K
hi tên lửa bắn vào cửa sổ tầng hai của phân quán Thái lưu Genel làm xảy ra một vụ nổ lớn, vài chục tên lính đánh thuê Đấu Ngưu Sĩ đang ẩn thân trong đám người, đã bắt đầu tiến công nhằm vào phân quán Genel.
Do sự kiểm soát của Hội nghị Nhân loại Tối cao, cùng với sự cấm vận vũ khí của các quốc gia đối với thế giới Tự Do, thế nên, vào giờ phút này, bỗng nhiên vang lên, chính là âm thanh đinh tai nhức óc của súng tự động kiểu cũ đang dồn dập xạ kích.
Kỹ thuật thuốc nổ, cũng không vì sự xuất hiện của vũ khí năng lượng mà biến mất, ở Thế Giới Tự Do, chúng vẫn như cũ đóng vai kẻ giết chóc. Tuy rằng lực sát thương của các loại vũ khí này đối với Robot làm từ hợp kim siêu cứng có hạn, thế nhưng, đối với cơ thể máu thịt bình thường mà nói, như vậy đã đủ rồi.
Tiếng nổ mạnh chói tai, đạn kim loại bay loạn xạ, khói thuốc súng tràn ngập và ánh sáng lóa mắt, phút chốc đã bao phủ toàn bộ phân quán robot Thái Lưu.
Khi ba vị trưởng lão đang đứng trước cửa được mấy đệ tử phản ứng nhanh kéo vào trong võ quán Robot, lúc nha lúc nhúc những kẻ tập kích không rõ thân phận đã băng qua đường, nhảy ra khỏi bụi cây trang trí, vừa bắn vừa từ bốn phương tám hướng nhanh chóng lại gần.
Một phát tên lửa nữa rơi vào giữa cổng chính, theo một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, ở vị trí xa hơn, bóng dáng của vài chiếc robot không có tiêu chí cũng đã xuất hiện. Điểm không giống với robot tư nhân bình thường chính là, mấy chiếc robot này, đang được trang bị súng máy (*) kiểu cũ. Rất rõ ràng, đây là dùng để tàn sát những nhân viên không có áo giáp.
(机关炮, cơ quan pháo, pháo máy, machine cannon, gọi nó là súng máy - machine gun cũng không đúng lắm, nhưng ở đây dùng tạm)
“Tuyệt Sát Lưu cũng không phải là ngồi không!”
Các phóng viên vác camera, mạo hiểm tính mạng đứng ở vị trí quay phim, đang luống cuống tay chân điều chỉnh lại phân cảnh của ống kính máy quay. Quyết đấu của mấy chục chiếc robot trên đại lộ số 1 cùng với sự tấn công của những kẻ tập kích không rõ thân phận lúc này vào phân quán Genel, khiến bọn họ ứng phó không xuể.
Ai cũng không rõ, trong việc này là có huyền cơ như thế nào. Những hình ảnh mà tất cả các máy quay phim đang chân thực truyền tải, chỉ biểu lộ một sự thật --- truyền thống của Cảng Tự Do, đã bị phá vỡ. Thái Lưu tập kích Harriman, Tuyệt Sát Lưu tập kích phân quán Thái Lưu, đều là không kiêng nể gì như vậy.
Đây chính là một cuộc chiến tranh!
Trong tiếng súng pháo kịch liệt, đại lộ số 1 đã loạn thành một đoàn.
Robot hỗn chiến cùng một chỗ, phát ra tiếng va chạm long trời lở đất, một chiếc rồi lại một chiếc robot bị quẳng ra ngoài, đụng lên các kiến trúc xung quanh, làm những mảnh kính thủy tinh nhỏ rơi xuống như mưa đầy trời. Đã có hơn mười chiếc robot bị phá hủy trong cuộc chém giết, biến thành khối khối sắt vụn bốc ra khói lửa ven đường.
Ở giữa những cao ốc san sát, ánh sáng từ các vụ nổ liên tiếp. Lửa cháy lớn, đã cuốn hết mấy cửa hàng, bắt đầu tràn lên tầng cao của mấy tòa nhà lớn. Mọi người hoảng sợ thất kinh giống như con kiến trước cơn hồng thủy, bỏ chạy toán loạn. Một số người bị nhốt ở trên tầng, đã bắt đầu liều lĩnh nhảy xuống.
Những chiếc xe bay dừng ở ven đại lộ số 1, đa số đã biến thành phế liệu. Mấy chiếc may mắn tránh được, thì lại bị những chấn động kịch liệt làm kích hoạt trang bị báo động. Nguyên bản tiếng cảnh báo dồn dập chói tai, giữa những tiếng súng, tiếng nổ mạnh cùng tiếng robot chiến đấu với nhau, liền trở nên yếu ớt và bất lực. Chỉ có đèn xe, trong lúc liều mạng lấp lóe, còn đang nhắc nhở sự chú ý của mọi người. Mà ở phân quán Thái Lưu, gian phòng bị tên lửa bắn trúng đã bốc lên ánh lửa, ngọn lửa trên cửa sổ ngả nghiêng trái phải, cuốn lấy hết thảy những gì nó gặp. Khói đen cuồn cuộn bốc lên từ cửa sổ, được làn gió nhẹ thổi đi, tà tà cuộn lên, che phủ bầu trời.
Cooper và Nakagawa Daiki ngồi trong xe bay, đứng từ xa xa có thể nhìn thấy vị trí của phân quán Genel. Sau khi tấn công được phát động, dựa theo kế hoạch, Cooper hẳn là nên rời khỏi thành trung tâm, đi đến căn cứ bí mật được đoàn lính đánh thuê Đấu Ngưu Sĩ thiết lập ở cảng Bộ Binh để điều khiển chỉ huy từ xa, cho đến khi tất cả mọi việc đều kết thúc.
Sở dĩ vẫn còn đứng ở chỗ này, chỉ là để chờ một cái tin tức --- Bất kể như thế nào, Cooper cũng phải xác định rằng kẻ kia đã chết!
Bất kể tương lai sẽ ra sao trong cuộc tranh đấu quyền lợi tối cao của Cảng Tự Do này, chí ít thì tâm tình Cooper cũng chính là vui sướng.
Khi quả tên lừa lao vào trong cái cửa sổ kia, một tảng đá lớn trong lòng hắn, rốt cuộc cũng rơi xuống.
Tuyệt Sát Lưu cũng tốt, Phá Sơn Lưu cũng được, mỗi một thế lực trong mỗi một khoảng không vực trên tuyến đường bay Tự Do Mars, Cooper cả đời đều đã qua lại. Đối với những đối thủ lâu năm này, hắn mặc dù không có nắm chắc tất thắng, thế nhưng, hắn cũng không sợ hãi. Bởi vì, hắn hiểu rõ những người này, những tổ chức này.
Chỉ có cái tên mập mạp từ Huyễn Ảnh Lưu xuất hiện kia, mới là nỗi ám ảnh của Cooper.
Từ mấy ngày nay, thứ mà Cooper cảm nhận được, chính là một cảm giác tâm lý bị khống chế, trở thành kẻ bị hại.
Bản thân mình, lại giống như một kẻ đáng thương bị vơ vét tài sản và bị áp chế, đã hoàn toàn mất đi khống chế đối với thế giới của mình. Trơ mắt nhìn cái tên mập mạp kia đem tất cả quấy đến rối tinh rối mù, thế nhưng lại không có một chút sức phản kháng nào. Sợ trước sợ sau lo được lo mất, cái sự nghẹn khuất không biết làm sao này, khiến cho người ta nổi điên.
Hiện tại, tất cả đều kết thúc!
Chỉ cần cái gã mập kia và ba vị trưởng lão vừa chết, mình không những đã nhổ được đi cái gai trong lòng, giải quyết được nguy cơ chia rẽ nội bộ của Thái Lưu, mà còn giá họa được cho Tuyệt Sát Lưu! Cho dù Tuyệt Sát Lưu kiệt lực điều tra tìm hiểu, ánh mắt của bọn họ, cũng sẽ chỉ rơi vào trên người Phá Sơn Lưu nhìn như ngư ông đắc lợi.
Cooper nhìn chằm chằm vào máy thông tin trang bị trên xe, hắn đang chờ đợi, một tin tức xác nhận cuối cùng.
*******
Điền Hành Kiện nhào lên người Helen.
Tên lửa đã bắn trúng trần nhà, nổ tung, phóng mảnh đạn tứ tán. Vật liệu tranh trí trần nhà bị dính tia lửa, cháy lan đến chăn đệm trên giường và chiếc thảm dày. Cả gian phòng ngủ, trong nháy mắt bị biến đổi hình dạng hoàn toàn. Tủ quần áo, bàn trang điểm, bị xô ngã lên trên mặt đất, mảnh vải vụn nhỏ, tung bay loạn giữa làn khói mịt mù.
Sóng xung kích, trong nháy mắt xé nát quần áo trên lưng mập mạp xé thành vải vụn. Vài mảnh đạn đục xuyên qua ván giường, phá vỡ da thịt trên lưng hắn tạo thành từng lỗ hổng lớn, đâm sâu vào trong thịt. Gần như chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến thành một gã người máu bị đốt trụi lông tóc, vô cùng thê thảm.
Cố nén đau mà đứng lên, dưới thân, con mắt của Helen đang ngơ ngác giữa cơn kinh hãi. Mập mạp nhếch miệng một cái, biểu tình trên khuôn mặt thoáng chốc trở nên khó coi, nước mắt trong hốc mắt cuộn lên, cả người đều run rẩy. Trong lòng nghĩ lại, chính là sợ hãi không kìm được, nếu như không phải có cái giường gỗ kiểu cung đình vừa lớn vừa nặng trong phòng ngủ kia đã che đi phần lớn vụ nổ, hắn tin tưởng, chính mình giờ phút này đã trở thành một người chết.
Cooper không sớm thì muộn cũng sẽ ra tay, mập mạp cũng biết. Hắn thậm chí có thể đoán ra thời gian Cooper động thủ. Nhất là khi nhìn thấy những gã lính đánh thuê đang ẩn giấu trong đám người kia, mập mạp lại càng khẳng định suy đoán của chính mình.
Ma xui quỷ khiến, nếu như không phải nửa đường nhảy ra một đội ngũ robot khác chặn giết Harriman của Tuyệt Sát Lưu, vậy thì bản thân mình, hẳn là đã sớm "biến mất" dưới công kích của tiểu đội robot Phỉ Quân rồi! Qua thêm mấy giờ nữa, chính mình có lẽ đang đứng ở trên tàu {Rubik}, vừa trắng trợn cướp bóc vừa xem náo nhiệt rồi.
Toàn bộ rối con mẹ nó loạn rồi!
Đau đớn kịch liệt, làm cho mập mạp cũng không nhịn được nữa. Bờ môi run run, nước mắt nước mũi với nước miếng (), một chút không ngừng hòa vào với nhau, tích tóc chảy xuống trên ngực Helen đang ở dưới người.
Là một tên nhát gan, phản xạ có điều kiện khi nhào lên người Helen, cũng không phải là bản năng của mập mạp.
Từ khi còn bé cùng An Lôi gặp phải lưu manh, sau lần chạy trốn khiếp đảm đó, mập mạp thường xuyên nhốt mình ở trong nhà, luyện tập động tác trái ngược với mình khi sợ hãi. Khi đó, hắn chỉ là một đứa trẻ mới hơn mười tuổi, trí lực tâm lý còn xa xa chưa trưởng thành. Đối mặt với sự sợ hãi trong nội tâm mình, hắn liều mạng muốn làm mình trở nên kiên cường và dũng cảm, trở nên ngay thẳng hiên ngang không chút sợ hãi.
Thế nhưng, tất cả những thứ này nói dễ như vậy sao.
Một đứa trẻ không rõ cái gì gọi là dũng khí, chỉ có thể dùng tinh thần lưu manh của mình để tự cổ vũ cho chính mình. Xem phim kinh dị, cố lấy can đảm cùng đứa lớn hơn đối mặt, một lần rồi lại một lần, ở trong sợ hãi, làm cho hai chân của mình, khi đang run rẩy mà đứng vững vàng tại chỗ.
Mãi đến sau này mập mạp mới hiểu được, không có ai muốn trở thành liệt sĩ và anh hùng. Những anh hùng quên mình vì người khác và anh dũng hi sinh thân mình kia, trong giây phút đối mặt với sống chết, trong đầu, chính là trống rỗng. Niềm tin và đạo đức của bọn họ, trách nhiệm mà bọn họ đảm nhận, đã điều khiển thân thể bọn họ chiến thắng sự sợ hãi đối với cái chết.
Người chết "chim" chỉ trời, bất tử vạn vạn năm!
Mập mạp một tay kéo Helen lên, dắt cô gái đang hoàn toàn thừ người ra này ù té lao ra khỏi phòng ngủ đã bốc cháy hừng hực.
Helen ngơ ngác để cho mập mạp tùy ý lôi kéo mình, dù cho trong đầu là một mảnh trống không, thế nhưng lúc sắp đi, nàng vẫn không quên cầm lên máy quay mini rơi xuống bên cạnh cửa.
Chiến tranh chính là máu me và tàn khốc.
Thế nhưng, khi quả tên lửa kia nổ tung ở bên người, khi cái tên mập mạp kia lộ ra dáng vẻ có chút ngốc nghếch, giống như mãnh hổ mà đẩy ngã mình một cách thô lỗ, mà che chắn lại một cách gắt gao, thì điều mà Helen cảm nhận được, chính là một sự rung động như chớp giật sấm nổ từ sâu trong linh hồn.
Bị gã mập mạp cả người đầy máu nắm lấy tay, mau chóng xuyên qua dãy hành lang đầy khói đặc cuồn cuộn, chạy vội trong tòa đại lâu đang run rẩy vì đạn nổ, nghe tiếng đạn bay qua lại như ngay bên tai, né tránh những vật dụng đang bị thiêu đốt mà đổ nhào, Helen biết rằng, cả cuộc đời này của mình, cũng không quên được một màn trước mắt này. Ký ức của con người, luôn có thể nhớ rõ những giây phút nguy hiểm nhất.
Mà ký ức lần này, lại không quan hệ đến sống chết.
Trong lửa cháy và các vụ nổ, nắm lấy bàn tay to lớn kia, đi theo thân ảnh cao rộng kia, đây chính là sự lãng mạn trong sự tàn khốc. Đối với một người phụ nữ mà nói, còn có thứ gì, có thể so với việc đi theo phía sau người nam nhân đã liều cả mạng sống để cứu lấy mình, càng thỏa nguyện hơn càng viên mãn hơn?
Nhanh chóng chạy đến cửa lối đi dẫn đến sân huấn luyện Robot ở sau tòa nhà, mập mạp liền ngừng lại, ló đầu ra quan sát tình hình xung quanh một chút, phát hiện những kẻ tấn công còn đang bị các học viên cầm lấy vũ khí chống cự và ngăn lại ở phía ngoài tòa nhà, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Không biết ba vị trưởng lão ngu ngu ngốc ngốc đứng ở trước cửa kia giờ thế nào, vừa nghĩ, lại quay đầu lại nhìn Helen một chút, lại bị dọa đến nhảy dựng lên.
Chỉ thấy một đôi ánh mắt long lanh trong suốt của Helen, đang si ngốc mà ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn thẳng vào khuôn mặt mình........
* !
Gã mập mạp không tim không phổi không hiểu phong tình hai tay liền véo lên mặt Helen, lo lắng vạn phần mà nhéo tới nhéo lui : “Tỉnh tỉnh, êu, nữ nhân ngốc, lúc này mà cô còn phê cái gì vậy, bị dọa cho choáng rồi hả? Cô con mẹ nó nên tỉnh lại nhanh một chút chứ!”
********
Phỉ Quân là một đội quân mới.
Một đội quân tạp nham điển hình, do đủ loại hạng người khác nhau tạo nên và thành lập ở căn cứ hải tặc.
Không một ai có thể hiểu rõ, những quân nhân và những tên hải tặc hoàn toàn khác nhau về nhân sinh quan, giá trị quan và tính cách thói quen này, như thế nào mà lại bị người ta tập trung lại một chỗ được. Chỉ có những ai đã được tận mắt chứng kiến những người này mỗi ngày huấn luyện rèn luyện ra sao dưới sự dẫn đầu của mập mạp, thì mới biết được, đó chính là một sự lột xác phá kén hóa thành bướm. Đó là một sự tích lũy, ở trong sự huấn luyện nghiêm khắc đến cực điểm, từng chút từng chút tạo nên tôn nghiêm và tín ngưỡng.
Bất kể là hải tặc trước kia, hay là chiến sĩ Leray, đều bị vặn chặt thành một sợi dây thừng.
Trong chiến tranh tiếp tục sống sót, dùng cách thức liều mạng nhất để có thể truyền lại gen. Trong vũ trụ mờ mịt, trong cuộc đời ngắn ngủi, lưu lại ấn kí thuộc về một cá nhân. Loại tín ngưỡng đơn giản mà trực quan này, đã ở trong huấn luyện nghiêm khắc, cắm rễ vào sâu trong đáy lòng mỗi người.
Nhất là đối với những hải tặc cấp thấp không có tôn nghiêm, sống vô tri vô giác qua ngày như dã thú mà nói, thành lập loại tín ngưỡng giản đơn và huấn luyện khắc khổ này, đã làm cho bọn họ như được lột xác.
Mặc dù, bọn họ vẫn không đổi được tật xấu như nhìn thấy thứ tốt là muốn cướp, nhìn thấy gái đẹp là muốn "lên". Mặc dù, bọn họ đôi khi vẫn thích lười biếng, vẫn thích đánh nhau nhậu nhẹt bài bạc. Thế nhưng, khi thân thể khỏe mạnh lên, được mặc bộ chế phục sạch sẽ trên người và có chiến hữu đáng tin cậy bên cạnh, điều đó đã khiến cho bọn họ lần đầu tiên cảm thấy được, bản thân mình đã giống như một con người.
Từ góc độ nào đó mà nói, đối với xây dựng Phỉ Quân, mập mạp càng tập trung vào cường hóa tâm lý.
Là một gã chuyên gia tinh thông tâm lý học, mập mạp rất rõ ràng, sau khi làm cho một người chưa từng có tín ngưỡng đi chấp nhận một việc, thì sẽ trở nên cuồng nhiệt đến cỡ nào.
Ở cái thời đại mà binh lính của mỗi quốc gia đều chỉ xem quân ngũ là nghề nghiệp, cả ngày chỉ nghĩ đến ngày thăng quan phát tài và ăn chơi đàng điếm, các chiến sĩ Phỉ quân, so với bọn hắn lại càng thuần túy hơn, càng biết phục tùng hơn, càng dũng cảm hơn. Bản chất của bọn họ là không cần mạng, cũng khiến cho bọn họ càng có tính xâm lược hơn, càng cuồng dã hơn.
Mập mạp biết khống chế một đội quân như vậy như thế nào.
Bất kể là chạy bộ, cận chiến, điều khiển Robot hay là huấn luyện các hạng mục cơ sở, hạng mục thông thường, hạng mục đặc biệt khác, mập mạp đều chạy ở trước nhất, lấy thân làm gương.
Sự kiên trì, mồ hôi, thực lực và tính nết côn đồ liều mạng của hắn, đã lấy được sự thừa nhận thậm chí là sùng bái từ mỗi một chiến sĩ. Sự sùng bái này, lần lượt bị phóng đại vô hạn, cuối cùng đã gắn liền không thể tách rời với tín ngưỡng của tất cả các chiến sĩ.
Gã mập mạp ngụy tranh thành thiết huyết quân nhân đã thành công biến mình trở thành một chiến thần, một trụ cột chống đỡ cho ước mơ tương lai của tất cả các chiến sĩ.
Thế nhưng bây giờ, cái người này, lại bị người ta dùng tên lửa tập kích! Chưa biết sống chết!
Markevitch đỏ cả mắt mà điều khiển robot cải tiến xông lên trước nhất.
Ở phía sau hắn, chính là bốn mươi chín chiếc robot cùng loại, cùng với các chiến sĩ robot cũng đỏ mắt hệt như vậy ở bên trong robot.
Loại robot cải tiến này, ngoại trừ các thành viên của Phỉ Quân, không có bất cứ kẻ nào có thể nhận ra. Thân hình lùn mà cường tráng, hai chân kiểu gấp khúc, đi lại trên đường với bánh xe trước và xích sau, lưng đeo cánh bay, máy đẩy phụ trợ ba cửa xả, hệ thống treo giảm xóc nối điểm hình chữ V. Hai cánh tay Robot thon dài tráng kiện, trên tay phải có rìu phá giáp hình trăng khuyết ngược, còn trên tay trái, thì lại là một khối hình tròn kỳ quái được bốn móng vuốt giữ lại.
Robot này chính là do Điền Hành Kiện chế tạo ra.
Mỗi một chiến sĩ điều khiển loại robot này đều đã từng tận mắt chứng kiến cái gã mập mạp kia chính là thức trắng đêm như thế nào, chính là chui tới chui lui ở trong kho hàng chất đầy linh kiện như thế nào, chính là từng lần từng lần điều khiển robot với tính năng còn chưa hoàn thiện ở bãi thí nghiệm để tiến hành kiểm tra cường độ cao như thế nào, rồi lại là ở trên sân huấn luyện mà dạy mọi người điều khiển robot như thế nào.
Mặc dù mập mạp mỗi ngày đều cười tủm tỉm làm bộ cà lơ phất phơ, thế nhưng, người nào cũng biết, khoảng thời gian kia, giấc ngủ mỗi ngày của hắn không đến ba giờ.
"Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu, khứ lưu can đảm lưỡng Côn Lôn."(*)
Ngày đó Leray thất thủ tinh hệ Bermuda, robot thành hình, mệnh danh {Hoành Đao}.
Chỉ cần vừa bước lên robot, nhìn thấy trên đài điều khiển trong buồng lái Robot được khắc rõ hai câu thơ này, mỗi người, đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hiện tại, {Hoành Đao} xuất vỏ!
“Giết cho ta!”
Một tiếng hét lớn này, bao trùm tất cả các tiếng động trên đại lộ số 1.
Tiếng nổ, tiếng súng, tiếng thét chói tai và tiếng kim loại va chạm khi Robot chiến đấu, toàn bộ đều ảm đạm thất sắc.
Kỳ thật không cần Markevitch ra lệnh, mấy chục chiến sĩ Phỉ Quân sớm đã đỏ mắt mà giết tới một cách điên cuồng.
Một người thợ chụp ảnh trốn ở trong tòa nhà hai tầng, đã dùng cánh tay run rẩy mà ghi lại hình ảnh ngay lúc đó. Hình ảnh này, sau khi được truyền phát ra, khiến cho mỗi một cơ sĩ trong thế hiới Tự Do tự cho là kỹ xảo cao siêu, đều trở nên câm như hến.
Không ai có thể dùng từ ngữ để miêu tả một khung cảnh như vậy, năm mươi chiếc robot mà mọi người ở Thế Giới Tự Do chưa bao giờ từng thấy qua, giống như một cơn sóng thần dâng lên khi biển gầm cao đến trăm mét, che trời phủ đất mà xô tới đại lộ số 1. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, trận hình và bước tiến đều rất chỉnh tề, con đường dành cho xe bay rộng trăm mét ở giữa, đã bị bọn họ chiếm cứ hoàn toàn. Giữa không trung tầm thấp, còn có mười mấy chiếc robot đang mở ra máy đẩy phụ trợ đột tiến như bão táp, ba cái đuôi khí màu xanh thẳm, giống như vó ngựa thiêu đốt của kỵ sĩ đến từ địa ngục.
Những kẻ tập kích đang phát động tấn công về phía phân quán robot Thái Lưu, đã bị một màn xuất hiện trước mắt dọa cho choáng váng. Đoàn người đông nghịt xông về phía cửa lớn của võ quán robot, hỏa lực trút xuống như sao băng đầy trời, vào giờ khắc này đã hoàn toàn dừng lại.
Mấy chiếc Robot chi viện, gần như là xoay người như phản xạ có điều kiện, quay miệng pháo máy của bọn hắn về phía cơn sóng thần robot đang mãnh liệt ập đến.
Thế nhưng, tất cả đều chỉ là phí công.
Khi miệng pháo năng lượng trên cánh tay của những chiếc robot đột nhiên xuất hiện này tụ lại và phát ra ánh sáng màu lam, khi chiếc súng máy bắn ra đạn kim loại trên đầu vai robot bắt đầu xoay tròn một cách điên cuồng, khi những quả tên lửa đầu đỏ ở phần eo robot được phóng ra bởi máy phóng sáu phát liên tục, đang phun ra khói trắng, bắn tới như điện……
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, những kẻ tập kích đang chắn ở trước mặt bọn họ, xong!
Cả đại lộ sô 1, trong nháy mắt này, mới chân chính là hỏa luyện ngục.
Không có chiến đấu gần người như trong tưởng tượng, năm mươi chiếc Robot đã dùng hỏa lực hung mãnh, với thế như Thái sơn áp đỉnh, vô cùng điên cuồng mà tàn nhẫn bao trùm kéo dài về phía trước.
Ánh sáng trắng của vụ nổ, giống như mưa to dội hồ sen, nhoáng lên thành một mảnh. Lửa đỏ, quyện bốc lên từng đoàn giữa làn khói đặc. Pháo năng lượng, súng máy, tên lửa… đủ loại vũ khí khác nhau đang bao trùm một địa điểm giống nhau. Đó quả thực chính là một sự tàn sát bạo ngược không cần biết đến thành quả, không chừa lại bất cứ đường sống nào.
Mấy chục gã lính đánh thuê Đấu Ngưu Sĩ, ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, trực tiếp bị năng lượng pháo đầy trời kín đất đánh thành tro bụi. Tám chiếc Robot trợ giúp tấn công phân quán Thái Lưu, bất qua chỉ là như dung nham trong cơn sóng dữ, kiên trì được thêm hai giây, lập tức liền tan ra giống như băng tuyết.
Những gã lính đánh thuê đang tấn công về phía võ quán cách đấu trong nháy mắt đã muốn sụp đổ rồi.
Trên đại lộ số 1 rộng rãi, không có chiến hào, không có công sự che chắn, không có tổ hợp tường chống đạn hợp kim, không có máy tạo lồng bảo vệ năng lượng cầm tay, lấy thân thể máu thịt đi để đối mặt với những chiếc robot đột nhiên xuất hiện ở Thế Giới Tự Do lại có được quân sự trang bị năng lượng và đang điên cuồng giết chóc này, đó hoàn toàn không có chút phần thắng nào.
Vài kẻ tập kích ở phía sau đội ngũ công kích may mắn còn sống sót liền hoảng sợ mà vứt bỏ tên lửa và súng trường trong tay, vắt chân lên cổ chạy trốn tứ tán. Trong ống kính chuyên dụng phóng to lại gần, có thể nhìn thấy một cách rõ ràng biểu cảm trên khuôn mặt của bọn hắn…. Đó là một vẻ mặt hoảng sợ tới cực điểm, vành mắt như muốn nứt ra.
Dù sao cũng là lính đánh thuê được huấn luyện nghiêm chỉnh, tốc độ chạy trốn rất nhanh, mấy sải bước, cũng đã chạy ra được hai ba chục thước, trong thân thể tràn đầy sinh lực, sức bật đã được tăng lên đến cực điểm. Ngã tư đường, cây cối, nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau trong bước chạy trốn của bọn hắn. Ngay cả ống kính trong tay người thợ chụp ảnh, cũng thiếu chút nữa theo không kịp tiết tấu chạy trốn của bọn hắn.
Thế nhưng, lại không ai có thể trốn thoát được.
Binh sĩ Phỉ Quân đã đỏ mắt, không muốn bỏ qua bất kỳ một cá nhân nào.
Các phóng viên chỉ nhìn thấy từng chiếc robot nhanh như chớp này phóng người bay lên, cuốn theo cuồng phong rít gào mà phi tới.
Những kẻ tập kích đang chạy trốn bị bọn họ từng bước bắt kịp, giẫm chết, chụp chết, đè chết. Máu đỏ tươi hòa lẫn với thân thể đã biến thành thịt nát, ở trên con đường bị nổ thành lỗ chỗ hố đen bày ra thành từng đóa hoa màu máu.
Vài giây sau, ở trong ống kính run rẩy của phóng viên nhiếp ảnh, một gã lính đánh thuê cuối cùng, đã quỳ xuống và giơ hai tay lên. Người trung niên khỏe mạnh này, có một khuôn mặt dày dạn phong sương, trong ánh mắt vô tội, là sợ hãi, là khẩn cầu…. Rất khó tưởng tượng, vừa mới vài phút trước, hắn đã bắn chết một học viên trẻ tuổi của Thái Lưu.
Không có chút chần chờ nào.
Một chiếc Robot trực tiếp dẫm lên người hắn.
Thân máy to lớn mà nặng nề, khi rơi xuống đất phát ra một tiếng “Ầm” vang thật lớn. Trên con đường vỡ vụn, tạo thành một vòng bụi bậm tản ra, trong đám bụi đó, rõ ràng là một màn sương máu.
Tàn nhẫn lắm!
Những robot này là ai?
Bọn họ cũng là do Cooper gài vào sao?
Đây cũng là nghi vấn ở trong lòng mỗi người.
Những phóng viên trốn ở trong góc phòng, dân chúng chạy trốn tứ tán, những đệ tử Thái Lưu đang trợn mắt há mồm, còn có Tuyệt Sát Lưu và đám Robot “Thái Lưu” đột nhiên xuất hiện đang chém giết nhau kia, đều nghĩ mãi mà không rõ, những thế lực trong Thế Giới Tự Do này, ai có thể có được những chiến sĩ phối hợp ăn ý, máu lạnh mà xuất sắc như vậy!
Điều mà bọn họ đang cảm thấy được, chỉ là khiếp sợ, một sự khiếp sợ chưa bao giờ tưởng tượng qua, khiếp sợ khi mở rộng tầm mắt.
So với những robot này, những robot cận chiến đều đã tự tách ra khỏi chiến đấu áp sát kia, quả thực chính là trẻ con đánh nhau.
...
Maggette thu súng ngắm về, dựa vào trong góc thở phì phò.
Vài giây trước, ống ngắm của hắn, đã có thời gian cỡ vài phần trăm giây, chuẩn xác nhằm vào trên đầu của gã mập mạp kia.
Mặc dù chỉ là thoáng chút lướt qua, mặc dù gã mập kia cả người đều đang là máu, thế nhưng, Maggette thề, chính mình nhìn thấy, tuyệt đối đúng là cái gã đó.
Không có cơ hội nổ súng, Maggette cũng chẳng tiếc nuối.
Hắn thậm chí còn vì vậy mà cảm thấy may mắn.
Lính đánh thuê Đấu Ngưu Sĩ cùng đi chấp hành nhiệm vụ, hiện giờ chỉ còn lại một mình hắn.
Những kẻ khác, tất cả đều đã chết. Nếu không phải trong lửa đạn điên cuồng bao trùm bị nghiền xương thành tro, thì là biến thành bãi máu dưới chân của những chiếc robot kia.
Maggette không hoài nghi chút nào, nếu như mình bại lộ mà nói, vậy thì kết quả, tuyệt đối là giống hệt như những huynh đệ vừa mới còn sống sờ sờ kia.
Những chiếc robot kia, đương nhiên không phải là do Cooper phái tới.
Bọn họ, thậm chí còn không thuộc về bất kì thế lực nào của thế giới Tự Do.
Bởi vì, cái gã mập mạp kia, đã từ một cửa sổ trên tầng hai, đi vào trong khoang lái của một chiếc robot tiếp ứng.
Khi những chiếc robot đang điên cuồng công kích kia nhìn thấy hắn, bọn họ chỉ làm một động tác, đó chính là chỉnh tề co rút lại thành một trận hình hộ vệ.
Một khắc này, Maggette đã có một cảm giác.
Phảng phất như một đàn sói điên đã mất đi khống chế, đột nhiên lại biến thành một đám chó săn được huấn luyện phục tùng nghiêm khắc.
Chỉ có hồi đi lính ở Jaban, Maggette mới có cảm giác giống như vậy, đó là ở trên người bộ đội vương bài nhất của Jaban. Trước kia, hắn cũng từng là một thành viên của sư đoàn thiết giáp đặc chủng kia.
Thế nhưng không nghĩ tới, sau nhiều năm, ở trong một phân đội robot nhỏ bỗng nhiên xuất hiện hắn lại đột nhiên nhớ tới cảm giác này, điều này khiến cho hắn cực kì sợ hãi.