Chương 414: Bài Thơ Được Tru Lên

H

ai mươi chiếc robot phát động xung phong vào ba trăm chiếc robot?!

Các chiến sĩ robot Bắc Minh trợn tròn mắt, căn bản không thể tin được vào con mắt của mình.

Đám robot màu xanh đang lao đến trước mắt, rốt cuộc là một đám điên hay là một đám ngu ngốc? Bọn hắn có biết được bọn hắn đến cùng là đang làm cái gì không?

Muốn chết!

Một cỗ lửa giận xông thẳng lên đầu, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 4 thuộc trung đoàn robot Huyết Ảnh Walker cười lạnh một tiếng, chế nhạo nói: "Hô hai tiếng muôn năm thì lá gan liền lớn hẳn lên hả?" Trong tiếng cười của bộ hạ, hắn phất tay hạ lệnh: "Giết sạch bọn hắn! Không chừa lại một kẻ nào!"

Đây là khu vực phòng thủ hạch tâm của Bắc Minh, đây là tiểu đoàn thiết giáp số 4 xếp thứ 4 trong trung đoàn robot Huyết Ảnh, không cho phép mấy con bọ chó tầm thường làm càn ở chỗ này! (văn với chẳng vẻ, thích tỏ ra nguy hiểm) Hắn mặc kệ đám robot bụng phệ quái dị này đã vượt qua được phòng tuyến bộ binh tầng tầng lớp lớp như thế nào, hắn cũng chẳng quan tâm đến ban đầu Phỉ Quân đã đánh bại trung đoàn đột kích thiết giáp số 1 của đoàn lính đánh thuê Huyết Sắc như thế nào, hắn chỉ biết là, đám robot này, sẽ phải trả cái giá bằng máu vì sự lỗ mãng và ngu xuẩn của bọn hắn!

Trung đoàn robot Huyết Ảnh mới là lực lượng thiết giáp tinh nhuệ nhất trên tinh cầu Mars.

Các robot [Trận Phong] màu đỏ giống như thủy triều, trong bước chạy đã hình thành được trận hình công kích tam giác.

Đối mặt với sự trùng kích của các robot màu xanh, bọn họ không hề sợ sệt một chút nào --- Nếu như bốn trăm chiếc robot lại bị sự xung phong chính diện của hai mươi chiếc robot hù dọa mà nói, đó đơn giản chính là chuyện cười lớn nhất từ trước tới nay của nhân loại! Nếu như địch nhân đã muốn chết, như vậy, sẽ thành toàn cho bọn hắn! Kêu có to hơn nữa, bọn hắn đã chỉ là đám thiêu thân đang lao vào lửa!

Chín chiếc [Trận Phong] chạy ở đầu tiên của trận hình công kích tam giác giống như một mũi tên sắc bén màu đỏ, động cơ chạy hết công suất, thẳng mặt đâm vào hai mươi chiếc robot màu xanh kia. Cảm giác kích thích mang tới khi đối đầu va chạm chính diện khiến cho mỗi một chiếc sĩ robot Bắc Minh trên mặt đều lộ ra vẻ dữ tợn khát máu.

Đó là khoái cảm khi ỷ mạnh hiếp yếu, một sự tàn nhẫn vặn vẹo. Bọn hắn biết, ở phía sau bọn hắn chính là các đồng đội đang xông lên như thủy triều, giây tiếp theo, bọn hắn có thể bao phủ hoàn toàn hai mươi chiếc robot màu xanh này.

Từ bầu trời nhìn lại, một đỏ một xanh, một lớn một nhỏ, hai mũi tên tấn công giống như hai đàn bò rừng bị phát điên, trong bước chạy điên cuồng, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần.

Cuối cùng, khi khoảng cách hoàn toàn biến mất, hai dòng nước lũ xô vào lại cùng với nhau, trên khuôn mặt vẫn còn đang lưu lại nụ cười nhạt kia của tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 4 trung đoàn robot Huyết Ảnh, Walker liền giống như bị người ta hung hăng tát cho một cái, thoáng cái đã trở nên xám ngoét!

Tiếng va chạm kịch liệt và tiếng kêu thảm khiến cho người ta dựng tóc gáy chợt vang lên! Chín chiếc [Trận Phong] màu đỏ đi ở trước nhất đã bị robot màu xanh đụng cho tan xương nát thịt ngay trước mắt hắn! Vỏ máy của bọn hắn đã bị đụng lõm xuống, tứ chi vặn vẹo, thiết giáp lắp ngoài cùng với mảnh vỡ linh kiện nát vụn bắn ra chung quanh. Ngay sau đó, toàn bộ thân thể của bọn hắn đều bị quăng đi, giống như một chùm bọt sóng vừa đánh lên đá ngầm.

Trận hình công kích tam giác màu đỏ chói mắt trong ánh rạng đông buổi sớm kia trong nháy mắt đã không còn ra hình dạng.

Thế nhưng, vẫn còn chưa kết thúc. Sau khi chín chiếc robot đi đầu bị xô bay ra, các robot màu xanh thậm chi còn không dừng lại một chút nào, bọn họ dùng tốc độ y hệt trước khi va chạm mà đâm sâu vào trong trận địa của địch. Từng chiếc robot màu đỏ giống như gốc rạ bị chiếc máy gặt màu xanh nghiền nát rồi ném đi, sau khi vẽ lên các đường vòng cung trên không trung thì liền ngã vào trong đàn robot ở phía sau, va đập loạn xạ khiến cho trận hình nguyên bản vẫn nghiêm chỉnh liền trở nên rối loạn.

Các chiến sĩ robot Bắc Minh đầu óc trống rỗng hầu như là dựa theo quán tính mà bóc đánh từ hai cánh về phía trước, vây quanh hai mươi chiếc robot màu xanh đang xông vào trong trận hình.

Các đồng đội phía sau còn đang chuyển động về phía trước. Con đường rộng hơn một trăm mét đã bị lèn cho chật như nêm cối. Trên phế tích, bên cạnh cao ốc, vẫn có thể thấy được các biển báo chỉ đường ở giữa giao lộ.... Toàn bộ ngã tư giống như một chiếc tổ ong đang bò đầy ong mật, chỉ có thể nhìn thấy các robot màu đỏ đang dồn lại.

Rất nhiều chiến sĩ Bắc Minh đã không thấy được vị trí của hai mươi chiếc robot màu xanh kia nữa rồi. Tầm nhìn đã bị robot của đồng đội che kín đến giọt nước không lọt. Thế nhưng, điều này cũng không thể khiến cho nhịp tim của bọn họ đập chậm lại một chút nào. Bởi vì chỉ cần bọn họ thoáng ngẩng cầu một cái là có thể thấy được thân thể của các robot màu đỏ cùng với máu thịt của đồng đội đang bay lượn loạn xạ khắp bầu trời.

"Dồn ép lên mau! Dồn ép lên mau!" Trong tiếng gào rống của Walker, robot màu đỏ hết nhóm này đến nhóm liền ép về phía trước.

Trong sự bao vây kín như bưng, các robot màu xanh cũng không thể duy trì được bước xung phong cao tốc của bọn họ, bọn họ dần dần chậm lại, lọt vào trong sự bao vây tầng tầng lớp lớp...

"Tự mình chiến đấu!"

Theo một tiếng ra lệnh của mập mạp, hai mươi chiếc [Du Hiệp] liền bất ngờ nhảy mạnh lên một cái, hướng về bốn phương tám hướng, hoặc xa hoặc gần, hoặc nhanh hoặc chậm giống như một đóa hoa cúc đang nở rộ, bung ra từng cánh hoa, bay về bốn phía.

Đóa hoa cúc này, là một đóa hoa cúc màu máu.

Robot màu xanh giống như một cơn cuồng phong nhanh như điện, một quyền đục xuyên bụng của một chiếc robot Bắc Minh, trở tay làm một cú bạt tai, quất vào đầu của một chiếc robot [Trận Phong] khác.

Một cú bạt tai này cực kỳ hung ác, hầu như đem cái đầu của chiếc robot kia quất thành sắt vụn. Ống nhòm, rada, máy cảm ứng, máy quét hình,... đủ loại mảnh vụn của các linh kiện bắn ra ngoài, giống như quả dưa hấu bị chiếc gậy bóng chày đập cho nát bét.

Mập mạp đẩy cần điều khiển, robot mạnh mẽ đột kích.

Quê hương, cuộc sống, tự do, còn có sinh mạng, từng từ một đang cuồn cuộn trong đầu mập mạp. Cái thế giới méo mó dị hình này mỗi ngày đều đang có vô số người chết đi! Trên chiến trường Leray, rồi ở trong các điểm tập trung dân chạy nạn xung quanh thị trấn Prue! Bọn họ đã ngã xuống dưới họng súng của những kẻ xâm lược và những tên khốn nạn thích lạm sát người vô tội kia!

Máu tươi chảy xuống, đám khốn kiếp kia đang đắc ý mà cười như điên như dại. Bản thân mình, còn có lựa chọn khác nữa sao?

Không có!

Một người đàn ông, phải dùng thái độ càng hung ác hơn để ăn miếng trả miếng! Làm đàn ông, phải bạo lực với tất cả những kẻ tàn bạo! Một gã đàn ông không dám chống trả, không xứng đáng làm đàn ông! Cho dù đối thủ của ngươi có mạnh mẽ đến mức nào, cho dù ngươi chắc chắn sẽ bị đối phương đánh chết, thế nhưng trước khi chết, ngươi cũng phải nhổ một nhụm nước bọt đang lẫn theo máu của mình!

Chiếc [Du Hiệp] đã đâm sâu được vào trong đàn robot Bắc Minh. Mập mạp đột nhiên liền cười to, bốn phương tám hướng, đều là địch nhân... Khoái ý ân cừu, còn có thứ nào khiến cho người ta sảng khoái hơn được nữa sao?

"Nghe lão tử niệm cho các ngươi một bài thơ!"

Mập mạp trở tay một quyền, nắm tay to lớn của robot giống như một cây thiết chùy đập nát đầu một chiếc robot [Trận Phong] màu đỏ, gân cổ tru lên: "Tần thời minh nguyệt... hán thời quan..."

Thanh âm xông thẳng lên bầu trời, quẩn quanh giữa đống phế tích nhà tầng trong ánh bình minh đang tản mát. Giọng hát vừa khàn vừa phô không có một chút mỹ cảm nào, thế nhưng lại có một sự thô cuồng nguyên thủy cổ xưa.

[Du Hiệp] dưới chân đá ra liên tiếp, đá cho hai chiếc robot Bắc Minh đang lao đến liền ngã ngược ra, thân thể xoay tròn một cái trên không trung, chỉ nghe thấy tiếng sắt thép đinh tai nhức óc giống như tiếng pháo nổ vang lên, trong chớp mắt, [Du Hiệp] đã điên cuồng tung ra mấy chục cú đấm vào các robot màu đỏ rậm rạp ở bên cạnh.

"....... Vạn lý trường chinh... nhân vị hoàn." Mập mạp gân cái cổ vừa đỏ vừa thô, lộ ra gân xanh.

Bảy tám chiếc robot màu đỏ trong sự công kích của chiếc [Du Hiệp] màu xanh điên cuồng đã hóa thành những quả cầu lửa bùng cháy hừng hực xung quanh.

Các chiến sĩ robot Bắc Minh đã liều mạng chống đỡ, bọn họ đã hoàn toàn choáng váng, ở trước mặt chiếc robot kiêu căng ngập trời này, tất cả những sự thô bạo và ngạo mạn đều đã biến thành hoảng sợ và khuất nhục.

Chiếc robot màu xanh kia đang đè ép bọn họ mà đánh! Chúa ơi, đây là sự thực. Không ai biết rõ được động tác của hắn vì sao lại nhanh đến như vậy hung hãn đến như vậy! Không ai có thể đuổi kịp được hắn, cũng không ai có thể ngăn cản được hắn. Hắn giống như một con sói hung ác vừa xông vào được trong đàn dê, tả xung hữu đột, há mồm là ngoạm!

Mà tiếng tru lên nương theo động tác tấn công của hắn, càng khiến cho các chiến sĩ Bắc Minh tâm tình dao động mất hồn mất vía. Trong thanh âm khàn khàn kia có một ma lực kinh sợ lòng người, có một sự phẫn nộ khiến cho người ta khiếp hãi! Khiến cho người ta cảm thấy ở trong cái khoang lái kia, đang giam giữ không phải là con người mà là một con dã thú dữ tợn, một con sói điên đang sủa trăng!

" Giết hắn, giết hắn!" Tiểu đoàn trưởng Walker đã gào lên một cách điên cuồng, chỉ huy hết nhóm robot này đến nhóm robot khác lao tới.

Các chiến sĩ robot Bắc Minh liều mạng xung phong, cố gắng bao phủ chiếc robot đang tru gào điên cuồng này, thế nhưng, bất kể bọn họ có xông lên như thế nào, chiếc robot này vẫn như ngọn lửa được đổ thêm dầu, càng cháy càng lớn.

".... Đãn sử Long Thành... phi tướng tại..." Tiếng tru rống như phá trận mà ra từ trong đàn robot màu đỏ đang lao lên, giống như một thanh kiếm sắc đâm thẳng lên trời!

Từ đỉnh các tòa nhà bên cạnh nhìn xuống phía dưới, toàn bộ ngã tư quảng trường đã rơi vào trong loạn chiến.

Hai mươi chiếc robot màu xanh, hai mươi vòng tròn bao vây, hai mươi đóa hoa đang nở rộ với máu tươi và lửa cháy.

Trong tiếng tru của mập mạp, công kích của các chiến sĩ robot Phỉ Quân càng ngày càng sắc bén. Nhiệt huyết đang bùng cháy trong con mắt của bọn họ, trong thế giới màu lửa đỏ này, bên tai bọn họ chỉ có tiếng tru khàn khàn kia! Tiếng tru kia đang không ngừng kích thích tinh lực của bọn họ, khiến cho thân thể của bọn họ không kìm được mà run rẩy.

Một khắc này, bọn họ đã sớm không còn để ý đến sinh tử!

Nhân sinh ở đời, có thể chiến đấu một hồi như vậy, chết cũng đáng rồi!

" Đội chiến đấu số 1 vào vị trí!" Vệ Kiến Sơn cắn chặt môi.

"Đội chiến đấu số 3 vào vị trí!" Bàn tay nắm cần điều khiển của Colt đang run lên nhè nhẹ.

Ở phía sau bọn họ, hai mươi chiến sĩ của đại đội tiên phong siêu cấp đang lặng lặng mà lắng nghe tiếng gào rống đang quanh quẩn giữa các phế tích và các tòa nhà kia. Trái tim của bọn họ đang nương theo thanh âm khàn khàn kia mà đập lên kịch liệt, trong thân thể của bọn họ đang có một cỗ năng lượng chỉ chực chờ để bộc phát, bọn họ chưa bao giờ khát vọng chiến đấu đến như vậy!

"... Bất giáo Hồ mã... độ Âm Sơn!" (*) Mập mạp đang tru lên. Bàn chân của [Du Hiệp] vẽ ra một đường vòng cung quỷ dị, đem một chiếc [Trận Phong] ở trước mặt quất bay ra ngoài, trong ánh lửa khi robot nổ tung, thân ảnh lay động của [Du Hiệp] bị chiếu đến đỏ rực! Bên cạnh nó, các robot Bắc Minh càng lúc càng nhiều đều đã biến thành những cái xác tàn bùng cháy ở trên mặt đất....

(Bài thơ Xuất tái 1 của Vương Xương Linh:

"Ánh trăng thời Tần, quan ải thời Hán

Đường dài vạn dặm, người chưa trở về

Nếu như Long Thành vẫn còn phi tướng

Chẳng để ngựa Hồ vượt núi Âm Sơn"

Ai thích tìm hiểu nữa thì tự tìm nhé, mà mềnh biết chắc anh em sẽ chẳng quan tâm đến thơ ca đâu

Walker đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi...

Ở trước mắt hắn, các robot [Trận Phong] màu đỏ đã không còn sự dũng mãnh như trước nữa rồi. Ở bên ngoài lớp lớp vòng vây, bọn họ đang khiếp đảm mà di chuyển, mà né tránh, không ai muốn xông lên. Một số gã bỉ ổi để chạy trốn vậy mà lại không thèm để ý đến đồng đội bên cạnh, dùng pháo năng lượng mà nổ súng ở cự ly gần...

Mà trong vòng vây phân bố giống như hoa mai, tên Ma Vương trông không hề kinh khủng kia chỉ là một chiếc robot màu xanh --- là chiếc robot màu xanh mà trước đó không lâu, mình đã thản nhiên hạ lệnh tiêu diệt hoàn toàn!

Bỗng nhiên, Walker phảng phất nghe thấy được cái gì đó, hắn mau chóng quay đầu lại...

Một thanh âm trong không khí cuồn cuộn mà đến, giống như đàn thú, giống như sấm rền, chấn động không gian, sau đó liền nổ vang bên tai hắn.

"Giết!"

Vệ Kiến Sơn và Colt tung người mà lên.

Ở phía sau bọn họ, các chiến sĩ với nhiệt huyết đã sôi trào liền phi lên mãnh liệt như rồng cuốn hổ chồm! Hai mũi tên màu xanh mau chóng đâm vào trong trận hình phần đuôi và cánh bên của tiểu đoàn 4!

...

" Sư đoàn bộ binh cơ giới số 3 đã gọi về chưa?" Trong bộ chỉ huy Bắc Minh, Selwall đã mất đi sự lãnh tĩnh trước đó, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc của Fellay cũng đã không còn sự ung dung lúc ban đầu...

Một tiểu đội robot đột nhiên xuất hiện đã quấy nhiễu phần trung tâm của Bắc Minh đến long trời lở đất. Sư đoàn bộ binh cơ giới giao chiến với bọn họ đầu tiên đã bị tổn thất thảm trọng, thương vong mở rộng tới hai ngàn người, robot cùng với xe chở lính bọc thép, trận địa phòng ngự và điểm hỏa lực bị phá hủy nhiều vô số kể. Ngay cả điểm giao thông quan trọng là cầu lớn vượt sông nội thành cũng đã bị nổ sập!

Điều này không khác nào đã hung hăng cho Bắc Minh một cái tát vang dội! Mấy chục chiếc robot đều không thể phòng ngự được, tin tức nếu như truyền ra, bộ mặt của Bắc Minh thật đúng là mất hết! Hơn nữa, càng khiến cho người ta tức giận chính là, đến bây giờ vẫn còn chưa biết được rõ đối phương tới cùng là thần thánh phương nào.

Phỉ Quân thị trấn Prue, đơn vị tác chiến bí mật của Long Hưng Hội, hay là tam đại lưu phái... Bắc Minh với địa bàn chiếm 70% tinh cầu Mars, quanh người đều là địch nhân! Nhất là khi đế quốc Sous tham dự chiến dịch Cảng Tự Do, chính là thời kỳ then chốt nhất của toàn bộ thế cục chiến tranh, đám địch nhân chó cùng rứt giậu không thể bảo đảm rằng sẽ không làm ra được chuyện gì.

" Sư đoàn bộ binh cơ giới số 3 đã đi vòng qua cầu vận tải của sông nội thành để quay về hỗ trợ phòng thủ, trước mắt đang men theo phía đông và phía tây của khu ngã tư vườn hoa Thất Tinh để bố trí phòng vệ, dồn ép không gian hoạt động của địch nhân. Mặt khác, tiểu đoàn thiết giáp số 4 đã kìm chân được địch nhân ở đại lộ Champs-Elysees. Tiểu đoàn thiết giáp số 2 đang chạy qua đó, tin tưởng không được bao lâu sẽ có thể tiêu diệt được hoàn toàn nhóm địch nhân xâm nhập..."

"Bảo bọn hắn nắm chắc thời gian!" Selwall gấp rút nói: "Mấy chục chiếc robot, bắt đầu từ đại lộ Perfume, một đường xuyên thẳng qua mười hai khu ngã tư, nổ sập cầu lớn sông nội thành, đến bây giờ mới bị chặn lại, sử dụng hai tiểu đoàn thiết giáp, vẫn còn phải cho một sư đoàn bộ binh cơ giới quay về phòng thủ, nếu như truyền ra..."

Selwall xám mặt hừ lạnh một tiếng, không hề nói tiếp, phất tay cho tham mưu ly khai.

Trên thực tế, mất mặt thì mất mặt, đều là phụ. Điều mà Selwall lo lắng chính là thứ đang ẩn dấu phía sau tiểu đội robot đột nhiên xuất hiện này.

Nói thật, so với trước kia, phòng ngự của thành Trung Tâm hiện tại đã bạc nhược hơn rất nhiều rồi.

Đại bộ phận bộ đội đều đã phân tán ở các cảng thành thị và đường giao thông quan trọng mà Bắc Minh chiếm lĩnh. Binh lực cơ động còn lại phần lớn cũng đã đưa vào để tấn công Phỉ Quân thị trấn Prue. Hiện tại bộ đội thiết giáp đóng ở thành Trung Tâm chỉ có năm tiểu đoàn của trung đoàn robot Huyết Ảnh. Trong số này, phòng ngự căn cứ thành Trung Tâm, chỉ có ba tiểu đoàn. Hai tiểu đoàn còn lại, thì lại đóng quân ở ngoài khu công nghiệp Bắc Bộ cách ba giờ đi đường.

Phối hợp với trận địa ngoại vi và hai sư đoàn bộ binh cơ giới của Bắc Minh, binh lực thiết giáp ba tiểu đoàn để ứng phó với sự tấn công nói chung vẫn còn không có vấn đề gì, thế nhưng nếu để ứng phó với tiến công quy mô lớn của địch nhân, không khỏi có chút châu chấu đá xe rồi.

Mà hiện tại tiểu đội robot này xuất hiện, không thể không khiến cho Selwall sinh ra cảnh giác và liên tưởng. Mục đích của đối phương là cái gì, bọn hắn vì sao lại xuất hiện ở chỗ này vào lúc này...

Nếu như mặc cho bọn hắn làm rối loạn cả khu vực phòng thủ trung tâm, như vậy, có thể nghĩ được, bất kể mục đích ban đầu của địch nhân là cái gì, bọn hắn đều sẽ tính toán bước thêm một bước nữa! Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nguyên bản vốn là thủ đoạn quen thuộc của thế giới Tự Do. Mấy chục chiếc robot là đã có thể tung hoành ngang dọc, vậy thì mấy trăm mấy nghìn chiếc thì sao? Sự cám dỗ này bất kể thế nào đều không thể bày ra! Phải nhanh chóng tiêu diệt tiểu đội robot lai lịch bất minh này, làm kinh sợ những kẻ muốn trục lợi.

Selwall quay đầu nhìn qua Fellay vẫn luôn vùi đầu vào bản đồ phòng ngự một chút, trong lòng không khỏi có chút lo lắng --- Để tấn công thị trấn Prue, Fellay thế nhưng đã điều ra trung đoàn thiết giáp số 1 và số 2 của đoàn lính đánh thuê Dũng Sĩ vẫn luôn dùng để phòng ngự cho cảng Bering của Long Hưng Hội, lưu lại ở đó, bất quá chỉ có hai trung đoàn thiết giáp, vạn nhất..."

"Đại lộ Perfume bị đột phá, vòng một vòng lớn về phía đông bắc, nổ sập cầu lớn sông nội thành, rồi lại hướng về phía nam..." Nhìn chằm chằm vào bản đồ phòng ngự, Fellay cũng không biết được tâm tư của Selwall, cau mày, thì thào tự hỏi: "Cái tiểu đội thiết giáp này đến tột cùng là muốn làm gì... Vượt qua những khu vực phòng thủ này, chẳng lẽ...."