N
ói về tốc độ, Điền Hành Kiện có một đôi tay nhanh nhẹn trời sinh, nói về sức mạnh, tập luyện trong phòng trọng lực làm cho Điền Hành Kiện có lực tay rất lớn, hai tay hai chân như bốn quả chùy sắt, hung mãnh vô cùng.
Hai gã vệ sĩ vừa tới gần, Điền Hành Kiện liền lao lên nghênh đón như mãnh hổ vồ mồi, tốc độ nhanh đến cực điểm. Gã vệ sĩ thứ nhất chỉ kịp nhìn thấy một bóng người nhoáng lên, vội vàng lấy tay ngăn trước mặt thì một tiếng “crăk” vang lên, cú đá của Điền Hành Kiện đã nện lên tay hắn, khiến hắn bật lùi về sau vài bước mới miễn cưỡng đứng lại được, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là cánh tay của hắn đã bị đá gãy.
Điền Hành Kiện lắc mình tránh cú đá vào hạ bộ của gã vệ sĩ thứ hai, tay phải chộp lấy mắt cá chân, khuỷu tay trái như một quả chùy sắt hung hãn đánh vào tiểu phúc đối phương, khiến gã vệ sĩ kia nằm cuộn lăn ra đất, đau đến vã mồ hôi.
Điền Hành Kiện vỗ vỗ tay, nhìn Joseph mỉm cười: "Muốn ném ta ra ngoài, chỉ sợ ngươi phải tìm thêm vài người nữa cơ."
Sắc mặt Joseph trở nên tái xanh, hắn không ngờ hai gã vệ sĩ của mình lại không chịu nổi một đòn của mập mạp. Đúng lúc đó, hắn bỗng thấy một vị trung tướng đáng đi lại gần.
Joseph cười khổ nói với vị trung tướng kia: "Mễ tướng quân, thật sự là xin lỗi, ngài xem. . ."
Trung tướng khoát khoát tay ra hiệu cho Joseph ngừng nói, đi tới trước mặt Điền Hành Kiện, giận dữ hừ một tiếng, nói: "Hay cho một trung úy lục quân, thể diện của quân nhân Liên bang đều bị ngươi cạo sạch rồi!"
Nhìn thấy một tướng quân, Điền Hành Kiện chỉ biết trợn tròn mắt, những người khác hắn không sợ, nhưng trước mặt lại là một tướng quân, cho dù bản lĩnh của hắn có cao đến đâu cũng vô dụng, đây đúng là thiên địch!
Đang nắn mềm thì lại đụng phải rắn, thật đúng là xui xẻo hết cỡ. Mập mạp luống cuống, đang muốn giải thích thì vị trung tướng kia còn chẳng thèm nhìn hắn một cái đã phất tay cho vệ binh áp giải hắn đi, nói: "Đưa người này tới chỗ hiến binh, trừng trị nghiêm khắc!"
Đúng lúc đó, bỗng nhiên có hai nữ binh tách đám người đang ngăn trước mặt Điền Hành Kiện ra, đồng thanh nói: "Ai dám!"
Đầu óc Điền Hành Kiện choáng váng, người dám hò hét trước mặt một trung tướng như vậy không ngờ lại là Mỹ Đoá và Nia.
Tiếp đó lại càng có thêm nhiều người cùng đi tới trước mặt Điền Hành Kiện nghiêm mình cúi chào, sau đó đững ngăn ở trước mặt hắn, đây đều là những binh sĩ vừa được giải cứu, giờ đang là những anh hùng Liên bang, hai trăm bảy ngươi người, không thiếu một ai.
Đến khi thấy thượng tá Putte cúi chào gã trung uý mập mạp rồi xoay người nói với trung tướng, “hắn sai, chúng ta cùng chịu phạt” rồi yên lặng đứng bên mập mạp thì tất cả mọi người đều chấn động, mấy gã phóng viên lập tức ý thức được đây nhất định sẽ là một quả bom tấn trên các mặt báo ngày mai.
Trong phòng ăn không còn một tiếng nói, chỉ có ánh đèn flash điên cuồng nhấp nháy.
Khiếp sợ, nghi hoặc, phẫn nộ, khó tin, lúc này trên mặt Joseph và vị trung tướng kia có đủ các vẻ biểu cảm lẫn lộn.
Trung tướng biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, những binh sĩ được vạn người ngưỡng mộ này tuyệt đối sẽ không vì một gã trung uý không quen không biết mà có hành động này. Hắn thầm cười khổ, nếu chịu khó nghe mập mạp giải thích, nếu không có hai nữ binh lỗ mãng kia, có lẽ, chuyện này sẽ không khó xử như bây giờ.
Đột nhiên, trung tướng bỗng nhìn thấy một người đang lấp ló đằng sau, sự xuất hiện của người này làm cho trung tướng không biết nên khóc hay cười, quát: "Mễ Lan, ngươi ra đây cho ta!"
Mễ Lan không ngờ mới ló đầu ra xem một cái đã bị phát hiện rồi, nghe tiếng kêu của trung tướng, nàng biết có tránh cũng không nổi, đành cúi đầu đi ra,nhăn nhó đáp: "Cha."
Mills cùng đám bạn của hắn vừa nghe thấy Mễ Lan xưng hô với trung tướng như vậy thì thiếu chút nữa đã cùng nhau ngất xỉu, bọn họ biết lần này gây đại họa rồi, một trung úy không ngờ lại có thể làm cho những anh hùng Liên bang cùng chịu phạt, mà mỹ nữ bị Mills mắng thành rác rưởi không ngờ lại là con gái của trung tướng.
Cha của Mễ Lan, trung tướng Liên bang Mễ Kỳ nói với Điền Hành Kiện thượng tá Putte: "Mau theo ta sang đây, các ngươi nợ ta một lời giải thích." Nói xong liền dẫn Mễ Lan đi tới một góc của phòng ăn.
Điền Hành Kiện cảm kích nhìn Putte cùng những chiến hữu từng đồng sinh cộng tử suốt hai mươi ngày, thấp giọng nói: "Cám ơn mọi người."
Thượng ta Putte thượng giáo mỉm cười: "Chúng ta rất vinh hạnh, có thể làm một việc giúp ngươi, cho dù phải chịu khổ tới đâu cũng đáng. Không có ngươi, sẽ không có chúng ta."
Tiếng nói của hắn không lớn, nhưng cũng đủ để lọt vào tai đám phóng viên, khiến đầu óc bọn họ điên cuồng xoay chuyển, nguyên lai đại đội trưởng thần bí kia lại chính là gã trung úy ở ngay trước mắt.
Giữa phòng ăn yên tĩnh, tiếng nói của Putte càng lúc lại càng rõ: "Cùng ngài chịu phạt là quyết định của tất cả mọi người, ngay từ giây phút gặp nhau, chúng ta đã là những người anh em đồng sinh cộng tử rồi."
Kể cả Joseph, Mills và cả đám bạn bè của hắn, nhất là những vị khách xung quanh và các phóng viên, ánh mắt bọn họ nhìn gã trung uý lục quân trước mặt tràn ngập kính sợ, khâm phục, sùng bái.
Những tù binh Liên bang vừa được giải cứu là anh hùng, mà người đại đội trưởng bộ đội đặc chủng có thể bằng thực lực bản thân dẫn dắt mọi người chạy thoát, còn có thể đưa ra bộ chiến cuộc thôi diễn có tính chất quyết định lại càng là anh hùng trong những anh hùng.
Người như vậy sao có thể cười nhạo những chiến hữu đồng sinh cộng tử của mình? Sao có thể vô duyên vô cớ gây chuyện đánh nhau?
Nhìn thấy Điền Hành Kiện cùng Putte đi về phía trung tướng, mọi người đều bàn luận râm ran, Joseph càng nghĩ càng giận, cả người run rẩy, nói: "Thằng khốn này! Ngươi xem mình đã gây ra chuyện gì? Ta phải đánh chết ngươi!"
Không đợi Joseph vung tay lên, Mills đã tự tát vào mặt mình, thấp giọng nói: "Cha, là con đã sai, con xin lỗi."
Mills mặc dù làm người cẩu thả lỗ mãng, cũng có chút ỷ thế hiếp người, nhưng dù sao cũng là thanh niên Liên bang có ba phần nhiệt huyết, sùng bái anh hùng, hôm nay đến đây cũng là vì muốn có thể tiếp xúc với những anh hùng Liên bang vừa từ vùng địch hậu trở về. Ai ngờ có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, anh hùng lớn nhất đứng ở ngay trước mặt lại bị mình giở trò gây chuyện, bây giờ vừa thẹn vừa hối hận không thôi.