G
iọng nói của mập mạp, trong đại sảnh yên tĩnh trống trải của võ quán cách đấu quán có vẻ vô cùng rõ ràng.
Khuôn mặt của Cooper lúc xanh lúc trắng, trên cái trán trọc lóc, đang nổi đầy gân xanh. Con mắt hung ác, trong nháy mắt liền tràn ngập tơ máu.
Chưa từng có ai dám sỉ nhục hắn như vậy, chưa từng có!
Từ sau khi hắn trở thành Thống Lĩnh Robot cấp một, tiếp quản Thái Lưu, đã không còn ai dám có chút bất kính trước mặt hắn, chứ đừng nói đến sỉ nhục vô cùng nhục nhã như vậy.
Cooper vẫn cho rằng, trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé kẻ thích nghi thì mới tồn tại này, chính mình, cùng với Thái Lưu do mình lãnh đạo, chính là đàn sư tử đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn! Khi một đàn hùng sư mạnh mẽ hung ác tụ tập lại, bất kỳ loài mãnh thú nào, cũng đều chỉ có thể tránh xa.
Mà những kẻ bình thường đứng ở đáy của chuỗi thức ăn kia, Cooper chưa bao giờ xem bọn chúng là đối thủ ---- Đó chỉ là thức ăn mà thôi.
Những thức ăn mà mình có thể tùy ý tấn công, cắn xé và nuốt chửng!
Sau khi đã ăn no, có lẽ, còn có thể dùng để đùa bỡn một chút.
Hết thảy đều là đạo lý hiển nhiên (thiên kinh địa nghĩa).
Đây vốn là luật rừng tàn khốc, hết thảy nhân từ và thương hại, đều là một loại ngu xuẩn. Đây là một thế giới tàn bạo, chỉ có máu tươi đầm đìa, mới là đáp án của hết thảy vấn đề.
Thế nhưng hiện tại, sư tử tàn bạo và mạnh mẽ, lại bị một con heo thịt béo trắng, đái lên mặt một cách khinh miệt!
Cảm giác bị khinh thường, bị giễu cợt như thế này, khiến cho Cooper nổi điên. Đến cùng với nó, chính là một cơn lửa giận theo máu mà xông thẳng lên đỉnh đầu.
“Ha ha ha!"
Cooper thất khiếu đã bốc khói, giận quá hóa cười, hung hăng giơ lên ngón cái với mập mạp: “Được lắm, thật không hổ là anh hùng xuất thiếu niên, ngươi có dũng khí!”
Sau khi tiếng cười của Cooper vang lên, kể cả lão Smith, toàn bộ người của Huyễn Ảnh Lưu đều biến sắc. Cosmo và Thomas, thì lại càng không kiềm lòng được mà bước lên một bước.
Ai cũng biết, Cooper đã nổi giận rồi. Theo vô số lời đồn thuật lại, cái tên tông chủ Thái lưu này, đều là trong tiếng cười như thế này mà đem từng đối thủ tiễn xuống địa ngục.
Nhìn ở đương trường, hàm răng của Cooper đã nghiến đến ken két. Ánh mắt âm lãnh của hắn giống như đã phán định tử hình cho gã mập mạp trước mắt này.
“Đáng tiếc, ngươi không ngờ được là ngươi sẽ ....”
Giọng nói mang theo một cỗ sát khí lạnh thấu xương của Cooper đột nhiên nghẹn lại.
Ở trước mắt bao nhiêu người, cái gã mập mạp kia đã không nhịn được mà tát một cái văng Cooper ra, một bên vừa đi vào bên trong, một bên lại lầm bầm nói nhỏ với vẻ mặt chán ghét: “Phiền nhất là cái loại thích tỏ ra nguy hiểm này. Cứ làm như mình là bố tướng ấy.... Đã ăn mắng rồi mà vẫn còn cười, lại còn anh hùng xuất thiếu niên. Phi, ngu ngốc.”
Không ai dám tin tưởng vào con mắt và lỗ tai của mình.
Nếu như nói sự chế giễu của mập mạp đối với Cooper vừa nãy đã khiến mọi người hết sức kinh hãi mà nói, vậy thì hiện tại, tất cả mọi người đều bị dọa cho ngây người rồi. Đến ngay cả Cooper bị tát cho lảo đảo, cũng giương to mắt sững sờ.
Miệng gã mập mạp này làm bằng cái thứ gì vậy? Quá khinh bạc rồi!
Cooper đứng ngơ ngác, nhìn cái gã mập mạp kia hếch mũi lên trời mà đi qua bên cạnh mình.
Một hồi tĩnh mịch.
“Giết hắn!” Cơ mặt Cooper không ngừng co giật, bộc phát ra một tiếng hét điên cuồng: “Giết hắn cho ta! Giết hắn!”
Trong tiếng rống giận vang vọng quanh đại sảnh, sáu tên tay chân liền lao về phía mập mạp như chớp giật, đến ngay cả cơ sĩ của Thái lưu cũng xông lên. Tuy rằng không am hiểu đánh nhau tay không, thế nhưng, dưới tình huống như thế này thì bọn họ chỉ có thể xông lên. Con mắt đỏ rực của Cooper, khiến cho bọn họ không có cách nào đứng tại chỗ xem náo nhiệt.
“Dừng tay!” Lão Smith hét lớn một tiếng, ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn một thanh niên đến báo danh lại chết thảm như vậy trước mặt mình.
Các đệ tử của Huyễn Ảnh lưu cũng bắt đầu náo loạn, bọn họ ào ào xông lên phía trước. Nơi đây, dù sao cũng là võ quán cách đấu Kỵ Sĩ Griffin, bọn họ không thể trơ mắt nhìn anh bạn mập mạp đã làm cho bọn họ sảng khoái không gì sánh được ngã xuống trước mặt mình… Cái mà anh bạn mập mạp kia nói, chính là tiếng lòng muốn nói mà không dám nói của tất cả các đệ tử Huyễn Ảnh lưu.
Tiếng gầm gừ, tiếng ồn ào, tiếng quát lớn, tiếng hô dừng lại đang lẫn lộn cùng một chỗ. Không ai để ý đến sự ngăn cản của lão Smith, một gã tay chân của Thái lưu chạy ở trước nhất đột nhiên dậm mạnh xuống đất một cái, thân thể liền bay lên không, một cú Xuyên Vân Thối lập tức bắn thẳng về phía lồng ngực của mập mạp.
Đây là một chiêu mà gã tay chân này đắc ý nhất. Là một gã tay chân có xuất thân từ sàn đấu ngầm, công phu hắn rèn luyện ở trên đùi, chính là người bình thường không cách nào tưởng tượng được.
Đá bao cát, đá cọc gỗ, thậm chí là đá tảng đá. Đôi chân của hắn sớm đã trở nên cứng rắn như hai cây gậy sắt. Một cước này một khi đã đá trúng, đá mười chết mười, tuyệt đối không có ai còn sống sót. Trong vô số lần chiến đấu trước đây, những đối thủ bị đá tại vị trí này, chỉ có một kết quả, chính là miệng phun máu tươi, ngã xuống đất bỏ mình!
Không một chút do dự nào, người của Thái lưu đã hạ luôn sát thủ.
Ở Thế Giới Tự Do, chết một người bình thường, tuyệt đối không phải là chuyện gì ghê gớm lắm. Đối với Thái lưu vốn thủ đoạn ác độc mà nói, giết một tên mập mạp như vậy, cũng dễ dàng không khác gì giết một con chó!
Một cước của gã tay chân đã đến trước mặt mập mạp. Mắt thấy mập mạp sẽ bị một cước này đá xuyên lồng ngực, các đệ tử của Huyễn Ảnh lưu đều phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Trong đường tơ kẽ tóc, mập mạp đột nhiên vươn tay.
Hắn giống như một con gấu chó thật lớn, quơ lên móng vuốt của chính mình. Gã tay chân đang lăng không song phi kia liền bị hắn nhanh như chớp bắt được… Một kéo, một giật, xoay người một vòng. Gã tay chân đáng thương kia giống như một cái bao vải rách, bị mập mạp xoay tròn như một cái cối xay gió, hung hăng đập trên mặt đất.
Một cái… hai cái… ba cái.
Tất cả mọi người đều bị mọi thứ xảy ra trước mắt dọa cho sợ ngây người.
“*, muốn giết ta hả! Lão tử giết ngươi trước!” Trong tiếng mắng nghiến răng nghiến lợi của mập mạp, mỗi lần nghe thấy tiếng vang lớn do thân thể va đập với mặt đất phát ra, mọi người đều không kìm lòng được mà cả người run rẩy.
Đến khi mập mạp dừng tay, gã tay chân bị hắn nắm chân kia, thân thể đã mềm nhũn nằm trên mặt đất, xương khớp trên người không biết đã gãy nát bao nhiêu cái, cái đầu bị đập thẳng lên nền đá cẩm thạch đã lõm xuống một mảng lớn, miệng phun bọt máu, toàn thân không ngừng co giật, mắt thấy đã không sống nổi nữa.
“Chúa ơi!”
Trong tiếng kinh hô của đám người Huyễn Ảnh lưu đứng gần đó, giữa đại sảnh, gã mập mạp vừa rồi mới còn vẻ mặt khiếp đảm cẩn thận dè dặt, lúc này đã như cuồng phong cuốn vào bên trong đám người đang hung hãn xông lên của Thái lưu. Cả đại sảnh theo sự xông lên như bão táp của hắn, ngay lập tức lâm vào rối loạn.
Tiếng kinh hô của mọi người còn chưa hết vang vọng, thân ảnh mập mạp trăng trắng kia, đã như tia chớp đón lấy gã tay chân xông thứ hai. Đối mặt với nắm tay như đại bác của gã tay chân, hắn lại không hề nói một tiếng, ngang nhiên phóng ra một nắm đấm chống lại.
Hai nắm đấm va chạm trên không, giống như sấm rền xé rách không khí. Cùng với một tiếng vang thật lớn và một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cánh tay tráng kiện và cứng rắn như nham thạch của gã tay chân, bỗng nhiên biến thành một quả khí cầu bị nổ tung --- Cả cánh tay cứ từng tấc từng tấc mà đứt gãy, mềm oặt rũ xuống, đầu khớp xương gãy nát thậm chí còn đâm xuyên qua lớp cơ mà lộ ra bên ngoài.
Mặc kệ gã tay chân thê thảm đến thế nào, mập mạp quay người lại. Một cú đá xoáy, hung hăng quất lên người của gã tay thứ ba. Cả thân thể của hắn, giống như bị một thanh rìu chiến phá không mà đến chém một phát. Cánh tay bảo vệ trước người, hoàn toàn không có một chút tác dụng nào, giống như một thanh củi bị gãy chính giữa thành hình chữ V, găm vào giữa xương sườn cũng bị gãy tương tự.
Gã tay chân lao đến thứ tư vốn đã đến gần mập mạp, đang ra một chiêu Song Phong Quán Nhĩ (hai tay ốp tai ấy) đầy nham hiểm, mắt thấy sắp thành công. Thế nhưng, mập mạp đã không cho hắn cơ hội. Hai cánh tay béo tròn khua loạn một hồi giữa không trung. Cánh tay của gã tay chân, bị hắn như bắt gà mà vặn cho quay ngoắt, theo đó là một cú Oa Tâm Cước (lõm tim), đánh thẳng vào giữa lồng nhực gã tay chân.
Cùng lúc khi gã tay chân thứ tư phun ra một ngụm máu tươi, bay thẳng ra rơi trên mặt đất phía xa xa. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, bộ ngực của gã tay cố gắng đánh lén này đã hoàn toàn lõm vào phía trong.
Tên thứ năm…. Tên thứ sáu…
Lão Smith, cùng với ba vị trưởng lão và ba mươi đệ tử của Huyễn Ảnh lưu, đã hoàn toàn phát mộng rồi.
Gã mập mạp trước mắt bọn họ này, quả thực chính là một cỗ máy giết chóc hình người. Ở giữa đám người Thái lưu, hắn giống như một đạo sấm sét nổ vang, đánh nam dẹp bắc ngạo nghễ tung hoành.
Cho tới bây giờ chưa từng ai thấy qua cách đánh nhau như vậy.
Lên gối, xuống trỏ, đá ngang, đá xoáy --- Cả thân thể của hắn, đã trở thành một cây chùy sắt đang bay múa. Tay đấm chân đá, vừa đánh vừa đụng, trong tiến có lùi, trong co có duỗi, hễ là người đến gần hắn, đều bị gãy tay gãy chân. Nhất thời, giữa đại sảnh của võ quán cách đấu liền tràn ngập tiếng rên rỉ, tiếng kêu thảm thiết liên miên không ngớt.
Trong lúc hoa mắt thần mê, trận giằng co gần như là giết chóc dã man tàn sát bừa bãi này đã kéo dài năm phút đồng hồ. Ngoại trừ Cooper đang đứng ngơ ngác ở bên cạnh ra, hiện tại, đám người Thái lưu kiêu căng ngạo mạn vừa xông vào võ quán cách đấu, tất cả đều đã nằm trên mặt đất mà rên rỉ quằn quại.
Cosmo và Thomas nhìn nhau, trong lòng hoảng sợ.
Có thể sống sót trăm trận trong mưa bom bão đạn, có thể trở thành một anh hùng trong chiến tranh của một quốc gia, có thể làm ra được nhiều sự kiện kinh thiên động địa ở giữa biển máu mưa lửa, một người như vậy, làm sao một đám tay chân có thể trêu trọc vào được? Người ta là ai cơ chứ, chính là bộ đội đặc chủng!
Đáng đời Cooper số xui xẻo, chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại chọc phải một sát thần! Ba năm chiến tranh, trên tay của vị anh hùng Leray nhìn qua có vẻ trắng mập này, không biết đã dính bao nhiêu máu nữa!
Cooper lúc này đã mất đi năng lực suy xét.
Là một trong những quản lý của sàn đấu ngầm, hắn đã từng xem qua vô số trận đấu thảm thiết. Qua nhiều năm như vậy, những cường giả không ai sánh bằng cứ một người lại một người chém giết lẫn nhau trước mặt hắn. Đó là những cuộc ẩu đả đẫm máu ngươi chết ta sống chân chính, những chiêu nào có thể dùng được, bọn họ tuyệt đối sẽ không giữ lại. Mục tiêu của mỗi một lần ra quyền, đều là đưa đối thủ vào chỗ chết.
Kết quả của việc giữ lại bất cứ thứ gì, đều có thể phải trả giá đắt bằng chính tính mạng…
Thế nhưng, hắn chưa từng thấy qua một kẻ như thế này. Một tên mập mạp béo trắng, vậy mà lại có thân hình bén nhạy và sức lực mạnh mẽ đến không cách nào tưởng tượng nổi, đem cả thân thểs trở thành một thanh chùy sắt mà vung vẩy điên cuồng
Cho dù đã nhìn quen đánh nhau sống chết, Cooper vẫn cảm thấy trống ngực tăng tốc bởi hết thảy đang xảy ra trước mắt.
Mười mấy tên thủ hạ đang nằm trên mặt đất lăn lộn rên rỉ, hầu như đều là bị gã mập mạp kia một đấm đánh cho tàn phế. Chỉ cần xem những chân tay đã biến hình của bọn hắn, nhìn máu me đầy đất, liền biết được nắm đấm của gã mập này mạnh cỡ nào. Đây không phải là hiện thực, đây là một cơn ác mộng.
Mắt thấy mập mạp đang đi về phía mình, Cooper muốn co cẳng bỏ chạy, thế nhưng hai chân lại nặng trĩu không nhấc lên nổi. Sức lực toàn thân, trong giờ khắc này đều đã cạn kiệt --- Nhìn lại khuôn mặt chất phác của mập mạp, Cooper đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi.
Hắn là Thống lĩnh Robot cấp một, có thể không bao lâu sau, hắn sẽ trở thành Chiến thần Robot cấp ba!
Thế nhưng, ở đây không có Robot. Cái võ quán cách đấu Kỵ Sĩ Griffin chết tiệt này, trong đại sảnh vậy mà đến cả một chiếc Robot huấn luyện trưng bày cũng không có!
Phải biết rằng, trong đại sảnh của tổng bộ Thái lưu, trưng bày đến mấy chục chiếc robot. Mà trong số đó, có cả Robot tư nhân kiểu mới do hệ thống nghiên cứu của Thái lưu phát triển, cũng có phần thưởng hoặc chiến lợi phẩm thắng được trong nhiều lần thi đấu và khiêu chiến. Mỗi một người lần đầu tiên đến Thái lưu, đều bị từng chiếc robot hoặc mới hoặc cũ kia làm cho giật mình.
Đáng tiếc, ở đây không phải là tổng bộ của Thái lưu.
Cooper gần như cắn nát hàm răng. Hắn biết, so với sáu gã tay chân có xuất thân đấu vật ngầm (hắc quyền) của mình kia, chính mình, ngay cả cứt chó cũng không phải.
Chiến tích trước đây của mấy gã tay chân đang nằm trên mặt đất là bao nhiêu? Nếu không có tỉ lệ thắng ngoài ba mươi trận, không có số liệu hơn hai mươi lăm lần trực tiếp đo ván đối thủ, vậy thì làm so có thể trở thành bảo tiêu của chính mình? Làm sao mình phải tốn nhiều công sức để đi chiêu mộ như vậy?
Sau khi cả sáu người đồng loạt bị đánh cho nằm bẹp dí, chính mình làm sao có khả năng chiến thắng nữa?
Mập mạp lạnh lùng nhìn Cooper.
Kỳ thực hắn không nghĩ tới, chính mình thế mà lại gặp tên Thái lưu tông chủ này ở đây.
Đây có tính là ông trời có mắt không đây?
Mập mạp dùng ánh mắt đánh giá Cooper từ trên xuống dưới, nhìn đến độ trong lòng Cooper phát sợ.
“Cho ngươi hai con đường.” Mập mạp hắc hắc cười ngây ngô: “Hoặc là, ta hiện tại sẽ giết ngươi…”
Trong đại sảnh lặng ngắt không tiếng động, mà ngay cả tiếng rên rỉ thống khổ, dường như cũng nhỏ đi rất nhiều. Tất cả mọi người nín thở tập trung nghe mập mạp tuyên án đối với Cooper.
“Hoặc là…” Mập mạp vươn đầu lưỡi vừa đỏ vừa to vừa dày ra, liếm một vòng quanh kẽ môi, vẻ mặt như mong đợi đến mức không kiềm chế được: “Ngươi cởi sạch quần áo, để lão tử chụp vài tấm hình khỏa thân”.