C
hiến tranh tại Mars, tựa hồ như sau khi trải qua một đêm dài cũng đã đến hồi kết thúc.
Ánh dương ấm áp của buổi sớm đang tắm rửa cho cả thị trấn Prue.
Khói thuốc súng vẫn còn chưa tan hết, tiếng pháo đinh tai nhức óc tựa hồ cũng vẫn còn văng vẳng bên tai, các cư dân của thị trấn Prue vừa chui ra khỏi hầm trú ẩn và những chỗ tránh nạn, nhìn từng đội binh sĩ Phỉ Quân người đầy bùn đất và vết thương, trên mặt còn tràn ngập nét mệt mỏi rã rời, rồi nhìn cảnh vật tươi đẹp xung quanh, nghe tiếng gió thổi vi vu trong không trung yên tĩnh, đứng lặng trên đầu đường, cảm giác như vẫn còn đang ở trong mộng. Một lúc lâu, rốt cục đã không kiềm được sự hân hoan mà bật khóc.
" Giỏi lắm các con! " Một vị lão nhân đứng ở ven đường, hướng về những binh lính Phỉ Quân đang tấp nập đi qua mà run rẩy giơ lên ngón tay cái: "Đều là đàn ông của Mars chúng ta!"
Bên cạnh vị lão nhân, một người mẹ trẻ tuổi đang ôm đứa con ba tuổi của mình trong lòng mà không ngừng lau nước mắt.
" Phỉ Quân muôn năm. " Thanh âm của nàng rất nhẹ, rất ôn nhu, thậm chí còn có chút run rẩy. Thế nhưng, ánh mắt của nàng, chính là đang tràn ngập vui sướng.
Các binh sĩ vẫn tấp nập đi qua, đoàn người ven đường càng ngày càng nhiều. Tất cả mọi người tiến ra từ hầm trú ẩn và nơi lánh nạn đều tập trung bên cạnh đường lớn.
" Chiến thắng rồi, chúng ta đã thực sự thắng rồi sao? " Mọi người dò hỏi lẫn nhau.
" Chiến thắng rồi! " Những người biết tin trước hai mắt liền phát sáng, nhìn chằm chằm vào từng đội binh sĩ Phỉ Quân mặc chế phục màu xanh lam bước qua, không quay đầu lại mà trả lời như đinh đóng cột: " Chúng ta đã tiêu diệt được Bắc Minh rồi! Hiện tại, các đội ngũ bên ngoài đang đầu hàng chúng ta, vô số kể!'
" Vậy mà đã tiêu diệt được Bắc Minh rồi?"
Tin tức này khiến cho mọi người chấn động đến phát ngây dại. Lập tức, đáp lại là một hồi hoan hô và huýt sáo vang trời dậy đất.
Tiếng hoan hô liên tiếp được truyền đi theo từng đám đông, càng lúc càng thêm nhiều người. Giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, tin tức này truyền tới đâu, nơi đó chính là tiếng hoan hô như sấm dậy.
" Ông trời ơi! Thật không thể tin nổi!"
" Bọn họ như vậy mà đã đánh bại được Bắc Minh rồi, đánh bại được rồi!"
" Phỉ Quân muôn năm! "
"Các tiểu tử, đều được cả lắm!"
" Cảm ơn các ngươi, con của ta!"
" Thật là một kỳ tích! "
" Bryan! " Một thanh âm ngập tràn vui mừng vô bờ bến nhưng lại mang theo sự nức nở đầy ấm ức vang lên, một thiếu nữ mặc váy với dáng người thon thả lao ra khỏi đoàn người, xông vào trong hàng ngũ của Phỉ Quân, nhào vào trong lòng một người chiến sĩ cả người dơ bẩn nhem nhuốc, đầu vai còn quấn băng trắng toát mà òa khóc.
Người chiến sĩ đứng giữa đường lớn, chân tay luống cuống, nhẹ giọng dỗ dành thiếu nữ, vẻ mặt xấu hổ.
Đại đội trưởng của hắn đi qua bên cạnh, nhè nhẹ vỗ vỗ lên đầu hắn. Cả đội ngũ lem luốc tách ra hai bên, cuồn cuộn lướt qua.
Tiếng hoan hô trào dâng, tiếng bước chân đội ngũ hành quân, tiếng động cơ robot ầm vang bên cạnh, giờ khắc này đều phảng phất như bị hình ảnh của cặp tình nhân đang ôm nhau khóc kia cắt đứt.
Mấy thiếu nữ nhìn vào một màn này trong đội ngũ, con mắt sớm đã đỏ, nước mắt lách tách rơi xuống, khóc không ra tiếng. Từng chiến sĩ Phỉ Quân được thân nhân đang lo lắng chờ đợi ven đường nhận ra, từng thiếu nữ, từng đứa trẻ xuyên qua hàng ngũ, sà vào trong vòng tay ôm ấp của những người đàn ông.
" Phỉ Quân muôn năm! " Tiếng hoan hô cuồn cuộn như sấm này biểu thị sự hân hoan phát ra từ nội tâm dân chúng.
Đây là đội quân thuộc về thị trấn Prue, thuộc về bọn họ. Chính là cái đội quân này, trong tình huống hầu hết mọi người đã gần như tuyệt vọng mà kiên trì kháng cự. Chính bọn hắn đã làm nên thắng lợi như kỳ tích này. Cảm kích, kiêu ngạo, tự hào, các loại tâm tình trào dâng trong ngực, nếu không phát tiết thành tiếng hô, sẽ mau nổ tung mất.
Biển người tụ tập ngày càng đông. Từng người, từng tốp, trên đại lộ số 1 của thị trấn Prue đã chật ních người dân đi ra tấp nập.
Nghe tiếng hoan hô như sấm dậy, nhìn những khuôn mặt kích động chứa chan nước mắt xung quanh, cảm nhận được những cái vỗ vai chắc nịch và những ngón tay cái dựng lên khen ngợi của những người đáng tuổi cha chú, cảm nhận được nụ hôn phớt từ đôi môi nhỏ nhắn mềm mại của các em bé giống như con gái mình trên khuôn mặt, một loại tâm tình không giải thích được đang chảy xuôi trong lồng ngực của mỗi một chiến sĩ Phỉ Quân, giống như một dòng điện, trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
Đó là một sự kiêu ngạo mà bọn họ từ lúc chào đời tới nay, chẳng bao giờ thể nghiệm qua!
Bọn họ chiến đấu, liều mạng chiến đấu, không phải vì hiếu sát cướp bóc, mà chính là vì những người trước mắt này.
"Phỉ Quân muôn năm!"
Có thể nghe bốn chữ này, tức khắc chết, cũng đáng!
Tiếng thượng cấp mập mạp nói khi huấn luyện liền vang vọng trong đầu một lần nữa. "Vì sao phải chiến đấu, cái mệnh đề này có rất nhiều đáp án. Lý tưởng, hận thù, tự do, danh lợi, chính nghĩa hay dân chủ... Rất nhiều người trong các ngươi là lính đánh thuê vì tiền mà chiến đấu, còn có rất nhiều người, đều là thành viên của các tổ chức vũ trang lớn. Có lẽ, các ngươi không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày, các ngươi cần phải chiến đấu vì chính sinh mệnh của mình và sinh mệnh người thân của mình. Ngày đó, khi những người được các ngươi bảo vệ đem tiếng vỗ tay và sự hoan hô dành tặng cho các ngươi... Ngày đó, khi các ngươi chiến thắng trở về đi trên đường phố, thì các người sẽ hiểu rõ được tất cả những thứ này. Khi đó, các ngươi sẽ tìm thấy lý do tuyệt vời nhất để tồn tại cũng như chiến đấu của một người quân nhân."
Nghe tiếng hoan hô “Phỉ Quân muôn năm” đang vang dội núi sông, rất nhiều chiến sĩ trong đội ngũ cuồn cuộn tiến về phía trước đã rơi lệ đầy mặt.
Chiến tranh với máu và lửa, kiên cường và dữ dội, mục tiêu cũng chính là để giành lấy những giây phút an tĩnh và hòa bình, giành lấy những khoảnh khắc mềm mại sâu trong nội tâm như thế này.
Tân Công nguyên, ngày 26 tháng 6 năm 2063, sáu hạm đội hỗn hợp của Cộng hòa Phỉ Dương tại một tinh vực trong chiến khu đông bắc Tinh hà Carleston gặp phải sự phục kích của mười sáu hạm đội hỗn hợp đế quốc Binalter, hạm đội Cộng hòa Phỉ Dương mãnh hổ nan địch quần hồ, toàn quân bị diệt. Đây là lần đầu tiên sau khi hai nước tuyên chiến, đế quốc Binalter vẫn luôn bị Phỉ Dương áp chế lần đầu tiên giành được thắng lợi trong một chiến dịch có quy mô lớn. Trong chiến dịch này, bất kể là bố trí dẫn dụ toàn cục, thiết kế phục kích, thậm chí việc nắm giữ thời cơ phát động, nghệ thuật chỉ huy của đại tướng đế quốc trực tiếp chỉ huy phụ trách tác chiến, Soberl đã biểu hiện ra cực kỳ cao siêu mê người, nhất thời khiến cho thanh thế Tây Ước đại chấn.
Ngày 27 tháng 6 năm 2063, sau khi chuẩn bị đầy đủ, lục quân Deseyker và Jaban vốn đã hoàn toàn khống chế được tinh hệ trung ương Leray đã đổ bộ xuống thủ đô Leray. Chính quyền Brodie ký hòa ước, tuyên bố Leray gia nhập vào Tây Ước, mở ra thông đạo Leray vô điều kiện. Trong cùng ngày, tinh hệ Newton và tinh hệ Galileo của tinh vực Atlantis Leray tuyên bố thông cáo, phẫn nộ khiển trách Brodie bán nước cầu vinh, đồng thời tuyên bố không thừa nhận bất cứ văn kiện gì do chính quyền phi pháp Brodie ký tên, các châu Liên bang của hai đại tinh hệ sẽ kháng chiến tới cùng.
Ngày 28 tháng 6 năm 2063, Cộng hòa Trenock và đế quốc Sous tiếp tục đầu nhập binh lực vào chiến trường Reske tinh hệ, chiến cuộc song phương lâm vào giằng co, lực lượng ngang nhau. Thời gian này, ba hạm đội Trenock đã vượt qua điểm bước nhảy không gian Reske để tiến vào tuyến đường bay chính tinh hệ công cộng Đông nam để thăm dò hạm đội Sous. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chiến tranh bộc phát tới nay, Trenock trở lại tuyến đường bay chính. Vốn dựa vào Lam Thạch tinh của Salerga làm căn cứ, hạm đội viễn chinh của Sous lập tức khẩn trương cao độ, liền rút chủ lực từ tinh vực Trung Ương Leray về, dò xét bốn phía, song phương chiến đấu tranh đoạt tuyến đường bay chính hết sức căng thẳng. Cùng ngày, chỉ huy liên hợp quân Đông Nam Tây Ước, thượng tướng Mikami Yujin xét thấy địa vị chiến lược cực kỳ trọng yếu của tuyến đường bay chính Đông Nam, đã điều ra ba hạm đội hỗn hợp Jaban vượt qua tinh hệ Bermuda của Leray để tiến vào tinh hệ Long Bow của Cộng hòa Salerga, phối hợpvới đế quốc Sous khống chế tuyến đường bay chính.
Chiến tranh, vẫn đang được tiến hành với khí thế hừng hực như cũ. Các quốc gia đều tung hết sức để sản xuất các loại vật chất cung ứng cho chiến tranh. Xâm lược cùng chống xâm lược, tiến công và phòng ngự, thế như chẻ tre hoặc chạy trối chết. Từng vùng đất yên bình bị giày xéo. Từng thành thị, trong màn lửa đạn phô thiên cái địa, trong cơn sóng thủy triều robot xung phong, trong từng đàn máy bay chiến đấu bay lượn hóa thành tro tàn. Từng tinh cầu, trong chiến hỏa trở thành vết thương đầy mình.
Con ác ma chiến tranh đã được thả ra từ trong lồng giam, nó đang vung lên ma trảo của mình mà mặc sức phá hoại tất cả. Kiến trúc sụp đổ trước mặt nó, sinh mệnh héo tàn trước mặt nó, máu tươi chảy xuôi trước mặt nó, văn minh thoái lùi trước mặt nó...
Từng tấc đất trên bản đồ hành tinh nhân loại đều đang thống khổ rên rỉ trong khói súng lửa đạn chiến tranh. Thế nhưng, cái cuộc chiến tranh này, tựa hồ chỉ vừa mới bắt đầu.
Thế cục Leray liên tục chuyển biến xấu khiến cho rất nhiều cư dân của tinh cầu thủ đô Leray buộc phải bước lên hành trình chạy trốn. Bọn họ lựa chọn đích đến không giống nhau, thế nhưng mục đích lại chỉ có một, đó chính là rời khỏi tinh vực Trung Ương, rời khỏi tinh cầu thủ đô đã bị sự nhục nhã chiếm cứ. Từng phi thuyền đủ loại kiểu dáng đang trôi dạt lênh đênh trong vụ trụ mênh mông.
Những người Leray mù mịt về tương lai này không hề biết được, khi thủ đô Leray bị Tây Ước công chiếm, trên một dải đất tối tăm cách xa tầm nhìn của xã hội nhân loại chủ lưu, vẫn còn có những quân nhân Leray đang chiến đấu.
Tân Công nguyên ngày 27 tháng 6 năm 2063, thị trấn Prue phòng thủ thắng lợi. Dưới mệnh lệnh của Selwall, tất cả các bộ đội vũ trang của Bắc Minh buông vũ khí tại chỗ, đầu hàng Phỉ Quân của thị trấn Prue.
Ngay sau khi đạt được tin tức Bắc Minh đầu hàng, Phỉ Quân trước tiên mau chóng lợi dụng thời điểm Long Hưng Hội còn chưa rõ tình hình, thành công chiếm trước được khu công nghiệp Bắc Bộ của thành Trung Tâm, đồng thời phái ra các đoàn xe lớn, lao tới các bến cảng lớn do Bắc Minh khống chế, đoạt lấy cơ sở vật chất.
Cùng ngày, Long Hưng Hội phái hết đại quân, tiến quân về các thành phố cảng lớn.
Ngày 28 tháng 6, Long Hưng Hội và Phỉ Quân thị trấn Prue liên hợp thông cáo toàn cầu, lệnh cho toàn bộ các thế lực cát cứ ngay lập tức cử ra thành viên tham dự thành lập chính phủ Cảng Tự Do Mars, giải trừ trạng thái cát cứ, khôi phục lại trật tự xã hội.
Cùng ngày, nhóm đầu tiên gồm một trăm linh năm thế lực cát cứ Cảng Tự Do Mars tuyên bố phục tùng thông lệnh.
Ngày 29 tháng 6, thấy Long Hưng Hội và Phỉ Quân liên thủ khống chế Mars Cảng Tự Do đại thế đã thành, tàn quân Phá Sơn Lưu, sau khi cùng với Phỉ Quân thị trấn Prue bàn bạc đã tuyên bố gia nhập vào Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái thị trấn Prue. Mà hơn một trăm người thuộc tàn quân Tuyệt Sát Lưu, cùng với Thái Lưu vốn vẫn bảo tồn non nửa thực lực, sau khi cùng Long Hưng Hội tiếp xúc, cũng tuyên bố buông vũ khí, tiếp nhận sự lãnh đạo của Long Hưng Hội, tham dự thành lập chính quyền thế giới Tự Do.
Ngày 30 tháng 6, nhóm thứ hai gồm hai trăm bảy mươi mốt thế lực cát cứ tuyên bố phục tùng thông lệnh. Mars cơ bản đã khôi phục lại trật tự bình thường. Công tác thành lập chính phủ Liên hợp Tự Do lập tức triển khai.
Ngày 1 tháng 7, hạm đội Phỉ Quân số 2 với bốn tàu buôn vũ trang, mười sáu tàu bảo vệ và hơn hai mươi tàu vận tải đã đến được Cảng Tự Do Mars. Chiếm được thị trấn Prue, khu vực Tây thành Trung Tâm, rồi mười một không cảng tương ứng của khu công nghiệp Bắc Bộ, sau khi tiếp quản hạm đội Bắc Minh nằm ở các tuyến đường bay với đủ loại chiến hạm tổng cộng hơn một nghìn sáu trăm chiếc cùng với hơn một trăm chiến hạm các loại của hạm đội Phá Sơn Lưu, Phỉ Quân liền bắt đầu bí mật vận chuyển vật tư.
Ngày 2 tháng 7, Long Hưng Hội tiến công cảng Lille, tiêu diệt hai tiểu đoàn thiết giáp thuộc trung đoàn thiết giáp 401 của Sous, trung đoàn trưởng Chuck cùng một bộ phận binh lính trốn lên tàu vận tải Sous đang bỏ neo tại cảng Lille rời khỏi Mars, đi đâu không biết tung tích.
Ngày 3 tháng 7, Phỉ Quân đang trắng trợn vơ vét vật tư đã bộc phát xung đột quy mô nhỏ với Long Hưng Hội, song phương gần trăm người tham dự ẩu đả, mỗi bên hơn mười người thụ thương nhập viện.
"Mẹ nó, dám đánh người của chúng ta. "Mập mạp lồng lên như cọp: "Các huynh đệ, đi xét nhà!"
Trong phòng hội nghị rộng lớn của căn cứ Scardivo, cả đám tông chủ khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng uống trà nói chuyện phiếm, chẳng có ai thèm đáp lời với gã mập mạp đang nhảy qua nhảy lại như choi choi.
Ngay cả đám người Markevitch cũng quay mặt đi, nhìn nhau cười khổ.
Từ khi bắt được Selwall cùng với toàn bộ cao tầng Bắc Minh tới nay, mập mạp rốt cuộc đã ép khô hết cả dầu mỡ rồi. Không nói tới các vũ khí trang bị cùng với vật tư mà Bắc Minh thu được từ tay đế quốc Sous, Phỉ Quân còn nhân khoảng thời gian hai giờ đồng hồ, đoạt trước Long Hưng Hội độc chiếm toàn bộ căn cứ công nghiệp quan trọng nhất của Mars - Khu công nghiệp Bắc Bộ của thành Trung Tâm.
Đây vẫn còn chưa xong, lập tức, thị trấn Prue có bao nhiêu xe tải và robot vận tải thì đều phái ra toàn bộ, đến khi hết xe cộ, lại trực tiếp phái người đi bê. Selwall dưới sự bức bách của mập mạp đã ra lệnh cho quân đội Bắc Minh chuyển giao tất cả mọi thứ có thể chuyển giao cho Phỉ Quân.
Nghe nói, chờ tới khi Long Hưng Hội chạy tới, sĩ quan hậu cần của bọn họ đã nước mắt lưng tròng mà chạy ra từ trong kho.
Vật tư, vũ khí, robot, còn có hạm đội vũ trụ, những gì có thể vơ vét, Phỉ Quân hết thảy đều không buông tha. Đến lúc này, mọi người mới hiểu được, chữ Phỉ trong Phỉ Quân, hình tượng thực sự chuẩn xác.
Mà xung đột lần này, lại nói tiếp, cũng là Phỉ Quân đuối lý.
Lúc đó, tấn công vào trung đoàn thiết giáp Sous tại cảng Lille, hoàn toàn do Long Hưng Hội một mình đảm nhận. Trận đánh đó, Long Hưng Hội đã phải đánh đến vô cùng gian khổ, dưới tình huống binh lực đầy đủ ưu thế, hầu như tổn thất là một đổi một mới gặm được khối xương cứng này. Thế nhưng ai mà biết được, Phỉ Quân không hỗ trợ không nói, thấy cảng Lille bị Long Hưng Hội đánh hạ, đoàn xe vận tải sớm đã chờ ở bên cạnh liền xông vào trước tiên, so với thỏ còn nhanh hơn. Binh sĩ Phỉ Quân người người vác bao tải lớn, nhanh như gió vơ vét sạch sẽ.
Việc này khiến cho sĩ quan chỉ huy bộ đội tấn công của Long Hưng Hội tức giận đến xếch mắt lệch mũi. Gặp qua nhiều kẻ không biết xấu hổ, chưa thấy kẻ nào không biết xấu hổ như thế, cái đám thổ phỉ này, thực sự quá vô sỉ.
Mắt thấy kho vật tư sắp bị Phỉ Quân dọn trống trơn, chỉ huy Long Hưng Hội tức giận đến sôi máu, nhất thời liền kích động, lập tức hạ lệnh đem đoàn xe chặn lại.
Song phương tức thời nổi lên xung đột, dẫn đầu chính là Bazz, cái tên này nguyên bản chính là một tên chỉ sợ thiên hạ không loạn, khi có Weatherill thì còn có thể kìm hãm được hắn, thả cho hắn một mình tự do, đơn giản là chính là đem chồn bỏ vào chuồng gà, tức thì liền đánh nhau rồi.
Nói là song phương đều tổn thương, đều có kẻ nhập viện, thế nhưng bọn Bazz bên này đều là dạng vết thương nhẹ bầm tím mình mẩy. Còn Long Hưng Hội bên kia, mẹ nó, vị trí vết thương đều không còn gì để nói. Hầu Tử Thâu Đào, chiêu thức như vậy có thể tổn thương ở chỗ nào được nữa? Còn có mấy người bị ác hơn, Đồng Tử Bái Quan Âm, đám người kia cứ ngón tay chọc thẳng lên... Ngược lại trung đội 1 thuộc đại đội 1 tiểu đoàn 3 trung đoàn 3 Sm rốt cuộc đã nổi tiếng rồi. Hiện tại bọn họ có một biệt hiệu, chính là “tiểu đội chuyên thông” (ặc ặc! - nd).
Phỉ Quân đã hoàn toàn bị cái gã mập mạp không đâu vào đâu này khắc lên dấu ấn! Trở về hỏi thăm, những chiêu thức này, mẹ nó đều là do gã mập dạy!
Chuyện như vậy, ai cũng đều cảm thấy đỏ mặt, hết lần này tới lần khác gã mập ngang bướng không nói lý lẽ cư nhiên lại kêu gào đi xét nhà... Đây là loại người gì vậy!
Thấy không ai hưởng ứng, biểu tình căm phẫn của mập mạp nhất thời liền biến mất vô tung vô ảnh, vẻ mặt ngượng ngừng nghiêm túc ngồi xuống: " Lấy lí lẽ phục người, quên đi, chúng ta vốn phải thể hiện bộ mặt khoan dung. Bất quá, khi giao tiếp với Long Hưng Hội bên kia, có lẽ nên đưa ra một cái tôn chỉ." Nói đến, cái tên này lièn kích động, dẫm một chân đứng lên ghế, nước miếng tung bay: "Tô Khắc Chu đã đồng ý với lão tử ta, mấy thứ này là cho chúng ta chọn trước, hiện tại lại đổi ý thì còn ra cái thể thống gì nữa, không thể được, kêu phóng viên đào móc lão già này, đem mấy cái chuyên xấu của lão đều móc hết ra!"
Các tông chủ đầu liền muốn nứt ra, gã mập mạp chết tiệt này thực sự không phải người. Người ta nói cho ngươi chọn trước, không kêu ngươi cầm hết nha! Mặt mũi cái tên này, rõ ràng là bộ dạng ta cầm núi vàng núi bạc, ngươi cầm bạc lẻ tiền đồng, dù sao cầm nhiều cầm ít cũng là cầm, đủ tình đủ lý, hồn nhiên không sợ!
Tiện nhân này! Cái gì mà kêu phóng viên đào móc, gã mập mạp đối với mấy trò truyền thông vu oan, ngậm máu phun người, đây chính là sở trường của hắn.
Ban đầu, một trận kia, Phỉ Quân đánh thực đẹp. Thị trấn Prue vốn dĩ binh lực ở thế bất lợi đã không chỉ đứng vững trước nhiều đường tiến công của Bắc Minh, mà còn tiêu diệt được tổng cộng hơn bốn ngàn robot và gần hai vạn bộ binh của đối thủ. Mà tiểu đội robot do mập mạp dẫn đầu, lại càng đem thành Trung Tâm náo loạn đến long trời lở đất, mạnh mẽ từ trong thế bất lợi tuyệt đối giành lấy thắng lợi từ trong tay Bắc Minh, từng bước từng bước mấy lần đột phá vòng vây, tiêu diệt tiểu đoàn thiết giáp số 4, phá hủy cầu lớn sông nội thành, tiêu diệt tiểu đoàn thiết giáp số 2, sau cùng dùng chiến thuật dây dưa bất định cướp bóc ven đường, nam hạ cảng hàng không số 1, nhất cử định càn khôn, v v... đều đã lan truyền gây xôn xao khắp thế giới Tự Do. Những sự việc này là do truyền thông tổng kết ra, viết ra có thể gọi là khiến cho người ta sôi trào lên xuống.
Có thể nói, luận về danh vọng, Long Hưng Hội so với Phỉ Quân ngay cả một cái lông cũng không bằng. Nếu đằng sau không có gã mập mạp này nước miếng tung bay thổi gió đẩy sóng, vậy thì ai tin?
Công lao đều là của Phỉ Quân, Long Hưng Hội kia cũng chỉ có thể sắm vai một kẻ được lợi.
Điều này đã khiến cho Long Hưng Hội uất nghẹn đến phát điên, gã mập bây giờ còn muốn vạch trần cái gì mà “chuyện xấu” của Tô Khắc Chu... Cái tên này thực sự có chút quá phận rồi.
Một tràng tĩnh mịch, mập mạp nhìn chung quanh, chớp chớp con mắt, vẻ mặt chờ mong: "Kiến nghị của ta thế nào, không phản kích lại, chúng ta phải chăng có chút mềm yếu?"