Đ
ẳng cấp của chiến sĩ robot dân gian, là do Hiệp hội robot trải rộng khắp vũ trụ chế định và trao tặng các danh hiệu theo trình độ từ thấp đến cao: Hộ Vệ, Đấu Sĩ, Kỵ Sĩ, Thống Lĩnh, Chiến Thần. Mà mỗi một danh hiệu, lại chia thành cấp ba, hai, một từ thấp đến cao.
Một người Kỵ Sĩ robot, tương đương với chiến sĩ robot cấp bảy hoặc cấp tám của quân đội. Thống Lĩnh robot, cơ bản là ngang với chiến sĩ robot cấp chín đến cấp mười của quân đội. Còn Chiến thần, đó gần như là tồn tại trong truyền thuyết rồi.
Đương nhiên, đây chỉ đơn thuần là tương đối của cận thân cách đấu. Nếu như suy xét đến các yếu tố như tấn công tầm xa, biến hóa tâm lý khi đối mặt với sinh tử,... trong chiến tranh thực tế, như vậy thì các chiến sĩ robot dân gian cùng với chiến sĩ quân đội cơ bản là không thể so sánh được. Một cái là thi đấu thể thao, còn cái kia, lại là giết chóc.
Robot dân dụng tư nhân cùng robot quân dụng là hai hệ thống khác nhau mà lại gắn bó hỗ trợ lẫn nhau. Hình thức làm tank ban đầu của robot, chính là căn cứ vào chiến tranh mà sinh ra. Thế nhưng, thời kỳ phát triển hoàng kim của robot hiện đại, vậy mà lại ở trong thời kỳ hưng thịnh của robot dân gian, khi mà lực lượng thiết giáp lục địa với số đông suy giảm thành các cuộc chiến đơn lẻ. (chỗ này vắt óc mãi mới ra)
Vào khoảng thời gian đó, theo sự mở rộng thăm dò tinh vực của nhân loại, theo nhu cầu của dân gian đối với các phương diện như an toàn công cộng, thi đấu thể thao, thăm dò, nghiên cứu khoa học, hộ vệ tư nhân,... lực lượng thiết giáp đã đi xuống khỏi thần đàn của chiến tranh, bắt đầu được sử dụng ở trong dân gian. Đoạn lịch sử này đã tạo nên lớp trầm tích sâu rộng trong dân gian của robot.
Cái lớp trầm tích này, theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, tài liệu mới, động cơ mới cùng sự bắt đầu của thời đại năng lượng mà lại càng thêm vững chắc. Cuối cùng, có được năng lực di chuyển cao tốc, lồng bảo hộ năng lượng, thủ đoạn đả kích ngang bằng cùng tài liệu chế tạo thấp hơn rất nhiều so với máy bay chiến đấu, robot một lần nữa đã khiến cho quân đội coi trọng mà bắt đầu đi lên trên sân khấu của chiến tranh.
Có thể nói, dân gian đã dựng dục nên robot hiện đại, đồng thời cũng thay đổi kết cấu của chiến tranh. Không ai biết được trong mấy nghìn năm qua, trong tinh vực rông lớn mà nhân loại sở hữu, đã ẩn dấu bao nhiêu cao thủ robot, bao nhiêu kỹ thuật robot tiên tiến mà vẫn được giữ kín, bao nhiêu bí mật liên quan tới tài liệu, động lực và điều khiển của robot.
Nhất là hiện tại, robot lại một lần nữa được dân gian phát triển và dẫn dắt tới một thời đại mới. Sự xuống dốc một cách từ từ của công kích tầm xa, đang tuyên bố sư hưng thịnh của tác chiến cận thân cách đấu với robot tư nhân làm đại biểu. Quân đội của các quốc gia đều đem ánh mắt hướng về kỹ thuật cách đấu đang vượt lên đầu của robot tư nhân.
Bởi vì công dụng khác nhau, thế nên con đường phát triển của robot dân dụng tư nhân và robot quân dụng cũng khác nhau. Đại đa số robot tư nhân không có lồng bảo vệ năng lượng, không được cho phép mang theo vũ khí tầm xa, bởi vậy, cũng không coi trọng đến công kích và phòng ngự tầm xa. Bọn họ chuyên chú vào cận thân cách đấu, tạo nên những kỹ xảo cách đấu tiên phong. Những thứ này, chính là những thứ cần thiết của cách đấu robot trong chiến tranh.
Có thể nói, sự phát triển của robot vẫn được trí tuệ của dân gian dẫn dắt, và cứ tiếp diễn như thế.
Mà lúc này đây, Học viện quân sự thủ đô số 1 mời tới vị Kỵ Sĩ robot cấp ba kia, chính là cao thủ robot tư nhân dân gian hàng thật giá thật. Nhất là vị Kỵ Sĩ robot cấp ba tên là Thomas kia, lại đến từ Thánh Địa của cách đấu robot tư nhân ----- Liên minh Cảng Tự Do. (định đặt là Bến Tự Do cho nó giống Bến Thượng Hải, nhưng nghĩ lại thấy không hợp tai cho lắm)
Cái gọi là Liên minh Cảng Tự Do, trên thực tế là một tổ chức rời rạc cấu thành từ năm tinh cầu thành viên. Năm tinh cầu di dân này bản thân không có tài nguyên có thể khai thác, xung quanh cũng không có tinh cầu tài nguyên, chỉ là thích hợp cho con người sinh sống. Bốn tinh cầu trong đó là tinh cầu không có tài nguyên, còn cái tinh cầu dẫn đầu, thì là bị con người vứt bỏ do đã khai thác hết tất cả tài nguyên.
Cái tinh cầu này, chính là cái nôi của cả nhân loại, là tinh cầu nổi tiếng nhất trong vũ trụ ----- Địa Cầu! (vãi cả đạn)
Bởi vì không có tài nguyên, những tinh cầu này chỉ có thể dựa vào vị trí địa lý của mình mà phát triển thương mại, du lịch, gia công hàng hóa giữa các hành tinh cùng với các ngành nghề khác. Hoàn cảnh sinh tồn ác liệt đã bắt buộc bọn họ nổi tiếng ở trong những ngành nghề này. Để hấp dẫn khách du lịch, những tinh cầu này không chỉ phát triển đủ loại hình du lịch thắng cảnh mà còn thành lập ra những sòng bạc, khu ăn chơi xa hoa nhất xã hội loài người.
Cũng như vậy, để phồn vinh thương mại giữa các hành tinh, hàng rào thuế quan xuất nhập khẩu ở những tinh cầu này hầu như là không có! Từ đó kéo theo đủ các ngành nghề khác như gia công di chuyển đến đây, sáng tạo ra công ăn việc làm.
Cũng bởi vậy, những tinh cầu này đã trở thành Thiên đường tự do của các phú hào và tội phạm. Ở cái thế giới đầy rẫy quy tắc hắc ám này, ỷ mạnh hiếp yếu đã trở thành tiêu chuẩn của mọi người tại đây. Ở nơi này, một lần mạo hiểm, một lần cướp bóc hay là một cuộc giao thương, đều có thể khiến cho một kẻ nghèo hèn phất lên một cách nhanh chóng, đồng thời cũng có thể khiến cho một tỉ phú trở nên không xu một dính túi.
Nơi này có đủ loại mê hoặc, đủ loại cơ hội. Chỉ cần có đủ năng lực, bất kể kẻ nào đều có thể hưởng thụ được tất cả những thứ mà nhân gian có thể hưởng. Nơi này có các nhà khoa học hàng đầu, có các phú hào siêu cấp, có quan viên chính phủ lưu vong, có trộm vặt, có lừa đảo, có hải tặc, có lính đánh thuê, có nhà thám hiểm hành tinh và cũng có tội phạm truy nã xuyên quốc gia.
Nơi này là Thiên đường, và cũng là Địa ngục.
Mà đối với tất cả các chiến sĩ robot dân gian mà nói, nơi đây chính là Thánh Địa của cách đấu robot.
Bởi vì, ngoại trừ giải thi đấu võ robot vũ trụ bốn năm một ra, trên những tinh cầu này, còn có đủ loại thi đấu robot công khai với tiền thưởng kếch xù. Những cuộc thi đấu này, bao gồm đủ các hạng mục như thiết kế robot, cải tiến robot, đua robot, cách đấu robot,... Đồng thời, nơi này có tất cả các giải thưởng liên quan đến robot, chỉ cần ngươi có năng lực, ngươi có thể đạt được tiền thưởng hay là giải thưởng khổng lồ.
Mà đối với một số người mà nói, thứ hấp dẫn bọn họ nhất, chính những cuộc quyết đấu robot ngầm trên những tinh cầu này. Loại thi đấu không chết không dừng này, cùng với hắc quyền ngầm được liệt vào những hạng mục thi đấu tàn nhẫn nhất của nhân loại. Thế nhưng, với những số tiền đặt cược, tiền thưởng khổng lồ cùng những cuộc tranh đấu kích thích, đã hấp dẫn các phú hào và những kẻ liều mạng của toàn bộ nhân loại lại đây.
Tinh cầu như vậy, không thể nghi ngờ là nơi mà các cao thủ cách đấu robot hướng về. Bất kể là chỉ đơn thuần truy cầu cảnh giới cách đấu robot cao hơn hay là vì miếng cơm, thậm chí là đánh cược, tại nơi đây, đều có thể thỏa mãn tất cả.
Thomas đã từng là học viên của Học viện quân sự thủ đô số 1, hiện tại là một gã học viên của võ quán robot Kỵ Sĩ Griffin trứ danh nhất của tinh cầu Atlanta. Bởi vì có chút chuyện mà dừng lại ở Ludritle, đúng dịp bị một học viên của Học viên 1 thông qua quan hệ mà kéo đi trợ trận.
Kỵ Sĩ robot cấp ba, tuy rằng không tính là một nhân vật lợi hại gì cả, thế nhưng để đối phó với đám học viên học viện quân sự Galypalan thì đã dư sức rồi. Dù sao thì cơ sĩ dân gian luôn chuyên tâm vào trong cận thân cách đấu , so với các chiến sĩ cấp bảy ngang cấp của quân đội thì lại càng tinh thông cách đấu hơn nhiều.
Theo quan điểm đã được công nhận của giới robot, với cùng một người điều khiển, nếu robot tư nhân không có năng lượng mà tiến hành cận thân cách đấu, vậy thì xác suất chiến thắng của các cơ sĩ dân gian vốn mang theo đủ loại kỹ xảo cận thân cách đấu cao hơn rất nhiều so với chiến sĩ robot của quân đội. Nếu đổi là điều khiển robot quân dụng tiến hành chiến đấu không hạn chế, vậy thì tình huống vừa lúc ngược lại.
Thế nên, việc Thomas đến, hầu như cũng ý nghĩa rằng học viện quân sự số 1 đã nắm chắc nắm chắc thắng lợi trong cuộc thi đấu giữa các học viện vốn không có chiến sĩ cấp bảy này.
**********
"Này." Taylor đi tới trước mặt đám đầu củ cải, mỉm cười bắt chuyện, nói với Vương Phúc Tinh: "Các ngươi ở chỗ này hả. Thật đúng lúc, đang có chuyện muốn tìm các ngươi đây."
"Hừ." Đám đầu củ cải liền quay đầu về các hướng khác nhau, Vương Phúc Tinh xoay người liếc mắt khinh bỉ nói: " Tìm chúng ta làm gì? Chúng ta hình như chưa có chút giao tình nào nha."
Taylor cũng không để ý, cười nói: "Thư khiêu chiến thế nhưng các ngươi đã sớm tiếp nhận rồi, đừng có quên là ngày mai thi đấu chứ? Hội trường thể thao đã chuẩn bị tốt rồi, lúc rảnh rỗi các ngươi cũng nên đến luyện tập một chút đi."
"Thư khiêu chiến thì chúng ta thu." Vương Phúc Tinh khoát khoát tay nói: "Thế nhưng, chúng ta đã nói là sẽ đáp ứng thi đấu đâu, qua vài ngày nữa đi. Hiện tại cũng không có thời gian chơi đùa cùng các ngươi."
Lời kia vừa thốt ra, một nữ hài tử đứng ở bên cạnh Taylor liền không vui rồi, cả giận nói: "Ngươi là có ý tứ gì hả, nhận thư chiến chiến, nào có chuyện lại không tham gia thi đấu? Đồ quỷ nhát gan, sợ mất mặt phải không?"
Vương Phúc Tinh cười tủm tỉm nhìn nữ hài đang mặc đồng phục một cách anh tư hiên ngang nói: "Belinda, ta mất mặt là chuyện của ta, ngươi gấp gáp vì ta làm cái gì, coi trọng ta rồi phải không?"
Belinda tính cách mạnh mẽ, lập tức phệt miệng một cái, chế nhạo nói: "Với cái bộ dáng đầu to thân nhỏ của ngươi, có nữ hài tử nào thèm để ý đến ngươi chứ, đừng có mà mơ."
Lời này dẫn tới một trận cười to của đám học viên Học viện quân sự thủ đô số 1. Đám đầu củ cải cười lạnh một tiếng, đang chuẩn bị cùng nhau công kích. Lúc này, một thanh âm dễ nghe liền truyền đến: "Ây, ngươi dựa vào cái gì mà nói bạn trai của ta?"
Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, đã thấy Angela từ ngoài đoàn người tiến vào, ôm lấy cánh tay của Vương Phúc Tinh một cái rồi nói: "Không có nữ hài nào coi trọng hắn thì ngươi liền tiếp cận được phải không? Hừ, người đẹp được bằng ta sao?"
Lúc này, Catherine cũng bị Angela kéo đến, hai nữ hài đẹp nhất của học viện Galypalan đi vào đứng ở giữa đám người, hơi có chút tư thế ngạo thị bách hoa.
Vương Phúc Tinh sửng sốt, không rõ Angela lúc nào đã biến thành bạn gái của mình, thế nhưng, với sự nhanh nhạy của hắn, lập tức phản ứng lại, lúc này đánh rắn tùy gậy, thở dài nói: " Angela, em cũng thật là, anh vốn không muốn đả thương tự tôn của Belinda, em xem em kìa...."
Belinda bị hai kẻ kia người xướng người họa tức giận đến mặt hoa đỏ bừng, cắn răng nói: "Có bản lĩnh đừng khua môi múa mép nữa, cách đấu robot phân thắng bại!"
Vương Phúc Tinh làm ra một động tác mở to miệng nhe răng, môi nhấp nhô nhấp nhô từng đợt nói: "Ta khua môi múa mép đấy, ngươi cắn ta đi!"
Đám đầu củ cải liền cười ha ha.
" Ngươi...." Belinda nổi giận, lại bị Taylor đưa tay ngăn lại.
Taylor biết rõ, cùng cái đám gia hỏa khoa chế tạo máy Galypalan này so đấu gì cũng được, thế nhưng đừng so tranh cãi. Nói đến đấu võ mồm, cái đám này có thể đấu đến ba ngày ba đêm, lại còn chuyên môn chọn những lời ác tâm nhất để nói với ngươi. Hắn dời ánh mắt, nho nhã lễ độ mà gật đầu với Catherine nói: "Catherine, học viện các ngươi đối với cuộc thi đấu như thế nào đây?"
"Thích thì đấu được rồi, có cái gì phải nói đâu." Catherine thản nhiên nói.
" Catherine...." Đám đầu củ cải lộn xộn hẳn lên, bảy tám cái miệng cùng mở miệng. Thấy đã lấy được đáp án mình muốn, Taylor đoạt đầu nói: "Nói như vậy thì liền định rồi, chúng ta ngày mai gặp lại."
Nói xong, dưới ánh mắt trợn trừng của đám đầu củ cải, các học viên học viện số 1 liền xoay người rời khỏi. Belinda một bên vừa đi, một bên vẫn còn trừng mắt với Vương Phúc Tinh.
"Catherine... Ngươi vì sao lại đáp ứng hắn." Vương Phúc Tinh không để ý tới Belinda, nói với Catherine: "Chúng ta được tin, lần này, đám gia hỏa học viện 1 đã mời ra mấy cao thủ, chỉ bằng mấy người chúng ta, thế nào lại theo chân so đấu với bọn hắn."
Catherine nhíu mày nói: "Ai bảo các ngươi tiếp nhận thư khiêu chiến của người ta chứ. Thắng hay thua thì chúng ta đều phải đi. Hơn nữa, bọn họ có thể mời giúp đỡ, chúng ta lại không thể mời sao?"
"Mời ai chứ?" Charles ở một bên mờ mịt: "Mấy khoa đến thủ đô của học viện chúng ta, ngoài trừ khoa chỉ huy của các ngươi ra, ở cách đấu robot đều không có mấy cao thủ, các học trưởng vài khóa trước đều đã ở trong quân đội rồi, lúc này ai có thể đi ra đây? Lại chỉ còn một ngày nữa thôi."
Angela buông cánh tay của Vương Phúc Tinh ra, tiện tay vỗ vào đầu hắn một chút rồi nói: "Thật không có tiền đồ, đã tiếp nhận thư khiêu chiến mà lại không nghênh chiến, thảo nào người ta không thèm để ý tới ngươi."
"Ngươi hỏi ta về mấy vị lão binh kia." Một bên Vương Phúc Tinh lắc đầu nói: "Vô dụng thôi. Đối phương đã mời được một Kỵ Sĩ robot cấp ba. So cận thân cách đấu mà nói, ngay cả chúng ta có thể đưa tới một chiến sĩ robot cấp bảy từ trong quân đội ra cũng không nhất định có thể giành chiến thắng. Lại còn hiện tại trong nước thì tìm đâu ra người chứ, người có chút kỹ thuật thì đều ra ra tiền tuyến hết rồi."
Angela có chút nhụt chí nói: "Đúng nha, ngay cả huấn luyện viên doanh trại huấn luyện của trường chúng ta cũng đã đi rồi, khiến cho chúng ta lần này biến thành một lần kỹ thuật điều khiển robot yếu kém nhất trong lịch sử của học viện."
Vương Phúc Tinh quay đầu sang nhìn Angela, nhãn tình sáng lên, đột nhiên kêu to: "Đúng thế nha, ta thế nào mà lại quên mất việc này!"
Angela nhổ ra một ngụm, bĩu môi nói: "Đột nhiên kinh động, ngươi đã quên mất cái gì chứ?"
Vương Phúc Tinh hưng phấn nói: "Huấn luyện viên, huấn luyện viên của chúng ta."
Angela hồ nghi nhìn Vương Phúc Tinh đang cao hứng bừng bừng nói: "Huấn luyện viên, là ý tứ gì?"
Vương Phúc Tinh đắc ý nói: "Huấn luyện viên của chúng ta đã trở về, đang ở trong phòng thí nghiệm của nhà tổng hợp. Các ngươi không biết à?"
" Cái gì" Catherine cùng Angela đồng thời giật mình một cái: "Hắn đã trở về? Ngươi nói thật chứ?"
Mấy cái đầu củ cải gật gù như gà mổ thóc, chứng thực lời nói của Vương Phúc Tinh. Hai mắt Angela lập tức biến thành hình trái tim, tay kéo Vương Phúc Tinh: "Anh hùng Liên Bang, oa, nhanh mang ta đi."
Vương Phúc Tinh dở khóc dở cười nói: " Phòng thí nghiệm quân sự có thể tiến vào dễ dàng như vậy sao? Ta nếu có thể thì đã lao vào sớm rồi. Anh họ của Charles nói, huấn luyện viên cùng giáo sư Boswell đã vào trong phòng nghiên cứu chuyên môn của giáo sư, vẫn chưa thấy đi ra, phỏng chừng là đang nghiên cứu một vấn đề quan trọng nào đó."
"Trời ơi, nghĩ biện pháp khiến cho hắn đi ra đi!" Angela vừa hưng phấn vừa sốt ruột, hai chân đứng thẳng lên: "Mau mau, mọi người nghĩ biện pháp, anh hùng Liên Bang Điền Hành Kiện, sự kiêu ngạo của học viện Galypalan, thần tượng của ta đó. Nếu không... chúng ta phóng hỏa đốt nhà tổng hợp đi?"
Tất cả mọi người liền hoảng sợ, Catherine vỗ vào ót của Angela một cái, sẵng giọng: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi điên rồi hả?" Nói xong, nàng ngưng thần suy nghĩ một chút, cắn môi nói tiếp: "Ta tìm cha ta nghĩ biện pháp, bên trong mấy bảo tiêu của hắn, có một vài người kỹ thuật cũng không kém. Nếu mà không được, cùng lắm thì dùng tiền mời người đến."
Đám đầu củ cải hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết Catherine sinh ra trong nhà giàu có, mời mấy cao thủ dân gian ra cũng không phải là vấn đề gì. Thế nhưng, cao thủ mà Học viện quân sự thủ đô số 1 mời tới dù sao cũng là học viên trước đây của học viện, nếu mời người ngoài vào, sợ rằng đối phương sẽ không phục.
Vương Phúc Tinh thở dài nói: "Đã chuẩn bị mấy phương án rồi. Trận này thi đấu không thể thất bại ở trong tay chúng ta. Catherine hay là cứ mời người đến, đầu tiên giả mạo làm học viên đã tốt nghiệp của học viện chúng ta, dù sao bọn hắn trong chốc lát cũng không tra được. Chúng ta ngày mai đầu tiên xem tình huống, thực sự đánh không được thì nghĩ biện pháp. Hay nhất là huấn luyện viên có thể đi ra ở trước khi cuộc thi đấu ngày mai bắt đầu, với kỹ thuật của hắn, kể cả là một trăm Kỵ Sĩ robot cấp ba thì cũng đều nằm đất hết. Nếu thực sư không được, chúng ta cũng không phóng hỏa, nghĩ biện pháp kéo còi báo cháy là được."
************
Mập mạp cũng không biết bởi vì mình tháo lắp bừa bãi suốt ở trong kho, dĩ nhiên lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Hắn xuất ra hết sức lực và tinh thần của mình, mỗi ngày giống như đói mà hấp thu tất cả các tri thức hữu dụng lẫn vô dụng. Rất nhiều thứ, chỉ cần bị hắn tháo ra một lần, là có thể hoàn toàn hiểu rõ ràng. Nếu như nhất thời nghĩ không ra, hắn liền đi tìm đáp án ở trong máy tính trung ương, cho đến khi nào hiểu mới thôi.
Khác hẳn với nhà khoa học như Boswell, bệnh nghề nghiệp binh sĩ sửa chữa của mập mạp lại chú trọng tới thao tác thực tế hơn. Mỗi một linh kiện đều được hắn tháo lắp nhiều lần, cho đến khi nhắm mắt lại đều có thể phân rõ từng ly từng tí tài liệu cùng công năng thì mới dừng tay.
Mà cuộc chiến đấu trường kỳ ở tiền tuyến, khiến cho mập mạp đối với các phương diện của các loại máy móc như tình huống sử dụng thực tế, suy nghĩ cải tiến, số liệu chiến đấu, cảm nhận lúc điều khiển,... có kinh nghiệm phong phú và suy nghĩ rõ ràng hơn mấy nhà khoa học suốt ngày chỉ vùi đầu vào trong phòng thí nghiệm.
Hiện tại, mập mạp đang ngẩn người đối với một chiếc động cơ ion.
Thiết kế của chiếc động cơ này giống như một hộp dẹp hình chữ nhật, màu sắc tối như mực không bắt mắt. Lớp bụi phủ kín trên động cơ cho thấy, chiếc động cơ này đã bị quên lãng ở trong cái kho tự động hóa này một thời gian rất lâu rôi. Ghi chép nhập kho ở trên giá biểu hiện, sau khi được đưa vào từ năm 1960, chiếc động cơ này vẫn không được lấy ra lần nào.
Một chiếc động cơ từ một trăm năm trước, hơn nữa, lại là một cái bán thành phẩm. Có rất nhiều chỗ, động cơ cũng không chưa hoàn thành xong, hiển nhiên là người thiết kế đã gặp phải nan đề không cách nào giải quyết được, cuối cùng dẫn đến khai phá chiến động cơ này thất bại. Một thứ như vậy, tựa hồ rất khó để khiến cho người khác chú ý.
Thế nhưng, mập mạp lại bị chiếc động cơ trước mắt này khiến cho sợ ngây người. Hình dạng và mạch thiết kế của chiếc động cơ này, vậy mà lại là bản mini hóa của động cơ chiến hạm! Cái kẻ thiết kế ra cái động cơ này, đúng là một tên điên!