Chương 266: Mạ Chiến*

(

*mạ= chửi mắng)

Nhìn dấu mũi tên màu xanh lá cây này đang quét ngang qua từ khu vực phòng thủ của sư đoàn 58 quân Stephen, tim mập mạp liền đập nhanh một trận, minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương, Reinhardt và Stephen, đã liên thủ rồi!

"Lập tức kết nối tới Bộ tổng chỉ huy chiến khu, ta muốn gặp Douglas!" Mập mạp gấp gáp ra khỏi phòng, Tây Ước đã xuất thủ rồi, đây tuyệt đối là sát chiêu cuối cùng của bọn họ! Trong chiến dịch này, nếu sư đoàn 19 mà không cẩn thận thì sẽ là một trận chiến toàn quân bị diệt!

"Tướng quân Douglas, vì tình thế hiện nay của căn cứ, ta yêu cầu Bộ chỉ huy chiến khu lập tức đình chỉ công kích đối với Jacur, thành lập tuyến khống chế ngay tại chỗ, phân binh hướng nam bộ Tanvir đánh vu hồi. Bằng không, phòng tuyến gò núi kiên trì sẽ không được quá hai ngày! Một khi thất thủ, Prisk sẽ bị chiếm lĩnh hoàn toàn, chủ lực chiến khu cũng phải đối mặt với tiến hậu giáp kích!"

Hình ảnh Douglas hiện lên trên màn hình ảo, thông tin vừa kết nối mập mạp đã đưa ra yêu cầu như chém đinh chặt sắt. Chỉ cần là người đã xem qua chiến báo thì đều biết, cho dù lấp toàn bộ Tự Do Chiến Tuyến cùng sư đoàn 19 tại chỗ này, cũng sẽ không ngăn cản được hai cánh của quân địch đang dốc toàn lực để tấn công!

"Điền tướng quân, tôi nói cho ngài rất rõ ràng..." Biểu tình của Douglas có vẻ có chút cổ quái: "Jacur đã bị quân ta chiếm lĩnh phần lớn, hiện nay chính là phải thúc đẩy thế tiến công để nhất cử đột phá, không thể dừng lại được. Tin tức mà ngài phát đến, chúng tôi đã sớm biết rõ rồi, bộ tư lệnh quân viễn chinh đã chỉ đạo rất rõ ràng, yêu cầu chúng tôi tiếp tục công kích, bất kể là tính toán được mất thiệt hơn vẫn phải đánh trống lên tinh thần, tiêu diệt toàn bộ tập đoàn Stephen."

"Cái gì?" Da thịt trên mặt mập mạp co rút một hồi: "Tiêu diệt toàn bộ? Chờ các người tiêu diệt xong Stephen thì Reinhardt đã xé nát chúng ta cùng các người ra rồi, hắn sẽ đơn giản mà khiến cho các người đắc thủ sao?"

"Vì thế..." Douglas đang trầm mặc liền đột nhiên hướng mập mạp cúi đầu một cái: "Xin các huynh đệ của sư đoàn 19, bất luận như thế nào thì hãy ngăn lại địch nhân trong ba ngày. Toàn thể sư đoàn thiết giáp 86, 102, 111, 210 lục quân cùng sư đoàn chủ bài (vương bài) 35, sư đoàn thiết giáp 66 đội hàng không lục chiến Phỉ Dương, ngày sau tất liều thân báo đáp!"

Lời nói vừa dứt, Douglas đã chủ động ngắt thông tin.

Toàn bộ sư đoàn 19 một tràng tĩnh mịch, ai cũng đều rõ ràng những lời này của Douglas có ý nghĩa gì. Một đường cường công, không thành công cũng thành nhân!

"Là ý tứ gì?" Mập mạp ngẩn người nhìn ánh xạ của màn hình ảo màu xanh nhạt đang nhè nhẹ mà xoay tròn, lẩm bẩm nói: "Đang tính gì đây?"

"Reinhardt, dường như không có binh lực sung túc như thế đi? Thiên Võng cũng không phát hiện ra sự điều động của hắn!" Thấy thần tình cổ quái của mập mạp, Bonnie liền nhịn không được hỏi.

"Hắn là dốc toàn bộ lực lượng! Điều động cả một tuyến Đông Nam, đã bị sự giằng co giữa hắn cùng sư đoàn 58 mà che giấu mất!" Mập mạp nhìn lên trên trần, có chút thất thần. Một lúc lâu sau, như lẩm bẩm mà nói: "Hơn nữa, Stephen cũng sẽ không ngồi chờ chết. Chủ lực của hắn khẳng định đã thu hồi trở về, nếu không thì Jacur cũng sẽ không nhanh như vậy mà bị chiếm vào trong thành, hắn đã tranh thủ thời gian!"

"Còn có, quân Deseyker. *! Bọn chúng rốt cuộc đang chơi cái trò gì thế không biết!" Mập mạp bỗng nhiên nổi trận lôi đình, cái màn sương mù dày đặc không thể nhìn thấu này một lần nữa lại dám bao phủ lấy hắn, cảm giác này làm cho hắn muốn phát điên, làm cho hắn cảm thấy được sự nguy hiểm.

"Sứ giả!" Đầu mập mạp đang toả khói, lại bị Oberto vừa xông vào cửa xối cho một gáo nước lạnh: "Tiền tuyến đã không trụ nổi rồi! Thế tiến công của địch nhân quá mạnh mẽ, chỉ trong một giờ tổn thất của chúng ta đã vượt quá ba thành! Sư đoàn 19, ứng cứu a!"

Tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Điền Hành Kiện, hắn nhìn quanh bốn phía rồi yên lặng nhìn lên bản đồ tác chiến trên đài thông tin trung ương, cái dấu mũi tên màu xanh lục to tướng kia, trông thật là gai mắt.

*********

"Ầm!" Một phát đạn pháo rơi vào trước phần rìa của trận địa, sỏi đá bùn đất bị vẩy bắn mãnh ra bốn phía, cuối cùng rơi vào trong chiến hào, vào trên đầu trên mình mấy người Tự Do chiến sĩ, va chạm khiến cho mũ giáp bảo hộ kêu lên leng keng.

"Thor, tiếp viện đâu? Ngươi con mẹ nó đã gọi tiếp viện chưa đấy?" Một vị thượng sĩ đang cuộn mình trong chiến hào bên cạnh tường chống đạn lâm thời, khàn cả giọng mà kêu to.

"Ầm!" "Ầm!" Trả lời hắn chỉ có vô số đạn pháo đang nổ lớn cùng tiếng súng máy năng lượng đang gào rống. Đạn năng lượng đang xì xì mà chui qua lớp bùn đất đánh vào trên tường chống đạn, lạch cạch một hồi.

Binh sĩ thông tin Thor nằm ở một bên khác sau màn khói súng dày đặc của trận địa, thân thể đã bị đã bị mảnh đạn kim loại của pháo năng lượng xé thành hai đoạn, một tay, vẫn còn đang chăm chăm cầm lấy máy thông tin. ( R.I.P ! :(

Trong máy thông tin đang tràn ngập các tiếng động ầm ĩ, đó là âm thanh do đã bị quấy nhiễu hoàn toàn.

Nơi này là một trận địa vô danh thuộc khu phòng thủ của tập quân đoàn 1 Tự Do Chiến Tuyến, trận địa nằm trên sườn dốc của một ngọn đèo, do một trung đội của sư đoàn bộ binh Tự Do số 1 mới thành lập phòng ngự. Từ phía dưới lên trên trận địa, đằng sau là cánh bên trận địa của một trung đội khác, vì vậy mặc dù đang phải đối mặt với công kích luân phiên của bộ binh địch nhân, trung đội này vẫn chỉ có thể tiếp tục tử thủ.

Toàn bộ trung đội tăng cường, hiện tại chỉ còn lại có mười lăm người. Trung đội trưởng, phó trung đội trưởng, mấy tiểu đội trường đã lần lượt tử trận, hiện tại quân hàm tối cao nhất chính là cái vị tiểu đội trưởng thượng sĩ đang kêu gào kia.

Bởi vì địch nhân phát động tấn công ở dưới sườn núi đã xuất hiện hai chiếc robot [Thánh Khải 22], mắt thấy trận địa sẽ mau chóng thất thủ, vì thế nên vị thượng sĩ mới lo lắng như vậy.

Sự im lặng của Thor làm cho vị thượng sĩ trong lòng căng thẳng, trên trận địa mà lại im lặng như vậy, thông thường đều ý nghĩa chẳng lành! Vị thượng sĩ biết là Thor đã dữ nhiều lành ít, nếu như không nhanh chóng nghĩ biện pháp thông báo cho trung đội robot của tiểu đoàn, chỉ cần đối phương xông lên một lần nữa, cái trận địa này có lẽ là không trụ được nữa rồi.

"Ngươi!" Vị thượng sĩ bắt lấy một binh nhì bên cạnh mình, hướng vào cái lỗ tai của hắn hét lớn: "Mau đi tìm đại đội trưởng, nói với hắn ở đây đã không trụ được nữa rồi, bảo hắn kêu doanh bộ phái robot qua đây mau! Ở bên kia có tuyến thông tin, ngươi men theo tuyến đó mà đi đi!" Hắn lấy ra một cuộn lăn cầm tay đang cuốn đầy dây thông tin, kín đáo đưa cho gã binh nhì rồi đẩy một cái: "Đi mau! Hai mươi phút nữa mà ngươi vẫn chưa làm xong nhiệm vụ, vậy thì trở về nhặt xác cho bọn ta đi!"

Gã binh nhì liền bổ nhào theo đường hầm hướng về phía sau trận địa chạy đi, cuộn dây thông tin trong tay đang nhanh chóng chuyển động, lưu lại một tia hi vọng duy trì.

"Mẹ nó!" Vị thượng sĩ lôi lựu đạn nhiệt hạch cài đầy hai chân ra , khom lưng, đưa lựu đạn phân cho các binh sĩ đang ngồi xổm thở dốc trong đường hầm dưới làn lửa đạn: "Đứng dậy hết cho ta, nếu như thực sự không xong, lão tử sẽ lên trước, cùng lắm thì là đồng quy vu tận, không thể để robot tiến vào trận địa được!"

Đám binh sĩ yên lặng quấn chặt lại lựu đạn nhiệt hạch, súng phóng tên lửa cầm tay chống robot đã dùng hết rồi, pháo năng lượng hạng nặng trên trận địa cũng đã bị nổ hỏng, nếu mà gắn cái đồ chơi này cùng thì uy lực liền lớn hơn nhiều rồi. Chỉ có điều, nếu muốn đưa cái này cùng với một gã gia hoả nặng mấy chục kg đưa đến trên đùi máy móc của robot, thì cái cần dùng, chính là mạng!

Mười phút qua đi, trung đội robot vẫn còn chưa tới. Địch nhân phía dưới trận địa đã chuẩn bị xung phong một lần nữa, trên một trăm binh sĩ núp ở phía sau hai chiếc [Thánh Khải 22], chậm rãi mà tiếp cận trận địa, rốt cuc thì đã tăng tốc xông lên.

"Chỉ có chết thôi!" Vị thượng sĩ hung hăng mà nhổ ra một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn một gã binh nhất bên cạnh mình: "Hai chiếc robot, huynh đệ, chúng ta hai người lên chứ?"

"Lên đi!" Môi của gã binh nhất đang run rẩy, gian nan nuốt một ngụm nước bọt nói.

Vị thượng sĩ cười vỗ vỗ vai gã binh nhất: "Đều mẹ nó chuẩn bị chết rồi, còn trưng cái bộ mặt đưa tang ấy làm gì nữa? Đến đây, cười cho lão gia một cái! Xướng một khúc ca, chúng ta cùng lao ra, hoành tráng lên!"

Gã binh nhất xanh mặt, môi đã không còn run nữa, hung hăng nói: "Ông đây bán thân, không bán nghệ!"

Tiếng súng trên trận địa nổ vang, đan xen vào nhau thành một đống. Địch nhân đã theo hai chiếc robot đột tiến tới gần chiến hào! Robot đi ở phía trước đã bắt đầu tăng tốc, với tốc độ này thì tối đa là sau mười giây sẽ xông tới chiến hào.

Vị thượng sĩ và gã binh nhất ghì chặt lựu đạn, ở phía sau bọn họ vẫn còn hai chiến sĩ cũng nắm lựu đạn y như vậy để tuỳ thời có thể thay thế bổ sung. Nhìn robot tới càng ngày càng gần, hai người nhảy mạnh ra khỏi chiến hào, hướng robot lao tới.

Trong lửa đạn khắp bầu trời, vị thượng sĩ bỗng nhiên nghe được một thanh âm to đến kinh khủng: "Reinhardt, * chết cả nhà nhà ngươi! Ngươi cái tên hỗn đản đầu óc bị ván dập này, đồ tiện nhân nhận giặc làm cha, là sỉ nhục của người Wibault, vậy mà vẫn còn không biết xấu hổ mà lãnh đạo Thần Thoại Quân Đoàn kiêu ngạo nhất của Gatralan. Đổi lại nếu lão tử là ngươi, sớm đã đập đầu vào đậu phụ mà chết rồi, mất hết mặt mũi toàn gia nhà mẹ ngươi rồi..."

"Chửi hay lắm!" Trong nháy mắt khi quả lựu đạn trong ngực điên cuồng nổ tung, vị thượng sĩ liền cười ha ha!

".... Người làm ra những cái chuyện xấu này, lão tử ngày hôm nay nhất định phải moi cho ngươi lòi ra hết! Ta xem ngươi còn có thể lừa dối Thần Thoại Quân Đoàn trung tâm vì nước

được bao lâu nữa..."

Đây có lẽ là cảnh tượng khiến cho người ta phải nghẹn họng trợn mắt nhìn nhất từ khi lịch sử chiến tranh tiến vào thời đại của vũ khí nóng. Tại khu vực mà Thần Thoại Quân Đoàn phát động công kích dày đặc nhất, một chiếc [Ma Thú] phi nhanh trong đàn robot mà giết đi giết lại. Ở trận địa tiền phương phía sau hắn, tính ra tới hàng nghìn robot Leray đang một bên chiến đấu, một bên mở ra thiết bị khuếch đại âm thanh, dùng âm lượng cao nhất truyền đi âm thanh chửi bới loạn xị, điểm mặt chỉ tên hếch mũi lên mặt!

"Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội, đồ não tàn. Ngươi không phải là được xưng làm Chiến thần của Gatralan sao? Người không phải là chiến sĩ robot cấp 9 sao? Người cái tên đàn ông hèn mọn lừa đời lấy tiếng này! Có bản lĩnh thực sự thì theo ta cái chiến sĩ cấp 8 này đánh môt hồi! Xem ta chẳng đánh cho ngươi đến khóc cha gọi mẹ!"

Mập mạp đang bất đắc dĩ điều khiển Robot, một quyền đấm xuyên khoang lái một chiếc [Tam Đầu Khuyển], trong miệng mắng: "Ta nói Thối Thối à, ngươi con mẹ nó lại không thể không dùng giọng nói của ta để mắng chửi người sao?"