V
ới quyết tâm phải nắm bắt được cơ hội này, tổ chương trình một bên chĩa thẳng ống kính về phía sóng người đang cảm xúc tràn trề kia, một bên phát đi hình ảnh về quá trình chiến tranh ba năm qua của Leray và tình hình chiến đấu thực tế vẫn luôn hấp dẫn người xem của anh hùng Điền Hành Kiện. Bọn họ muốn mượn cao trào của sự kiện anh hùng Liên bang về nước này để thực hiện một chương trình kinh điển không thể lãng quên trong lòng khán giả.
Trên màn hình TV, xuất hiện đầu tiên là cảnh Gatralan đang hung hãn xâm lấn vào tinh hệ Galileo.
Trên màn hình, hình nền chủ là cảnh khẩu pháo lạnh lẽo của chiến hạm vũ trụ chiến Gatralan dần dần lướt qua, bên cạnh đó là hai hình ảnh nhỏ. Một cái là hình ảnh các chiến sĩ Leray liên tục kháng cự trong lửa đạn, một cái là cảnh Tây Ước ngang ngược vô lý chỉ trích Leray rắp tâm khơi mào chiến tranh trong Hội nghị Liên hợp tối cao của nhân loại.
Hạm đội xông vào điểm Bước nhảy không gian, binh sĩ trong trận địa, đạn pháo rít gào, cái miệng đang nói của phát ngôn viên phía Tây Ước,...tất cả đều không có âm thanh. Âm thanh nền duy nhất chính là tiếng hò hét đinh tai nhức óc trong Học viện quân sự thủ đô số 1.
Khán giả cắn chặt môi, nhìn hình ảnh đang thay đổi trên màn hình. Tại tinh hệ Galileo, tinh hệ Newton, từng tinh cầu di dân bị binh sĩ Gatralan đánh chiếm. Vô số thành thị biến thành đống hoang tàn trong chiến hoả, vô số bình dân phơi thây nơi đầu đường.
Nam nhân bị đánh chết, nữ nhân bị lăng nhục, trên màn ảnh lại hiện lên cảnh một bé gái mặt đầy vết bẩn, đứng trong đống đổ nát, ở đầu đường một thành phố đang bốc lửa, đang khóc một cách hoảng sợ và bất lực. Nhìn chiếc môi lem nhem vì nước mắt và nước mũi của bé gái đang mấp máy trong hình ảnh không lời kia, ai cũng có thể nhận ra từ mà cô bé đang gọi, một từ làm cho người ta phải đau xót từ trong tâm khảm.
"Mẹ ơi!"
Trước màn hình to lớn trên quảng trường, mấy cô gái che miệng, nước mắt tràn mi.
Nhân viên quay phim vác theo máy quay đi lại trong đám người. Đủ loại âm thanh phát ra trên TV.
"Leray muôn năm!". Tiếng gào thét kèm theo tiếng khóc của một cô gái có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Trên màn hình TV lướt qua hình ảnh xác của một chiếc chiến hạm trong tinh không, lướt qua chiến trường mặt đất Lucerne và Millok, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh trong một trại tập trung tù binh.
Bên ngoài lưới cách ly lạnh lẽo, thi thể bị chất đống bừa bộn thành một ngọn núi nhỏ. Trong lưới cách ly, các tù binh gầy gộc đờ đẫn bị nhốt lại giống như gia súc.
Trên hình ảnh nhỏ là dáng vẻ khí thế của vị phát ngôn viên của Tây Ước kia. Lúc đó là sau ba tháng khi chiến tranh bùng phát, hắn đang chỉ trích Liên bang Leray tàn sát bình dân bất đồng chính kiến, ngược đãi tù binh trong chiến tranh.
Quân đội Gatralan lan tràn trên bản đồ Leray giống như là đàn châu chấu, còn vị phát ngôn viên đại nghĩa lẫm liệt thì đang mấp máy môi rất nhanh.
Một vài hình ảnh chiến tranh lặng lẽ được truyền đi.
Rốt cục, trên màn hình hiện lên cảnh Liên bang bắt đầu phản công. Đầu tiên là hạm đội địa phương Newton bằng thái độ kiên quyết đã đột phá được điểm Bước Nhảy, trở về tinh hệ Newton. Ngay sau đó là chiến dịch mặt đất Millok khai hỏa.
Cathor - chiến trường trứ danh là cối xay thịt này lần thứ hai xuất hiện trước mắt mọi người. Lần lượt từng sư đoàn với biên chế đầy đủ, tiến vào rồi bị xoá sổ. Hình ảnh thi thể vặn vẹo của các binh sĩ hy sinh, xác robot và vũ khí, máy bay chiến đấu bùng cháy rơi xuống, bệnh viện quân y tràn ngập thương binh... Chiến đấu tàn khốc khiến cho người ta không nỡ nhìn.
Trên một hình ảnh nhỏ ở bên cạnh, phát ngôn viên Tây Ước vẫn đang lải nhải, đây là một nữ nhân ngạo mạn với vẻ mặt đáng ghét đang yêu cầu Liên bang Leray ngừng bắn, tiếp thu hoà giải của Hội nghị Liên hợp nhân loại tối cao. Còn trên hình ảnh nhỏ còn lại thì đang phát đi buổi lễ long trọng nghênh đón 270 vị anh hùng Liên bang trở về, phía sau cảnh các chiến sĩ đang khóc cùng với thân nhân, thấp thoáng cảnh chiến đấu của chiếc [Ma Thú] quen thuộc.
Trong xe truyền hình, đạo diễn đang đánh máy lời bình: "Nam nữ của Liên bang chưa bao giờ bị khuất phục. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ nhận ra được vị anh hùng thuộc về chính mình."
Tay hắn điều chỉnh trên bảng điều khiển, cảnh vật liền trở nên rõ ràng hơn.
Trên hình ảnh nhỏ, [Ma Thú] đang đứng dưới một gốc cây đại thụ, đối mặt với hơn một nghìn địch nhân, bắn liền sáu phát. Trên màn hình chính, hạm đội Liên bang bắt đầu tiến quân hướng về tinh hệ Galileo. Chiến hạm kiểu mới hùng tráng phá vỡ không gian chỗ điểm Bước Nhảy, xuất hiện trước mặt địch nhân.
[Ma Thú] trong lúc đang chạy trốn liền nhảy lên xoay người, trên khẩu súng ngắm lóe lên một vệt ánh sáng trắng... Lục quân Liên bang đổ bộ lên Lucern, chi chít robot nhảy ra khỏi chiến hạm vận tải to lớn, ùn ùn rơi xuống mặt đất...
[Ma Thú] tả xung hữu đột dưới lửa đạn ngang dọc đan xen...Sư đoàn thiết giáp Liên bang đã lướt qua trận địa phòng ngự của địch nhân, phát động tổng tiến công như thuỷ triều vào lục quân Gatralan do Lieb Scott chỉ huy.
[Ma Thú] dưới vòng vây đang khép lại rất nhanh của quân địch, đã nhảy ra khỏi vách núi, thân thể của hắn loé lên dưới vô số pháo năng lượng đánh vào... Lục quân Liên bang phát ra tiếng hoan hô của thắng lợi, trước mặt họ, lần lượt từng chiếc robot Gatralan đang giải trừ trạng thái chiến đấu.
Hình ảnh thay đổi rất nhanh, càng lúc càng nhanh, làm người ta không kịp nhìn. Những hình ảnh chiến đấu thực tế vốn đã được xem đi xem lại vô số lần này, hiện tại xem lại vẫn y nguyên làm cho người ta không nhịn được hồi hộp, nhiệt huyết sôi trào.
Cuối cùng, ba hình ảnh đang thay đổi rất nhanh đồng thời dừng lại.
Đó là tấm ảnh Điền Hành Kiện và tám chữ to: "Anh hùng quay về! Leray muôn năm!"
Cảm xúc của chủ nghĩa yêu nước trong người Leray đã bị đốt lên bởi chương trình truyền hình "Anh hùng" đặc biệt vốn được cố ý biên đạo để gây tiếng vang này. Mỗi một khán giả đang xem truyền hình trực tiếp đều quên mình mà nhảy lên.
Những người từng trải thì vẫn đứng trước màn hình xiết chặt nắm đấm, nỗ lực không cho nước mắt mình chảy xuống như những các học viên đang khóc mà hô to Leray muôn năm trong màn hình. Một số thanh niên thì nhanh chóng tụ tập lại, tập hợp thành một dòng người với cảm xúc dâng trào mãnh liệt. Cũng không biết bọn họ từ đâu mà tìm tới được nhiều quốc kỳ Leray như vậy, một lúc sau, trên quảng trường, lề đường đã trở thành đại dương của những lá cờ tung bay phất phới.
Một lão nhân tóc trắng xoá, chống gậy đứng ven đường, hướng về dòng người đang sôi trào mà hô lớn: "Leray muôn năm!". Dòng người đáp lại bằng tiếng hô càng lớn hơn. Mỗi người đều không thể kìm lòng dưới bầu nhiệt huyết sôi sục như vậy, dường như nếu không hô to vài tiếng thì sẽ không cảm thấy thoải mái được.
Tổ chương trình vẫn tiếp tục tiến hành phỏng vấn tuỳ ý đối với các học viên và binh sĩ đang kích động nói năng lẫn lộn tập trung trong Học viện quân sự thủ đô số 1.
"Ta thực sự quá cao hứng, quá kích động đi." Một nam sinh tóc nâu quay sang ống kính kêu to. Hắn phải la to mới bảo đảm không bị tiếng hò hét hùng tráng bên cạnh bao phủ mất.
"Cứ nghĩ đến việc ta có thể nhìn thấy vị anh hùng Liên bang của chúng ta...Ta quá may mắn. Ta yêu Lina. Ta sẽ giống như anh hùng của chúng ta, dùng sinh mạng đi bảo vệ nàng."
Một người mẹ ôm con nói: "Sau lần nhìn thấy hắn nhảy xuống vách núi, ta rất hận người Deskeyer." Nàng lau nước mắt, bỗng nhiên nín khóc, mỉm cười: "Hiện tại, ta thấy hắn trở về, ta rất vui mừng. Hoan nghênh hắn trở về nhà. Hắn cần phải nghỉ ngơi một chút, cạo râu đi và để ý đến đầu tóc."
"Hắn là tấm gương của quân nhân Leray." Một binh sĩ môi run run, sau khi nói một câu thì trầm mặc một lát, trong chớp mắt trước khi nước mắt sắp tràn mi, hắn quay sang ống kính thực hiện một quân lễ tiêu chuẩn: "Xin cho phép ta, ở đây kính chào Ngài. Ta thay cho ba mẹ đã mất đi trong chiến tranh, cảm tạ tất cả những gì mà Ngài đã làm cho chúng ta."
Lúc này, uy hiếp của Gatralan và Deskeyer ở phía tây Leray đã được giải trừ. Ba năm chiến tranh, rốt cục có cơ hội thở dốc. Bi thương, vui mừng, cảm động...các loại tâm tình đan xen vào nhau. Mọi người dường như đột nhiên tỉnh lại từ trong sinh hoạt đau khổ và tê tái, có thời gian để nhấm nuốt, để tiêu hoá, để phát tiết tất cả những gì chiến tranh mang lại.
Chương trình "Anh hùng" đặc biệt đã dẫn phát ra làn sóng chúc mừng anh hùng trở về nhà.
Mỗi một khán giả đều cho rằng chương trình kỳ này là đặc sắc nhất. Thế nhưng tổ chương trình tựa hồ thấy chưa đủ, bọn họ quyết tâm đem ngọn lửa này đốt đến cùng.
Dùng một đoạn video cận chiến robot mô phỏng làm người ta hoa cả mắt, sau khi khiến cho khán giả há mồm trợn mắt xong, bọn họ mới mời một thanh niên không phải là người Liên bang Leray ngồi lên ghế phỏng vấn trong xe truyền hình.
"Tôi là Cosmo, đến từ hành tinh Mars (sao Hỏa) của Liên minh Cảng Tự Do." Cosmo bình tĩnh tự giới thiệu dưới sự dẫn dắt của người chủ trì Helen.
"Nghe nói, Ngài là một vị Kỵ Sĩ robot cấp 1." Helen hỏi.
"Đúng vậy." Cosmo gật đầu: "Ba năm trước đây, tôi đã thắng được trận khiêu chiến trở thành Kỵ Sĩ robot cấp 1."
Kỵ sĩ robot cấp 1! Danh hiệu chói sáng này lập tức gây ra một trận rối loạn trong các khán giả trước màn hình TV. Trong cái thế giới đầy rẫy robot này, mỗi người đều biết được một vị kỵ sĩ robot cấp 1 lợi hại như thế nào. Trong thời hoà bình, việc trở thành một Kỵ Sĩ robot chính là mộng tưởng của tất cả thanh niên.
"Trong thần thoại La Mã, Mars là tên của thần chiến tranh. Hành tinh Mars cũng là một trong năm thánh địa của cận chiến robot." Helen mỉm cười nói: "Theo tôi được biết, đối với Liên bang Leray mà nói, một vị chiến sĩ robot cấp 1 đến từ Cảng Tự Do, gần như là chiến thần trong mắt chúng ta."
"Cô quá khen rồi." Trên màn hình TV, Cosmo bất an xoay xoay người trên ghế, thành khẩn nói: "Cũng không phải tôi tự coi nhẹ mình, cũng không phải tôi cố ý khen tặng. Trên thực tế, trước mặt tiên sinh Điền Hành Kiện của quý quốc, tôi ngay cả tư cách xuất thủ cũng không có!"
Sau khi kinh ngạc khiếp sợ qua đi, khán giả liền ồ lên.
Leray chưa từng có chiến sĩ robot quá cấp 9, những cơ sĩ dân gian đã qua khảo hạch trở thành Kỵ Sĩ robot này không thể đánh đồng được với các cơ sĩ đồng cấp khác của Cảng Tự Do.
Điền Hành Kiện là anh hùng Liên bang, thế nhưng trình độ điều khiển robot của hắn trong trận đánh với Estaracy vẫn còn rất kém cỏi. Sở dĩ hắn trở thành anh hùng Liên bang là bởi vì hắn đã mang đến thắng lợi liên tiếp một cách kỳ tích cùng với sự anh dũng của hắn, cũng không phải là bởi vì trình độ điều khiển robot của hắn.
Mọi người ngây dại nhìn vị cao thủ robot trong truyền thuyết của Cảng Tự Do này đang dùng ngữ khí bình thản, kể lại một truyền thuyết thuộc về Liên bang Leray.
Những gì hắn nói là sự thật sao? Nếu như không phải, vì san hắn muốn phá hỏng danh tiếng của mình như thế?
Không ai hiểu được ý nghĩ của Cosmo.
Trên thực tế, ngay cả Helen cũng không phải rất rõ ràng. Nàng tiếp xúc với giới cận chiến robot dù sao chỉ giới hạn trong tin tức trên inte hoặc tạp chí.
Do đó, nàng căn bản không thể hiểu được sự kinh ngạc và vui mừng cực độ của Cosmo khi hắn thấy mập mạp thi triển ra chiêu Dĩ Nhất Hóa Bách kia. Kể từ thời khắc đó, Cosmo đã hạ quyết tâm, bất kể thế nào hắn cũng muốn nắm chặt cơ hội trọng chấn Huyễn Ảnh Lưu này.
Huyễn Ảnh Lưu đã xuống dốc từ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi mà rất nhiều người đã không còn nhớ rõ được lưu phái này đã từng đứng trong hàng ngũ bát đại lưu phái, cũng lâu đến nỗi mọi người thậm chí đã quên hẳn việc tôn trọng cần thiết đối với lưu phái cổ xưa này.
Ở Cảng Tự Do, khi các lưu phái khác xuất hiện nhân tài lớp lớp, phát triển phồn thịnh hưng vượng phát đạt, thì Huyễn Ảnh Lưu và đại biểu của nó là gia tộc Smith chỉ có thể trốn trong góc phòng, tuân theo quy củ không dám vượt qua giới hạn. Các lưu phái khác phân chia lợi ích thế nào, gia tộc Smith cũng chỉ có thể tiếp thu thế ấy.
Không ai quan tâm đến việc người của lưu phái này nghĩ như thế nào. Trong mắt mọi người, Huyễn Ảnh Lưu chẳng qua là ỷ vào tích luỹ từ lâu mà thoi thóp hơi tàn, đợi cho đến khi lưu phái này ngay cả tư cách làm nền cũng không có thì nó sẽ trở thành món bánh ngọt cho các lưu phái khác xâu xé.
Từ nhỏ Cosmo chỉ biết rằng, dù cho mình chính là thiên tài được gia tộc công nhận, dù cho thực lực của chính mình sớm đạt được trình độ của Kỵ Sĩ robot, thế nhưng cũng chỉ có thể nhìn đám bạn cùng lứa vốn không khắc khổ bằng mình và thiên phú kém xa chính mình, dựa vào lực lượng của gia tộc và lưu phái của chúng mà đi đè đầu cưỡi cổ mình.
Là một Kỵ Sĩ robot tâm cao khí ngạo lấy việc chấn hưng Huyễn Ảnh Lưu làm mục tiêu số một của cuộc đời, không có gì so với những từng trải như vậy có thể làm cho người ta cảm giác thống khổ và khuất nhục hơn được nữa.
Chấp nhận phỏng vấn, là cách duy nhất để Cosmo có thể tiếp xúc được với Điền Hành Kiện.
Cho dù hắn biết những gì hắn nói bây giờ, khi truyền tới Cảng Tự Do sẽ gây ra sóng gió như thế nào, truyền tới trong tai của những lưu phái và gia tộc ngông cuồng tự đại kia sẽ khơi lên sự chế nhạo của họ đối với gia tộc của mình đến thế nào, hắn cũng không quan tâm.
Bởi vì hắn biết, những gì mình nói đều là sự thật! Không chỉ là với cận chiến robot tư nhân hay là với robot quân dụng được trang bị tên lửa và pháo năng lượng, Cosmo thậm chí tin tưởng rằng, ngay cả Chiến Thần robot dân gian cũng không phải là đối thủ của Điền Hành Kiện.
"Không chỉ riêng gì tôi không có tư cách khiêu chiến." Giọng điệu Cosmo vẫn bình thản như trước, không có chút nào khen tặng hay khoa trương: "Tôi tin tưởng, ngay cả đa số Thống Lĩnh robot bao gồm cả cha tôi cũng không có tư cách."