M
ọi người đều nghe thấy rồi chứ?" Mập mạp xoay người lại, nhìn mọi người xung quanh.
Đáp lại lời mập mạp là những tiếng hít thở hết sức trầm thấp. Các chiến sĩ đều đã cắn chặt đến sắp nát cả hàm răng.
Phần lớn những người ở đây đều có người thân tại thị trấn Prue.Vợ con, cha mẹ, đó là nhà bọn họ, là thứ quan trọng nhất quý giá nhất trong cuộc đời bọn họ. Trước khi đến được thị trấn Prue, bọn họ đã mất đi rất nhiều người thân, nếu như đến những người thân cuối cùng này cũng ra đi, vậy thì tương lai của họ sẽ chẳng còn gì!
Mập mạp dùng tay áo lau đi cặp môi bị cay đến sưng phù, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: "Cần ta nói cho mọi người phải làm gì không?"
Tất cả vẫn trầm mặc như trước. Trong màn đêm giá lạnh, từng khuôn mặt của các chiến sĩ bình tĩnh không gợn sóng, dưới ánh lửa chiếu rọi, lại có một sự dữ tợn như những con sói hung dữ đang nhe nanh.
Trong bóng đêm, những robot cao to bốn phía đang phủ bóng đen xuống xung quanh, tựa như từng con ma quỷ bằng sắt thép.
Đứng bên cạnh robot, chính là một đám đàn ông chẳng hề chỉnh tề chút nào.
Bọn họ có béo, có gầy, có cao, có thấp. Trong số bọn họ, già nhất đã hơn bốn mươi, mà trẻ nhất, cũng chỉ mới qua hai mươi tuổi.
Nếu như đặt những người này bên cạnh hàng ngũ của một đội quân chính quy, bọn họ có lẽ ngay dân binh cũng không bằng!
Hiện tại, bọn họ lại lẳng lặng đứng nơi đó, hoặc xa hoặc gần. Hàng ngũ không chỉnh tề, đồng phục cũng vừa bẩn vừa nhàu. Thế nhưng, khi ánh lửa trại bập bùng lấp loáng nhảy lên trên khuôn mặt trên người của bọn họ, toát ra, chính là một làn sát khí lạnh thấu xương và một sự bưu hãn không hề thua kém so với bất cứ một đội quân chủ lực nào!
Có hàng ngũ chỉnh tề nhất, không phải là chủ lực.
Có thành tích các hạng mục huấn luyện xuất sắc nhất, cũng không phải quân chủ lực.
Thành viên của quân chủ lực, từ trước đến nay chỉ có một dạng, đó chính là binh hùng tướng mạnh tung hoành không sợ bễ nghễ tất cả. Ngạo khí của bọn họ chính là của một đội quân với chiến tích bách chiến bách thắng mà tạo nên! Đừng nói là thất bại, dù chỉ là thắng mà không gọn gàng dứt khoát thì đều là sự sỉ nhục đối với họ!
Hai mươi bốn giờ trước, những cao thủ robot dân gian này chỉ có thể xem là một đám gà con lính mới miễn cưỡng có thể đi đứng nghiêm chỉnh.
Tuy được điều khiển robot đời thứ mười, tuy được nắm trong tay võ học robot vượt trước thời đại, thế nhưng, khoảng cách giữa họ với bốn chữ binh hùng tướng mạnh vẫn còn rất xa vời. Trong mắt của những quân nhân chân chính đã được tôi rèn trong máu và lửa, giành giật sự sống qua hàng trăm trận chiến mà nói, dù cho bọn họ có tài nghệ siêu quần, thế nhưng đến cả * chó cũng không bằng!
Song, hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau, bọn họ, dưới sự dẫn dắt của mập mạp, giữa trung tâm nội bộ quân địch đã giết ra giết vào mấy lần. Hết lần này tới lần khác đánh tan những kẻ địch chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, hết lần này tới lần khác giết ra một đường máu, dùng hơn một nghìn chiếc robot Bắc Minh và máu tươi của hàng nghìn binh sĩ Bắc Minh để thấm đẫm sự sát phạt của quân nhân đến tận xương tủy!
Rèn luyện bản thân qua trăm trận, chỉ cần một ngày thế này là đủ!
"Tít tít. . . ." Máy thông tin trên robot lại vang lên lần nữa. Thanh âm thanh thúy, giữa mảnh phế tích tĩnh mịnh có vẻ vang vọng lạ thường.
Mập mạp xoay người nhấn xuống nút nối máy.
"Điền thượng tá. . . ?" Một vị lão nhân xuất hiện trên màn hình.
Vừa nhìn thấy người trên màn hình, trong lòng mập mạp lập tức thở phào một hơi.
"Ta họ Tô, Long Hưng Hội Tô Khắc Chu." Lão nhân mỉm cười nói.
"Còn tưởng rằng các người vẫn nhẫn nhịn được." Mập mạp vung tay lên hết sức khí phách, hào phóng nói: "Một giờ sau, cảng hàng không số 1 cho các người, một câu thôi, có muốn hay không?"
"Muốn!" Tô Khắc Chu giật mình, lập tức thẳng thắn trả lời.
"Có điều các người cũng không thể chỉ muốn không vậy chứ. . . ." Đối phương vừa lộ tâm tư, vẻ mặt hào phóng của mập mạp liền biến mất tăm mất tích: "Việc khó việc khổ đều do chúng ta làm, đến lúc phân chia lợi ích... Các vị chắc cũng không nỡ lòng nào lấy quá nhiều phải không?”
Đang chờ mong được gặp một vị thiên tài quân sự, không nghĩ tới lại gặp phải bộ mặt kiểu này. Từ khí phách ngập trời biến thành cò kè mặc cả, cái gã này đổi sắc mặt ngay cả bước chuyển tiếp cũng chẳng có.
Trong lúc nhất thời, Tô Khắc Chu liền cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Ông ta đâu cần quan tâm đến phân phối lợi ích gì, đừng nói Mars hiện tại đã bị tàn phá khắp mọi nơi, cho dù là nguyên vẹn không sứt mẻ gì, đối với cộng hòa Trenock với quốc lực hùng hậu mà nói, cũng chẳng có gì đáng giá để giành giật. Điều mà Long Hưng Hội cần, chỉ là nắm khu vực tinh cầu Mars này trong tay, tiêu diệt tất cả các thế lực đối địch, phối hợp với quốc nội Trenock tạo sự uy hiếp và khống chế đối với tuyến đường an toàn.
Vẻ mặt hiện tại của mập mạp, Tô Khắc Chu xem ra, chẳng các nào một tên ăn mày đang cố gắng thương lượng với một gã phú ông để kiếm về được một miếng thịt to nhất, hết sức buồn cười. Trong thư phòng, Tô Khắc Chu và Trình Chí Hiên liếc nhau, đều cảm thấy có chút đáng tiếc.
Gã mập mạp này đã bày ra một thiên phú quân sự khiến cho người khác phải líu lưỡi. Thế nhưng, y dù sao cũng chỉ là một kẻ tha hương của một quốc gia sắp bị Tây Ước đánh chiếm thủ đô, nội bộ chia rẽ.
Thân phận của y, đã định trước cho số phận của đội quân mà y đang lãnh đạo này.
Từ những tin tức mà bộ chỉ huy liên hợp Phỉ Minh truyền đến, bọn họ hiển nhiên đã không còn tín nhiệm gì đối với Liên bang Leray. Mà việc Leray thất bại, lại càng mất đi vốn liếng để cùng Trenock hợp tác. Cho dù phó tổng thống của bọn họ cả ngày đều đang ngâm mình ở trong phủ Tổng Thống, thế nhưng, tất cả các kế hoạch hợp tác với Leray đều đã không còn thông tin gì. Nếu có một ngày Liên bang Leray biến thành Liên bang Salerga thứ hai, vậy thì vấn đề mà tất cả người dân Leray phải đối mặt, cũng không phải chỉ là tín nhiệm nữa rồi.
Một gã mập mạp đến từ một quốc gia như vậy, ở Thế Giới Tự Do dựng lên một đội dân quân vũ trang, chỉ có thể hình dung là chẳng ai them thương xót mà thôi.
Nhìn lên màn hình, gã mập mạp với khuôn mặt đầy vết bẩn kia đang nhìn mình với ánh mắt cảnh giác, Tô Khắc Chu mỉm cười gật đầu.
Nơi đây, chẳng qua chỉ là một tinh cầu không có tài nguyên mà thôi. Cho dù Phỉ Quân có thu được tất cả các nhân viên, công xưởng và địa bàn của Mars thì cũng chẳng có tác dụng gì! Không có hạm đội mạnh mẽ, bọn họ cũng chỉ có thể làm tổ trên cái tinh cầu này mà thôi, đối phó những người này so với đối phó Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc có bối cảnh Tây Ước và hạm đội của mình thì dễ dàng hơn nhiều lắm.
Tô Khắc Chu thậm chí tin tưởng, chờ đến khi Mars đã đâu vào đấy, tương lai, chỉ cần một câu nói, bộ đội do gã mập mạp này một tay gây dựng sẽ lập tức thu về dưới trướng Phỉ Minh. Bộ chỉ huy Phỉ Minh nói ra nói vào, còn không phải chỉ cái ý tứ này sao?!
Lưu lại cho Tô Khắc Chu một nụ cười thật thà mà thỏa mãn, mập mạp cắt đứt liên lạc.
Quay đầu lại, lửa trại sớm đã bị dập tắt.
"Ta cần mười người cùng ta đi vào căn cứ Bắc Minh." Mập mạp nhìn về hướng thị trấn Prue, siết chặt nắm đấm: "Ở đó đang có một đám tạp chủng! Chúng ta để những kẻ tạp chủng này sống lâu thêm một giây hồ thì sẽ có thêm những người dân vô tội phải chết đi. Họ có thể là cha mẹ chúng ta, con cái chúng ta....”
"*. Không có thời gian nhiều lời với mấy người nữa." Mập mạp liếc nhìn xung quanh: "Ai theo ta thì tiến lên một bước!"
Không hề có chút chần chờ nào, đoàn người hỗn độn tất cả cùng nhau tiến lên một bước về phía mập mạp.
"Tiểu đội chiến đấu số 2 theo ta!" Mắt mập mạp hơi đỏ lên, tấn công vào căn cứ kẻ địch, trong mắt người thường, đây căn bản chính là đi chịu chết. Thế nhưng, những chiến sĩ này lại không chút do dự bước lên một bước. Điều này có nghĩa là, từ sau khi rời khỏi Leray, bản thân mình, rốt cuộc cũng có những chiến hữu có thể phó thác ở sau lưng.
Họ là người Mars. Còn hắn là người Leray.
Là cuộc chiến tranh này đã đưa bọn họ cột chặt lại với nhau.
Trong bóng đêm, một đám đàn ông nhìn nhau trầm mặc. Giữa đàn ông, có một loại tình cảm, gọi là tín nhiệm.
Tín nhiệm có thể phó thác sinh tử cho nhau!
"Ông đây là kẻ hèn nhát, việc chịu chết, ta sẽ không làm. Chủ lực thiết giáp của bọn chúng đã bị điều động đi, trái lại, chỗ nguy hiểm nhất chính là ở đây.” Mập mạp nhổ ra một ngụm nước miếng nóng rát, nghiến răng nghiến lợi xoay người bò lên robot: “Tất cả phải sống cho ta, ông đây còn muốn tìm các người tính sổ.... khi trở về mỗi người một thùng nước ớt!”
"Ê mập mạp!"
Một chiến sĩ đến từ Hắc Long Đạo gọi mập mạp lại. Hắn gọi là mập mạp, mà không phải là thượng tá.
Người đàn ông có khuôn mặt đen đã hơn ba mươi này nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Uống chút rượu không?"
Một chai Vodka bị chia ra năm mươi phần, mỗi người đều chỉ có một chút nhỏ.
Loại chất lỏng có mùi vị cồn tinh thuần với chỉ độ chỉ có thể tính là trung bình khá này, chỉ cần một chút là có thể người ta nóng người.
Từng cánh cửa khoang lái nặng nề, dưới sự co rút của hệ thống nén thủy lực đã đóng lại kín như bưng. Tiếng động cơ khởi động nối tiếp nhau ầm ầm vang lên.
Một tiếng “Bùm” thật lớn vang lên, truyền đến từ phía bắc cảng hàng không số 1.
Đột nhiên, tiếng pháo nổ rung trời.
Đó là tiểu đội chiến đấu số 1 của Vệ Kiến Sơn đã hành động.
...
Trên màn hình ảo khổng lồ trong bộ chỉ huy ở căn cứ Bắc Minh, hiện đang chiếu lên hình ảnh thời gian thực được truyền về.
Trong cảng hàng không số 1, tiếng cảnh báo thê lương, tiếng gào thét của binh sĩ Bắc Minh, tiếng pháo và tiếng nổ mãnh liệt đã hòa lại với nhau. Đèn pha lắp trên các kiến trúc và tường vây, tháp canh gác, bao cát công sự bên cạnh căn cứ điên cuồng quét tới quét lui. Giữa những cột ánh sáng giao nhau, điểm sáng đỏ thật nhỏ cực nhanh của nòng súng năng lượng và ánh sáng trắng to lớn tương đối thong thả của pháo năng lượng đang không ngừng lóe lên, giống như những chiếc đèn màu treo trên cây thông giáng sinh.
Vô số binh sĩ Bắc Minh đang kinh hoảng tránh né lửa đạn. Tòa nhà, bãi đỗ, doanh trại, đường xá, vành đai xanh hóa, hoa viên. . . . Mỗi một tấc đất, đều bị ánh lửa của các vụ nổ bao trùm.
Chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủi, robot Phỉ Quân đã đột phá được phòng tuyến ngoại vi của cảng hàng không, đang phi thẳng về sân bay trung tâm. Trung đoàn bộ binh phụ trách phòng ngự không cảng đã mất gần nửa quân số, việc tan vỡ chỉ còn là vấn đề thời gian. Mà bộ đội tiếp viện, đội ngũ gần nhất cũng còn cách cảng hàng không quãng đường một giờ đồng hồ.
"Tăng cường độ hỏa lực đánh vào khu vực trung tâm thị trấn Prue." Fellay hời hợt hạ lệnh. Hắn không nhìn cảnh tượng chiến đấu thực tế do thiết bị giám sát trên tháp hướng dẫn của cảng hàng không quay lại nữa mà vùi đầu vào sa bàn điện tử thị trấn Prue, tiếp tục nghe tham mưu báo cáo tình hình chiến đấu ở thị trấn Prue.
Trong đại sảnh bộ chỉ huy, tiếng liên lạc, tiếng hoạt động của máy tính điều khiển trung ương, tiếng gõ bàn phím, tiếng bước chân, tất cả dường như đều đã trở lại bình thường như trước. Các tham mưu tiếp tục bận rộn, chỉ thỉnh thoảng khi ánh mắt giao nhau liền trao đổi một ánh mắt kỳ quái, rồi lập tức quay đầu đi.
Tất cả mọi người đều biết, Fellay cho dù cố giữ vẻ mặt bình tĩnh đến đâu, thì cũng vẫn vặn vẹo biến dạng.
Cái tên mập mạp Leray kia, không chỉ sỉ nhục Fellay ngay trên lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất, lại còn cho một cái tát vang dội lên khuôn mặt khô cứng của Fellay ngay trước mắt bao người.
"Phi! Chỉ bằng ngươi cũng xứng tính toán với lão tử, rửa cái mông mà chờ xem! Đồ chó chết!"
Những lời này đang lởn vởn trong đầu của các tham mưu một cách không thể khống chế. Chỉ cần vừa nghĩ đến những lời này, bọn họ lại như được thấy trong cái miệng tung tóe nước bọt của cái gã mập mạp kia đang lẩm nhẩm chửi rủa.
Mà đáng giận nhất là, cái tên hỗn đản này vừa mắng xong liền cắt liên lạc, hoàn toàn không cho Fellay chút cơ hội phản kích nào! Bị người ta nhổ cho đầy đầu đầy mặt, thế nhưng chỉ có thể đối mặt với cái màn hình đen thui, có thể tưởng tượng Fellay đã ức chế tới mức nào.
Chiến cuộc vẫn còn đang trong giai đoạn giằng co. Thế nhưng, từ tận đáy lòng của những tham mưu này đã càng lúc càng không yên rồi.
Ban đầu khi tấn công thị trấn Prue, kế hoạch tác chiến của Fellay ai cũng không thể bắt bẻ được điều gì. Cái cần nghĩ, hắn đều đã nghĩ tới, cho dù thế cục ngẫu nhiên nhất ác liệt nhất, hắn vẫn chừa lại khoảng trống để điều chỉnh. Thế nhưng ai mà ngờ được, từng trận từng trận đánh cho tới bây giờ, cục diện lại biến thành như thế này! Ai mà biết được chiến đấu tiếp sau sẽ còn gặp phải tình huống gì nữa?
Cái đám dân binh đó, làm sao có thể đánh giỏi được như thế?
Những tham mưu vây quanh trước sa bàn điện tử vẫn đang cãi cọ tranh luận đưa ra kiến nghị, nỗ lực tìm ra biện pháp để đưa đối thủ vào chỗ chết. Thế nhưng phòng tuyến thị trấn Prue còn chưa thể đột phá, cái tiểu đội Phỉ Quân ở thành Trung Tâm này đã sắp đánh chiếm xong cảng hàng không số 1 rồi.
Thảo luận chiến thuật đã biến thành thảo luận có cần thiết phải mạo hiểm để bị ba đại lưu phái và Long Hưng Hội đánh lén, phải điều động binh lực từ các thành phố xung quanh cảng khẩu, thông qua cảng vũ trụ quay về bảo vệ thành Trung Tâm hay không. Cuộc tranh luận này, trên thực tế đã phá vỡ giới hạn đáy trong kế hoạch tác chiến mà Fellay đã vạch ra trước đó. Trước trận chiến này, không ai nghĩ đến Bắc Minh sẽ bị Phỉ Quân quay ngược lại bức đến nước này.
"Lực lượng thiết giáp của quân ta tại thành Trung Tâm đang thiếu thốn nghiêm trọng, kẻ địch tuy chỉ có 50 chiếc robot, thế nhưng sức chiến đấu hoàn toàn ngang ngửa với một trung đoàn thiết giáp đủ biên chế. Đây là chuyện chúng ta phải thẳng thắng nhìn nhận. Chúng ta không thể quan tâm đến được mất của một nơi một địa điểm nhỏ lẻ nào, phải có quyết tâm tráng sĩ chặt tay. Phải điều bộ đội đóng ở cảng Tiên Long, cảng Lille, cảng Oslo quay về bảo vệ thành Trung Tâm. Dù có thể mất những thành phố cảng này, chỉ cần có thể tiêu diệt được Phỉ Quân, đều là đáng giá. Những chỗ mất đi, chúng ta hoàn toàn có thể đoạt lại được!” Một gã tham mưu trẻ tuổi lớn tiếng nói.
"Tôi đồng ý điều động bộ đội đóng giữ xung quanh cảng khẩu." Một viên tham mưu khác nói: "Bất quá, không thể điều động bộ đội ở cảng Tiên Long và cảng Oslo. Hai cảng khẩu này đều nằm dưới sự uy hiếp của Long Hưng Hội, một khi bị chiếm đóng, nếu muốn lấy lại sẽ rất gian nan. Tôi cảm thấy, điều động ba trung đoàn bộ binh và hai trung đoàn thiết giáp từ cảnh Lille thì cũng đã đủ tạo thành uy hiếp đối với những kẻ địch đang rục rịch muốn ra tay với thành Trung Tâm rồi.”
"Tôi không đồng ý." Một vị tham mưu giữ ý kiến phản đối sớm đã kiềm chế không được, lớn tiếng phản bác: "Quân ta tuy rằng có chút tổn thất, thế nhưng nói tóm lại vẫn còn nắm ưu thế. Phỉ Quân cùng lắm cũng chỉ có thể tạo thành vài thiệt hại đối với hệ thống phòng ngự của ta, thế nhưng, chúng ta ở thành Trung Tâm vẫn còn tổng cộng chín trung đoàn bộ binh cơ giới hóa hoàn toàn và bộ đội thiết giáp, cũng có bốn đại đội của tiểu đoàn Huyết Ảnh số 1 và ba tiểu đoàn thiết giáp mới được tập trung từ sư đoàn bộ binh cơ giới. Mà quan trọng hơn, trong bán kính hai mươi bốn giờ đồng hồ xung quanh chúng ta, hoàn toàn không có lực lượng nào có thể tạo thành uy hiếp đối với hệ thống phòng thủ khu vực trung tâm của chúng ta. Mà sau hai mươi bốn giờ đồng hồ, cho dù Long Hưng Hội có xuất quân, ba đại lưu phái tấn công tập thể thành Trung Tâm thì chúng ta cũng đã sớm nắm được thị trấn Prue rồi!”
Trong chốc lát, bên ủng hộ, bên phản đối, các tham mưu bên nào cũng cho là mình đúng. Fellay và Selwall thì cau mày, nhìn bản đồ điện tử, im lặng không lên tiếng.
Bỗng nhiên, một vị tham mưu đang cãi cọ với người khác bỗng lớn tiếng nói: "Lúc này nếu lui binh, tuy rằng vượt quá giới hạn trong kế hoạch tác chiến ban đầu, thế nhưng tuyệt đối là cần thiết. Tuy trên lý thuyết tiểu đội robot Phỉ Quân chỉ có 50 chiếc, sau khi đánh chiếm cảng hàng không số 1 cùng lắm là đánh cướp đốt phá như với những chỗ khác, sẽ không bị cuốn ở đó tử thủ để bị chúng ta bao vây. Thế nhưng, lỡ như họ cấu kết với Long Hưng Hội thì sao? Lỡ như lục quân của Long Hưng Hội thông qua cảng vũ trụ đáp xuống cảng hàng không số 1.....”
Viên tham mưu đang nói say sưa, đột nhiên liền ngậm miệng lại.
"Làm sao có thể.... Tất cả các cảng vụ trụ nối liền với cảng hàng không số 1 đều nằm dưới sự khống chế của chúng ta....” Viên tham mưu tranh luận với hắn còn đang phản bác, đột nhiên, như thể cũng ý thức được điều gì, há miệng, thế nhưng câu nói tiếp theo cũng không nói ra được...
Một suy nghĩ đáng sợ bỗng hiện lên trong đầu mọi người.
Sắc mặt Selwall đại biến, quay đầu lại la lớn với tham mưu liên lạc bên cạnh: "Nối máy với hạm đội cho ta!"
"Rõ!"
"Tham mưu trưởng...."
Tiếng trả lời của viên tham mưu liên lạc, gần như vang lên cùng lúc với tiếng kêu của một tham mưu đột nhiên đứng bật dậy trước đài khống chế trung tâm.
Fellay gian nan xoay đầu, nhìn vị tham mưu đã hoảng hốt đến tái cả mặt kia.
"Hạm đội của Long Hưng Hội, đồng thời phát động tấn công cảng hàng không số 13 và số 15 của ta..... Hiện nay, cảng vũ trụ số 13 đã thất thủ!”
Nhất ngữ thành sấm!
Toàn bộ bộ chỉ huy Bắc Minh yên lặng như tờ.