C
hiếc hộp Pandora chiến tranh một khi được mở ra, không ai có thể đóng lại được nó.
Năm 2063, theo sự tiến công gây sự của Tây Ước, ngọn lửa chiến tranh, đã lan tới khắp mọi ngõ ngách trên bản đồ hành tinh của xã hội loài người. Sau khi các quốc gia thành viên chủ yếu của hai đồng minh lớn ở Đông Nam tuyên chiến lẫn nhau, một số quốc gia nguyên bản vẫn kiệt lực duy trì trung lập, cuối cùng cũng không trốn khỏi số phận bị chiến tranh xâm nhập.
Hạm đội của hơn mấy chục quốc gia thành viên trong hai đồng minh quân sự lớn, đang tung hoành ngang dọc trong vũ trụ hư không. Mà ở phía sau các hạm đội đó, từng chiếc chiến hạm vận tải to lớn, đang mang theo vô số robot, bộ binh, chiến xa, pháo tự hành cùng máy bay chiến đấu mặt đất đưa lên từng tinh cầu di dân với màu sắc khác nhau nhưng đều xinh đẹp như nhau.
Mỗi một thành thị đều đang tiến hành chiến đấu kịch liệt. Tại nơi hoang dã mênh mông, các đoàn thiết giáp ngang dọc đang liều mạng trút lửa đạn xuống đối phương. Robot đột kích lần lượt vượt qua các chiến hào ngang dọc rập rạp, máy bay chiến đấu từ căn cứ trên không, căn cứ mặt đất bay lượn qua lại trên bầu trời, chém giết trong màn lưới ánh sáng của tên lửa cùng pháo năng lượng.
Bầu trời vốn trong xanh, đã bị khói thuốc súng tràn ngập bao phủ. Mây đen dày đặc nghìn nghịt cuồn cuộn. Các hài cốt của chiến hạm và máy bay chiến đấu sau cuộc kịch chiến ngoài không gian liền rơi xuống tầng khí quyển, hóa thành từng quả cầu lửa như ngôi sao băng, bắn xuống rặng núi phía xa xa. Ánh chớp từ các vụ nổ cực lớn, thỉnh thoảng vút ngang qua mặt đất, đem tất cả đều chiếu sáng trưng.
Dưới sự thúc đẩy một cách ăn ý của đế quốc Binalter và Cộng hòa Phỉ Dương, cuộc chiến tranh giữa hai phe cánh lớn đã tiến tới hồi gay cấn.
Mà thảm liệt nhất, có lẽ chính là Leray.
Sau khi bị thất bại một lần, thanh ma đao lừng lẫy Deseyker đã một lần nữa lại xuất binh rồi. Ba hạm đội hỗn hợp mãnh công tinh vực Small Pyreness của Gatralan, bốn hạm đội hỗn hợp bao gồm cả hạm đội liên hợp của đế quốc Binalter và Liên Bang Naga, sau khi chặt đứt thông đạo tinh hệ công cộng, liền phát động công kích vào tinh hệ Tự Do trong tinh vực Trung Ương của Leray.
Đồng thời triển khai công kích vào tinh vực Trung Ương, còn có năm hạm đội hỗn hợp của đế quốc Jaban.
Điền Hành Kiện tắt màn hình TV ảo đang thông báo tin nóng về chiến tranh đi, ngơ ngẩn đến ngây dại, mở máy thông tin điểm đối điểm ở trong tay ra.
Máy thông tin là do Helen mang đến. Thân máy màu bạc, hình quả trứng. Đây là thiết bị chuyên dụng của đội đột kích vũ trụ tàu {Rose Brand}, có thể tiến hành mã hóa thông tin siêu cự ly bên trong một hệ hằng tinh bình thường. Bởi vì giá trị chế tạo đắt đỏ, vậy nên trên tàu {Rose Brand}, cũng bất quá chỉ có hai bộ mà thôi.
Trên mặt hiện ra một nụ cười dâm đãng, mập mạp đem máy thông tin đưa lên mũi mà ngửi ngửi. Ở trên bề mặt, tựa hồ vẫn còn lưu lại hương vị thân thể của Helen... Đây chính là từ trong áo lót sát người mà lấy ra. Ban đầu Helen kinh hoàng khi bị Gandhi bắt được, hơn phân nửa thật là vì cái thứ này.
Nhập vào mật mã, một đoàn ánh sáng màu lam lưu chuyển qua lại, một màn hình ảo nho nhỏ liền hiện ra trước mắt mập mạp. Đầu tiên xuất hiện trên màn hình chính là Chekhov.
" Cuối cùng đã liên lạc được với người rồi." Trên màn hình, Chekhov rõ ràng đã thở ra một hơi, tựa lưng vào trên ghế ngồi, phất phất một tờ báo nhanh Mars trong tay: "Đây là có chuyện gì?"
Mập mạp sửng sốt: "Các ngươi cũng biết được?"
" Có thể không biết sao?" Ở bên người Chekhov, đã xuất hiện bóng hình xinh đẹp của Audrey: "Toàn bộ thế giới Tự Do đều đã ầm ĩ ngất trời rồi! Liên tiếp thích xuống các phân quán robot của chín đại lưu phái, ngươi quả thực là điên rồi. Đây chính là chuyện chưa bao giờ xuất hiện qua ở thế giới Tự Do. Ngươi có biết, ngươi làm như vậy là nguy hiểm tới mức nào không?"
Mập mạp chớp chớp con mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của Audrey, không rõ nữ nhân này thế nào lại phản ứng mãnh liệt tới như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mập mạp cùng ánh mắt châm biếm của Chekhov và Barbarossa ở bên cạnh, khuôn mặt của Audrey liền đỏ lên. Vừa thẹn vừa vội mà cắn cắn môi, quay đầu đứng sang một bên giận dỗi không thèm nói một lời.
" Ngươi có tính toán gì không?" Chekhov nhìn mập mạp, ông ta biết, cái tên siêu lười biếng này, cũng không phải là một kẻ ăn no rửng mỡ thích vác tù và hàng tổng. Dưới vẻ bề ngoài tùy tiện thật thà không gì sánh được kia của hắn, chính là đã tính toán xem thời thế một cách tỉ mỉ.
Bắt đầu từ lúc mập mạp bước lên {Rose Brand} mà cải tiến chiến hạm, đến lúc yểm hộ tàu {Lily Castle} rút lui, dựa vào tính toán chính xác mà đâm tung chiến hạm của địch rồi chạy trốn một cách thuận lợi, Chekhov đã hiểu rõ được, năng lực suy diễn của cái gã mập mạp này, chính là mình không thể theo kịp được.
Tư duy nhảy cóc nhìn như thiên mã hành không kia của hắn, trên thực tế, chính là bóng dáng của thiên tài. Tất cả những sự hoài nghi và bất tuân phục đối với hắn, từ lúc ở trên tàu {Rose Brand}, rồi trong căn cứ hải tặc Râu Đỏ, cũng đã dần dần bị loại bỏ trong đầu của mọi người. Cái khác không nói, chỉ nói đến thực lực mà căn cứ hải tặc Râu Đỏ đã tích góp được trong hiện tại, cũng đủ để khiến cho bất cứ người theo nghe theo tất cả mệnh lệnh của hắn. Hắn nếu như dám làm dậy lên sóng gió lớn đến như vậy ở Cảng Tự Do, như vậy, hắn nhất định phải có một lý do không thể nghi ngờ.
" Dự định, tự nhiên là muốn cho cái vũng nước này càng đục càng tốt." Mập mạp thả mình vào trong chiếc ghế dựa của ban công. lại nhìn Audrey mỉm cười nói: "Ta tuyệt đối không phải lo lắng đến tình cảnh của ta, thế hiểm như trứng xếp chồng, nhưng lại vững như núi Thái Sơn. Ta đang chiếm nước đầu, Cooper sẽ không dám làm gì ta đâu."
" Thế nhưng, các lưu phái khác thì sao?" Audrey vốn định hạ quyết tâm mặc kệ mập mạp chết sống, lại không nhịn được mà vội vàng tiếp.
" Ánh mắt của các lưu phái khác, là ở trên người Thái Lưu." Mập mạp cười tủm tỉm nhìn Audrey, ánh mắt mập mờ: "Ngươi yên tâm, trước khi quy tắc bị phá vỡ, bọn họ sẽ không làm gì ta đâu!"
"Ngươi chết hay sống thì liên quan gì tới ta!" Khuôn mặt của Audrey càng đỏ hơn nữa, sẵng giọng: "Ta là lo lắng cho cái tàu này của ta!"
" Chúng ta bước tiếp theo nên làm như thế nào?" Chekhov có chút đau đầu liếc mắt qua Audrey một cái, mau chóng chuyển trọng tâm câu chuyện. Ở căn cứ hải tặc, ông ta cũng đã nhìn ra rồi, gã mập mạp hỗn đản kia mỗi lần nhìn thấy Audrey, mồm miệng liền chẳng hề đứng đắn một tí nào nữa. Mà Audrey, tựa hồ cũng chưa bao giờ cho chút giáo huấn nào.
" Quy tắc của thế giới Tự Do tuy rằng đơn giản, thế nhưng cũng đã thâm căn cố đế." Mập mạp nhíu nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng ta, có lẽ có thể thông qua Huyễn Ảnh Lưu để phát triển một chút thế lực, thế nhưng, Huyễn Ảnh Lưu quá yếu ớt rồi. Bọn họ cũng không đủ địa lực để quấy rối toàn bộ kết cầu của toàn bộ thế giới Tự Do. Mà một khi khiến cho Thái Lưu bề ngoài vặn lại thành một sợi dây thừng (gắn kết), vậy thì tất cả những việc chúng ta phải làm, sẽ vừa nhỏ mà lại được lớn."
"Vậy nên, ngài liền đến Thái Lưu?" Barbarossa vẫn bảo trì trầm mặc, lúc này vẫn như cũ không thể che giấu được sự kinh ngạc của mình: "Đó thế nhưng lại là một cái ổ sói đấy!"
" Toàn bộ thế giới Tự Do, không phải bình thường vẫn là một cái ổ sói sao?" Mập mạp đảo tới đảo lui máy thông tin trong tay, nói: "Quan trong nhất chính là, ta đã phát hiện ra, bầy sói ở trong cái ổ sói này, cũng không phải là luôn luôn đoàn kết đồng lòng. Chống đỡ cho Huyễn Ảnh Lưu rồi trở thành đối lập với Thái Lưu, không bằng ta tiến vào Thái Lưu, bắt đầu hạ thủ ngay từ nội bộ."
"Ngài trà trộn vào kiểu nào vậy?" Barbarossa vẻ mặt bất khả tư nghị: "Nói thật, khi biết được ngài thoáng cái trở thành trưởng lão thứ mười một của Thái Lưu, lại kiêm nhiệm quán trưởng phân quán Genel, tôi quả thực là đã không thể tin tưởng vào tai mình. Địa vị trưởng lão của Thái Lưu, không thể tùy tiện là có thể đạt được như vậy được."
"Đơn giản." Mập mạp cười nói: "Đúng lúc Cooper đang diễu võ dương oai ở Huyễn Ảnh Lưu, ta liền cho hắn một trận, bức hắn chụp ảnh khỏa thân, dọa cho hắn sợ chết khiếp luôn."
"Chụp ảnh khỏa thân?" Ánh mắt nhìn mập mạp của Barbarossa, giống như đang nhìn thấy một tên ác ma với chiếc sừng dài trên đầu.
Hắn thực sự không biết khi một nhân vật cường thế có địa vị tôn sùng gần như được ngưỡng mộ ở Cảng Tự Do như Cooper, sau khi bị buộc phải chụp ảnh khỏa thân, thì sẽ là một cảnh tưởng như thế nào. Mập mạp tuy rằng nói thật dễ dàng, thế nhưng Barbarossa rất sớm trước đó đã hiểu rõ, cái tên này, tuyệt đối là nếu được thể thì sẽ không chịu buông tha người. Hắn có một vạn biện pháp có thể bức điên ngươi trong nháy mắt. Cooper rơi xuống trong tay của hắn, coi như là xui xẻo tám kiếp rồi.
.... Lại nói.... Barbarossa cười khổ một chút, đây cũng tương tự, bao nhiêu là máu mắt chua cay nha.
" Đây là một nơi rất kỳ quái." Mập mạp nói với Chekhov: "Trong thế giới này, ỷ mạnh hiếp yếu, chính là cách sinh tồn cơ bản nhất. Thế nhưng, ở đằng sau cái pháp tắc này, đủ loại quy tắc của các lưu phái, đã có lực ràng buộc càng mạnh hơn cả pháp luật! Không phá vỡ những quy tắc này, vậy thì cái thế giới này, vẫn sẽ còn bị nắm trong tay mấy cái lưu phái này..."
" Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm." Mập mạp thở dài, nói tiếp: "Bất kể thế nào, ta đều phải thử một lần. Ta cần cái thế giới này hỗn loạn sớm hơn. Chỉ có ở trong sự chém giết của bọn họ, chúng ta ta mới có cơ hội phát triển lớn mạnh trước khi các quốc gia Tây Ước tham gia. Mà ở đây, lưu phái duy nhất đặc biệt thích nổi loạn, lại vừa vặn có thể lợi dụng, cũng chỉ có Thái Lưu."
"Thế nên..." Mập mạp lẳng lặng châm một điếu thuốc, hít vào một hơi thật dài: "Ta muốn cho Thái Lưu, trở thành toàn dân công địch!"
" Sau đó?" Chekhov nghe đến nhập thần, tiếp lời hỏi.
" Sau đó, dựa vào hiệu ứng con bướm vẫy cánh, thúc đẩy trở thành một hồi cuồng phong cuốn vào toàn bộ Cảng Tự Do Mars." Điếu thuốc trong tay mập mạp, xoay như chong chóng một cách linh hoạt giữa hai kẽ tay: "Khi những lưu phái này phát hiện ra, mâu thuẫn giữa bọn họ đã không thể hòa hợp lại bằng các quy tắc truyền thống được nữa, vậy thì bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào, vận dụng tất cả các lực lượng có thể sử dụng, để dồn đối phương vào chỗ chết. Đến lúc đó, các lưu phái nhỏ, sẽ trở thành vật hi sinh. Mà sự xuất hiện hợp thời của chúng ta, sẽ trở thành đấng cứu thế trong mắt bọn họ."
" Cooper sẽ cho ngài một thời gian dài như vậy sao?" Barbarossa lo lắng nói: "Con người này tôi vô cùng hiểu rõ. Thủ đoạn độc ác dứt khoát sòng phẳng, vào lúc tất yếu, hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Nếu thực sự chạm tới giới hạn đáy của hắn, khiến cho hắn mất đi tâm tình suy tính thiệt hơn, sợ rằng..."
"Lên núi nào thì ca bài ca đó." Mập mạp cười cười nói: "Đây là xông vào nguy hiểm, hơi chút sai lầm là chết không có chỗ chôn. Điểm này, ta càng hiểu rõ hơn các ngươi. Thế nhưng, từ phương diện tâm lý học mà nói, lòng người biến hóa sẽ có một quá trình tất nhiên. Nếu không bị bức bách bởi hoàn cảnh bên ngoài, vậy thì rất nhiều người sẽ nghĩ đến tối đa hóa lợi ích."
" Chẳng hạn như..." Mập mạp giơ giơ điếu thuốc lá trong tay: "Ta có một bao thuốc lá, bởi vì nguồn tiêu thụ không tốt, ta đã ém ở trong tay một thời gian rất lâu rồi, vẫn nóng lòng muốn xả nó đi. Rốt cục, đã có người coi trọng bao thuốc lá này, ra giá khiến cho ta chịu thiệt một chút...."
" Lúc này, liền gặp phải đấu tranh tâm lý, ta sẽ nỗ lực tranh thủ lợi ích lớn hơn nữa." Mập mạp cười nói: "Nếu như bởi vì do dự, làm mất cái thời cơ này. Như vậy, mọi việc qua đi bao thuốc lá này ta vẫn không bán được, vậy thì ta sẽ phải hối hận. Mà sau khi hối hận, lại có một người, đưa ra giá tiền thấp hơn người thứ nhất, lúc này, giới hạn đáy trong tâm lý của ta, lại đã bị hạ thấp xuống nữa rồi. Ta sẽ lấy cái giá cả thấp hơn này làm tiêu chuẩn, đàm phán với người thứ hai, nỗ lực giành được lợi ích lớn nhất một cách tương tự."
"Thế nên, ta sẽ không cho rằng, bắt được nhược điểm của Cooper là ta có thể muốn làm gì thì làm." Mập mạp bản thân có thể tự xưng là bậc thầy tâm lý học liền cười như một con hồ ly béo: "Thế cục khi trước, hắn lại sợ sự tình thỏa hiệp với Huyễn Ảnh Lưu lộ ra ánh sáng, điều này đã bại lộ giới hạn đáy của hắn. Một người lãnh đạo cường thế chân chính thống trị Thái Lưu, sẽ không lo được lo mất như thế. Hắn sợ chính là các thế lực trong nội bộ Thái Lưu khác, trong thời điểm mấy chốt sẽ nhảy ra đoạt quyền. Đây là lần đầu tiên ra giá của ta. Đương nhiên, sau đó, ta sẽ nắm chặt lấy hắn, khiến cho tâm lý mong đợi của hắn không ngừng hạ xuống, thế nhưng không đến nỗi đập nồi dìm thuyền (liều chết đến cùng)."
Chekhov và Barbarossa liếc nhau, từ giảng giải đơn giản mà rõ ràng của mập mạp mà xem ra, sự nắm bắt của cái tên này đối với lòng người, đã tới một trình độ lô hỏa thuần thanh rồi. Mấy thứ này, chính là bọn họ ngay cả nghĩ cũng đều chưa nghĩ qua. Lợi dụng tiến trình biến hóa tâm lý của một người đến như vậy, cũng chỉ có cái gã mập mạp này mới nghĩ ra được.
Đôi khi, bọn họ thậm chí còn muốn bổ óc gã mập mạp ra, để nhìn bên trong tới cùng là đang nhét những thứ gì.
"Trước khi Cooper tỉnh táo lại và thế cục Cảng Tự Do triệt để chuyển biến xấu, muốn hoàn thành công việc khuấy đục, cũng cần các ngươi phối hợp." Mập mạp khoan thai nhấn tắt tàn thuốc: "Xem qua TV chưa, xung đột quy mô nhỏ của Liên Bang Salerga và đế quốc Sous, đã lan đến các xưởng tàu Tự Do và trạm không gian của mấy tinh hệ công cộng rồi. Sau hai tuần nữa, chính là giải vô địch lưu phái dân gian bốn năm một lần. Tuyệt Sát Lưu và Phá Sơn Lưu, đồng thời liên hệ với Tây Ước, bọn họ cũng sớm đã muốn động thủ với Thái Lưu rồi. Mấy đoàn lính đánh thuê và hải tặc ở Cảng Tự Do Mars, đều đang mở rộng thực lực, ma sát với nhau cũng càng lúc càng lớn. Những thế lực tài phiệt và xã hội đen kia, cũng đang rục rịch. Hiện tại, vì cái đập lớn chứa đầy nước này, ta đã phá ra một lỗ hổng. Kế tiếp chúng ta cần làm, chính là một loạt cú liên hoàn khiến cho người ta không thể tỉnh táo lại."
**************
"Có lẽ, là một Thống Lĩnh robot cấp một, Lendl cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ đến, mình có một ngày sẽ bị một người điều khiển một chiếc robot không thể vận hành toàn bộ công suất, đánh bại một cách đơn giản về kỹ xảo. Thế nhưng, ông ta vẫn đã bại rồi. Quán trưởng tân nhiệm của Thái Lưu, khi chiến đấu bắt đầu từ giây thứ nhất trở đi, liền sử dụng những công kích tràn ngập sự đặc điểm cương mãnh của Thái Lưu, cuồng bạo liên miên không dứt, đã hoàn toàn áp chế Lendl.
Là một ký giả văn tự, tôi thực sự không cách nào miêu tả được tràng cảnh ngay lúc đó. Tôi chỉ có thể nói cho mọi người, bao gồm cả tôi ở bên trong, tất cả mọi người ở đây đều phát mộng rồi. Chúng tôi chỉ có một nghi vấn, điều khiển robot như vậy, tiến hành công kích như thủy triều như vậy. Vậy thì tốc độ tay của Quách quán trưởng Thái Lưu, sẽ là bao nhiêu?!
Mỗi giây sáu mươi lăm nhịp, hay là thậm chí mỗi giây bảy mươi nhịp?
Không thể tưởng tượng được!"
Cooper ngơ ngác nhìn tờ báo nhanh Mars trong tay.
Tờ báo này, hiện tại đang được bán như điên ở toàn bộ Cảng Tự Do Mars.
Tất cả tin tức trên tờ báo giấy, đều xoay quanh một trung tâm, đó chính là hành động thích quán lôi đình của Thái Lưu.
Nếu như bỏ qua các nhân tố khác, lần thích liền chín quán này, Thái Lưu quả thực là đã lộ ra một bộ mặt hung hăng. Hiện tại, toàn bộ thế giới Tự Do đều đã bắt đầu một lần nữa nhìn kỹ lại Thái Lưu. Đề tài bàn luận náo nhiệt nhất của mọi người cũng là Thái Lưu. Đến phỏng vấn, đến báo danh, đến liên hệ đủ loại sự vụ, đã chen nhau muốn tung cả cửa rồi.
Không chút khách khí mà nói, Thái Lưu lúc này, thanh danh chính là như mặt trời ban trưa.
Nếu như hành động là do Cooper tự mình chỉ huy, vậy thì lúc này, hắn sẽ đang ngồi ở trong tiệc chúc mừng mà giơ chén rượu lên với mập mạp, cao hứng bừng bừng.
Thế nhưng hiện tại, Cooper đang hận không thể tự tay bóp chết cái tên lừa đảo Phỉ Minh chết tiệt này.
Đương nhiên, đây chỉ là nghĩ đến mà thôi.
Mặc dù cái gã mập mạp này không có thân phận Phỉ Minh, Cooper cũng không có lý do gì mà hạ thủ với hắn lúc này. Đối với đại đa số thành viên Thái Lưu mà nói, vị trưởng lão, quán trưởng tân nhậm của phân quán Genel này, đã trở thành người anh hùng của Thái Lưu. Chuyện hắn làm, chính là điều mà những thành viên bất cần này của Thái Lưu vẫn muốn làm, nhưng làm không được.
Phải biết rằng, Thái Lưu tuy rằng liệt danh là lưu phái lớn thứ ba ở Cảng Tự Do Mars, thế nhưng cho tới nay, Thái Lưu khiến cho ngươi ta sỉ nhục lại chính về phương diện cách đấu robot mấu chốt nhất của một lưu phái.
Không có lưu phái nào thừa nhận kỹ xảo của Thái Lưu cao siêu như thế nào, trong con mắt của tất mọi người, Thái Lưu bất quá chỉ là một đám quân liều mạng, dựa vào thủ đoạn mới ngồi lên được vị trí lưu phái thứ ba.
Ngay cả Chiến thần robot cấp hai Vệ Kiến Sơn có đẳng cấp cao nhất ở Thái Lưu, cùng với Chiến thần robot cấp ba Nakagawa Daiki, cho tới bây giờ cũng không được những lưu phái lâu đời có nội tình kỹ xảo robot thâm hậu để vào mắt.
Trong giải vô địch bốn năm một lần, nếu như không có Vệ Kiến Sơn và Nakagawa Daiki, Thái Lưu sợ rằng ngay cả top 8 cũng không vào được. Kể cả Monroe, khi bốn năm trước thăng cấp lên Thống Lĩnh robot cấp một, cũng thua bởi một Thống Lĩnh robot cấp hai của Phá Sơn Lưu.
Vì sao thị trấn Genel vàng rơi đầy đất, vậy mà Thái Lưu vẫn chậm chạp không mở ra được cục diện?
Chính là vì như vậy!
Thế nhưng hiện tại, cái gã mập mạp kia một người đã quét ngang toàn bộ đại lộ số 1 thị trấn Genel.
Võ quán cách đấu của các đại lưu phái trước đây vẫn còn đông như trẩy hội, hiện tại đã đóng cửa phong quán! Hiện tại đến xem đại lộ số 1, toàn cảnh tắt lửa tối đèn, một dọc tối om.
Duy nhất vẫn còn mở rộng cánh cửa, chỉ có một nhà, đó chính là Thái Lưu!
Đối với các thành viên bình thường của Thái Lưu mà nói, còn có cái gì có thể khiến cho bọn họ mừng rỡ như điên hơn được nữa?
Ngẩng đầu hếch mũi, ai còn dám nói kỹ xảo của Thái Lưu không được nữa, bọn họ sẽ vỗ ngay tờ báo nhanh Mars lên mặt người đó, tiện thể khuyến mãi thêm một ngụm nước bọt!
Phía dưới náo nhiệt, mặt trên cũng không nhàn nhã. Những trưởng lão của Thái Lưu này, tuy rằng biết lần thích quán này đối với Thái Lưu mà nói không biết là họa hay phúc, thế nhưng tam trưởng lão Sanji, tứ trưởng lão Jefferey cùng thất trường lão Vệ Kiến Sơn, từ lúc mập mạp thích võ quán thứ ba, cũng đã tiến đến thị trấn Genel. Đối với một đám người vô cùng si mê kỹ xảo cách đấu robot như bọn họ, chính là sẽ không muốn thấy ai đó làm bất lợi cho mập mạp lúc này cả.
Mà Đại trưởng lão Yiss cùng nhị trưởng lão Jaap, tâm tư hiện tại Cooper cũng rất rõ ràng, đơn giản là: "Người là do Cooper là ngươi mang đến, họa cũng là do Cooper ngươi tự gây. Thu thập thế nào, chính ngươi tự quyết định đi."
Ngay cả Bát trường lão Nakagawa Daiki, người bề ngoài tỏ ra thân cận nhất với mình, lại bị mập mạp giết chết cháu trai, cũng là đang ngầm dã tâm bừng bừng.
Còn lại những trưởng lão kia, ở Thái Lưu, bất quá chỉ là vật trang trí mà thôi.
Buông tờ báo trong tay, Cooper nhìn lên trần nhà mà xuất thần. Hắn hiểu rõ, chuyện này là do một mình mình không cẩn thận. Nhận được, cũng không phải chỉ có mỗi kết quả là danh dự mất sạch. Bất kể là Tây Ước, hay là Phỉ Minh, cũng không phải là thứ mà Thái Lưu có thể trêu chọc được. Ở phía sau gã mập tới cùng có bối cảnh lớn bao nhiêu, Phỉ Minh tới cùng đã chôn xuống thế lực như thế nào, ai cũng không nói rõ được.
Tuyệt Sát Lưu cùng Phá Sơn Lưu, từ trước đến nay vẫn duy trì liên hệ với đế quốc Sous. Tam đại lưu phái, đều đang muốn đoạt tiên cơ trong sự biến hóa của thế cục. Sở dĩ vẫn chưa hề động thủ, là bởi vì ai cũng không có nắm chắc là sẽ ăn được ai. Hai phái khai chiến, người được lợi, đơn giản là một lưu phái khác.
Nghĩ đến hai đại lưu phái, nghĩ đến Tây Ước cùng Phỉ Minh, nghĩ đến lần thích quán lần này, trong lúc tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, con mắt của Cooper, giống như một con sư tử đang đi tìm thức ăn, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, nếu như lần thích quán này, mình vẫn để cho cái gã mập mạp kia đứng ở đầu sóng ngọn gió mặc hắn thích làm gì thì làm... Nếu như ở giải vô địch sau hai tuần nữa, cũng để cho cái gã mập mạp này xuất chiến... Nếu như dưới tình huống không lưu tình của Tuyệt Sát Lưu và Phá Sơn Lưu, mà đã giết chết gã mập....
Châm lên một điếu xì gà, Cooper khoan thai hít vào một hơi. Gã mập đó không phải là cao thủ sao, mượn đao của hắn khiêu chiến với hai đại lưu phái! Hai đại lưu phái không phải vẫn muốn hạ thủ với Thái Lưu sao, mượn đao của bọn hắn giết chết gã mập. Mà khi gã mập vừa chết, Phỉ Minh ẩn dấu ở đằng sau, sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Về lâu dài, lợi ích, đều có thể tối đa hóa.
*********
Kết thúc cuộc trò chuyện với Chekhov, mập mạp liền đứng ở trên ban công, lẳng lặng nhìn quần tinh lấp lóe trên bầu trời đêm, ánh mắt mê man.
Ở Leray xa xôi kia, đã không còn bầu trời sao yên tĩnh như vậy nữa rồi. Ở đó, chỉ có chiến tranh, chỉ có tiếng hiệu lệnh lanh lảnh, có nhiệt huyết sôi trào, cùng sự chiến đấu ngoan cường. Không ai có tâm tình đứng trên ban công mà đi ngắm sao như vậy. Chiến đấu ở tiền tuyến, sản xuất ở hậu phương, chiến tranh, đã bóp méo quỹ tích nhân sinh của tất cả người dân Leray.
Mình vì sao lại phải đứng ở nơi này, vì sao lại phải đi tới cái tinh vực không thuộc về hành trình sinh mệnh của mình này?
Số phận, thật kỳ diệu đến cỡ nào, lại thật chết tiệt đến cỡ nào! Một gã mập mạp nhỏ bé như hạt bụi trong vũ trụ, muốn dựa vào sức lực của bản thân để một tay chống trời, cũng thật là sai lầm đến cỡ nào! Liên Bang Leray, còn có thể kiên trì được bao lâu nữa?
Nhớ đến An Lôi, nhớ đến Mễ Lan, nhớ đến Bonnie, lại nhớ lại hết tất cả các mỹ nữ mà mình đã từng tiếp xúc qua một lần, mập mạp liền liều mạng lắc đầu, vì sự đa sầu đa cảm của mình mà cảm thấy xấu hổ. Ngày diệt vong chung quy vẫn còn chưa tới, hiện tại việc quan trọng nhất... chính là Helen đang tắm! (vl)
Nhìn qua thời gian một chút.... Không sai biệt lắm là đã cởi hết rồi.
*, Liên Bang đệ nhất mỹ nữ, vậy mà dám chiếm phòng tắm của Béo Gia ta... Mập mạp bi phẫn mà suy nghĩ, đây là khiêu khích, tuyệt đối là khiêu khích một cách trắng trợn!
Tung người một cái, thân thể gã mập liền giống như một con chim cánh cụt đang bay lượn, lủi khỏi ban công. Lại co chân một cái, thân thể đã nhẹ nhàng như bay mà bám lên cửa sổ thoát khí của phòng tắm.
Trườn người lên phía trên, nhẹ nhàng ló đầu ra, mập mạp phẫn nộ mà mở to hai mắt đảo loạn xung quanh trong phòng tắm....
Đối với tên háo sắc cuồng nhìn lén không tim không phổi, lại có nhân sinh quan, thế giới quan, thẩm mỹ quan cực kỳ vặn vẹo này mà nói, ý nghĩa của cuộc sống hạnh phúc chỉ có như này thôi --- nhân sinh không được như ý thì cũng cứ vui vẻ, trợn trừng con mắt nhìn trăng sáng. Bỏ qua cơ hội nhìn lén như vậy, vậy thì cả đời hắn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình!
Trong phòng tắm, hơi nước màu trắng vờn quanh bốc lên. Một thân thể trần truồng trắng nõn xinh đẹp gần như là hoàn mỹ, đang ngâm mình trong chiếc bồn tắm lớn hình quả trứng. Trên mặt nước của bồn tắm, phủ đầy bọt xà phòng. Mập mạp đặc biệt kích động nhìn chằm chằm vào hai viên thịt trắng như tuyết lộ ra khỏi lớp bọt xà phòng, nhìn đến nửa ngày, rốt cục đã xác định. *, đó là hai đầu gối của Helen... (khẹc khẹc)
Không hề có cảm giác đối với ánh mắt hèn mọn lén lút ngoài cửa sổ, Helen đang mặc cho làn nước đang nhẹ nhàng bao phủ và nâng đỡ thân thể mình, đôi mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn trần nhà một cách ngây dại.
Là một thiếu nữ từ nhỏ đã sống trong một gia tộc giàu có và nhận được đủ sự che chở, sự tình xảy ra mấy ngày nay tới giờ, quả thực chính là đã lật đổ hoàn toàn nhân sinh của nàng.
Ảo tưởng lãng mạn về chiến tranh, từ lúc khi tàu {Rose Brand} đâm lên và va đập một cách kịch liệt, đã bị ném lên lên chín tầng mây.
Từ lúc đó trở đi, Helen mới hiểu được, hóa ra chiến tranh lại tàn khốc như thế, tanh máu như thế, cô độc như thế. Hóa mạng sống của con người, lại yếu đuối như thế.
Nhẹ nhàng vẩy nước, cho chảy qua đầu vai, cảm nhận được sự ấm áp của làn nước, đây là một loại cảm giác như được sống. Mà ngay mấy giờ trước, mình, đã hận không thể lập tức chết đi.
Con mắt yếu ớt của Helen nhìn ra cửa phòng tắm. Nếu như không phải có cái gã mập mạp ở ngoài cửa kia xuất hiện một cách đúng lúc mà nói, vậy thì mình sẽ gặp phải kết quả gì, quả thực là không thể tưởng tượng được. Đó tuyệt đối là một cơn ác mộng mà cuộc sống đơn thuần của mình không thể thừa nhận được.
Quay đầu lại, trên chiếc gương trong làn hơi nước, chính là một khuôn mặt mỹ lệ mà tinh xảo. Helen lẳng lặng nhìn ngắm mình. Từ nhỏ nàng đã biết được mình rất xinh đẹp. Sự xinh đẹp này, ở bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi nào, đều cũng không bao giờ bị lu mờ. Mặc dù là ở đài truyền hình nơi mỹ nữ nhiều như mây, mình, vẫn là một người xinh đẹp nhất. Đệ nhất mỹ nữ của Liên Bang Leray, cái danh hiệu này, đã từng khiến cho mình trở nên kiêu ngạo như vậy.
Thế nhưng hiện tại, mình mới phát hiện ra, hóa ra sự xinh đẹp như vậy, chỉ có thể tồn tại ở trong thời đại hòa bình. Còn trong chiến tranh tàn khốc, vẻ đẹp chân chính khiến cho ngươi ta rung động từ tận đáy lòng, chính là sự cố gắng chống trả yên lặng trong tuyệt vọng và cô độc, chính là thân thể mập mạp vụng về rồi lại trở nên mạnh mẽ, chính là sự đánh nhau kịch liệt hung hãn khi giận dữ xông vào cửa ải.
Khuôn mặt trong gương, nổi lên một hai rạng phấn hồng. Vừa nghĩ đến thân ảnh phi lên như sấm sét vì mình trong lúc tuyệt vọng kia, Helen liền cảm thấy cả người tê dại.
Nữ nhân, luôn luôn là theo cảm tính, luôn luôn là thích anh hùng.
Helen cũng không ngoại lệ. Lúc này, nàng bỗng phát hiện ra, trong chiến tranh đơn điệu mà tàn khốc này, hóa ra, dụng tâm nhìn kỹ, cũng có thể thấy được giữa hai bờ sinh tử, có sự lãng mạn mang màu sắc của máu.
Nghĩ đến gã mập mạp ngoài cửa kia, trong lòng Helen không hiểu sao lại xuất hiện một tia rung động. Là ngượng ngùng, là kiên định, hay là ước mơ khi cô gái nhỏ tìm thấy người anh hùng, chính nàng cũng không rõ.
Lẳng lặng tắm rửa trong một tâm tình không hiểu rõ xong, Helen liền đứng dậy, nhìn vào thân thể của mình trong gương, cặp nhũ phong vểnh lên một cách cứng chắc, vòng eo mảnh khảnh, cái bụng nhỏ phẳng phiu cùng bờ mông đẫy đà, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng lên. Thân thể trần truồng trắng noãn, cũng nổi lên một quầng sáng màu hồng.
Ngượng ngùng mà dời ánh mắt, Helen lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút... Ở đó, ló ra một khuôn mặt trợn mắt há mồm đang hết sức chăm chú.
Nhìn lén, bị nhìn lén, hai người đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Cứ như thế nhìn nhau đến nửa ngày, mập mạp vô cùng kinh ngạc nói: "Cô... không thích mặc quần áo à?"
*******
Đánh mất gần một nửa số điểm Bước Nhảy quan trọng, đả kích này đối với các quốc gia thành viên Phỉ Minh không thể nghi ngờ là vô cùng lớn lao. Hậu quả nghiêm trọng, theo diễn biến của chiến tranh cùng sự chuyển dời của thời gian, đã chậm rãi hiện ra.
Các quốc gia thành viên Phỉ Minh mất đi ưu thế về vị trí đã không thể nào hình thành được liên kết, thế cục bị chiến thuật chia cắt bản đồ của Tây Ước kiềm chế. Mà các quốc gia bản đồ Phỉ Minh bị bao quanh bởi các quốc gia láng giềng thuộc Tây Ước, tình cảnh tự nhiên là cực kỳ gay go. Bọn họ bốn bề cô độc, chỉ có thể dựa vào sức sản xuất, tài nguyên, cùng với từng chút quyết tâm trong quốc nội để tiếp tục kháng cự.
Trong cuộc kháng cự gian khổ, quân đội và tài nguyên tiêu hao rất nhanh, khiến cho rất nhiều quốc gia không thể gánh vác nổi. Dân chúng vốn hưởng thụ mấy nghìn năm dân chủ, đã bắt đầu chỉ trích chính phủ. Mặc dù ở trong thời điểm chiến tranh, cũng có nội các của vài quốc gia bị ép từ chức tập thể. Đủ loại tiếng nói, dưới tình trạng thế cục đang càng ngày càng ác liệt, đã dần trở nên ồn ào hẳn lên. Dân chủ, đã bắt đầu hiển hiện ra sức phá hoại trong thời điểm chiến tranh của nó.
Dân chúng của các quốc gia dân chủ, tựa hồ đã quên rằng ở thời điểm ban đầu của chiến tranh bộc phát, bọn họ đã cực kỳ tin tưởng về việc giành chiến thắng được cuộc chiến tranh này, quên rằng bọn họ đã tuyên bố một cách cuồng nhiệt trên mạng, trong cuộc trưng cầu ý dân, trong đủ các trường hợp công khai là sẽ cho địch nhân đẹp mặt như thế nào. Bọn họ cũng đã quên mất, rằng việc đánh cờ chiến tranh, không phải là một trò chơi có thể tùy ý thay đổi lập trường.
Mà ở các quốc gia đế chế Tây Ước, cũng có rất nhiều tình cảnh kỳ quái tương tự.
Các chủng tộc ở dưới tầng đáy của xã hội, bị áp bức, bị bóc lột, tựa hồ đã quên mất cừu hận chủng tộc. Khi tình thế của Tây Ước khắp nơi đều tốt đẹp, những người dân bần cùng của các chủng tộc này, cũng sẽ xông lên đầu đường mà hoan hô, mà hành lễ với các quý tộc đang ngẩng đầu ưỡn ngực, để biểu đạt kính ngưỡng cùng sự trung thành của bọn họ.
Còn các quốc gia Liên Bang đang chiến đấu cùng những kẻ thống trị đang áp bức bọn họ, tự nhiên là không thể không nhắc tới. Đủ các loại châm chọc khiêu khích, ở trong khu dân nghèo, bình thường so với ở trong các biệt thự quý tộc, xuất hiện nhiều hơn rất nhiều. Cho dù là ở tầng đáy nhất bị đưa lên chiến trường làm pháo hôi, khi những binh sĩ của các chủng tộc này công hãm thành thị rồi thống trị các dân tộc hạ đẳng hơn bọn họ, vậy thì cảm giác về sự ưu việt của bọn họ, thậm chí còn sâu sắc hơn cả giai tầng thống trị đế quốc vẫn luôn ngạo mạn cực độ trước mặt bọn họ.
Văn minh của loài người, trong giờ khắc này, đã hoàn toàn trở thành một thứ dị dạng. Sự đẹp đẽ và sự ghê tởm của nhân tính, đang cùng tồn tại đồng thời. Văn minh và ngu muội, trong giới hạn của thời điểm này, đã trở nên mờ ảo.
" Hãy nhìn vào Liên Bang Leray, bọn họ ở trên chiến trường, đã anh dũng chiến đấu tắm máu tròn ba năm!"
Mặc bộ quân phục của thượng tướng, trước ngực treo đầy các loại huân chương, Tolstoi đang đứng trong phòng chỉ huy hạm đội địa phương Long Bow của Liên Bang Salerga, phát biểu qua loa thông tin với hạm đội vừa mới tập kết xong.
Trong giọng nói ầm vang của Tolstoi, toàn bộ căn cứ tiền tiêu Thorcress của tinh hệ Long Bow, là một tràng cảnh im lăng.
Thorcress là một tinh cầu di dân rất nhỏ, nhân khẩu tổng số không quá ba triệu người. Có lẽ, dùng hình ảnh một pháo đài quân sự mini để hình dung nó lại càng thích hợp hơn. Trước cuộc chiến, ở đây vẫn đang đồn trú hạm đội địa phương của tinh hệ Long Bow, cùng với hạm đội số 5, số 9 của Liên Bang Salerga.
Hiện tại, hạm đội số 5 và hạm đội số 9, đã khởi hành rời khỏi tinh vực Long Bow. Trong sự tranh chấp của Tolstoi và quốc hội, bọn họ không thể lựa chọn.
" Ta không thích chiến tranh. Mặc dù ta cả đời đi lính, lấy chiến tranh làm nghề nghiệp, thế nhưng, ta có thể rất kiên quyết mà nói cho mọi người biết, rằng ta không thích chiến tranh!" Tolstoi sắc mặt trầm trọng: "Có người sẽ hỏi, nếu như vậy, ta vì sao lại muốn gánh theo tội danh chia rẽ và phản loạn, để đem Liên Bang đi tiến hành chiến tranh với đế quốc Sous."
" Vấn đề này, ta chỉ có một đáp án." Trong đôi mắt của vị lão nhân, đang lóe ra lệ quang: "Ta yêu cái quốc gia này.... Ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn những tên chính khách mềm yếu kia, chắp tay đem cái quốc gia này giao cho đế quốc Sous. Điều đó cùng việc chiến bại chẳng khác gì nhau. Chúng ta dưới sự uy hiếp của pháo súng địch nhân mà giải trừ vũ trang, mặc cho bọn chúng bám lên người chúng ta, ép lấy máu cùng cốt tủy của chúng ta."
" Ngày hôm nay, chúng ta không phải vì Phỉ Minh mà chiến." Tolstoi ngẩng đầu ưỡn ngực mà gầm lên: "Chúng ta là vì Liên Bang Salerga mà chiến! Chiến tranh, không phải là trò chơi có thể tùy ý thay đổi lập trường. Nếu quyết định rút khỏi chiến tranh bảo trì trung lập, như vậy, chúng ta nhất định phải cự tuyệt tất cả các yêu cầu bất hợp lý. Lam Thạch tinh ở phía sau chúng ta, tuyệt đối không thể trở thành căn cứ bàn đạp để đế quốc Sous tiến công tinh vực Đông Nam! Nếu như vậy, chúng ta đã để cho Tây Ước xâm nhập, và rồi, chúng ta đều sẽ trở thành tội nhân lịch sử của Liên Bang Salerga!"
" Ngẫm lại xem!" Tolstoi ngẩng cao đầu, thanh âm như chuông đồng: "Đế quốc Sous hiện tại, có thể tùy tiện đưa ra yêu cầu với chúng ta, trưng dụng không vực, mượn Lam Thạch tinh, vậy thì tương lai? Bọn chúng sẽ không hề cố kỵ mà đưa ra đủ loại yêu cầu đối với quốc thổ của chúng ta. Khi Tây Ước giành được chiến thắng trong chiến tranh, chúng ta ngoại trừ khuất nhục ra, không còn có thứ nào khác. Còn khi Phỉ Minh giành chiến thắng, vậy thì chờ đợi chúng ta, chính là cái giá phải trả của sự phản bội.
"Thế nên." Thanh âm của Tolstoi, đang quẩn quanh khắp mọi ngõ ngách trên từng chiến hạm: "Ta ra lệnh cho mọi người, ngăn cản tất cả địch nhân ở ngoài biên giới của chúng ta! Ta ra lệnh cho mọi người, vì Liên Bang Salerga mà chiến! Ta ra lệnh cho mọi người, bằng sự anh dũng của chính mình, vì Liên Bang Salerga mà giành lấy một tư thế ưỡn ngực ngẩng cao đầu!"
" Nhớ kỹ, đây là cuộc chiến tranh liên quan đến tương lai của Liên Bang Salerga! Đây không phải là trò chơi chính trị!"
" Xuất phát!" Không nói nữa.