T
heo sau Điền Hành Kiện đi vào sân huấn luyện thực chiến, mấy chục cơ sĩ bốn của đại lưu phái càng đi càng kinh ngạc.
Ở phía trước dẫn đường cho họ, ngoài mập mạp, lão Smith và Jefferey ra thì chẳng còn ai khác. Những cơ sĩ trong phòng huấn luyện lại bắt đầu tiếp tục huấn luyện, còn những chiến sĩ Phỉ Quân phụ trách canh gác, cũng đều đứng nguyên ở chỗ của mình không hề nhúc nhích. Trên đường đi, các thành viên khác của Phỉ Quân, kể cả các tân binh ở sân huấn luyện bên cạnh, đều đang vùi đầu vào huấn luyện, đến cả mắt cũng chẳng thèm liếc đến mấy chục người này.
Cả sân huấn luyện tràn ngập một cảm giác cuồng nhiệt trong trầm lặng, như thể bất cứ chuyện gì, đều không thể làm cho những chiến sĩ Phỉ Quân đang chăm chú huấn luyện này có chút hứng thú. Sự tập trung toàn tâm toàn trí này, khiến cho mọi người bỗng nhiên lại có cảm giác run rẩy sợ hãi.
Đi vào trong sân huấn luyện rộng rãi, cách đó không xa, mấy chục chiến sĩ Phỉ Quân đang nhanh chóng bò trườn tiến lên trong bùn lầy. Bọn họ bò qua vũng bùn xong, lại bắt lấy dây thừng leo lên đài cao, sau đó thả người nhảy xuống, con mắt cũng chẳng hề nháy một cái. Sau khi làm một cú lăn mình dưới đất, liền mau chóng chạy nhanh về phía trước, nhảy qua một vài chướng ngại vật, vượt cầu độc mộc, leo lên lưới dây thừng, trượt qua sợi dây giăng giữa hai cây cột cao mấy chục mét.
Chính giữa sân huấn luyện, vài chiến sĩ Phỉ Quân đang tiến hành huấn luyện chiến đấu tay không. Các chiến sĩ hai người một tổ, khóa cổ, cầm nã, không ngừng ngã xuống, lại không ngừng đứng lên, bụi đất bay mịt mù, tiếng hô quát không dứt. Huấn luyện không biết đã tiến hành được bao lâu, một số chiến sĩ rõ ràng đã sức cùng lực kiệt mà vẫn lay lắt kiên trì. Mặc dù là đứng cũng không vững, thế nhưng cả người lại đang tràn ngập một cỗ sát khí.
Các cơ sĩ bốn đại lưu phái giờ phút này đã không còn hung hăng vênh váo như lúc ở cửa phòng huấn luyện vừa nãy, bọn họ im lặng nhìn Phỉ Quân huấn luyện, ánh mắt lóe lên. Ở trong này, có rất nhiều chiến sĩ Phỉ Quân, chính là những cơ sĩ Huyễn Ảnh Lưu và Thái Lưu mà họ quen biết. Không nói đến trình độ điều khiển ra sao, chí ít hiện tại, bọn họ cảm thấy những người này, đã hoàn toàn khác với bọn họ.
Khác nhau như thế nào, ai cũng không thể nói rõ. Những huấn luyện mà bộ binh mới thực hiện này, dĩ vãng ở trong mắt các cơ sĩ lưu phái đúng là không đáng nhắc tới. Bọn họ vẫn cho rằng, chỉ có kỹ xảo robot mới đáng để luyện tập khắc khổ. Thế nhưng hiện tại, bọn họ lại thấy được ở trên người những đối thủ trước kia này một sự dũng mãnh đủ khiến cho người khác phải ngước nhìn!
Huấn luyện thể năng của lưu phái robot, chính là không thể nào luyện ra được hiệu quả đến mức này! Huyễn Ảnh Lưu và Tân Thái Lưu đã hoàn toàn dung nhập vào Phỉ Quân, những cơ sĩ dân gian này đã trở thành những chiến sĩ Phỉ Quân có kỷ luật nghiêm khắc! Nghĩ lại sức chiến đấu của 120 chiếc robot Phỉ Quân màu đen mà chính mình đã được nhìn thấy, lại nhìn những người trước mắt này, mỗi người của bốn đại lưu phái lại cảm thấy hít thở khó khăn.
Nếu như trên chiến trường phải đối đầu với đối thủ như vậy, bản thân mình có thể nắm chắc được bao nhiêu phần chiến thắng?
Đi tới bãi đỗ robot, mập mạp liền ngừng lại trước mặt một chiếc robot [Hoành Đao], tay vỗ nhè nhẹ lên vỏ ngoài lạnh như băng của robot, sau đó quay đầu lại nói với Sade và Bridgman: “Loại robot này tên là [Hoành Đao], chính là robot chiến đấu đời thứ tám đỉnh cấp của Phỉ Minh, trang bị một khẩu pháo năng lượng phá giáp đường kính 300 millimet, hai khẩu súng máy tốc độ cao đường kính 150 millimet, bốn quả tên lửa phòng không, tám quả tên lửa đối đất, một lồng năng lượng phòng hộ toàn phần, một lồng năng lượng phòng hộ một hướng, tốc độ hành quân cao nhất trên đường quốc lộ là 520 km, tốc độ khi vượt địa hình cao nhất là 360 km, tốc độ rẽ ngược biến hướng đột ngột là 80 mét một giây! Tốc độ bộc phát khi trùng tiến khoảng cách ngắn theo đường thẳng, là 190 mét một giây!”
Nhìn những chiếc robot màu đen đang xếp hàng chỉnh tề trước mặt, nghe sự giới thiệu một cách bình thản của mập mạp, đám người cơ sĩ bốn đại lưu phái bên ngoài nhìn qua vẫn duy trì được trấn định, thế nhưng trong nội tâm đã nổi lên sóng to gió lớn.
Loại robot quân dụng này, ngoài những ảnh chụp trên các loại tạp chí quân sự ra, những người ở đây ai cũng chưa từng được nhìn thấy tận mắt. Trước khi chiến tranh nổ ra, thế giới Tự Do vốn nằm dưới sự cấm vận của Hội nghị Liên hiệp Nhân loại Tối cao, chính là tuyệt đối không thể để tồn tại loại robot này.
Mà sau khi chiến tranh nổ ra, cho dù việc cấm vận sớm đã chỉ còn trên danh nghĩa, loại hung khí chiến tranh này sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào thế giới Tự Do, thế nhưng, đến khi nó thật sự xuất hiện ngay trước mắt mình, mọi người mới phát hiện ra bản thân mình bị kinh hãi còn trầm trọng hơn xa so với trong tưởng tượng!
Mars hiện tại, đã không phải là cái tinh cầu có thể thống trị bằng robot tư nhân hay robot trang bị vũ khí bắn đạn kim loại kiểu cũ kia nữa rồi. Nhìn vào nòng pháo dữ tợn của những chiếc robot màu đen trước mắt này, nghe những số liệu và tính năng của nó -- Khi đối mặt với dòng lũ kim loại do hàng ngàn hàng vạn loại robot này tạo thành, ai có thể chống cự lại được?
Đây là chiến tranh, không phải là tranh đấu giữa các thế lực của Thế giới tự do như trước nữa!
Tuyệt Sát Lưu, Phá Sơn Lưu, Thái Lưu, ba đại lưu phái này đã sớm qua lại cùng với Tây Ước, thế nhưng, cuối cùng, khi robot quân dụng của Tây Ước còn chưa đặt chân đến Mars thì Phỉ Minh đã đi trước một bước! Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã tiêu tốn bao nhiêu tiền cho trung đoàn thiết giáp chuẩn quân sự đột nhiên xuất hiện ở thị trấn Prue kia, trong lòng mỗi người ở đây đều có chút phán đoán. Thế nhưng, dù vậy thì thế nào? Đối mặt với 120 chiếc robot màu đen này, bọn hắn chỉ có kết cục là toàn quân bị diệt.
Lại ngẫm lại về thực lực của lưu phái mình, ngẫm lại về mấy chiếc robot tư nhân và chút ít robot cải tiến của mình kia, tâm trạng có thể không hoang mang rối bời sao? Đợi đến khi từng chiếc chiến hạm chở đầy vũ khí đạn dược cập bến Mars, đợi đến khi từng chiếc robot quân dụng qua đủ loại con đường mà rơi vào trong tay của các lưu phái khác, đến khi tinh cầu Mars bom đạn tung hoành, bị bao trùm trong khói lửa, thì lúc đó đám người mình, còn có thể đi đâu được nữa?
Lấy robot tư nhân của mình đi chống lại cái loại robot quân dụng này sao, đừng đùa nữa!
Nhìn những cơ sĩ của bốn đại lưu phái trầm mặc, mập mạp mỉm cười nói: “Những robot loại này, Phỉ Minh vẫn còn nhiều lắm! Sau này, trang bị chính quy của Phỉ Quân sẽ còn tiên tiến hơn xa so với loại robot này! Nói thật cho mọi người, Tuyến đường tự do Mars, chính là Phỉ Minh bắt buộc phải nắm lấy! Ngoài những tính toán về mặt quân sự ra, thứ mà Phỉ Minh coi trọng, còn có sức sản xuất mạnh mẽ của Mars! Tương lai, nơi này sẽ trở thành xưởng quân giới quan trọng nhất của Phỉ Minh!”
“Cái gì?” Lời nói của mập mạp, đã gây ra một trận xôn xao náo động.
“Một khi Mars trở thành nơi sản xuất robot và tàu chiến của Phỉ Minh, nơi này sẽ có biến hóa như thế nào, không cần ta phải nói nữa chứ?” Gã mập mạp mồm ba hoa chích chòe mà mắt cũng chẳng nháy lấy một cái: “Sau chiến tranh, thế giới Tự Do sẽ trở thành một thành viên của xã hội chủ lưu loài người, không còn cấm vận hàng hóa, không còn hạn chế cư trú, càng không còn kỳ thị và bài xích! Nơi này, sẽ trở thành một khu tự trị do lưu phái robot làm chủ và tiến hành quản lý, được Phỉ Minh bảo vệ đồng thời gộp chung việc chế tạo, vận chuyển với sản nghiệp robot thành một thể!"
Xung quanh liền trở nên tĩnh mịch, trong mắt của đám cơ sĩ bốn đại lưu phái, lại càng là không kìm được mà mừng rỡ như điên.
Ai cũng biết, chiến tranh, đối với một vài nơi mà nói, chính là mang ý nghĩa của hủy diệt, chết chóc, nghèo khổ và hỗn loạn. Thế nhưng, trong hàng loạt các cuộc chiến tranh của loài người, lại vẫn luôn có vài khu vực, đã trở thành kẻ thu lợi lớn nhất trong chiến tranh. Những nơi này, có nơi vốn đã rất phồn vinh, có nơi lại là thâm sơn cùng cốc. Thế nhưng bởi vì nguyên nhân chiến tranh, cho nên vô số xí nghiệp, quân đội, tổ chức chính phủ, trường học và dân chúng từ tiền tuyến đã di dời đến tập trung ở những vùng đất này, nhờ vậy mà tạo thành một hiệu ứng tập trung tài sản thời chiến tranh!
Cảng tự do Mars đương nhiên không phải là hậu phương của các đại quốc, ai cũng không mơ tưởng xa vời nơi đây sẽ biến thành trung tâm văn hóa chính trị hay trụ sở công nghiệp hậu cần gì. Thế nhưng, hiện tại khi mà dân chạy nạn càng ngày càng nhiều, chỉ cần sau khi Phỉ Minh nắm được nơi này trong tay, lại phân phối về đây một phần đơn hàng sản xuất công nghiệp quân sự, vậy thì cả Thế Giới Tự Do sẽ vì thế mà xảy ra hàng loạt các phản ứng hóa học!
Tài chính, nguồn năng lượng, nguyên vật liệu và kỹ thuật mãnh liệt xâm nhập, sẽ khiến cho hệ thống công nghiệp của cả Thế Giới Tự Do thay đổi diện mạo hoàn toàn, kinh tế của Mars cũng vì vậy mà phát triển thần tốc. Mà đi kèm với nó, chính là sự hưng thịnh phồn vinh của các ngành phụ thuộc vào cái hệ thống công nghiệp khổng lồ này như vận tải, y tế, thương mại, khoa học kỹ thuật, du lịch, giải trí,...!
Nếu như Phỉ Minh thật sự thắng được trận chiến này, nếu như sự thật đúng như lời mập mạp nói, nơi này trở thành một khu tự trị hòa nhập vào xã hội chủ lưu loài người! Như vậy, Thế Giới Tự Do sẽ không còn là địa ngục của những kẻ bị xua đuổi nữa, mà sẽ trở thành một thiên đường được tạo ra do chiến tranh! Đến lúc ấy, những lưu phái đã gia nhập vào trận doanh Phỉ Minh ngay từ đầu, hơn nữa còn từng khống chế Thế Giới Tự Do trong hơn ngàn năm lịch sử sẽ có được lợi ích đến mức nào, đó quả thật khiến cho người ta không dám tưởng tượng.
Thế nhưng hết thảy những điều này đều là sự thật sao?
Đám người Sade và Bridgman liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt nhau, đều là động tâm. Mặc kệ những gì mập mạp nói có thể thực hiện được hay không, nó đều đáng giá để bọn họ đánh cược một lần! Sinh tồn ở Thế Giới Tự Do, nơi mỗi ngày đối mặt đều là sự lừa gạt ỷ mạnh hiếp yếu, thứ mà người ở nơi này không thiếu nhất, chính là tinh thần mạo hiểm bẩm sinh đã ăn sâu vào trong cốt tủy.
Nhân sinh tại thế, không quá một trăm năm, với tình cảnh của bốn đại lưu phái bây giờ, nếu không nắm chắc cái cơ hội này mà đánh cược một lần, vậy thì còn chờ đến khi nào?!
“Tốt lắm!” Mập mạp giơ một tay chỉ vào những chiếc robot tư nhân của Thái Lưu và Huyễn Ảnh Lưu bên cạnh, nói với Sade: “Nếu là luận bàn, tất nhiên là không được dùng robot quân dụng. Các vị có thể sử dụng robot của chính mình, mà nếu các vị thích, cũng có thể tự do chọn lựa bất cứ chiếc robot tư nhân nào ở đây. Muốn so đấu thế nào, cũng tùy ý các ngươi.... Bất quá, chúng ta trước hết nói xem, nếu ta thắng thì như thế nào, mà nếu mấy vị thua thì như thế nào?”
“Đặt cược?” Đám cơ sĩ của bốn đại lưu phái quay mặt nhìn nhau.
“Vốn là qua vài ngày nữa, chính là giải vô địch bốn năm một lần của mấy lưu phái robot dân gian các ngươi!” Mập mạp thong thả nói: “Ta không nhớ lầm chứ?”
Đám người Sade cười khổ gật gật đầu, qua vài ngày nữa, chính là ngày mùng 6 tháng 6, bình thường vào thời điểm này ,chính là ngày cử hành thịnh hội lớn nhất của giới cách đấu* robot dân gian - Giải vô địch Hội Liên Hiệp Lưu Phái. Hơn nghìn năm qua, đây đã trở thành truyền thống của Thế Giới Tự Do.
Lưu phái lớn tại giải đấu thể hiện sức mạnh, lưu phái nhỏ thử vận may để đột nhiên nổi tiếng, các thế lực lớn phân chia lại vị trí, rồi thành lập trật tự mới - Thế nhưng, đó là trước khi chiến tranh nổ ra! Đến lúc này, Hội Liên Hiệp Lưu Phái đều đã hoàn toàn xong đời, còn có ai còn có tâm tư mà đi tổ chức giải vô địch gì nữa?
Cho dù có bồi dưỡng ra được những đệ tử ưu tú hơn, nghiên cứu ra được những kỹ thuật khéo léo hơn, sở hữu được những robot tiên tiến hơn, thì để làm cái gì? Mars hiện tại, chỉ còn có thể nói chuyện bằng súng ống!
“Hội Liên Hiệp Lưu Phái mặc dù giải tán, thế nhưng chúng ta còn có Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái.” Mập mạp dường như chẳng có lấy một chút biết mình biết người nào đối với cái gọi là Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái do hai cái lưu phái mà người ta hoàn toàn chẳng để trong mắt hợp thành này, không chút xấu hổ nói: “Ta vẫn luôn chuẩn bị để triệu tập các đại lưu phái đến thị trấn Prue, một là để luận bàn tài nghệ, mà hai, chính là để thương lượng một chút làm sao khôi phục lại được địa vị truyền thống của các lưu phái chúng ta để đối phó với trận chiến này.”
“Có điều, nếu mấy vị hôm nay đều đã tới...” Mập mạp nhìn đám người Sade nói: “Không bằng chúng ta luận bàn sớm một chút! Dựa theo truyền thống của Giải vô địch, kẻ thắng làm vua! Chúng ta nếu đã muốn so đấu, hiển nhiên cũng cần có chút phần thưởng. Như vậy đi, nếu như ta thua, thì buổi tối ta mời khách, còn nếu như các người thua, thì sẽ phải phát ra thông báo, tuyên bố gia nhập Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, tất cả các cơ sĩ đều quy vào Phỉ Quân thống nhất chỉ huy! Đương nhiên, những kỹ thuật mà ta đã đáp ứng, ta đều sẽ thực hiện!”
“Mẹ kiếp, hắn thua thì chỉ phải mời bữa cơm, mà chúng ta thua thì lại bị thôn tính, thế giới này đâu ra chuyện tốt như vậy chứ?
“Tên mập mạp này thực sự là tổ sư phái vô sỉ!”
“Coi Tông chủ của chúng ta là kẻ ngu sao? Điều kiện như vậy thì ai mà đáp ứng?”
Đám cơ sĩ của bốn đại lưu phái lập tức trở nên xôn xao, châu đầu ghé tai. Mà ngay cả những chiến sĩ Phỉ Quân ở bên cạnh, cũng mang theo vẻ mặt dở khóc dở cười. Điều kiện như vậy, có ai lại đáp ứng chứ?
“Được! Ta đáp ứng!” Song ngoài dự đoán của mọi người, Tông chủ Hắc Long Đạo Bridgman gần như là ngay lập tức mở miệng đồng ý mà không chút do dự.
Dưới cái nhìn chăm chú ngạc nhiên của mọi người, Brigdman vẫn trấn định tự nhiên, như thể điều kiện như vậy cũng đã đủ khiến cho hắn hài lòng lắm rồi.
Mà kẻ duy nhất không cảm thấy ngạc nhiên, chính là mập mạp. Hắn chỉ liếc hai mắt nhìn Bridgman một chút, gật gật đầu, lại dời ánh mắt về phía Sade ngay ở trước và hai người khác bên cạnh.
“Ta cũng đồng ý!” Người nói đầu tiên là Anlinton của Thiên Quân Đạo. Vị Thống Lĩnh Robot cấp một tóc bạc đầy đầu này, từ đầu đến giờ vẫn đứng ở cuối cùng, một mực im lặng mà xem chiều gió, giờ phút này ngược lại lại rất dứt khoát thể hiện thái độ.
Các cơ sĩ bên dưới không rõ, thế nhưng bốn vị này đều là những nhân vật đứng đầu của từng lưu phái, đều là những lão quỷ lăn lộn trong Thế Giới Tự Do, làm sao mà không rõ được.
Nhìn bề ngoài, mập mạp đặt cược rất không công bằng, thế nhưng trên thực tế, đây lại là đâng đưa cho bốn đại lưu phái một cái bậc thang. Chính vì không công bằng, nên bất kể thắng thua thế nào thì cũng đều không ảnh hưởng gì đến danh dự của bốn đại lưu phái.
Hơn nữa, đang ở trên địa bàn của Phỉ Quân người ta, coi như là thắng, thì mấy lưu phái này còn có thể mong chờ lấy được gì từ dưới nòng súng của người ta sao, gã mập kia nhìn giống một kẻ có thể chịu thua thiệt sao? Mà quan trọng nhất chính là, đặt cược như vậy, cũng là đồng thời mở ra một cánh cửa lớn cho việc bốn đại lưu phái gia nhập Phỉ Quân.
Đều là những kẻ đã sống thành tinh, làm sao có thể không được rõ những đạo lý này? Người ta nếu như đã cho một cái bậc thang và mở rộng cánh cửa, vậy thì bản thân mình phải biết cách phối hợp. Nếu như thật sự muốn có đặt cược một cách công bằng gì đó mà nói, thì chính là tự rước lấy nhục mà thôi. Dự định của bốn đại lưu phái khi dắt tay nhau mà đến, có thể vứt sớm đi được rồi.
Có Bridgman và Anlinton đi trước, Sade và Fahn cũng gật đầu đồng ý.
Mập mạp chỉ làm một cái dấu tay, những huấn luyện đang khí thế ngất trời trong sân lập tức ngừng lại. Các chiến sĩ Phỉ Quân nhanh chóng tập hợp lại thành đội ngũ chỉnh tề, chạy bộ ra khỏi sân huấn luyện. Đến khi đám người Sade đều đã điều khiển robot chuyên dụng của mình đến bên cạnh sân, hơn mười máy thu thập số liệu hình đĩa đã bay đến bốn phía xung quanh sân tập, xoay tròn ở giữa không trung.
Cả sân huấn luyện, đang tràn ngập một bầu không khí hưng phấn.
Cuộc so đấu(*) trực tiếp của hai vị Chiến Thần Robot, hai Thống Lĩnh Robot cấp Một cùng với cái tên mập mạp đã từng thích liền chín phân quán kia, cho dù đi đến đâu cũng đều là tràng cảnh nghìn năm khó gặp - các chiến sĩ Phỉ Quân và cơ sĩ của bốn đại lưu phái vừa giải tán cũng thối lui đến bên đài quan sát, ai cũng ngước đầu nghểnh cổ mà vây xung quanh máy hiển thị đầu cuối của thiết bị thu thập số liệu đến chật như nêm cối.
(*chỗ này text là đối thoại trực tiếp, có vẻ sai nên sửa lại)
Mập mạp lựa chọn robot của Cosmo. Chiếc robot màu xanh với thân hình thon gầy này có tên là [Lưu Quang], là robot lưu phái đời thứ 35 của Huyễn Ảnh Lưu, được kế thừa đặc trưng từ những đời tiền nhiệm của nó và kỹ thuật của Huyễn Ảnh Lưu, lấy tốc độ để giành thắng lợi. Ngoại hình của robot, bắt đầu từ thời kỳ khi Huyễn Ảnh Lưu còn là Lý gia ở Trenock vẫn chưa từng thay đổi. Thứ thay đổi, chỉ có động cơ, vật liệu cùng với mấy hệ thống truyền lực, điện tử của robot.
Cũng bởi vậy, gần như mỗi một cơ sĩ dân gian đều biết loại robot này, thậm chí đều đã từng giao thủ với loại robot này. So với những chiếc bình thường khác của Huyễn Ảnh Lưu, chiếc robot này của Cosmo chỉ khác ở chỗ vật liệu dùng cho robot tốt hơn một chút, động cơ là tốn tiền để đặc chế, sức bạo phát và công suất cũng lớn hơn một chút.
Bất quá, dù thế nào thì đây cũng chỉ là robot của Huyễn Ảnh Lưu. Ở Cảng tự do Mars, loại robot này gần như là đại biểu cho hai từ ‘xuống dốc’ và ‘bình thường’ - Huyễn Ảnh Lưu xuống dốc, và robot cũng bình thường nhất.
Mà đối thủ đầu tiên mà nó phải đối mặt, chính là một robot lưu phái đỉnh cấp - [Bôn Đằng] - do Thống Lĩnh Robot cấp Một Anlinton của Thiên Quân Đạo điều khiển. (*): Lao nhanh.
Đến ngay cả chính Phỉ Quân cũng phải thừa nhận, Chiếc [Bôn Đằng] màu vàng kim đứng ở chính giữa sân kia rất có khí thế. Thân máy hình người cao lớn hùng tráng, giáp ngực hình vuông, dải giáp bụng màu đen, giáp tay và giáp chân hình giọt nước, nhìn tổng thể giống như một chiến sĩ cổ đại sắp sửa bạt đao ra trận.
Loại robot này là robot đặc chủng của Thiên Quân Đạo. Bởi vì Thiên Quân Đạo trong các đại lưu phái vẫn được coi là có thực lực kinh tế hùng hậu, từ trước đến nay vẫn luôn chú trọng nghiên cứu và phát triển thiết kế robot, cho nên, robot lưu phái của bọn họ ở trong toàn bộ Cảng tự do Mars đều là nổi danh lừng lẫy. Mà bọn họ sở dĩ có thể xếp vào tám hạng đầu trong số hàng chục lưu phái, loại robot ưu tú này cũng đã đóng một vai trò rất lớn.
Trong các cơ sĩ của các lưu phái vẫn lưu truyền một câu nói, cơ sĩ Thiên Quân Đạo điều khiển [Bôn Đằng] so với cơ sĩ Thiên Quân Đạo điều khiển các loại robot khác, thực lực nâng cao không chỉ một bậc. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra, [Bôn Đằng] có ưu thế áp đảo khi đối đầu với [Lưu Quang].
Mà với tư cách là đệ nhất cao thủ của Thiên Quân Đạo, chính bản thân Anlinton cũng không nhớ nổi hắn đã từng tỉ thí cùng với Huyễn Ảnh Lưu bao nhiêu lần. Vô số lần giao thủ, khiến cho tính năng, ưu điểm và nhược điểm của loại robot Huyễn Ảnh Lưu này Anlinton đều cực kỳ rõ ràng.
Mà điều đáng nói nhất chính là, trong số rất nhiều lần tỉ thí với Huyễn Ảnh Lưu, Anlinton chưa một lần thất bại. Bởi vậy, khi nhìn thấy mập mạp tiến vào khoang điều khiển của [Lưu Quang], Anlinton đã bước đầu hình thành được ưu thế trong lòng. Bất kể kỹ thuật của mập mạp thế nào, ít nhất vào giờ phút này, cảm giác của hắn vẫn rất ung dung.
Không nói năng thừa thải, robot hai bên nhanh chóng khởi động. Trong tiếng ầm vang của động cơ, hệ thống thủy lực của tứ chi robot phát ra âm thanh ma sát nặng nề liên tục, sau chốc lát, theo tiếng kim loại khớp lại với nhau “keng keng” khi mấy trục truyền lực vào vị trí, hai chiếc robot đã hoàn thành triển khai thân hình, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Anlinton giành xuất chiêu trước, chiếc [Bôn Đằng] màu vàng kim đột nhiên co chân một cái, lao về phía mập mạp.
“Bình Hành Túng Dược (Bật nhảy song song)!”
“Hay!” Gần như ngay khi [Bôn Đằng] vừa bắt đầu di động, trong sân huấn luyện lập tức nổ ra một loạt tiếng khen hay vang đội.
Chỉ thấy chiếc robot màu vang kim nhanh như thiểm điện tung người bay lên không, khoảng cách với mặt đất không quá hai mét rồi cuộn người co chân, giống như một quả bóng đá mà áp sát mặt đất lao đi, quỹ đạo đột tiến là một đường thẳng tắp song song với mặt đất không chút lệch lạc, chính là kỹ thuật Bình Hành Túng Dược cực kỳ đặc sắc trong các kỹ thuật của Thiên Quân Đạo!
Kỹ thuật đột tiến mở màn được Anlinton mạnh mẽ mà nhẹ nhàng hoàn thành, robot chuyển từ cực tĩnh thành cực động diễn ra trong nháy mắt, tư thế trên không trung đẹp đẽ, động tác chuẩn xác, có thể nói là tuyệt đỉnh. Nhìn động tác robot cuộn người gập gối, khi đến trước mặt mập mạp, chính là một cú đá chân dựa thế mà đến. Tốc độ, sức mạnh, góc độ đều không thể bắt bẻ.
Ở đây đều là cao thủ trong chiến đấu robot đối kháng, tự nhiên có thể nhìn ra chỗ đặc sắc của chiêu thức này, lập tức vang lên tiếng khen hay.
Mập mạp sẽ ứng phó như thế nào?
Ai cũng không tin Anlinton có thể một đòn mà thắng như vậy, thế nhưng khi nhìn thấy [Bôn Đằng] đã đến được ngay trước mặt đồng thời đưa chân máy chỉa thẳng vào ngực [Lưu Quang], mà [Lưu Quang] thì lại đứng ngây ngốc bất động như một khúc gỗ, tất cả mọi người đều không nhịn được mà siết chặc nắm tay đầy mồ hôi. ( cái ngây ngốc bất động hậu phát chế nhân này quen vãi - bt)
Ngay khi hai chiếc robot một tĩnh một động sắp sửa đâm vào nhau, khoảng cách đã gần đến cực điểm, thì [Lưu Quang] rốt cục đã động rồi!
Vừa động, chính là mưa to gió lớn!
Nghênh đón chiêu đá chân liên hoàn của Anlinton, [Lưu Quang] chân lùi một bước, hai tay cùng vỗ.
Một chưởng, hai chưởng,.... chiêu đá chân liên hoàn chắc chắn mười phần của [Bôn Đằng] đã bị chưởng kích điên cuồng của [Lưu Quang] đỡ lại, hai chiếc robot va chạm giống như tạt nước lạnh vào chảo dầu sôi, tiếng kim loại va chạm “ầm ầm chát chát” vang lên kịch liệt dồn dập như bắp rang.
Trong chớp mắt, hai bóng dáng một xanh một vàng đã đánh thành một đoàn.
Các cơ sĩ đứng bên cạnh sân há hốc miệng, cuồng phong do robot đánh ra thổi tới khiến cho da mặt bọn họ tê dại, âm thanh kim loại va chạm như sấm rền lại càng khiến cho rất nhiều người phải bịt kín lỗ tai.
Sau khi hơn mười cước đá ra trong nháy mắt bị hóa giải, chiếc [Bôn Đằng] màu vàng kim vẫn không vì thế mà gặp khó khăn, thế công ngược lại lại càng thêm ác liệt.
Kỹ thuật của Thiên Quân Đạo vốn nổi danh là ‘một người xung trận, mạnh tựa nghìn quân’. Giờ phút này, Anlinton lại càng dốc hết tất cả bản lĩnh, tốc độ tay mỗi giây năm mươi lăm nhịp, khiến cho nắm tay màu vàng kim của [Bôn Đằng] như hóa thành hàng ngàn hàng vạn viên sao băng, càng đánh càng nhanh. Nắm đấm như mưa không rời xa những chỗ yếu hại của [Lưu Quang], đừng nói là ngăn cản, mà ngay cả những người bên cạnh chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy không thở nổi!
Đám cơ sĩ hiển nhiên đã xem đến hoa mắt chóng mặt, mà Sade, Fahn và Bridgman ở bên cạnh, cũng đều tặc lưỡi không ngừng.
Sớm đã nghe nói Anlinton có thực lực đủ để lên cấp Chiến Thần, mấy năm nay bởi vì luận bàn giữa các lưu phái càng ngày càng ít khiến cho Anlinton gần như không hề ra tay, thế nên sự hiểu biết của mọi người về hắn vẫn chỉ dừng lại ở ba năm trước, khi hắn chiến thắng một Thống Lĩnh Robot cấp Một của Tuyệt Sát Lưu.
Lần đó, Anlinton dưới sự tấn công điên cuồng của vị Thống Lĩnh Robot cấp Một kia đã phát huy ra kỹ thuật của Thiên Quân Đạo vô cùng nhuần nhuyễn, tử chiến không lùi. Hai bên đánh suốt gần một tiếng, trong tình huống robot gần như báo hỏng, Anlinton bất ngờ sử dụng một kỹ thuật quái dị của Thiên Quân Đạo mà cuối cùng đã giành được chiến thắng.
Trận chiến đó đã làm chấn động cả Thế Giới Tự Do, cũng bắt đầu từ đó, kỹ thuật Thiên Quân của Thiên Quân Đạo đã đạt được danh tiếng là kỹ thuật hạng nhất. Mặc dù không có Chiến Thần, Thiên Quân Đạo vẫn đứng yên ổn ở hạng tám trên bảng xếp hạng các lưu phái, khiến cho người ta không dám tùy tiện gây sự.
Không nghĩ tới chính là, sau ba năm, Anlinton đã vượt xa so với trình độ của hắn năm đó. Từ kỹ thuật điều khiển robot của hắn lúc này mà xem, mặc dù thân là Chiến Thần Robot cấp ba thế nhưng Sade và Bridgman cũng không nắm chắc là có thể chiến thắng được hắn một cách dễ dàng
Bất quá, càng khiến cho người ta kinh hãi hơn chính là, cho dù công kích của Anlinton có nhanh hơn mạnh hơn mấy đi chăng nữa, thì hết lần này đến lần khác chiếc [Lưu Quang] do mập mạp điều khiển, giữa những quang ảnh quyền cước màu vàng kim vậy mà lại vẫn bình an vô sự. Thủ đến giọt nước cũng chẳng lọt. Hai người lấy nhanh đánh nhanh, trong nhất thời lại không phân ra được là ai công ai thủ.
Giữa sân, mập mạp bay thẳng lên trời, xoay tròn một cái như cối xay gió, đá một cước hướng về Anlinton. Anlinton không lùi mà tiến, thân thể màu vàng của [Bôn Đằng] cúi xuống một cái, tránh được cú đá xoáy của [Lưu Quang], lập tức bật người vươn dậy, hai nắm đấm vung lên, một trái một phải giống như hai quả đạn pháo lao thẳng đến đầu của [Lưu Quang].
“Hay!” Sade không nhịn được mà hô lên. Cái kỹ thuật này của Anlinton chính là kỹ thuật cấp một Tiến Bộ Chùy (bước lên thúc chùy) của Thiên Quân Đạo! Chỗ tinh diệu không phải ở chiêu Song phong Quán Nhĩ, mà là ở động tác vừa né vừa tiến của robot này, nhanh đến cực nhanh. (): Phong ở đây là quyền phong, tức là nắm đấm ==>Song phong quán nhĩ = hai tay vòng lại đấm vào hai tai đối thủ.
Khi giao đấu, nếu như đối thủ một cước đá vào khoảng không, thành ra khó tránh khỏi để lộ sơ hở, nếu bị cơ sĩ Thiên Quân Đạo với những kỹ thuật tiến công tinh diệu bắt được cơ hội này, đồng thời sử dụng một chiêu Song phong quán nhĩ tiếp cận tấn công thì rất khó trốn thoát được. Mà Anlinton, lại càng là đã chìm đắm mấy chục năm trong các kỹ thuật của Thiên Quân Đạo, sớm đã điều khiển chiêu vừa né vừa tiến này đến độ lô hỏa thuần thanh, bây giờ sử dụng, rơi vào trong mắt mọi người đúng là sét đánh không kịp bưng tai!
Đầu máy của robot hình người luôn luôn là bộ phận trọng điểm để tấn công khi cách đấu cận thân. Một khi bị phá hủy, hệ thống cảm giác, hệ thống cân bằng của robot đều sẽ bị tổn thương. Mặc dù còn có thể chiến đấu, thế nhưng sức chiến đấu sẽ giảm mạnh tới 50%! Cao thủ chiến đấu, một khi đầu bị hủy thì cơ bản kết quả chính là thất bại.
Mà tình cảnh của mập mạp, so với những cơ sĩ khác khi gặp phải chiêu này lại càng gian nan hơn. Những cơ sĩ khác khi đá quét ngang sườn, cuối cùng vẫn có một chân đạp trên mặt đất để làm trụ đỡ. Chỉ cần quen với đấu pháp của Thiên Quân Đạo, sau khi đá hụt lập tức tránh né thì nói chung vẫn có cơ hội thoát được. Thế nhưng, mập mạp lúc này lại là hai chân bay trên không. Động tác trông thì đẹp mắt, thế nhưng lại vừa đúng lúc lực cũ vừa hết mà lực mới chưa sinh, hai nắm đấm của Anlinton giống như hai con độc xà chờ đợi đã lâu, căn bản không thể nào bỏ qua cơ hội như vậy được!
Tiếng kinh hô vang lên không ngừng. Trong mắt mọi người, mập mạp thất bại chính là kết cục đã định.
Thế nhưng, đây chỉ là ý nghĩ của bọn họ. Thậm chí ý nghĩ này của bọn họ còn chưa kịp lóe lên trong đầu, tiếng kinh hô vẫn còn dừng ở bên tai bản thân, thì trận chiến đấu trong sân đã xảy ra biến hóa nghiên trời lệch đất.
Chiêu Song Phong Quán Nhĩ của Anlinton với thế chắc chắn trúng đã đập trúng được [Lưu Quang]... Nói đúng hơn, là đã đánh trúng được tàn ảnh của [Lưu Quang]! Hai nắm đấm sắt căn bản là không ngừng lại được, xuyên qua tàn ảnh mãnh liệt mà va chạm với nhau, phát ra một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Cùng lúc đó, [Lưu Quang] đã liên tiếp biến hướng mấy lần, giống như quỷ mỵ mà xuất hiện ở phía sau Anlinton, một tay vung lên, cong cong búng vào ót của [Bôn Đằng] một cái.
[Bôn Đằng] màu vàng kim lập tức giống như bị điểm huyệt, liền đứng sững ở ngay giữa sân.
Tiếng kim loại va chạm trong trẻo, mặc dù còn xa mới bằng những tiếng kim loại va đập vang vọng lúc chiến đấu vừa nãy, thế nhưng ở trong lỗ tai của Anlinton hay mỗi người tại nơi này, nó lại giống như tiếng sấm sét rền vang!
Trong mắt bọn họ mặc dù chỉ thấy được tàn ảnh, thế nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc họ có thể nhìn ra quỹ đạo của chiếc robot màu xanh lam vào khoảng khắc cuối cùng!
Mập mạp không tiếp đất, hiển nhiên cũng không đưa đầu mình đến trước hai nắm đấn của Anlinton. [Lưu Quang] màu xanh lam chỉ nhẹ nhàng búng người trên không trung, vậy mà lại có thể bay tiếp lên trên không một cách khó tin, rồi lại lộn ngược ra sau một cái, thoát ra được khỏi phạm vi hai nắm đấm màu vàng của [Bôn Đằng].
Ngay sau đó chính là mấy lần đổi hướng liên tiếp, nháy mắt đã xuất hiện ở sau lưng Anlinton. Sau đó, tất cả kết thúc! Hắn đã có thể búng một cái lên đầu robot của Anlinton, thì cũng có thể đấm một phát xuyên thủng nó!
Giữa một tràng lặng như tờ, Sade và Bridgman rẽ các cơ sĩ bốn phái và chiến sĩ Phỉ Quân đang đứng trước máy tính đầu cuối của máy thu thập số liệu ra, lòng như lửa đốt mà tra xét số liệu chiến đấu trên màn hình.
Bọn họ nhận ra được cái chiêu kia, đó chính là kỹ thuật lưu phái của Huyễn Ảnh Lưu - Dĩ Nhất Hóa Bách!
Huyễn Ảnh Lưu vốn không có kỹ thuật hạch tâm, đối với cái kỹ thuật này cũng không được giữ bí mật gì lắm. Đây chẳng qua chỉ là từ hai cái kỹ thuật cơ sở cấp hai, một cái hình thế cấp ba phối hợp với một kỹ thuật đặc biệt mà thôi. Rất nhiều người ở Thế Giới Tự Do đều biết, cũng có không ít người đã từng luyện qua! Mà ngay cả chính bản thân đám người Sade, cũng đã từng tạo ra được ảo ảnh.
Thế nhưng, ai có thể thích dùng là dùng giống như mập mạp được? Và ai có thể nhanh như chớp được giống như hắn? Đừng nói là những lưu phái khác, mà ngay cả chính Huyễn Ảnh Lưu khi đã mất đi kỹ thuật hạch tâm thì cũng đã sớm không thể làm được Dĩ Nhất Hóa Bách chân chính!
Khó trách Huyễn Ảnh Lưu cứ một mực kiên định mà đi theo hắn như vậy, khó trách ngay từ lúc đầu, Huyễn Ảnh Lưu đã bỏ đi khu khống chế mà đưa cả lưu phái đến thị trấn Prue!
Với khả năng quan sát của Sade và Bridgman thì làm sao có thể không nhìn ra được, nếu như gã mập mạp này vẫn có thể dễ dàng tạo ra được bốn, năm cái ảo ảnh thế này trong một khoảng thời gian ngắn và không gian nhỏ hẹp như vậy, vậy thì tự nhiên lúc nào cũng có thể làm được Dĩ Nhất Hóa Bách!
Thứ mà bọn họ cần bây giờ, chính là sự chứng minh!
Sade và Bridgman ngây ngốc thoáng liếc nhìn nhau một cái, trong khoảnh khắc, trong lòng không biết là kinh hãi hay là kinh hỉ.
Hai kỹ thuật cơ sở cấp hai, một hình thế cấp ba, cộng thêm năm kỹ thuật đặc thù cần thiết của năm cái ảo ảnh, trong tình huống không trừ đi thời gian tiếp đất và ra tay búng, cái gã mập mạp này, vậy mà lại có thể tăng tốc độ sử dụng những kỹ thuật cơ sở này đến tận 70%!
“Chúa ơi!”