Chương 383: Cái Giá Của Sự Khiêu Khích

C

ộng hòa Phỉ Dương, vẫn như cũ là một cảnh tượng bình thản.

Mỗi một thành thị của cái quốc gia siêu cường này, mọi người vẫn tuân theo quỹ tích của cuộc sống, yên bình mà sống một cách tự tại.

Trong thành thị có thể tùy ý thấy được ở trong công viên rừng rậm, những người già đang tản bộ, hít thở không khí tươi mới trong lành, thưởng thức cảnh sắc của khu rừng như bức tranh xanh vàng đỏ giao thoa lẫn lộn. Mệt mỏi, thì ngồi nghỉ ở ngay trên chiếc ghế dài bên cạnh thảm cỏ phẳng phiu xanh tốt.

Trên con đường của khu phố nhỏ mưa vừa mới tạnh, người mẹ trẻ tuổi đang đẩy chiếc xe đẩy dành cho trẻ con. Trên tay vịn của xe, đang treo đồ dùng sinh hoạt mới mua được từ trong siêu thị, gặp phải người quen, cười tươi tắn mà dừng lại bắt chuyện, tán gẫu rồi lại tán gẫu. Các thiếu niên tan học đang túm năm tụm ba vượt qua bên người họ, một bên vui vẻ đùa giỡn, một bên vẫy tay tạm biệt lẫn nhau.

Trên đường phố, từng chiếc xe bay gầm thét mà qua, có loại xa hoa, có loại bình thường, chở theo mọi người với các thân phận khác nhau qua lại tới lui. Trong khu chợ tổng hợp, dòng người như nước thủy triều, các loại sản phẩm vừa mới được mang tới cửa hàng rực rỡ muôn màu. Trên màn hình ảo to lớn của vườn hoa quảng trường, đang truyền phát buổi nhạc hội của tổ hợp dàn nhạc nổi tiếng nhất. Một số du khách lữ hành, thì lại đang vội vàng chụp ảnh lưu niệm ở những nơi có giá trị, mỉm cười, đóng gói lại hình ảnh của thời gian.

Chiến tranh, đối với người dân của cái quốc gia này mà nói, tựa hồ như là một chuyện không hề có liên quan. Là công dân của quốc gia hùng mạnh nhất cái thế giới này, bọn họ tuyệt đối không lo lắng. Với sự hùng mạnh của Phỉ Dương, lại thêm sự đa mưu túc trí của Hastings, thế giới này, còn có cái gì có thể uy hiếp được tới cuộc sống của bọn họ chứ?

Ngoại trừ ở Tinh hà Carleston, hạm đội Cộng hòa mạnh mẽ vô địch đang giằng co cùng đế quốc Binalter ra, chiến tranh ở các nơi khác trên thế giới, cũng không gì khiến cho người ta đáng phải chú ý.

Quốc dân của Phỉ Dương, trời sinh chính là kiêu ngạo. Trong cả xã hội loài người, chỉ có người Binalter, mới có thể khiến cho bọn họ để vào trong mắt. Còn các quốc gia khác, bất quá chỉ là đối tượng để cho cái quốc gia của bọn họ này lãnh đạo.

Mượn sức hay là chèn ép, chỉ xem tâm tình của Phỉ Dương. Khắp nơi trong vũ trụ, đều là chính phủ được Phỉ Dương nâng đỡ. Bọn họ đối với Phỉ Dương ngoan ngoãn phục tùng cần gì đưa nấy, một quyển hộ chiếu của Phỉ Dương, có thể đi tới bất cứ nơi nào muốn đi và nhận được sự đãi ngộ và chiếu cố tuyệt đối. Hạm đội Phỉ Dương ngang dọc vũ trụ, kinh tế và quốc lực hùng hậu, khiến cho mỗi một công dân đều tin tưởng, cái quốc gia này không thể bị đánh bại. Bất kể là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, cái quốc gia này vĩnh viễn đều là kẻ lãnh đạo của thế giới này.

Một đoàn xe khổng lồ đang chạy trên đường cao tốc của thủ đô Phỉ Dương.

Hai bên con đường cao tốc này, có hai đường kẻ màu đỏ đang kéo dài, đó chính là dấu hiệu của đường cái chuyên dụng, không có sự cho phép đặc biệt, bất cứ xe cộ nào cũng không được đi vào con đường này.

Mở đường ở đằng trước của đoàn xe, chính là hai mươi chiếc xe moto bay cao cấp. Xe moto dài gần ba mét, cao một mét năm, vỏ ngoài hình giọt nước phối hợp với thiết bị phi hành cứng nhắc, dưới sự điều khiển của hai mươi binh sĩ với chiều cao hình thể hầu như hoàn toàn đồng đều, thân mặc chế phục phẳng phiu của kỵ binh, một đường nhanh như điện chớp.

Phía sau các kỵ sĩ mở đường, chính là mười chiếc xe bay chống đạn xa hoa hoàn toàn giống nhau. Chung quanh, còn có mấy chục robot hộ vệ vũ trang. Trên đầu xe của mỗi chiếc xe bay, đều cắm một chiếc cờ hai mặt. Một mặt là cờ cộng hòa ba màu của Cộng hòa Phỉ Dương, còn mặt kia, lại là cờ mang hình Griffin hai đầu đại biểu cho quân đội Phỉ Dương.

Hastings đang ngồi ở trong khoang xe rộng rãi, nhìn từng tòa thành vũ trụ cao nhập tầng mây ngoài cửa sổ xa xa bị đoàn xe bỏ lại phía sau, ngưng thần nhíu mày.

Douglas mắt nhìn thẳng ngồi đối diện với Hastings, vẫn bảo trì sự yên lặng ở trong xe.

Trong tay hắn, đang cầm một tập tài liệu vừa truyền ra từ trên máy thông tin mật mã của xe. Tài liệu chính là tình báo chi tiết về thế cục ở Leray, do quân viễn chinh Đông Nam số 1 hiện nay đang đóng quân ở tinh vực Trung Ương Leray truyền về. Mà Hastings sau khi nhìn tập tình báo này, đã không nói gì một thời gian rất lâu rồi.

Sau khi chiến dịch Mosky kết thúc, Douglas được quân bộ triệu hồi về thủ đô Heidfeld, tấn chức làm trung tướng, hiện đang Hiện giữ phó Bộ trưởng Bộ Tham mưu lục quân thuộc Bộ chỉ huy Quân liên hợp Phỉ Minh. Với tuổi đời chưa tới ba mươi của hắn, một đường lên thẳng mây xanh đến bước này, ở một nơi tướng lĩnh thiên tài ùn ùn bất tận như Phỉ Dương, coi như là một cái đại dị sổ.

Douglas biết, mình lần này tấn chức, khả năng rất lớn là bởi vì thắng lợi cuối cùng trong chiến dịch Mosky.

Dưới tình huống Fischella suất lĩnh hạm đội rời khỏi, đem sau sư đoàn thiết giáp Phỉ Dương làm mồi nhử mà vứt bỏ, lại có thể đánh tan quân đoàn Stephen, quét ngang Jacur, hồi binh về chiếm trước Tanvir, buộc Reinhardt và lục quân Deseyker phải rút đi. Chiến tích như vậy, cũng đủ để cho bất cứ kẻ đố kị nào phải biết điều mà ngậm miệng lại. Đồng liêu lục quân, đồng môn trường quân đội Heidfeld, từng cặp mắt hâm mộ, từng bữa tiệc chúc mừng, giống như đoạn phim mà trình chiếu lại trong đầu. Douglas không biết, mình đã trải qua đoạn tháng ngày này thế nào. Trong mắt người khác, mình đã đặt chân vào hàng ngũ các danh tướng của Phỉ Dương, không cần tranh cãi mà trở thành nhân vật đứng đầu trong các tướng lĩnh trẻ tuổi. Thế nhưng, chỉ có mình mới biết được, nếu như không có cái gã mập mạp kia, lúc trước ở Mosky, thứ đợi mình, chính là một hồi thảm bại!

Mình tấn chức trung tướng, phong quang đắc ý. Mà cái tên kia, thì lại bị định tội rồi hàng chức, lúc này, vậy mà lại lưu lạc đến Cảng Tự Do Mars ---- Đây là dựa theo tin tức từ trong bản tình báo.

Là một quân nhân nhiệt huyết lập chí muôn khắc lên tên mình ở trong cái đại thời đại này, Douglas thực sự nghĩ không ra, số phận con người sao mà lại khác nhau nhiều đến như vậy. Mình thì đi vào trong Bộ chỉ huy liên quân, chỉ điểm ngàn quân không có cản trở, mà cái gã mập mạp càng thiên tài hơn kia, vậy mà lại vẫn mãi lăn lộn ở nơi hỗn loạn nhất.

Đưa mắt nhìn qua Hastings vẫn đang trong trầm tư, Douglas tiếp tục duy trì sự im lặng.

Vị lão nhân có đôi chân thanh mảnh giống của trẻ con ở trước mặt mình này, chính là vị quân thần được lễ bái một cách tôn sùng nhất, thành kính nhất trong cảm nhận của mỗi một quân nhân Phỉ Dương. Có thể được ở chung sớm chiều với vị quân thần này, lắng nghe lời dạy dỗ, đó tuyệt đối chính là cơ hội may mắn mà tất cả các quân nhân đều tha thiết mơ ước. Mình tuy rằng đã từng nghe qua một buổi dạy của ông ấy, lại giống như tất cả các học viên khác, tự cho mình là học sinh của ông ấy. Thế nhưng, lúc nào cũng có thể ở bên người của ông ấy như bây giờ, chính là nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được.

Suy nghĩ, lại không tự chủ được mà chuyển tới trên người cái gã mập mạp kia.

Trong số đông các tướng lĩnh thanh niên mà mình nhận thức, chân chính có tư cách trở thành học sinh của Hastings nhất, hẳn phải là cái gã mập mạp kia.

Đáng tiếc, hắn vì sao lại không phải là người Phỉ Dương kia chứ!

" Đối với thế cục của Leray, cậu thấy thế nào?" Hastings kết thúc trầm tư, thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, nhìn người thanh niên ở trước mặt.

Vị trung tướng vô cùng trẻ tuổi này, ở trước mặt ông ta còn có chút câu nệ. Thế nhưng ông ta biết, thiên phú của Douglas, không thể nghi ngờ chính là xuất sắc nhất trong số các thanh niên mà ông ta đã từng gặp qua.

Cúi đầu nhìn qua tình báo vừa mới thu thập được trong tay một chút, Douglas lại đem sự chú ý quay về thời điểm trước khi Hastings trầm tư. Mấy tháng ở chung, Douglas đối với thói quen của Hastings đã có chút hiểu biết. Sau khi trầm tư xong, vị quân thần này, đã xem xét đến toàn cục, hỏi mình, bất quá chỉ là một sự dạy dỗ mang tính bổ sung mà thôi.

Douglas cung kính nói: "Nguyên soái, Leray đã tới sơn cùng thủy tận rồi, hiện giờ đang bạo phát phong trào phản chiến cầu hòa, cũng là trong dự liệu. Dù sao cái quốc gia này cũng đã hòa bình được ba trăm năm, mấy trăm năm qua ở góc Đông Nam, đều luôn tuân theo nguyên tắc cân bằng chính trị, quân bị không được quan tâm, quốc dân thì mềm yếu. Có thể đánh tới bước này, đã vượt qua mong muốn rất nhiều rồi. Với tình cảnh của Hamilton lúc này, nếu như chúng ta không quyết đoán tham dự, vậy thì Leray sẽ sắp sụp đổ. Còn Salerga, tiền cảnh không xa."

Hastings mặt không biểu tình mà nghe xong, nhàn nhạt mà hỏi thăm: "Cậu cho rằng chúng ta nên xuất thủ?"

Douglas ngẩn ra, với tầm quan trọng của thông đạo Leray, cái đáp án này chính là không cần nói cũng biết. Lẽ nào, Phỉ Minh còn có thể ngồi xem thông đạo Leray rơi vào tay địch thủ? Nếu noi như vậy, không chỉ khiến cho Tây Ước gắn liền thành một khối, hình thành thế giáp công đối với Phỉ Dương, Trenock và Cộng hòa Ryan, mà cả trong nội bộ Phỉ Minh, lại càng vì vậy mà dẫn đến các quốc gia tâm lạnh bất an. Ngay cả lợi ích mà Phỉ Dương hiện nay đã thu được ở Gatralan, cũng mất sạch hầu như không còn.

"Thưa, đúng thế!" Douglas lo trái nghĩ phải, rốt cục trả lời.

Hastings gật đầu, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa. Qua một lát, mới mở miệng hỏi: "Cái người tên là Điền Hành Kiện của Liên Bang Leray kia, cậu hiểu rõ được bao nhiêu?"

" Người này bề ngoài trì độn, kỳ thực..." Douglas cố gắng tìm kiếm từ ngữ để hình dung cho chuẩn xác.

" Kì thực thế nào?" Hastings có chút hứng trí nhìn Douglas.

" "Kinh tài tuyệt diễm! Không thể nắm bắt!" Douglas khe khẽ thở dài ra một hơi, hồi tưởng lại tất cả những sự việc xảy ra ở Mosky, chậm rãi nói.

Hastings gật đầu, tựa hồ nhớ ra một chuyện đó vui vẻ, mỉm cười nói: "Tại Millok nhìn ra được bố trí của Russell, nghịch chuyển chiến cuộc. Đến Gatralan bắt tù binh James, quấy cho Mosky đến long trời lở đất, lại trong thời khắc mấu chốt nhất đánh chết Stephen dẫm chết Victor. Nhân vật như vậy, ngay cả ta cũng nhìn không rõ."

Dừng lại một chút, Hastings nói tiếp: "Thảo nào ban đầu, quân đội Gatralan coi hắn là biến số. Người này tính cách kỳ lạ, cực kì không hợp trở thành một người quân nhân, có thể lập ra nhiều công tích như vậy, coi như là cơ duyên xảo hợp." Vừa nói, Hastings từ trên máy tính của xe xuất ra một tập tài liệu, nói với Douglas: "Cậu xem tập tài liệu này đi."

Điền Hành Kiện, Cảng Tự Do Mars?

Douglas nhanh chóng bị tài liệu hấp dẫn.

Đoàn xe, vẫn tiến nhanh về phía trước, trong lúc Douglas đang tập trung xem tài liệu,.đã vô thanh vô tức mà tiến tới địa điểm của quân bộ --- thành Vinh Diệu ở ngoại ô phía Tây thủ đô Heidfeld.

Thiếp thân cảnh vệ mở cử xe, Hastings ngăn lại động tác đứng dậy của Douglas, nhàn nhạt nói: "Cậu đầu tiên hãy xem xong tài liệu đi. Đằng sau ta có nhiệm vụ cho cậu. Hiện tại, Cảng Tự Do Mars có ảnh hưởng hết sức quan trọng, chúng ta phải nắm giữ. Trước tiên thử xem cái gã kia có thể lăn lộn được đến mức nào, sau này tiết kiệm được chút lực cũng tốt..."

"Ý của nguyên soái là, hắn có thể..." Douglas có chút hoang mang. Trong tài liệu, hoàn cảnh của Điền Hành Kiện ở Cảng Tự Do Mars, tựa hồ không được tốt lắm.

" Không biết trận chiến mà hắn hiện tại đang phải đối mặt, sẽ đánh như thế nào, ta vậy mà muốn thực sự nhìn một chút." Hastings lẩm bẩm, lắc đầu cười cười, không nói thêm nữa. Xe lăn dưới sự nâng lên đặt xuống của cánh tay tự động mà chậm ra đi ra khỏi cửa xe, dưới ánh dương quang, con mắt của ông ta híp lại thành một cái khe.

**********

Đoàn đột kích thiết giáp số 1 dưới tay Codell, đã bắt đầu phát động công kích vào liên minh đoàn buôn đang chắn ngang trước phân quán Prue Thái Lưu kia.

Đối với lần công kích này, Codell ngay cả hứng thú chỉ huy cũng không có.

Hắn chỉ là phái ra một tiểu đoàn, phối hợp với một trung đoàn bộ binh đẩy mạnh về phía trước.

Đối với hắn mà nói, đây bất quá chỉ là món khai vị trước món ăn chính --- Nếu như cái đám ô hợp trong phân quán Thái Lưu kia được coi là món ăn chính mà nói.

Điều duy nhất có thể khiến cho Codell vẫn bảo trì cảnh giác, chính là năm mươi chiếc robot được trang bị hỏa lực tầm xa kia. Có lẽ hiện tại, lại đã tăng thêm một ít. Bất quá, số lượng của chúng thực sự quá ít rồi. Codell tự tin, chỉ cần một lần xung phong, trung đoàn robot của mình có thể tiêu diệt hoàn toàn được chúng.

Trên đài điều khiển của robot chỉ huy, vừa truyền đến thông tin tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn 3 đã đột phá được trận địa của liên minh đoàn buôn.

Mấy tòa nhà kết cấu lưới hỏa lực kia, đã hoàn toàn bị phá hủy. Công sự giản dị trên mặt đất, căn bản là không thể nào ngăn cản được sự tiến công của tiểu đoàn 3. Lính đánh thuê do liên minh đoàn buôn chiêu mộ đang lần lượt bại lui. Vài chục chiếc robot tư nhân hữu hạn của bọn hắn, đã biến thành những hài cốt đang bùng cháy --- Trước mặt mấy trăm chiếc robot {Hỏa Nguyên Tố}, các robot tư nhân không có lồng năng lượng, chỉ có pháo bắn đạn kiểu cũ, thực sự không có một chút sức kháng cự nào.

Trung đoàn bộ binh đuổi lên tới nơi, đang quét sạch tàn quân trong các tòa nhà ở hai bên đường, lại từng bước dồn về phía tổng bộ của liên minh đoàn buôn. Codell nghe nói, trong tổng bộ của những đoàn buôn kia còn có không ít tiền.

Hắn tính toán, đánh hạ nơi này, trong giao dịch lần đầu tiên của Bắc Minh và Sous vài ngày tới, mình chí ít có thể kiếm được nhiều hơn một ít năng lượng và pháo năng lượng phân phối cho robot. Vì ngày hôm nay, Bắc Minh đã móc ra đến tận đáy. Selwall thậm chí còn trực tiếp hạ lệnh tiến hành cướp sạch đối với khu vực chiếm lĩnh.

Nuôi quân đội, chính là phải cần tiền. Mà những chiếc robot này, lại càng đắt đỏ hơn.

Trên mặt của Codell lộ ra một tia cười nhạt, đoàn robot Huyết Ảnh còn đang tiêu hao vật chất tác chiến ở trên đường cái, một trận cũng chưa hề đánh. Còn mình, lại chiếm lĩnh toàn bộ thị trấn Prue, vì Bắc Minh dâng lên khoản quân phí đầu tiên. Làm nhiều có nhiều, lần này giao dịch cùng Tây Ước, Selwall không có lý do gì không để cho mình giành được một phần. Có thể, sau khi cuộc chiến lần này kết thúc, đoàn thiết giáp đột kích số 1 của mình, với sự thắng lợi liên tiếp, sẽ ngẩng đầu lên trở thành đoàn robot địa chủ lực áp đảo trên đầu Huyết Ảnh!

Thế giới Tự Do bị phong tỏa mấy nghìn năm, trong sự xâm nhập mạnh mẽ của súng ống đạn được, đã trở nên hoàn toàn thay đổi. Ai có thể giành được nhóm trang bị quân sự đầu tiên, người đó liền đứng ở trên cao điểm khống chế!

Tiểu đoàn 3 trung đoàn thiết giáp đột kích 1 của lính đánh thuê Huyết Sắc, đã hoàn toàn giết vào được quảng trường trung tâm của khu vực phòng thủ liên minh đoàn buôn.

Dải phân cách, công viên rừng rậm, các tòa nhà chọc trời, bãi đỗ xe, cửa hàng tổng hợp, trạm vận chuyển hàng hóa loại nhỏ, trung tâm vận chuyển hành khách, cảng vận chuyển mặt đất --- Mỗi một nơi, đều đang giao tranh kịch liệt.

Đội hộ vệ của liên minh đoàn buôn cùng với các lính đánh thuê kí hợp đồng với bọn họ đã dùng hết toàn lực. Ngoại trừ chống cự ra, không có biện pháp nào khác. Trên cái thế giới này, ai cũng đều biết, thất bại chính là ý nghĩa sẽ mất đi tất cả. Mặc dù hiện tại muốn đầu hàng cũng không được nữa rồi, những chiếc robot lãnh khốc kia không có bất cứ ý tứ thu nhận tù binh nào. Rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến những người giơ tay đầu hàng bị bọn hắn đánh chết một cách không hề do dự.

Trên đường phố giao tranh, đã tràn ngập đầy đất các thi thể. Có rất nhiều, vẫn còn đang duy trì tư thế giơ hai tay lên cao.

Vài tòa nhà cao tầng, đã bùng lên ngọn lửa hừng hực. Dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, từng chiếc robot màu lửa đỏ, dọc theo đường phố không ngừng chia cắt, bao vây lực lượng vũ trang của đoàn buôn. Không ai có thể ngăn trở được bọn hắn, bọn hắn động tác mẫn tiệp phối hợp ăn ý, cho dù là dựa vào trình độ của thế giới Tự Do mà xem, kỹ thuật điều khiển robot của bọn hắn, cũng được coi là cao siêu.

Nhất là pháo hỗn hợp mà những robot này trang bị, căn bản không phải là thứ mà robot tư nhân phổ thông có thể chống lại được. Phương thức chiến đấu lấy cận thân cách đấu làm chủ đọa, trước mặt các robot này, đã lộ ra sự không thích ứng cực lớn. Mặc dù có thể dựa vào thân pháp để né tránh phần lớn đạn pháo, thế nhưng, không có sự bảo vệ của lồng năng lượng và thiết giáp quân dụng, robot tư nhân tối đa có thể chống được hai pháo, mà ở trong hỏa lực bao trùm của số đông, trình độ phòng ngự như vậy, không khác gì với thân thể trần truồng.

Đại đội 3 của tiểu đoàn 3, đều đã tự phân tán ra. Ngoại trừ tiếp tục đẩy mạnh dựa theo hướng chính ra, hai đại đội khác, thì lại dựa theo đơn vị trung đội, phân tán ra, một đường gió cuốn mây tan quét sạch tất cả các lực lượng trong tầm nhìn. Robot mở đường ở phía trước, bất cứ gian phòng nhà cao tầng nào có dấu hiệu của kẻ địch dù hư hư thực thực, đều giơ tay cho một phát pháo. Bộ binh phía sau hầu như chính là nghênh ngang ghìm súng một đường càn quét, bày ra sức phá hoại đối với bất cứ mục tiêu nào của bọn hắn.

Không chừa lại người sống.

Tôn chỉ của Codell, đã biến thành tôn chỉ của toàn bộ đoàn thiết giáp đột kích số 1.

Những chiếc robot thô bạo này cứ như thế mà quét ngang toàn bộ khu vực chiến đấu. Tất cả những người xuất hiện trước mặt bọn hắn, đều chỉ có một kết quả là chết. Duy nhất khác nhau, chính là bị súng máy robot xé thành mảnh nhỏ hay là trực tiếp bị một phát pháo nổ thành mưa máu thịt vụn.

Sau khi chiến đấu giằng co được ba mươi phút, đánh mất ba ngã tư quảng trường ở đầu trận địa, liên minh đoàn buôn đã hoàn toàn tan vỡ rồi.

Mấy chục thành viên chủ chốt của đoàn buôn, dưới sự yểm hộ của đội hộ vệ liều mạng chạy trốn. Những lính đánh thuê và thành viên đội hộ vệ ban đầu còn nổ súng chống lại, lúc này cũng đã vứt cả súng, cướp đường mà chạy. Lúc này, cái gì cũng đều bất chấp rồi. Đối mặt với những kẻ địch lãnh khốc tàn nhẫn kia, biến pháp duy nhất chính là cách xa bọn chúng.

Dòng người tan tác từ phố lớn ngõ nhỏ mau chóng đổ về phía tây, một mặt của thị trấn Prue hình con thoi, đã bị nhưng chiếc robot màu đỏ như đồ tể kia vây quanh. Nếu như không muốn phát động xưng phong vào địch nhân hoặc là nhảy xuống hồ Lạc Diệp, như vậy, đường sống duy nhất, chính là phương hướng của đại lộ số 1 Prue.

Dòng người kinh hoàng đang chạy trốn, thế nhưng, ngoại trừ số ít robot và xe bay ra, đa số người chỉ dựa vào đi bộ, chính là không thể chạy khỏi được sư truy kích của các robot màu đỏ.

Sự huấn luyện nghiêm khắc trong mấy năm, sư khô khan phiền muộn khi bị nhốt trong căn cứ một thời gian dài, sự kích động do Codell tận lực nuôi dưỡng, đã khiến cho những chiến sĩ robot này đã biến thành con mãnh thú khi vừa mới được thả ra. Mà khi những con mãnh thú này đã được tận hưởng sự vui sướng trong máu tươi sự giết chóc, thì bọn hắn đã mất đi lý trí.

Máu chảy thành sông.

Các đường đạn do súng máy vẽ ra, đang xé rách nhục thể, các vụ nổ kịch liệt liên tiếp, đang cắn nuốt sinh mệnh. Từ đông sang tây, mười ngã tư quảng trường xác nằm la liệt. Mọi người tứ tán mau chóng chạy về phía đại lộ số 1, mấy chiếc robot chạy trốn nhanh nhất và xe bay chở theo lãnh tụ của đoàn buôn đã trước tiên đến được đường Hồi Âm --- Nơi này, chính là phòng tuyến của Phỉ Quân.

Mặc dù mỗi một thành viên của trung đoàn thiết giáp đột kích số 1 lính đánh thuê Huyết Sắc đều biết những chiếc robot kỳ quái giống như {Đọa Lạc Thiên Sứ} (*) này chính là mục tiêu cuối cùng của mình, thế nhưng, không có mệnh lệnh của Codell, bọn hắn sẽ không phát động công kích vào Phỉ Quân. Bất quá, việc này cũng không hề ảnh hưởng đến bọn hắn tiếp tục truy sát con mồi của bọn hắn.

(*ở đây text không rõ nên không biết là miêu tả giống như đọa lạc thiên sứ hay là robot {Đọa Lạc Thiên Sứ}, anh em cứ hiểu theo cả 2 nghĩa nhé)

Một chiếc robot {Hỏa Nguyên Tố} bóp chết một binh sĩ của đội hộ vệ đoàn buôn vừa bắt được, hắn liền kéo thi thể đi tuần men theo đường phố, thậm chí đi tới trước mặt phòng tuyến của robot Phỉ Quân. Cho đến khi hắn xác định rằng cái khu vực này đã không còn con mồi nào còn sống nữa, mới chuyển sang nhìn một cách khinh miệt những chiếc robot đứng yên bất động giống như bị làm cho choáng váng kia một cái, đem thi thể huyết nhục mơ hồ trong tay robot ném vào phía trước phòng tuyết, rồi nghênh ngang đi trở về. Mấy chục chiếc robot {Hỏa Nguyên Tố} ở cách đó không xa, đang hứng thú nhìn đồng bạn của bọn hắn biểu diễn.

Những chiếc robot nhìn không thấy miệng pháo, máy phóng tên lửa và lồng năng lượng kia, cánh tay phải đang cầm một chiếc rìu phá giáp hình trăng lưỡi liềm, cánh tay trái thì có một khuyên tròn kỳ quái. Trong con mắt của bọn hắn, bất quá chỉ là con mồi tiếp theo mà thôi, từ khi Codell nhận được mệnh lệnh, cũng đã đã định trước kết cục cho những chiếc robot này. (lại một câu viết loằng ngoằng gây ức chế, may mà ông đây có kinh nghiệm)

Bọn hắn không tin, trên cái tinh cầu này, còn có địch nhân có thể đối kháng được với bọn họ.

Tiểu đoàn 1, hẳn là đã hoàn thành xong vu hồi ở phía tây thị trấn Prue.

Những chiếc robot ngu ngốc giả vờ trấn tĩnh đứng ở chỗ này, đang chờ đợi chúng, chính là một cuộc tàn sát tanh máu.

Chiếc {Hỏa Nguyên Tố} màu đỏ khiêu khích đắc ý dào dạt mà đi trở về.

Đồng bạn vươn ngón tay cái, cùng với sự vui cười của đám bộ binh, khiến cho hắn có một cảm giác vui sướng biến thái.

Thế nhưng, hắn rất nhanh phát hiện ra, các đồng bạn, tựa hồ đã bị cái gì khiến cho ngưng đọng lại rồi. Mà vẻ tươi cười trên mặt của đám bộ binh kia, trong nháy mắt đã trở nên cứng ngắc rồi nhanh chóng biến thành sợ hãi.

Một đoàn ánh sáng màu trắng từ giữa đường chợt hiện lên, các vụ nổ liên tiếp đinh tai nhức óc.

Đoàn ánh sáng khuếch tán về bốn phương tám hướng, trung tâm, chính là một ngọn lửa chói mắt màu đỏ, Khói đặc màu đen bốc lên, bụi mù do vụ nổ tạo ra che kín bầu trời.

Chiếc robot màu đỏ vừa rồi còn đang đắc ý dạt dào, đã hoàn toàn biến mất.

Bốn mươi phát đạn pháo năng lượng đồng thời bắn trúng hắn.

Những chiếc robot [Hoàng Đao] (*) căn bản là không cần nhìn các robot màu đỏ khác, trước mắt bao người, bọn họ đồng thời mở ra thiết giáp của miệng pháo năng lượng, sau đó, thờ ơ chậm rãi mà tiến hành một lần cùng bắn.

" Ngu ngốc!"