã bày ra giải thi đấu lưu phái gần đây nhất, ra sức lôi kéo các thế lực ở Mars, hiên ngang đứng đầu ngọn sóng - Trình Chí Hiên.
Không thể tưởng tượng nổi nhất chính là, ở bên cạnh Carolina, sĩ quan chỉ huy của hạm đội B15 Phỉ Dương, Salmon cũng bất ngờ đang đứng trong hàng.
Bầu không khí ngột ngạt mà đè nén, giống như trước giờ bão tố.
Các quan binh của hạm đội 1202 và 1203 đã sớm biết được sự tình, thấy hạm đội 1201 chỉ còn lại có hơn một nửa chiến hạm trở về, đồng thwoif mỗi một chiếc đều mang theo vết thương chằng chịt, sớm đã cảm thấy một sự bi phẫn không biết từ đâu. Lúc này thấy Salmon vậy mà còn dám xuất hiện ở chỗ này, mọi người trong cơn giận dữ, càng hận không thể xông lên xé cái tên tiểu nhân vô sỉ này thành mảnh nhỏ.
Đối mặt với ánh mắt giống như dao găm của người Trenock, Carolina cười nhẹ mà đứng ở vị trí đầu tiên trong hàng, vẻ mặt thoải mái mà ung dụng, thỉnh thoảng lại thấp giọng nói hai câu với Salmon, tựa hồ như đây chỉ là một cuộc nghênh đón bình thường, đối với hành động bán đứng của hạm đội Phỉ Dương với hạm đội Trenock, tỏ ra hồn nhiên giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Sau khi chiếc cầu co giãn tự động của bến đỗ bắc lên khoang cửa của tàu sân bay Hạo Miểu, Trương Bằng Trình liền từ từ đi ra.
" Nghiêm!"
Đội hình vệ binh của tập đoàn hạm đội số 12 là tiểu đoàn cảnh vệ do Trương Bằng Trình đặc biệt lập ra, dưới tiếng hiệu lệnh của tiểu đoàn trưởng, lập tức chỉnh tề đứng nghiêm trang. Mấy trăm binh sĩ cùng một chiều cao, cường tráng dũng mãnh, thân thể cao ngất giống như một cây tùng thẳng tắp. Hàng ngũ chỉnh tề đến mức bất kể là nhìn từ hướng nào thì cũng chỉ thấy một con đường thẳng tắp.
" Cảnh giới!"
Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn cảnh vệ gầm to một tiếng, một đội vệ binh Trenock được trang bị súng đạn đầy đủ đột nhiên xếp hàng mà ra. Không hề đi đâu khác, trực tiếp chắn ngang trước mặt đám quan quân Phỉ Dương. Họng súng trong tay các binh sĩ hơn rủ xuống. Ánh mắt nhìn về phía người Phỉ Dương, giống như là đang nhìn một đám ô hợp đang vây quanh ở bên cạnh xem náo nhiệt, ý tứ cảnh cáo bộc lộ ra vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt Carolina nhất thời liền thay đổi.
"Ông đây là thượng tướng, còn người chỉ là thiếu tướng!"
Đây là Trương Bằng Trình ra oai phủ đầu với bà ta!
Bất kể bà ta có ung dung như thế nào, tỏ ra điềm nhiên như không thế nào trước mặt người Trenock, khi đối mặt với cú ra oai phủ đầu này của Trương Bằng Trình, cũng có chút uất nghẹn. Trước mặt những viên vệ binh này của Trương Bằng Trình, bà ta giống như là một tiểu nhân vật đang chờ tiếp kiến đại nhân vật.
Bất động thanh sắc mà liếc mắt sang Salmon ở bên cạnh, Carolina liền phát hiện ra, Salmon vừa nãy vẫn còn cố gắng trấn định, lúc này cũng hơi có chút bứt rứt bất an.
Carolina than nhẹ trong lòng một tiếng.
Vầng hào quang quân thần của Hastings sau khi mang ba mươi năm vinh quang cho cái quốc gia này, di chứng cũng đã bắt đầu xuất hiện rồi.
Là siêu cường quốc của thế giới nhân loại, Phỉ Dương đã trải qua vô số mưa gió gian khổ.
Từ thời quần hùng trỗi dậy mấy nghìn năm trước, cho đến thời lưỡng cường tranh chấp một trăm năm trước, rồi đến ba mươi năm trước, Hastings đã đánh một trận mà xác lập địa vị cường quốc số một độc nhất vô nhị vũ trụ cho Phỉ Dương. Trong chiến tranh, Phỉ Dương chính là từng bước mà đi lên đỉnh cao.
Mà Hastings, vị quân thần nghìn năm khó gặp này, chính là đồ đằng (totem, biểu tượng) hộ quốc của Cộng hòa Phỉ Dương. Công tích rực rỡ của ông ấy không gì sánh nổi. Nơi ngón tay ông ấy chỉ đến, hạm đội Cộng hòa Phỉ Dương cưỡi gió vượt sóng. Lá cờ Griffin hai đầu đi đến chỗ nào, tất cả đều phải cúi đầu xưng thần.
Ba mươi năm, trong giới quân sự của Phỉ Dương, chỉ có một Hastings!
Ông ấy như một cây đại thụ, chống lên cả bầu trời Phỉ Dương!
Các tướng lĩnh nổi tiếng trong trận chiến ba mươi năm trước của Phỉ Dương, chết thì đã chết, hưu thì đã hưu. Lực lượng trung kiên của Phỉ Dương hiện tại, chính là đã trưởng thành lên từ dưới cánh chim của Hastings. Lý thuyết quân sự của bọn họ tiên tiến hơn, bằng cấp cao hơn, được chỉ huy các chiến hạm có vũ khí cũng vượt xa ba mươi năm trước. Thế nhưng, tất cả lòng tin của bọn họ đều được dựng lên từ cái nền móng Hastings này!
Ba mươi năm cường thế, ba mươi năm bễ nghễ thiên hạ, khiến cho các tướng lĩnh Phỉ Dương thế hệ mới này chưa bao giờ gặp phải sự khiêu chiến như thế này. Bọn họ thoải mái mà đạt được từng thắng lợi, thoải mái mà một bước lên mây, trở thành trụ cột vững chắc của quân đội Phỉ Dương.
Có thể tưởng tượng được, khi bọn hắn đi từ trong phòng ốc kiên cố ấm áp mà đi vào trong rừng núi mưa gió bấp bênh, thì bọn họ chính là đã mê man đến mức nào!
Bọn họ, sẽ phải đối mặt với sự sàng lọc tàn khốc nhất.
Kẻ có thể sống sót qua cơn mưa gió bão bùng, sẽ sinh trưởng thành một cây đại thụ che trời. Còn kẻ không thể thích ứng được, thì sẽ bị đào thải một cách vô tình.
Ánh mắt của Carolina chậm rãi di động theo bước chân của mấy chục sĩ quan Trenock trên cây cầu co dãn. Trương Bằng Trình đang ung dung đi ở phía đầu tiên, diện mạo hiên ngang. Sau khi gặp phải sự bán đứng của hạm đội Phỉ Dương, vẫn có thể dẫn dắt một nửa hạm đội tàn tạ mà mạnh mẽ đánh một trận thắng lợi, tiêu diệt một hạm đội rưỡi của đối thủ, cái công tích này đã đủ để cho ông ta danh chấn thiên hạ!
Ánh mắt Carolina bỗng nhiên bị ngưng lại. Trong đám sĩ quan cao cấp Trenock mặc quân phục màu đen, bà ta bỗng nhiên đã nhìn thấy một bóng người màu nâu sậm.
Quân phục của Leray! Quân hàm thiếu tướng! Hắn sao lại ở cùng một chỗ với người Trenock?
Nhìn Salmon đang lo lắng bất an ở bên cạnh, lại nhìn đám người Trenock và Leray đang đi về phía mình, cùng với hàng vạn quân nhân Trenock đang đứng yên lặng ở trên bến cảng, trên boong tàu và cầu hạm chiến hạm, Carolina bỗng nhiên có chút thất thần...
Trong cuộc chiến này, đã có không ít quốc gia, không ít quân nhân đã trải qua mưa gió tẩy rửa! Bọn họ, tựa hồ đã đi trước Cộng hòa Phỉ Dương!
" Tướng quân Carolina...." Thanh âm của Salmon khiến cho Carolina phục hồi lại tinh thần. Bà ta liền quay đầu nhìn cái kẻ tạo phiền phức này, lúc này đang lộ ra một nụ cười cứng ngắc với mình, nghe hắn nói: "Lúc này, tôi hay là..."
"Ngươi cứ ở đây!" Carolina lạnh lùng thốt: "Đó là một sự việc ngoài ý muốn. Lảng tránh sẽ khiến cho chúng ta đuối lý. Ở đây, ngươi chỉ cần xin lỗi vì sự việc ngoài ý muốn này, rồi xin gánh mọi chịu trách nhiệm là xong."
" Ngoài ý muốn..." Salmon cười đau khổ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nói thật, hắn căn bản không ngờ được rằng cái hạm đội 1201 này lại có thể sống sót được trong màn sáng chói lòa khi mình rời đi kia. Không những còn sống sót, bọn hắn thậm chí còn đánh lại cho hai hạm đội cấp A Sous phải thảm bại!
Salmon có chút ảo não. Nếu như ban đầu mình liều mạng đánh một hồi với quân Sous, nếu như ban đầu mình không vội vã mà tranh công, hoặc là, nếu như Trương Bằng Trình và hạm đội của ông ta không trở về được... Vậy thì tình cảnh của mình, sợ rằng đều tốt hơn trăm lần hiện tại.
Sau khi biết tin hạm đội 1201 trở về, Salmon liền biết được, kết cục của hắn đã được định trước rồi. Mặc dù được quân bộ Cộng hòa Phỉ Dương bao che, hắn cũng phải rời hạm đội B15, trở về quốc nội. Bởi vì đã bảo toàn được hạm đội B15, thế nên hắn không sợ bất cứ một vị thẩm phán tòa án quân sự nào cả, dù sao thì quân bộ Phỉ Dương vẫn chưa bao giờ có trường hợp nghiêm phạt với tướng lĩnh đã bảo vệ binh lính của mình.
Hắn hiện tại chỉ không muốn đối mặt với ánh mắt giống như dao găm của mấy chục nghìn người Trenock bốn phía, cùng với khuôn mặt xanh đen đang càng ngày càng gần mình kia của Trương Bằng Trình!
Quay đầu nhìn sang Carolina, khóe miệng bà ta đang lộ ra một nét cười lạnh, Salmon không khỏi thẳng người ưỡn ngực, cảm thấy hơi xấu hổ vì sự nhát gan của mình. Bất kể thế nào, đứng ở phía sau mình sẽ vẫn luôn là Cộng hòa Phỉ Dương, là cái siêu cường quốc lớn nhất vũ trụ này!
Mọi sự biến hóa của Salmon, Carolina đều xem hết ở trong mắt, bà ta không để ý đến hắn.
Khi cộng tác với Salmon ở quân khu Drabia trước kia, bà ta vẫn luôn kính nể về tu dưỡng quân sự của vị chủ nhiệm bộ tác chiến này. Thường ngày khi nói chuyện phiếm, rất nhiều cách nhìn nhận của Salmon đều có chút tinh diệu. Công tác ở bộ tác chiến Drabia cũng được hắn làm ra tấm ra miếng. Chính vì vậy nên khi xây dựng cánh quân Mars lần này, người cộng tác đầu tiên mà Carolina nghĩ đến, chính là vị thiếu tướng này.
Thế nhưng không nghĩ tới...
Carolina ngẩng đầu, thần sắc tự nhiên mà nhìn về phía trước. Bà ta cũng không cho rằng về phần sau Salmon đã làm sai. Nếu như hắn làm mất sạch hạm đội B15 ở tinh hệ AR-1861, như vậy, bà ta sẽ đích thân đưa hắn lên tòa án quân sự. Mà hiện giờ, điều mà bà ta muốn làm, chính là bảo vệ cho hắn! Chỉ cần hạm đội của Cộng hòa không bị tổn thất một cách vô nghĩa, những thứ khác, bà ta không thèm quan tâm!
Trước mặt, Trương Bằng Trình cùng nhóm sĩ quan Trenock đang càng lúc càng gần rồi!
Lời tác giả: Lên chương có thể kém kẻ khác, thế nhưng các bằng hữu xem truyện đều biết, ta đích thực là đã tận lực rồi. Đương nhiên, ta sẽ xin lỗi vì ngày mùng 1 và 11 liên tục hai ngày không có chương. Mọi người rộng lượng khiến cho ta vừa mừng vừa lo. Trắng trợn cầu phiếu vẫn đều đều tăng mạnh, có lẽ chỉ có mỗi mình ta rồi. Không có gì để báo đáp, ta chỉ có thể bảo đảm, không thái giám, không lạn vĩ, cố hết sức để viết. Mặc dù không lên chương được, trước đó cũng sẽ xin nghỉ. Khoảng cách với vị trí thứ 2 và thứ 3 rất gần rồi, các đại thần phía sau vẫn còn chưa phát lực, xin cầu ném phiếu trợ giúp