Chương 420: Lỗ Hổng Lớn

T

ốc độ đột tiến 900 km/h, hầu như gấp đôi tốc độ mũi tên bắn ra, hơn nữa lại dán sát vào mặt đất... Cảm giác tương đối về tốc độ hình thành từ khoảng cách giữa mặt đất rắn chắc và những chiếc robot như chớp giật này khiến cho Sidepp cảm thấy hoa mắt.

Năm mươi chiếc robot đan xen lẫn lộn ở giữa phế tích, thân ảnh như ẩn như hiện. Tiếng gió rít thật lớn sinh ra khi chạy nước rút ma sát vào không khí, giống như tiếng kèn lệnh thời viễn cổ. Theo cú tung người nhảy qua như lưu tinh của chúng, cỏ dại trên phế tích giống như bị người ta phạt mạnh đi một cái, mau chóng nghiêng hướng về phần đuôi của robot, mà bụi cát ở trên phế tích, thì lại càng giống như dòng thác xộc dựng lên.

Năm mươi con sói xanh xông về phía con mồi như bão táp, năm mươi luồng bụi cát cuồn cuồn. Sidepp và mấy chiến sĩ khác ở bên cạnh thậm chí còn quên cả việc mình hẳn là nên phát ra cảnh báo. Bọn họ đã hoàn toàn bị hình ảnh xung phong tráng lệ làm cho chấn động. Đó không phải là robot lạnh lẽo như băng nữa, đó là con mãnh thú chiếm cứ đỉnh chuỗi thức ăn trong rừng rậm nguyên thủy đang lộ ra răng nanh và vuốt sắc của chúng dưới ánh mặt trời, thỏa sức phóng ra tinh lực của chúng mà phát động một cuộc săn.

Mà hai đại đội robot Huyết Ảnh đang chen chúc một cách lộn xộn trên khu ngã tư đường Evergreen, giờ khắc này đã hoàn toàn mất đi sự hung tàn hùng mạnh của bọn hắn. Còn chưa tiếp xúc, lớp ngụy trang của bọn hắn đã bị lột đi, bọn hắn hiện tại, thoạt nhìn càng giống như một đám sơn dương đang đợi bị tàn sát!

Một tiếng cảnh báo bén nhọn vang lên.

Đó là tiếng cảnh báo của chiếc robot cảnh giới ở ngoài cùng phát ra. Hắn đứng ở ngay phía trước của năm mươi chiếc robot màu xanh tập kích. Một điểm đỏ lẻ loi ở giữa phế tích, tiếng cảnh báo robot được réo lên hết sức thê lương.

Chiếc robot phi ở phía đầu tiền đang nhào tới.

Tiếng cảnh báo liền tắc nghẹn mà dừng lại.

Giống như một con sư tử vồ ngã được một con linh dương, không có bất cứ một sự chậm trễ nào. Con mồi đáng thương, thậm chí còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng nào.

Chiếc robot màu đỏ bị xô ngã xuống đất. Trong làn bụi mù cuốn lên, các linh kiện đủ loại hình thù đang bay loạn tứ tán.

Lập tức, sau một luồng ánh sáng trắng quét ngang mặt đất, nó đã biến thành một quả cầu lửa bốc cháy hừng hực. Chiếc robot màu xanh vừa đánh chết nó sớm đã phóng đi, ở bên cạnh ngọn lửa cháy bừng bừng, mấy chục cái bóng màu xanh mau chóng xẹt qua, không hề dựng lại một chút nào.

Hầu như trong nháy mắt, tiểu đội robot Phỉ Quân đã tới được vị trí cách quảng trường trung tâm không đến 200m.

Mặc dù robot màu xanh rõ ràng đã giảm tốc độ, thế nhưng khoảng cách 200m này cũng bất quá chỉ là hơn 2 giây thời gian. Đám người Sidepp chưa bao giờ nghĩ tới 200m thì mang ý nghĩa gì, thế nhưng rất nhanh, bọn hắn đã chiếm được đáp án --- Đó là cự ly tốt nhất để đột kích với tốc độ cao, dùng pháo năng lượng tập trung đột phá đám đông địch nhân.

Mấy chục chiếc [Trận Phong] màu đỏ chen lấn ở trong phế tích của khu ngã tư quảng trường đang xoay người. Còn có mấy chiếc, hiện còn đang cố gắng khởi động, chuyển đổi hình thức chiến đấu. Càng nhiều hơn, thì lại đang cố gắng tản về hai bên... Đó là một bức tranh muôn trạng của robot, về sự kinh hoàng, sợ hãi, lúng túng và lỗ mãng,....

Rất nhanh, bức trnah này đã bị một luồng ánh sáng trắng xé nát.

Đó là luồng ánh sáng cuồng bạo do năm mươi chiếc pháo năng lượng đường kính 260 mm và một trăm chiếc súng máy năng lượng 80 mm tạo thành.

Sidepp và sáu chiến sĩ Bắc Minh khác chỉ có thể ngây ra mà nhìn, nhìn luồng ánh sáng kia cuốn đi tất cả, nhìn từng thân ảnh màu đỏ tan thành tro bụi trong sự tập kích của màn ánh sáng trắng. Mười mấy chiếc [Trận Phong] cho dù đã hoàn toàn mở ra lồng năng lượng, cuối cùng cũng không kháng cự nổi đợt sóng công kích này. Lồng năng lượng của bọn hắn giống như ngọn nến dễ cháy, sau bốn lần liên tiếp biến ảo màu sắc liền mau chóng tan vỡ trong dòng thác năng lượng cuồng bạo. Lập tức, thiết giáp mặc ngoài của robot liền bị nung chảy, xé rách, tiếp sau đó là đến vỏ ngoài của robot, sau đó, chính là khung xương và các bộ phận lộ ra...

Khi luồng ánh sáng trắng lóe lên rồi vụt tắt, khi đám đông các robot màu đỏ bị sự tấn công đột nhiên mà đến xé rách thành năm sáu mảnh, năm mươi chiếc robot màu xanh liền giống như loạn tiễn xuyên tâm, hầu như đồng thời đâm vào trong đàn robot màu đỏ.

Thời cơ, tốc độ và góc độ, nắm chặt chính xác đến mức khiến cho người ta dựng tóc gáy!

Trong đám đông các robot màu đỏ đã mau chóng xuất hiện từng tuyến xen cắt đầy gió tanh mưa máu! Đó là các robot màu xanh đang đột tiến.

Sidepp biết, đã không còn ai có thể ngăn cản được cuộc giết chóc này nữa rồi.

Trong lúc ma xui quỷ khiến, Sidepp bỗng nhiên đem ống nhòm nhắm ngay vào tiểu đội trưởng Hầu Tử ở bên cạnh bể phun nước vườn hoa trung tâm.

Phóng to lại gần, màn ảnh ống nhòm đã đưa chiếc [Trận Phong] có hình vẽ trang trí hai đường ngang màu vàng kim kia đến trước mắt Sidepp một cách rõ nét. Đó là một chiếc robot bởi vì hoảng hốt mà bày ra tư thế không được tự nhiên, người điều khiển của nó ngay trước đó không lâu còn ầm ĩ rằng sẽ cho kẻ khác một trận đẹp mặt.

Đáng tiếc, hiện tại lại là người ta cho hắn đẹp mặt.

Trong màn ảnh, chiếc robto màu xanh mang số hiệu 01 kia, sau khi phát hủy được một chiếc [Trận Phong] màu đỏ ở gần giáo đường liền mượn lực nhún một cái, giống như viên đạn vừa bắn ra mà vọt tới tiểu đội trưởng Hầu Tử.

Với tốc độ tay đã đột phá được bốn mươi nhịp một giây, tiểu đội trưởng Hầu Tử vừa mới chật vật tránh được công kích pháo năng lượng của Phỉ Quân, chưa kịp định thần lại thì mắt đã thấy chiếc robot màu xanh kia đang lao về phía hắn, liền vội vội vàng vàng chống đỡ. Nhìn động tác của robot, Sidepp thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được cái khuôn mặt gầy gò kia, lúc này bởi vì liều mạng gia tăng tốc độ tay mà trở nên xấu xí dữ tợn đến như thế nào.

Chiếc robot màu xanh đá một cước vào cánh tay robot đang ép xuống của đội trưởng Hầu Tử, lập tức lộn mèo một cái, robot biến ảo ra các tư thế hoa mắt trên không trung rồi đặt mông ngồi ở trên đầu chiếc robot màu đỏ. Sau khi xoay xoay vặn vặn cái mông một cách cực kỳ khó chịu, liền lao về phía một chiếc robot Huyết Ảnh khác.

Sidepp ngây ngốc nhìn vào cái đầu robot của tiểu đội trưởng Hầu Tử lộ ra phía dưới mông của chiếc robot màu xanh mập mạp kia...

Sau đó trong quãng đời vài chục năm còn lại, hắn vẫn nhiều lần nghĩ về cùng một vấn đề.

Vì sao đầu robot của đội trưởng Hầu Tử lại không phải bị đè ép theo logic thông thường mà lại xuất hiện kết quả bị người dụng lực ở hai bên như song phong quán nhĩ..... Điều này căn bản trái với định luật vật lý, thật không hợp lý! Sau vô số lần mô phòng suy luận, Sidepp rốt cục đã vạch trần cái khăn che mặt của nữ thần chân tướng. Là kẹp bằng mông!!! Trên bầu trời, một thanh âm uy nghiêm đang quanh quẩn.

Nhiều năm sau đó, vợ của Sidepp vẫn luôn thấy bóng lưng cô độc mà hiu quạnh của hắn đứng ở bên cửa sổ khi mơ tưởng lúc nửa đêm. Nàng cũng luôn xuống khỏi giường, đi tới phía sau Sidepp, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Nàng không biết trong cái cuộc chiến tranh kia, Sidepp tới cùng là đã bị kích thích như thế nào. Nàng chỉ biết là, bệnh suy nhược thần kinh của Sidepp lại tái phát.

Một kích quỷ dị này đã định trước số phận của đội trường Hầu Tử trên cái chiến trường sinh tử này -- Khi một chiếc robot màu xanh khác đi ngang qua, liền một cước đem robot dẫm thành sắt vụn.

Sức chiến đấu mạnh mẽ của tiểu đội robot Phỉ Quân đã được phát huy tới lâm li tẫn trí.

Những Chiến thần robot và Thống Lĩnh robot này trời sinh chính là vì dạng đánh trận như thế này mà tồn tại. Trong đám đông robot quân địch hỗn loạn, bọn họ như cá gặp nước. Dạng chiến đấu này không chỉ khiến cho cho bọn họ càng lĩnh hội sâu sắc hơn về võ học robot, hơn nữa, lại đem sự phối hợp giữa bọn họ diễn luyện càng trở nên thuần thục hơn.

" Satan muôn năm!" Chiếc robot màu xanh của mập mạp giống như một viên đạn pháo bắn xuống nước, rơi vào trong đàn robot màu đỏ.

Mập mạp đã bắt đầu sắm vai thần côn () rồi, hắn bay nhảy lung tung. (chỉ mấy kẻ mượn thánh thần để reo rắc mê tín dị đoan vụ lợi)

Thừa dịp ngươi bệnh mà lấy mạng của ngươi. Ném đá xuống giếng (), đây là chuẩn tắc tối cao vẫn tự thân dốc sức thực hành từ trước tới nay của mập mạp. (mượn dịp người ta sa cơ lỡ vận mà hãm hại) Thượng bất chính hạ tắc loạn, mập mạp quyết định cầm cờ đi đầu.

Dùng máy từ lực ở dưới gạt chân quét ngã ba chiếc robot, mập mạp đang dán sát mặt đất đột nhiên nhảy tót lên, một cước đạp vào hạ bộ của một chiếc [Trận Phong]. Lập tức quay người vung đao, chém rơi đầu của một chiếc [Trận Phong] khác. Sau khi chống đỡ công kích của địch nhân ở đằng sau, hắn liền thuận thế nhào vào trong lòng của một chiếc robot ở chính diện. Lúc tách ra, chiếc cánh tay máy móc sửa chữa ở dưới "khố" liền mang theo một khối linh kiện của đối phương đong đưa mà đi....

Khi mấy chiếc robot này nổi tia lửa điện mà té xuống mặt đất, chiếc [Du Hiệp] do mập mạp điều khiển đã đột nhập vào giữa mấy chiếc robot [Trận Phong] khác. Nắm đấm, khuỷu tay, vai, đầu gối, chân,... các bộ phận này không cần phải nói, ngay thứ tương đối yếu ớt như đầu cũng bị hắn lợi dụng. Không thể tưởng tượng nổi nhất chính là mông và bụng của robot, còn có cánh tay sửa chữa máy móc tà ác ở dưới "khố" kia... Bị hắn nhảy múa loạn chuyển xoay như chong chóng, các robot màu đỏ bốn phía một khi đụng tới, không chết cũng bị thương.

Đám tinh anh Phỉ Quân ở phía sau cũng hoàn toàn chịu phục.... Phương thức chiến đấu toàn thân đều là vũ khí, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại đều không gì địch nổi này đơn giản chính là một loại nghệ thuật. Bọn họ biết ở hai bên mông robot có lắp đặt một chiếc máy ép trọng lực, bọn họ cũng biết ở dưới "khố" của robot có dấu một cánh tay máy móc sửa chữa.

Điều mà bọn họ không biết chính là nhứng thứ này ở trong chiến đấu lại có thể trở nên mạnh mẽ mà dâm đãng như vậy, có thể xưng là thần khí được rồi.

Mang hơi thở của nghệ thuật nhất, chính là bước di chuyển phiêu hốt mà âm hiểm kia của mập mạp.

Bất kể xung quanh có bao nhiêu địch nhân, bất kể địch nhân ở vị trí nào, trong tư thế nào, hắn đều có thể xuất hiện ở phía sau nơi không có phòng bị nhất của robot, rồi làm một cú đánh choáng.

Xoay người, lướt bước chân, lại một cú đánh choáng nữa.

Nhìn cái tên yêu nghiệt này đánh choáng, đơn giản chính là một sự hưởng thụ. Sự hàm tiếp (dính liền) của hắn đối với loại kỹ năng này, thậm chí còn chính xác hơn cả tuyển thủ bi a snooker đối với đường đi của bi trắng chủ. Hết cú đánh choáng này đến cú đánh choáng khác, lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, liên miên không dứt.

Mà trong lúc hành động, cú gạt dưới chân của chiếc [Du Hiệp] 01 cũng đã tới mức lô hỏa thuần thanh ùn ùn bất tận Ai tới gần hắn hắn liền gạt chân kẻ đó. Lực từ vô hình, chân máy hữu hình... Những chiến sĩ robot bình thường với tốc độ tay không quá hai ba mươi nhịp một giây kia, ở trước mặt hắn căn bản là không có sức hoàn thủ, uất nghẹn muốn khóc.

Vệ Kiến Sơn vẫn luôn đi theo bên cạnh mập mạp chỉ nhìn đến khóe mắt trợn trừng.

Cho tới bây giờ ông ta mới hiểu được, lúc trước mập mạp hào sảng để cho mình tùy tiện sờ mó chính là có ý nghĩa như thế nào.

Nếu như khi đó hắn muốn thí nghiệm trên người mình một chút thủ đoạn công kích âm hiểm của robot.... Vệ Kiến Sơn liền lập tức không tưởng tượng nữa.

Đối trận với một gã chiến sĩ robot âm hiểm một cách chuyên nghiệp toàn phần như vậy, chính là sự bi ai của tất cả các cơ sĩ. Ngươi hoàn toàn không thể lý giải được, một võ lâm cao thủ vừa khỏe vừa lớn khi bắt nạt một đứa trẻ con vừa mới đi nhà trẻ mà vẫn còn hăng hái sử dụng mấy loại ám chiêu như hầu tử thâu đào thì là một sự bỉ ổi tới mức nào.

Thế nhưng khiến cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ chính là, mập mạp, hiển nhiên là cực kỳ mơ hồ đối với bất cứ thứ gì liên quan đến đạo đức hay là tinh thần Kỵ Sĩ. Hơn nữa, theo Vệ Kiến Sơn quan sát, sự mơ hồ này có tính truyền nhiễm rất mạnh, chỉ cần nhìn vào những động tác càng ngày càng âm hiểm của các chiến sĩ robot khác là có thể biết được, một khi sự mơ hồ này lan tràn ra thì sẽ khủng bố tới mức nào.

Mập mạp đang tiếp tục mơ hồ, đang tiếp tục cao hứng bừng bừng mà tru lên"Satan lão gia muôn năm", dùng chiêu số bỉ ổi nhất để chăm sóc địch nhân. Ở phía sau hắn, bốn mươi chín chiến sĩ Phỉ Quân cũng mô phỏng một cách xuất sắc lại, càng ngày càng thành thạo.

Đại đội robot Huyết Ảnh phòng ngự một cách phí công hết lần này tới lần khác, rồi lại bị các robot màu xanh xen kẽ chia cắt, xé toang, hạ gục hết lần này tới lần khác. Khi một số robot màu đỏ đang chen lấn nhau đã bắt đầu cãi lại mệnh lệnh mà chạy tứ tán về bốn phía thì toàn bộ đội ngũ đã hoàn toàn tan vỡ rồi.

Sĩ khí, đổi lại một cách nói khác, chính là sự can đảm của bầy đàn.

Trong chiến tranh sinh tử tồn vong, cái thứ không cầm không sờ được này có thể ảnh hưởng tới toàn bộ chiến cuộc.

Có sĩ khí thì có thể lấy yếu thắng mạnh, thậm chí có thể một đường thẳng tiến, giành được chiến thắng trong mỗi tràng chiến dịch, cho đến khi giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh.

Mà một khi sợ hãi mất vía, kết quả, tự nhiên là hoàn toàn ngược lại.

Trong rất nhiều tràng chiến dịch trong lịch sử, vẫn luôn thường xuất hiện kỳ tích một tiểu đội bình sĩ bắt tù binh một tiểu đoàn thậm chí một trung đoàn, lại vẫn còn có cảnh tượng một người truy đuổi cả một đám người.

Xuất hiện tình hình như vậy, chỉ bất quá là bởi vì rất nhiều người cảm thấy đại thế đã mất, tập thể sợ hãi, không dám và cũng không muốn đi kháng cự một cách vô vị.

Mà khi hai đại đội robot Huyết Ảnh bắt đầu tháo chạy, một màn này lại một lần nữa xuất hiện.

Các chiến sĩ robot Huyết Ảnh sớm đã bị điều động qua lại khiến cho sức cùng lực kiệt, sĩ khí đã thấp tới cực điểm. Cả đội ngũ đã tràn đầy sự ngờ vực, nổi nóng, oán giận và mệt mỏi rã rời. Mang theo những tâm tình tiêu cực này, tuyệt đối sẽ không phải là một chiến sĩ anh dũng. Đây chính là kết quả mà mập mạp muốn.

Mà một khi những người này gặp phải sự đả kích vượt quá năng lực thừa nhận của bọn họ, vậy thì tâm tình tiêu cực sẽ càng trở nên tiêu cực. Bọn họ sẽ nảy sinh sự hoài nghi đối với mỗi một chỉ lệnh của cấp trên, bọn họ sẽ cảm thấy sợ hãi đối với sự tấn công hung mãnh của địch nhân, bọn họ sẽ cảm thấy việc bỏ mạng vô ích ở nơi này là không đáng giá! Bọn họ sẽ tìm cho mình được vô số lỗ hổng để rời khỏi chiến đấu.

Binh bại như núi đổ, đây là chân lý.không thể nghi ngờ trong chiến tranh. Cho dù lúc này sĩ quan cấp trên của bọn họ đưa ra phản ứng chính xác, cũng không thể ngăn cản được xu thế suy tàn ùn ùn kéo đến này.

Sidepp và mấy cơ sĩ vẫn luôn không tham dự tác chiến khác đã rời đi. Bọn họ sớm đã có dự định rời khỏi cái tổ chức này. Hiện tại, chính là một cơ hội. Bọn họ đều tự mình phân tán ly khai, không hề từ biệt, không ai nói rằng mình sẽ đi tới nơi nào.

Vào thời điểm trước khi đi, Sidepp nhìn qua thời gian một chút. Buổi chiều 3h30' , trong đống phế tích thấp bé ở ngã tư quảng trường Evergreen, đại đội 1 và đại đội 2 thuộc trung đoàn 2 đoàn robot Huyết Ảnh đã bị xóa đi phiên hiệu. Hắn đã chứng kiến cái thời khắc này.

Năm mươi chiếc robot màu xanh kia đã lại hoàn thành xong một cuộc săn bắn của chúng. Phòng tuyến của Bắc Minh, hiện giờ đã xuất hiện ra một cái lỗ hổng lớn!