Chương 401: Tiếp Xúc

D

ịch: godthai

Tàu tuần dương {Bắc Cực Tinh} chỉ có thể quay vòng ở trong tinh không, đến khi vỏ ngoài của nó phát ra âm thanh loong coong dưới tiếng bước chân robot vũ trụ thì Stearman liền biết rõ rằng đại thế của mình đã mất, không có động lực, bất cứ chiến hạm nào đều chỉ là một cái quan tài sống ở trong vũ trụ!

Ngồi ngây người ở trên đài chỉ huy, Stearman mái tóc đã lộn xộn, áo thì bị mở toang, ánh mắt nhìn vào đài điều khiển, đã hoàn toàn không có tiêu điểm. Cho tới bây giờ, hắn cũng vẫn không hiểu được mình vì sao lại lơ mơ hồ đồ mà bị thua cuộc chiến đấu này, cũng không biết đối thủ bỗng nhiên giết ra này là ai.

Bất quá, cuộc đời hải tặc mấy chục năm, khiến cho Stearman hiểu được cái gì gọi là được làm vua thua làm giặc, cái gì gọi là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt hơn bất cứ kẻ nào. Chuyện đã tới nước này, bất cứ giãy giụa chống cự nào thì đều không còn ý nghĩa nữa rồi. Hắn sửa sửa lại mái tóc và cài lại áo, rất dứt khoát mà làm ra quyết định: "Đánh ra đèn tín hiệu, chúng ta đầu hàng!"

Trong vũ trụ vắng vẻ, theo tàu tuần dương {Bắc Cực Tinh} dẫn đầu giương lên cờ trắng, đánh ra ngọn đèn tín hiệu đầu hàng, lập tức, một chiếc tàu khu trục và một chiếc tàu bảo vệ còn may mắn sống sóng cũng liền đóng máy đẩy, tắt động cơ, giương lên cờ trắng ở đầu hạm.

Stearman cũng không phải là một kẻ thấy chết mà không sờn, hắn chỉ là một hải tặc.

Hải tặc không phải là chiến sĩ, mà chỉ là một cái nghề nghiệp vốn trà trộn ở sâu trong vũ trụ, lấy cướp bóc làm thủ đoạn. Không có tín ngưỡng, không có tôn nghiêm, tự nhiên cũng không có gì có thể kiên trì giữ vững được.

Đối với Stearman mà nói, chỉ cần giữ được mạng, làm gì cũng được. Mà đối với những gã hải tặc cấp thấp có địa vị thấp kia, đầu hàng, chính là chuyện dễ dàng như nhấc tay nhấc chân. Rất nhiều người trong số bọn họ đã trở thành thói quen rồi.

Trong tranh đấu giữa hải tặc, hải tặc bị bắt tù binh thông thường cũng không bị mất mạng. Chỉ cần đầu hàng, bọn hắn sẽ tự nhiên mà gia nhập vào phe đối địch ban đầu, bất quá chỉ là ăn thêm một chút đòn đau, chịu thêm chút khổ mà thôi.

Trong vũ trụ, chuyện như vậy rất bình thường. Một hải tặc không có thân phận tự do, liền giống như là nô lệ, bất kể chủ nhân là ai, tình cảnh của bọn hắn đều là như nhau. Không có thứ tôn nghiêm buồn cười gì, thà lưu lại cái mạng được ngày nào hay ngày đó cho xong! Không ai ngu xuẩn mà đi tận trung quên mình phục vụ vì đám đầu mục lớn nhỏ hằng ngày vẫn áp bức tác oai tác quái với mình.

Khoang tàu của tàu tuần dương {Bắc Cực Tinh} mở ra, theo đó mười hai chiếc robot vũ trụ của Phỉ Quân liền chen chúc mà vào.

Tám chiếc robot chiến đấu đi đầu chia làm hai chiếc một tổ, nhanh chóng khống chế những nơi quan trọng nhất của chiến hạm là khoang máy móc, khoang vũ khí, phòng điều khiển và khoang động lực.

Sau khi xác định là an toàn, bốn chiếc robot vận tải đi sau liền mở khoang lái, sáu mươi chiến sĩ Phỉ Quân vũ trang hạng nặng liền mau chóng chạy xuống khỏi cầu thang khoang lái. Bọn họ chia làm các tiểu đội mười hai người, theo tiếng thúc giục của các tiểu đội trưởng và tiếng bước chân huyên náo, đã chạy bộ tiến vào những khu vực mà robot không thể khống chế được, tiến hành tước vũ khí và tập trung coi giữ các thuyền viên.

Toàn bộ hành động ngay ngắn trật tự mau lẹ an tĩnh. Mỗi người đều biết việc của mình, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.

Dưới sự chỉ huy của các đầu mục hải tặc, các hải tặc cấp thấp nơm nớp lo sợ đứng ở hai bên hành lang, giơ tay lên thật cao, hai mắt vô thần biểu tình chết lặng. Bọn họ đã triệt để mất đi dũng khí phản kháng. Những binh sĩ mặc chế phục màu xanh lam xuất hiện trong chiến hạm này, trong con mắt của bọn họ chính là tràn đầy tinh lực như vậy, có tố chất huấn luyện như vậy! Chính là đội quân này, vừa rồi đã dùng bảy chiếc chiến hạm rách nát nhất cử tiêu diệt hầu như toàn bộ đoàn hải tặc Mắt Ác Ma... Vừa nghĩ tới cuộc chiến đấu vừa mới kết thúc kia, đám hải tặc liền vô cùng sợ hãi.

Đó là một cuộc thảm bại hoàn toàn, trước khi Stearman hạ lệnh đầu hàng, hơn ba mươi chiếc chiến hạm lớn nhỏ đã bị đội quân này phá hủy hoàn toàn. Cả cuộc chiến đấu, thời gian kéo dài không đến bốn giờ! Nguyên bản hạm đội Mắt Ác Ma thực lực có thể tiến vào top 5 của tuyến đường bay Tự Do Mars, giờ cũng đã biến thành mây khói lượn lờ!

Các chiến sĩ Phỉ Quân ánh mắt nhìn thẳng không hề xiêu vẹo mà chạy qua trước mặt đám hải tặc đang giơ cao hai tay ở hai bên hành lang. Sự bẩn thỉu ở bên trong chiến hạm, đám hải tặc quần áo xộc xệch, ánh mắt kinh khủng và ánh đèn hôn ám, rồi một mùi hôi khiến cho người ta buồn nôn.... Một màn này giống như đã từng quen biết.

" Evan.... Ngươi là Evan?" Đoàn người giơ tay lên cao tập trung về phía đại sảnh chuẩn bị tác chiến, khi vượt qua bên cạnh một tiểu đội trưởng của Phỉ Quân, một lão hải tặc già đột nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đội trưởng rồi thất thanh kêu lên. Mức độ kinh ngạc, thậm chí khiến cho hắn không cả để ý đến các binh sĩ Phỉ Quân đang dùng họng súng chĩa vào hắn ở trước mặt.

Lão hải tặc tin chắc rằng mình sẽ không nhận sai. Đó là một gã bạn cùng phòng nhiều năm trước của hắn. Ban đầu, ở đoàn hải tặc Mắt Ác Ma, bọn họ đều là những hải tặc cấp thấp bị ức hiếp. Trong trận đánh cuối cùng tranh đoạt khu vực Tam Giác Vàng, gã bạn cùng phòng này đã bị hải tặc Râu Đỏ bắt làm tù binh, không nghĩ tới ngày hôm nay, dĩ nhiên lại mặc một bộ quân phục mới tinh phẳng phiu mà đứng ở trước mặt hắn.

Đội trưởng Phỉ Quân với làn da ngăm đen nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Mori, không nghĩ tới ngươi vẫn còn nhận ra được ta."

" Ngươi không phải là ở đoàn hải tặc Râu Đỏ sao..." Lão hải tặc phảng phất như nhớ ra điều gì, mau chóng quay đầu lại nhìn mấy binh sĩ toàn thân lộ ra vẻ bưu hãn mạnh mẽ, hành động dứt khoát lưu loát đang đứng ở cách đó không xa một chút, hoảng sợ nói: "Lẽ nào..."

Evan liền lắc đầu, trên mặt, hiện ra một sự may mắn và tự hào không nói rõ ra lời: "Đoàn hải tặc Râu Đỏ, đã không còn tồn tại nữa rồi!"

Lão hải tặc Mori kinh ngạc há to miệng: "Thế... thế nhưng, chúng ta không lâu vừa mới đánh qua một trận với hạm đội do Hayreddin chỉ huy mà..."

Evan mỉm cười, chỉ vào một cái biểu tượng trên cổ áo quân phục nói: "Đoàn hải tặc Râu Đỏ từng tồn tại giờ đã biến mất! Hiện tại, hạm đội mà Hayreddin chỉ huy kia, tên là hạm đội Phỉ Quân số 2, mà chúng ta, chính là hạm đội Phỉ Quân số 1!"

" Phỉ Quân...." Ánh mắt vẩn đục của lão hải tặc nhìn vào cái ký hiệu đang dương nanh múa vuốt trên ngực đồng bạn ngày nào, đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt một hồi.

*********

"Lừa đảo, một đám lừa đảo!"

"Vô sỉ! Quá là vô sỉ rồi!"

"Cái gì mà quá vô sỉ, đây quả thực chính là cực kỳ đê tiện, đặc biệt vô sỉ!"

"Cái đám khốn này! Thật muốn lần lượt đem từng kẻ trong bọn hắn ra đánh cho một trận, chưa thấy qua ghê tởm như vậy!"

" Đây là loại người gì chứ!"

Trong tàu chiến đấu, tất cả đều là tiếng lên án sôi sục.

Bị lừa dối cảm tình, chúng quan binh hạm đội Long Bow Salerga từng người nổi trận lôi đình chửi ầm cả lên. Vừa nghĩ tới khi mình đứng ở đây cung kính trang nghiêm, nước mắt như hoa lấp lánh, còn bọn hắn thì lại đang cao hứng bừng bừng mà chơi bời đùa giỡn, mọi người quả thực lòng muốn giết người đều có rồi.

Mắng đến nửa ngày, trọng tâm câu chuyện không kìm được lại chuyển một cái, tập trung tới trên người chiếc tàu tuần dương rách nát kia.

"Các ngươi nói xem, chiếc tàu tuần dương kia là một cái thứ đồ chơi gì vậy, rõ ràng đã thấy nó nổ tung tan thành từng mảnh rồi nha, còn có mấy vụ tuẫn bạo kia, những thi thể kia, rồi nhưng mảnh xác tàn kia... Hóa ra đều là giả sao?" Một binh sĩ sửa chữa dùng chiếc khăn lau dơ bẩn xoa xoa bàn tay đầy dầu máy của mình, tấm tắc thành tiếng.

"Mở rộng nhãn giới rồi, ai từng gặp qua đánh trận như vậy nha, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua." Một gã pháo thủ kiễng đầu ngón chân đứng ở bên cửa, ánh mắt lướt qua đoàn người chật ních ở trước người, nhìn về phía màn hình ảo ở trên hành lang đến ngẩn ngơ.

"Hắc, các ngươi nói xem, loại chiến hạm này là do xưởng đóng tàu nào thiết kế ra vậy? Cái tên kĩ sư thiết kế kia mẹ nó đúng là một nhân tài!" Trong đám người trên hành lang, cũng không biết là ai cao giọng, trong thanh âm lộ ra vẻ hưng phấn.

"Hạm đội Long Bow chúng ta, nếu có cơ hội tạo ra hai chiếc như vậy, ở thế giới Tự Do thì còn có điểm Bước Nhảy nào mà không qua được nữa?" Một giọng nói khác cũng không nhỏ, to đến mức khiến cho người ta vừa nghe là có thể hình dung được ra trong đầu dáng vẻ cao to khôi vĩ của chủ nhân giọng nói.

" Không phải là một cái phân tách thân thể sao, chiếm tiện nghi cũng chỉ được một lần. Bị người ta biết được nội tình, nó còn dùng được cái gì nữa?!" Một vị trung úy ở gần màn hình ảo nhất quay mặt lại, lắc đầu: "So với tàu tuần dương hạng nặng Long Bow của chúng ta, cái trò này còn kém xa."

"Đúng thế đúng thế!" Một binh sĩ đứng ở bên cạnh vị trung gật đầu liên tục, đương nhiên liền bốc cao chí khí của mình để diệt uy phong của người khác: "Cái kỹ thuật tách thân thể này, ta xem cũng không có gì khó."

" Không khó? Các ngươi thì biết cái gì?" Một giọng nói chế nhạo đã dập tắt mọi bàn luận hưng phấn lại. Trên hành lang ầm ĩ, nhất thời liền yên tĩnh hẳn đi.

Binh sĩ sửa chữa trong khoang linh kiện vứt chiếc khăn lau trong tay đi, rẽ các phảo thủ đang đứng ở cửa ra, chen vào trong đoàn người cười nói: " Muốn nói đến chuyên gia, vẫn phải là trưởng bộ phận kinh nghiệm của bộ phận sửa chữa bọn ta, trung tá, ngài hãy nói cho mọi người một chút xem."

" Đúng đúng ,,,," Chúng quan binh vây quanh một sĩ quan hơn năm mươi thúc giục: "Trung tá Bentle, phương diện này, ngài mới là chuyên gia, ngài thử nói cho mọi người một chút xem."

Bentle gõ cho gã binh sĩ vừa nói không khó khăn lắm kia một cái ngã ngửa, mắng: "Không hiểu thì cũng đừng nói bậy, không khó khăn lắm, ngươi thử tạo cho ta một con thuyền xem! Đừng nói là ngươi, ngay cả xưởng đóng tàu Salerga của chúng ta cũng đều không tạo ra được một chiếc tàu như thế!"

" Thật sao?"

" Lợi hại như vậy?"

Trong tiếng bàn luận hỗn loạn, trung tá Bentle cười lạnh một tiếng nói: "Nếu nói về loại tàu có thể phân tách được, chuyện đó thực ra cũng không phức tạp, ngay cả đám tàu song thể kia, chỉ cần đem đoạn nối ở giữa ghép thêm một cái thoát nối, khi muốn tách chỉ cần tách ra là được, thế nhưng, thứ như thế có thể lên chiến trường được sao?"

Châm một điếu thuốc, Bentle chỉ vào mấy chiếc chiến hạm trên màn hình, nói tiếp: "Đừng xem bề ngoài rách nát của cái chiến hạm này, trên thực tế đó lại là một bảo bối đấy. Nói như thế này, ban đầu khi người ta chưa có tách thân thể ra, các ngươi ai có thể nhìn ra đây là một chiếc thuyền đa thể nào?"

Chúng quan binh liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu. Nói thật, từ đầu tới đuôi, bọn họ đều cho rằng đó là một chiến tàu sắt vụn đồng nát vừa trốn ra khỏi xưởng đóng tàu!

" Khi chiến đấu vừa mới bắt đầu, tốc độ của người ta còn không nhanh hơn được tàu {Long Bow} sao? ... Hơn nữa, tàu {Long Bow} dám đụng đầu lên như vậy sao?" Bentle nhô đầu lên, ánh mắt dò hỏi dạo qua một vòng, thấy mọi người đều lộ vẻ mặt xấu hổ mà không nói một lời nào, lúc này mới nói tiếp: " Chúng ta không thể nhìn vào sự phân tách, muốn xem, ngược lại phải xem biểu hiện khi người ta hợp thể, có thể đem nhiều chiến hạm tạo thành một chiếc tàu tuần dương, cái này không đơn giản đâu. Đem tàu tuần dương của chúng ta cắt lại thành khối, có thể biến được thành một chiếc tàu chiến đấu sao? Vớ vẩn!"

"Ta ở xưởng đóng tàu làm bao nhiêu năm như vậy, coi giữ việc chế tạo chiến hạm cũng nhiều rồi! Kết cấu nội bộ, hệ thống động cơ, hệ thống vũ khí, khu sinh hoạt, lồng năng lượng,,,, đều phải hợp sáu thành một lúc hợp thể, rồi một thành sáu lúc phân tách, cái này liên quan đến bao nhiêu kỹ thuận các ngươi căn bản không biết.

Quan trong nhất, các ngươi vẫn còn không hiểu được, chiếc chiến hạm này của người ta, chính là bộ phận trung tâm của cái chiến thuật vũ trụ mới này của bọn họ. Chúng ta đi lính nhiều năm như vậy, đánh trận cũng không ít, ai từng nghĩ qua đánh trận còn có thể loại như vậy chứ? Dựa vào cái chiến thuật mới này, giá trị của chiếc tàu này còn cao gấp mấy chục lần chiếc {Long Bow} của chúng ta."

Lời nói của Bentle đã đưa tới một hồi náo động, chúng quan binh châu đầu ghé tai vào bàn luận tới tấp. Có tán đồng, cũng có vịt chết mạnh miệng không phục.

Lại nghe Bentle yếu ớt thở dài, chậm rãi nói: "Nếu như ban đầu hạm đội Long Bow chúng ta có thể có được kỹ thuật và chiến thuật như vậy, thế thì tướng quân Tolstoi có thể sẽ không...."

Nói xong, Bentle đã đỏ con mắt.

Tất cả các tranh luận đều ngừng lại, trong hành lang liền trở nên câm lặng.

Sau khi thấy được hạm đội rách nát đã dùng cái chiến thuật cực kỳ khác lạ này mà giành được chiến thắng, Phương Hương biết rằng, ván cờ này, mình hẳn là không còn cơ hội gì nữa rồi.

Đối thủ thần bí kia đã đem tất cả các khả năng đều tính toán hét. Phương Hương sẽ không ngây thơ mà cho rằng một người như vậy sẽ tùy ý để cho tàu {Anh Dũng} chiếm lĩnh căn cứ hải tặc. Bất luận song phương là địch hay bạn, chỉ huy của hạm đội đối phương cũng sẽ không đem quyền chủ động giao vào tay hạm đội Salerga.

Một khi để cho hạm đội Salerga lấy được đủ năng lượng, như vậy, cục diện sẽ không nằm trong tầm khống chế của bọn họ nữa rồi.

Quả nhiên, rất nhanh, hai tin tức theo nhau mà đến đã chứng thực phán đoán của Phương Hương.

Tin tức thứ nhất, chính là từ hạm đội chủ lực ở tinh hệ dE-4543 lân cận phát tới. Tin tức nói, một hạm đội không rõ thân phận đã xuất hiện ở xung quanh bọn họ. Đối phương không có làm ra bất cứ động tác gì, cũng không đáp lại tín hiệu mà hạm đội phát ra, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, giám thị hướng đi của tàu sân bay và các chiến hạm khác.

Tin tức thứ hai, là từ tàu {Anh Dũng} phát tới. Bọn họ vẫn không thể đi vào được căn cứ hải tặc. Bởi vì khi bọn họ chuẩn bị vượt qua cụm thiên thạch thì đã bị một chiếc tàu buôn vũ trang có dáng vẻ giống hệt như các chiến hạm trong hạm đội rách nát chặn mất lối đi --- Chiếc chiến hạm đó, là từ trong căn cứ hải tặc đi ra.

Không ai hiểu rõ được tâm tình của Phương Hương lúc này.

Đó là một cảm giác thất bại khi trí lực bị hãm sâu sa lưới, lại không thể giãy dụa.

Tuy rằng Phương Hương có thể dùng hạm đội Salerga vốn đang sơn cùng thủy tận không có nhiều chiến thuật để giải vây cho mình, thế nhưng Phương Hương đồng thời cũng hiểu rõ, nếu như đặt mình vào vị trí của đối phương, nàng tuyệt đối không thể giành chiến thắng được trận đánh này mà không có thương vong, cũng không thể bắt tù binh được chiếc tàu tuần dương của hải tặc.

Đối phương, đến tột cùng là ai?"

" Thiếu tướng..." Cecilia nghiêm người cúi chào: "Tàu điều tra vừa phát ra mã thông tin."

"Kết nối kênh thông tin." Phương Hương ngồi thẳng, chỉnh trang lại quân phục của mình, vuốt vài lọn tóc đang buông xuống trên trán ra sau đầu.

Đáp án, rốt cục đã phải tiết lộ rồi.

Đoàn ánh sáng trên màn hình ảo xoay tròn rồi biến mất, một vị trung niên mặc quân phục màu xanh lam mỉm cười đã xuất hiện ở trước mắt Phương Hương.

"Rất vui khi được nhìn thấy ngài, thiếu tướng." Vị trung niên nói: "Hạm trưởng tàu khu trục {Rose Brand} thuộc hạm đội vũ trụ Liên Bang Leray - Chekhov, xin chào ngài!"

" Leray?!"

Trên tàu chiến đấu, tất cả mọi người đều bị dọa cho ngây người.

Hạm đội tinh nhuệ hung hãn này lại đến từ Leray, cái quốc gia đang bị dày vò trong chiến hỏa kia sao?

"Xin chào, hạm trưởng Chekhov." Phương Hương mau chóng từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, hỏi: "Các người sao lại ở chỗ này? Cái hạm đội này... Tôi là nói, đây là chiến hạm của Leray?"

"Haha, nói đến chuyện này thì rất dài rồi." Chekhov mỉm cười, đem những sự việc đã trải qua của tàu khu trục tàu {Rose Brand} khi lưu lạc ở thế giới Tự Do đại khái nói qua một chút, nói tiếp: ".... Thế cho nên, những chiến hạm này đều là được chúng tôi tiến hành cải tạo thiết kế, tuy rằng không thuộc biên chế quân đội Leray, thế nhưng, chúng vẫn như cũ thuộc về Leray."

Trong phòng khống chế cầu hạm, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến không kềm chế được. Tàu {Rose Brand} đã trải qua những sự việc gần như truyền kỳ, khiến cho bọn họ không thể tin được vào cái lỗ tai của mình.

" Điền Hành Kiện?" Phương Hương trong lòng nhắc đi nhắc lại cái tên không ngừng xuất hiện trong miệng Chekhov này, hỏi: "Như vậy, các ngài sao lại biết được chúng tôi ở đây, biết được vị trí chủ lực của chúng tôi, thậm chí còn biết được khốn cảnh hiện nay của chúng tôi?"

"Điều này thì phải hỏi Điền thượng tá rồi." Chekhov cười nói: "Tôi chỉ là chấp hành mệnh lệnh mà thôi. Hi vọng sự xuất hiện của chúng tôi, đối với minh hữu thân mật nhất của chúng tôi mà nói là đúng lúc. Trước khi đến, Điền thượng tá đã nhiều lần nói qua, thà rằng chúng tôi đánh đến toàn quân bị diệt, cũng phải cứu ra được các ngài!"

Nói nghe hay nhỉ! Mấy cái tên trước mặt này giảo hoạt muốn chết đi được, cái gì cũng đều khống chế được rồi, giờ mới mò qua lấy lòng. Phương Hương trong lòng khinh bỉ một phen, ngoài miệng lại không thể không nói: "Quan binh trên dưới của hạm đội Long Bow Salerga xin cảm ơn đại đức. Phần tình nghĩa này, tương lai chúng tôi nhất định sẽ hồi báo gấp trăm lần."

"Đây là việc mà chúng tôi phải làm mà." Chekhov tựa hồ một chút cũng không nghe ra ý tứ trong lời nói của Phương Hương, liên tục xua tay nói: "Chúng tôi vẫn luôn khâm phục sự yêu nước nồng nàn của lão tướng quân Tolstoi và sự anh dũng ngoan cường của hạm đội Long Bow. Nếu đã gặp được rồi, vậy thì kiên quyết không có chuyện khoanh tay đứng nhìn. Huống hồ, tình cảnh của chúng ta hiện tại đều không khác nhau lắm, mọi người lại càng phải chung tay lại. Dù sao thì người đông thế mạnh mà!"

Phương Hương liền bực bội, trong câu nói cuối cùng này của Chekhov đuôi cáo đã lộ ra rồi. Bất quá, đừng nói là người ta vừa mới cứu mình, chỉ nói tới tình cảnh của hạm đội hiện nay, cũng không cho Phương Hương làm ra lựa chọn nào khác. Huống hồ, bố Tolstoi nếu như vẫn còn sống mà nói, với cảm tình của ông với Leray, cũng nhất định sẽ hợp tác với hạm đội Leray. Dù sao thì bây giờ người ta đã mở ra được thế lực ở đây rồi.

Không đợi nàng nói, lại nghe Chekhov nói tiếp: "Nơi này cách không xa căn cứ chính của chúng tôi, gần đây chúng tôi đã đoạt được không ít thứ, về phương diện tiếp tế thì mọi người đừng lo lắng. Hơn nữa, chúng tôi có xưởng tàu, có thể tiến hành tu bổ và cải tiến chiến hạm." Khuôn mặt Chekhov cười như đã đạt được mục đích: "Ở thế giới Tự Do, chiến hạm khổng lồ như vậy, chính là không có cách nào quay trở lại như bình thường."

Phương Hương liền im lặng rồi. Câu nói cuối cùng của Chekhov đã đâm trúng tử huyệt của nàng. Ở tuyến đường bay Tự Do đan xen dày đặc như mạng nhện, với thể tích của tàu chiến đấu {Napoléon}, phần lớn nới đều không đi được, càng miễn bàn tới tàu sân bay rồi.

Nếu như không nhìn thấy được chiếc tàu tuần dương có thể phân tách thân thể kia, Phương Hương vẫn còn không rõ ràng. Thế nhưng hiện tại, điểm tốt của sự cải tiến này đang rõ ràng bày ra ở trước mắt nàng, khiến cho nàng không thể nào làm như không thấy được!

Hiện tại, việc mà mọi người cần thảo luận, bất quá chỉ là hợp tác như thế nào rồi.

Phương Hương nhìn thẳng vào con mắt của Chekhov, nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ, tôi cần phải nói chuyện cụ thể với Điền thượng tá của các ngài."

*******

Trên đường phố vắng vẻ, đã hồi phục lại vài phần sinh khí.

Mọi người bước chân qua lại vội vã, đều đang bận rộn việc của mình. Bọn họ hoặc là xếp hàng ở cửa hàng thực phẩm, hoặc là vô tình gặp phải người quen bên đường mà ân cần thăm hỏi lẫn nhau, thổn thức kể lể về những sự việc mình đã gặp trong khoảng thời gian này, hoặc là thần tình khẩn trương mà chờ đợi một công việc ở trong đại sảnh tiếp khách của công ty, hoặc là cầm đi tới khu nghĩa trang mà ngây người một hai giờ, còn nếu không, thì liền đứng ở đầu đường mời chào một số thứ có thể bán được ở trong nhà.

Tiếng pháo và tiếng bom xa xa ở thành Trung Tâm Mars, từ sáng sớm cho tới đêm khuya, vẫn vang rền không ngừng nghỉ.

Những âm vang kịch liệt này không có một chút quy luật nào. Có đôi lúc liền giống như sét đánh ở bên tai, lại có lúc loáng thoáng như xa tận cuối chân trời. Nói chung kéo dài không dứt, khó có được lúc ngừng lại.

Một khi trùng hợp không nghe thấy tiếng pháo quá hai phút, mọi người sẽ liền liếc nhìn nhau một cách ngạc nhiên, hoang mang không giải thích được mà lắng tai chờ đợi. Mà thông thường vào lúc này, tiếng pháo và tiếng bom sẽ lại cuồn cuộn truyền đến. Sau đó, mọi người mới an tâm mà tiếp tục làm các chuyện khác. (chỗ này tác giả miêu tả tâm lý tuyệt vời vãi)

Đây là thị trấn Prue, tiếng pháo, cách nơi này vẫn còn mấy chục km nữa. Khoảng cách này, cũng đã đủ để cho mọi người vốn luôn trốn ở trong góc đi ra ngoài ánh mặt trời và sống một cách dè dặt rồi. Tuy rằng không yên ổn một chút nào, thế nhưng, so với đám người đáng thương ở thành Trung Tâm kia, thị trấn Prue, chính là Thiên đường.

Tam đại lưu phái và Bắc Minh công phạt nhau không ngớt, chiến đấu giữa các thế lực lớn cũng hết đợt này đến đợt khác. Bất quá, mặc cho bọn hắn ầm ĩ như thế nào, mọi người ở thị trấn Prue cũng chẳng thèm để ý.

Cho dù là bọn hắn có bắn sập cả trời, thì chí ít ở thị trấn Prue, vẫn còn có Phỉ Quân của chúng ta đỡ lấy!

Phỉ Quân của chúng ta! Đây là lời nói mỗi ngày đều gặp của mọi người sống tại thị trấn Prue. Năm chữ này đã bao hàm sự chấp nhận của bọn họ đối với đội quân này, thậm chí vẫn còn hơi có chút ý tứ tự hào ở bên trong. Chính là bởi vì có Phỉ Quân đóng quân ở nơi này, thế nên, khi Cảng Tự Do Mars đang tràn ngập mùi thuốc súng và chiến hỏa khắp nơi, nơi khởi đầu cho chiến tranh bộc phát - thị trấn Prue vậy mà lại trở thành nơi yên bình nhất.

Không ai dám trêu chọc Phỉ Quân, trước đây không dám, hiện tại lại càng không dám!

Ngay hai ngày trước, một tin tức đã làm kinh sợ toàn bộ thế giới Tự Do.

Hắc Long Đạo, Minh Tâm Lưu, Thiên Quân Đạo và Hoa Hình Môn bỗng nhiên liên hợp tuyên bố thông cáo gia nhập vào Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, lập tức đều xuất động toàn bộ từ khu vực phòng thủ. Bốn dòng nước hô ứng lẫn nhau, xuyên qua gần năm mươi mốt ngã tư quảng trường trong mười khu vực lớn của tây thành Trung Tâm, tiến về phía thị trấn Prue.

Cùng lúc đó, tinh nhuệ Phỉ Quân ở thị trấn Prue đều xuất hết ra, phòng tuyến bên ngoài di dời tới khu vực cách đường vành đai khu Tây thành Trung Tâm không quá 2 km. Một trăm hai mươi chiếc [Hoành Đao] chỉ huy bốn trăm chiếc robot tư nhân đã được cải tiến tới lui tuần tra trong khu vực hình quạt với diện tích hơn một trăm km vuông, nhìn chằm chằm vào các thế lực cát cứ ở khu Tây.

Cảng Tự Do Mars nguyên bản vẫn hỗn loạn tới cực điểm liền giống như một chảo dầu ầm ĩ bị dội xuống một chậu nước! Trong lúc nhất thời tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, ai cũng không rõ tứ đại lứu đã liên hợp cùng với Phỉ Quân từ lúc nào.

Khi đoàn đoàn robot và xe tải của tứ đại lưu phái từng đợt từng đợt xuyên qua thành Trung Tâm thẳng tiến về phía tây, không có gặp phải bất cứ ngăn trở gì!

Cái thế giới này, chỉ nhận biết thực lực. Cảnh tượng Phỉ Quân đột kích đường dài đục thủng mười một phòng tuyến vẫn còn rõ ràng trong mắt, những lực lượng vũ trang cát cứ bị đoạt địa bàn rồi hoàn toàn biến mất kia chính là vết xe đổ. Hiện tại, Phỉ Quân tập trung hỏa lực ở sát rìa Tây tuyến, đó là ý tứ gì, còn có ai không rõ chứ?

Con mẹ nó ngoan ngoãn dừng lại hết cho lão tử!

Các thế lực lớn thông minh lanh lẹ ven đường hầu như đều lấy thái độ nịnh nọt lấy lòng mà rút bỏ phòng tuyến đáng thương của bọn hắn, một đường khua chiêng gõ trống nghênh tiếp và hộ tống tứ đại lưu phái thông qua khu vực phòng thủ của bọn hắn.

Sau khi tứ đại lưu phái không tốn một viên đạn từ khu Tây thành Trung Tâm đi vào thị trấn Prue một cách thông suốt, Phỉ Quân cũng lập tức lui binh, lui về phía sau mấy chục km, giữ vững phòng tuyến ban đầu. Trong lúc thoáng qua, tất cả liền giống như gió yên sóng lặng.

Thế nhưng, ảnh hưởng của sự kiện trọng đại này, hiển nhiên không có khả năng không kích lên bất cứ sóng gió gì. Tất cả những sự việc xảy ra tiếp theo, đã khiến cho Cảng Tự Do Mars vừa mới bình tĩnh trở lại lại một lần nữa trở nên sôi trào.

Ngay ngày thứ hai khi tứ đại lưu phái tiến vào thị trấn Prue, Bạo Vũ Đạo ở phía Đông thành Trung Tâm bỗng nhiên tuyên bố gia nhập vào Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, tức khắc khởi hành tiến về thị trấn Prue. Một giờ sau, Sát Giáp Môn tuyên bố gia nhập Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái. Bốn mươi phút sau, Khắc Lỗ Lưu (Crewe Lưu) tuyên bố gia nhập Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái.

Võ quán robot Hoff, võ quán robot Carter, võ quán robot Steel Warrior (chiến sĩ sắt thép), võ quán robot Thanh Sơn... Từng bản tuyên bố khiến cho người ta tiếp nhận không xuể, giống như quân bài Domino bị đẩy ngã. Một ngày nà, có sau lưu phái cỡ trung và mười bốn võ quán robot đã ra quyết định tương tự.

Hầu như là ở trong nháy mắt, Phỉ Quân nguyên bản số lượng vẫn còn thuộc về thế lực loại trung bình nhỏ, liền biến hóa nhanh chóng trở thành một con quái vật lớn!

" Không quan tâm cái gì mà Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc hay là tam đại lưu phái, bọn hắn nếu dám đến, Phỉ Quân của chúng ta sẽ đánh cho bọn hắn lòi cả mắt ra!"

Đây là lời nói của một người đã đứng ở trên đường cái thị trấn Prue, vừa hoan hô bộ đội robot Phỉ Quân vừa nói chuyện phiếm đến nước miếng tung bay với đồng bạn của mình hai ngày trước.

Lời tuy rằng thô tục, thế nhưng mỗi một người nghe được đều gật đầu lia lịa! --- Chỉ cần nhìn từng đội ngũ đến từ các lưu phái khác nhau ở trước mắt, lại nhìn lại phòng tuyến đã được tu kiến gia cố quanh thân thị trấn Prue và bộ đội thiết giáp Phỉ Quân đang bố trí phòng ngự, mọi người liền tin tưởng không có ai dám tới nơi này tìm phiền phức.

Mặc kệ tương lai ra sao, có Phỉ Quân ở chỗ này, mọi người trước tiên hãy cứ hưởng thủ mấy ngày yên ổn đã!

...

Phía tây bờ hồ Lạc Diệp của thị trấn Prue có địa thế hơi cao, bởi vì dựa vào đường cái số 7 vốn vòng quanh cảng Mars một vòng từ đông sang tây, thế nên, nguyên bản một ngọn núi nhỏ không cao đã được san bằng, xây dựng lại thành một sân bay có thể cung cấp cho tàu vận tải cỡ lớn lên xuống. Trong số mười sân bay mặt đất của thị trấn Prue, đây là sân bay lớn nhất và cũng là sân bay có phương tiện đầy đủ và tiên tiến nhất.

Nằm ở vị trí cao nhất của thị trấn Prue, sân bay này không chỉ đối ứng tuyến đường bay với năm cảng vũ trụ mà còn có một xưởng tàu sửa chữa cỡ lớn, một trung tâm vận chuyển hành khách hàng hóa, một kho căn cứ cỡ lớn, một khu công nghiệp đồng bộ loại nhỏ, một căn cứ vận tải, cùng với khu sinh hoạt bao gồm khách sạn, quán rượu, nhà hàng cao cấp và khu nhà ở,... Gọi nó là một thành phố mini cũng không quá đáng.

Bất quá, cái sân bay có tên là Scardivo này, hiện tại đã bị vây lại, trở thành căn cứ chính của Phỉ Quân.

Mỗi ngày, mọi người trong thị trấn Prue đều có thể nhìn thấy từng đội robot đi ra từ sân bay, vượt qua những con đường cái như mạng nhện, phân tán về bốn phía. Đó là giao ban phòng ngự hằng ngày của Phỉ Quân. Thỉnh thoảng cũng có thể thấy được các đội xe tải hạng nặng được robot hộ tống nối liền không dứt mà đi lên trên núi, sau khi tiến vào đường cái chuyên dụng trong rừng cây rậm rạp thì liền biến mất không gặp.

Vào buổi tối, từ thị trấn Prue nhìn lại, cái sân bay có độ cao cao hơn mực nước biển một khoảng lớn này sẽ rực rỡ ánh đèn. Nếu như lại gần, còn có thể nghe thấy tiếng người huyên náo truyền đến mơ mồ, phảng phất như là một cái nhà xưởng khổng lồ đang tăng ca đẩy nhanh tốc độ.

Bất kể là lúc nào, chỉ cần vừa nhìn thấy nơi này, mọi người liền cảm thấy trong lòng trở nên vững chắc.

Ánh mặt trời đầu mùa hạ vẫn thật là ác độc làm sao. Trong cơn gió se lạnh của thị trấn Prue, chiếu vào người dạt dào ấm áp khiến cho người ta chỉ muốn nhắm mắt ngủ gật. Helen đem camera gác ở giữa bãi lên xuống khổng lồ số 2 của sân bay Scardivo, đang quay chụp một cách hết sức chuyên chú.

Mái tóc dài màu vàng kim búi lên cao cao, được buộc xõa ở sau đầu bằng dây buộc tóc, làm lộ ra cái cổ ưu nhã trắng nõn như thiên nga. Nàng đang khom lưng, bộ ngực sữa cứng chắc vươn thẳng, vòng eo mảnh khảnh và bờ mông cong tròn mềm mại bị bộ quân phục màu xanh lam bao lấy, làm lộ ra đường cong. (cái mẹ nó, mỗi lần dịch đến chỗ này là lại thấy vốn từ thiếu thốn, chẳng thấy đẹp đâu chỉ thấy ức chế :| Mà đọc lại cũng thấy đẹp phết :U

Các chiến sĩ Phỉ Quân đi lên đi xuống, luôn luôn sẽ vô ý thức mà liếc mắt nhiều hơn một chút về cái phương hướng kia. Bất kể là người mới hay là từ đầu đã gia nhập vào Phỉ Quân, các chiến sĩ đều không thể kiềm chế được sự dụ hoặc xinh đẹp này.

Mỗi khi nhìn thấy Helen, bọn họ luôn luôn cảm thán rằng, chỉ có Thượng Đế mới có thể sáng tạo ra được một kiệt tác xinh đẹp kinh người như vậy. (yeah yeah, thế nhưng cải trắng lại để cho heo ăn mất rồi )

Một toa xe vận tải chở đầy vật chất đang được robot vận tải kéo đi, loong coong leng keng từ đường cái sân bay cạnh bãi lên xuống chạy qua. Vô số binh sĩ Phỉ Quân đang qua lại hối hả, thỉnh thoảng lại chạy từ từ rồi nhảy lên toa xe chở khách loại nhỏ với quỹ đạo tự động, sau khi đến nơi cần đến lại nhảy xuống, ra ra vào vào tòa nhà sân bay.

Xa xa ở xưởng tàu sửa chữa ngoài trời, giá đỡ đã được nâng lên, hai chiếc tàu vận tải đang được sửa chữa. Ở bãi lên xuống số 5 và số 6 ở xa hơn nữa thì lại bị đổi thành sân huấn luyện, các robot với đủ loại kiểu dáng đang tả xung hữu đột chuyển dời thoăn thoắt ở trên sân.

Còn có khu công nghiệp đồng bộ không nhìn thấy được đang ở khí thế ngất trời mà tiến hành cải tiến robot, tiếng ầm ầm truyền đến mơ hồ của các loại máy móc trong các phân xưởng khiến cho cảnh tượng bận rộn này càng thêm vài phần náo nhiệt. (lại một câu ngữ pháp lẫn lộn đau đầu)

Helen nhẹ nhàng vuốt vuốt lọn tóc dài đang buông xuống ở hai bên tai, tháo kẹp tóc ra, rồi lại một lần nữa kẹp vào. Con mắt, vậy mà lại không nỡ rời khỏi màn ảnh camera một chút nào. Từ khi đi tới Scardối, nàng mỗi ngày đều quay chụp không ngừng, mỗi nơi mỗi chỗ của cái căn cứ này đều khiến cho nàng yêu thích không muốn buông tay.

Nàng đến bay giờ đều không thể tin được, tất cả những thứ này, đều là thuộc về Phỉ Quân!

Từ một chiếc tàu khu trục chạy trối chết đến một căn cứ hải tặc, từ một phân quán robot của một lưu phái đến quấy rối thế giới Tự Do đánh một trận thành danh. Từ Huyễn Ảnh Lưu đến tứ đại lưu phái rồi các lưu phái vừa và nhỏ tới tấp gia nhập, từ đại lộ số 1 thị trấn Prue đã gần như trở thành phế tích đến cái căn cứ Phỉ Quân vốn là sân bay bây giờ này.,..

Tất cả, đều giống như một giấc mơ.

Tựa hồ trong lúc bất tri bất giác, Phỉ Quân cũng đã lớn mạnh rồi. Lời nói hùng hồn ban đầu của cái gã mập mạp kia khi đứng ở dưới pho tượng trong căn cứ hải tặc đã không phải là một ảo tưởng hư vô nào đó.

Helen điều chỉnh màn ảnh, đem mấy nhà khoa học đang đứng tranh luận ở trước đài tin tức dưới giá đỡ cao của xưởng tàu thu lại vào trong màn hình. đám khoa học quái nhân đang công tác đến quên ăn quên ngủ này, lại chính là do mập mạp đã đánh hết một đường mà đón về được! Hai ngày gần đây, còn có không ít các nhà khoa học và kỹ sư máy móc lác đác đến thị trấn Prue. Không riêng gì những thứ trước mắt này, nghe nói, hạm đội do Chekhov lãnh đạo cũng đã giành được chiến thắng. Không chỉ tiêu diệt được hạm đội chủ lực của Mắt Ác Ma, bắt tù binh Stearman, chiếm lĩnh được căn cứ hải tặc, thậm chí, còn chiếm được một chiếc tàu sân bay, hai chiếc tàu chiến đấu và năm chiếc tàu tuần dương, cùng với hơn một vạn chiến sĩ hạm đội vũ trụ Salerga với kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Helen không kìm được mà lộ ra một nụ cười xinh đẹp. Vẻ mỹ lệ như hoa tươi bung nở, khiến cho hai vị chiến sĩ Phỉ Quân đi qua bên cạnh nàng thiếu chút nữa mặt đụng vào nhau.

Tin tức của hạm đội Salerga, ngoại trừ Markevitch ra, cũng chỉ có Helen vốn sớm chiều ở chung với mập mạp mới biết được. Đối với sự tín nhiệm một cách đương nhiên này của mập mạp, Helen cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào. Mà nhớ đến sắc mặt cò kè mặc cả không chút khách khí của cái tên này với vị nữ thiếu tướng xinh đẹp kia trước khi mình rời khỏi phòng, Helen liền không nhịn nổi mà muốn cười.

Đó thế nhưng lại là một vị mỹ nữ thướt tha mê người khiến cho Helen cũng đều cảm thấy đố kị đấy. Cái gã mập mạp kia, thiếu chút nữa là khiến cho vị chỉ huy xinh đẹp này tức chết.