V
ì vậy, binh lực của chúng ta không thể trực tiếp tập trung vào đó, nhất thiết phải có một bộ phận tương đối để đối phó Reinhardt..." Mập mạp đút miếng thịt bò bít-tết lớn vào trong miệng, ra sức cắn: "Quan trọng nhất là, Phỉ Dương có sáu sư đoàn thiết giáp chủ yếu từ robot đời thứ 9, chúng ta thì sao? Cái giá của sự không cân đối sức chiến đấu chính là chúng ta sẽ trở thành đối tượng bị công kích trọng điểm!"
"Ừm....Sức chiến đấu của chúng ta cũng không kém mà, ngươi không xem bảng phân tích lực tác chiến đã đưa cho ngươi sao?" Trên mặt Bonnie bị rượu vang làm hiện lên một mảng phấn hồng, kết hợp với giọng điệu nhỏ nhẹ làm toát ra một loại khí chất hỗn hợp giữa cao quý và kiều mị, sự quyến rũ khiến cho người ta hồn bay phách lạc.
Mập mạp ngây ngốc nhìn chằm chằm Bonnie, hồi lâu mới có thể dời đi ánh mắt, ấp a ấp úng nói: "Xem...xem rồi, rất không tồi, khổ cực cho cô rồi." Trên thực tế, buổi chiều cùng nghiên cứu vấn đề sữa Hà Lan cùng với Nia, tập tài liệu điện tử này hắn thậm chí còn chưa mở ra, nói xong lời này, da mặt dày của hắn cũng đỏ lên một cách hiếm thấy.
"Cho dù chúng ta không có vấn đề, vậy Tự Do Chiến Tuyến và quân độc lập thì sao. Đúng rồi, lấy hiểu biết của cô đối với Reinhardt, cô nghĩ hắn sẽ làm gì?" Mập mạp quyết định chuyển trọng tâm câu chuyện.
"Ngươi có thể thôi nói về chuyện này được không?" Bonnie nhẹ nhàng cắn cắn môi, liếc mập mạp một cái. Thật không rõ gã mập mạp chết tiệt này trong lúc này lại đề cập đến chuyện này, lại còn nhắc tới người kia. Lẽ nào hắn không biết, đây thực ra...thực ra là đang hẹn hò sao? Thật đúng là lợn mà!
"Vậy nói chuyện gì?" Mập mạp vẻ mặt ngây ngốc, rất hàm hậu mà gãi gãi đầu.
Vừa thấy bộ dạng của hắn, Bonnie đã nghĩ đến thời gian trước đây tại Thần Thoại Quân Đoàn, nhớ lại dáng vẻ ngượng ngùng của hắn mỗi lần nhìn thấy mình, ánh mắt chớp chớp biểu hiện hâm mộ, mặt mày đỏ bừng, ngẩn người say đắm. Thế nhưng, tất cả đều là giả vờ! Gã mập mạp này là người thế nào, Bonnie hiện tại hiểu rất rõ, bản lĩnh khác không nói, riêng bản lĩnh giả ngây giả dại đã xứng là đệ nhất thiên hạ: "Mập mạp, không cần giả bộ với ta đâu!"
Thấy Bonnie vung vẩy con dao ăn trong tay, mập mạp mặt mũi trắng bệch: "Đừng đừng, chuyện gì cũng phải từ từ có đầu có đuôi. Thịt trên người ta mới nhìn tuy rằng vừa trắng vừa mềm, nhưng mà chưa chín đâu a."
"Phi!" Bonnie liếc xéo mập mạp một cái, nhịn cười phỉ phui nói: "Ai muốn ăn thịt ngươi. Hôi lắm!" Tâm tình thoải mái thế này, đã rất lâu rồi không có cảm nhận được. Gã mập mạp hèn mọn đang cả người run run vẻ mặt tái nhợt trước mặt này, luôn có bản lĩnh khiến người ta dở khóc dở cười, bộ dạng sợ hãi như là có ai đó thật sự muốn cắt thịt hắn vậy.
"Vậy là tốt rồi!" Môi mập mạp vẫn run rẩy như trước: "Chúng ta thương lượng một chút. Cô...có thể không dùng dao không?"
"Không dùng dao thì ăn thịt bò bít-tết thế nào?" Bonnie rất muốn đá gã nhát gan này một cước, tức giận nói: "Ngươi đút cho ta hả?" Lời vừa ra khỏi miệng, trong ánh mắt nhấp nháy vụt sáng lên của mập mạp, bầu không khí lập tức trở nên ám muội .
Mập mạp xấu hổ gật đầu.
Bonnie gần như phát điên: "Đừng mơ, nơi này là nhà hàng..." Nàng liền giật mình, ngẫm lại câu nói buôt miệng này, nhất thời tâm ý hoảng loạn. Vậy nếu không phải ở nhà hàng... thì sao?
"Mập mạp chết tiệt..." Bonnie cúi đầu giày vò miếng thịt bò, dao nĩa càng không ngừng cắt...cắt.... Luôn luôn muốn gặp hắn, luôn luôn muốn nghe hắn nói chuyện phiếm, luôn luôn cảm nhận được cảm giác an toàn và ấm áp trên người hắn, chính là tình yêu sao? Trong ngực tim đập thình thịch, hai gò má Bonnie hiện lên một mảng ửng đỏ, cảm xúc vừa chua xót vừa ngọt ngào bất chợt dâng lên trong lòng.
******B********
"Sáu sư đoàn thiết giáp Phỉ Dương tinh nhuệ nhất của quân viễn chinh Đông Nam đã đổ bộ lên Mosky rồi!" Bernadote cầm trong tay tập tài liệu điện tử đặt trên bàn làm việc của Russell, trong thanh âm có chút hưng phấn không thể che dấu.
"Hả?" Russell đang vùi đầu vào xem bản đồ liền ngẩng đầu lên, xoa nhẹ huyệt Thái Dương, nỗ lực xua tan một chút mệt mỏi: "Xem ra, tư tưởng chiến lược của Fischella rất rõ ràng, hắn muốn đem muốn chiến trường đặt tại Mosky."
"Hà hà" Bernadote cười rồi thở dài: "Cùng dự tính giống nhau, siêu cường quốc chính là siêu cường quốc, thời gian một tháng cũng đã cải biến thế cục toàn bộ không vực. Trong khoảng thời gian này, áp lực phòng ngự của tinh hệ Newton nhẹ đi nhiều lắm!"
"Ừm." Russell đứng dậy, tự thân rót cho Bernadote một tách cà phê, nói: "Qua một tháng nữa, xưởng đóng tàu vũ trụ Millok có thể bổ sung cho chúng ta một mẫu hạm cấp [Titan] . Hơn nữa dự kiến đồng thời hoàn công bốn chiếc chiến liệt hạm cấp ..., chúng ta có thể xuất ra một chi hạm đội hỗn hợp mới. Thời gian đó, so với hiện tại sẽ tốt hơn." ((chỗ 'cấp ...' là do thiếu text tên cấp, không bịa được, nếu liên quan đến phần sau thì sẽ bổ sung, anh em thông cảm)
"Bất quá..." Cầm trong tay tách cà phê đưa cho Bernadote, Russell có chút lo lắng nói: "Cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác, vị trí chiến lược của Mosky, trực tiếp uy hiếp đến căn cứ Buckland của Deseyker vẫn còn điểm khiêu dược từ bản quốc của họ đi thông qua tinh hệ Small Pyreness, nhất định phải phòng bị bọn họ đột nhiên xuất thủ."
"Yên tâm, Fischella chính là nổi danh về sự cẩn mật chặt chẽ (HV- tích thủy bất lậu - giọt nước không rò), về phương diện này hắn chắc chắn sẽ suy xét tương đối chu toàn. Sáu sư đoàn thiết giáp trang bị robot đời thứ 9, còn có bốn chi hạm đội toàn lực tranh đoạt quyền khống chế bầu trời. Người của Stephen tuy rằng nhiều, thế nhưng, binh bại như núi đổ, hắn không gánh vác được!" Bernadote hiển nhiên rất lạc quan, uống cà phê, cười ha hả nói: "Chỉ cần tình thế thất bại đã thành, Deseyker còn có bao nhiêu thời gian mà giở trò?
"À, đúng rồi." Bernadote tựa hồ nhớ tới điều gì, buông tách cà phê nói: "Nói đến Gatralan, máy mã hoá Albert và thiết bị trung chuyển mà ngài yêu cầu đưa đến đó, đã theo đường buôn lậu lần lượt bắt đầu vận chuyển đi, qua một thời gian nữa, chúng ta có thể trực tiếp liên hệ với bên đó."
Russell cười nói: "Thực sự là cảm ơn ngài, cũng thay tôi cảm tạ tới tướng quân Mikhailovich." Hắn quay đầu dừng lại trên bản đồ tinh vực, thở dài nói: "Gatralan cuối cùng vẫn là tổ quốc của tôi, dân tộc tôi ở đó chiến đấu, tôi lúc nào cũng không bỏ xuống được. Tôi hi vọng có một ngày, ở tinh hệ này có thể thành lập được một quốc gia bình đẳng và hạnh phúc."
Bernadote đứng lên, đi tới bên cạnh Russell, cùng ông ta xem tinh hệ Small Pyreness trên bản đồ tinh vực, trầm giọng nói: "Trận chiến tranh này mang tất cả xã hội nhân loại cuốn vào, chúng ta đều ở trong đó. Nói thật lòng, tôi rất kính phục dũng khí và trí tuệ của ngài. Những ngày vừa qua, đối với tất cả những gì mà ngài làm, Bộ Thống soái tối cao, còn có Tổng thống đều cảm kích trong lòng. Nếu như không có sự chỉ huy của ngài, Leray rất khó kiên trì đến bây giờ."
Thấy Russell muốn nói, ông ta khoát tay nói tiếp: "Những gì tôi nói đều là lời tâm huyết, ngài không cần khiêm tốn. Giúp đỡ ngài, giúp Tự Do Chiến Tuyến là ước định lúc ban đầu, cũng phù hợp với lợi ích quốc gia Leray. Leray cần một láng giềng hữu nghị và hòa bình, không vực này cũng cần một quốc gia hoà bình."
Russell liền trầm mặc, ông ta và Bernadote đã từng là địch nhân ở hai chiến tuyến, ông ta cũng đã từng nghiên cứu và lý giải rất tỉ mỉ con người này, nhưng mà chân chính hiểu rõ được, lại là sau khi đến Leray.
Bernadote không phải là một nhà quân sự trứ danh, cũng không phải là người chỉ huy có thiên phú không gì sánh được. Thế nhưng, ông ta là định hải thần châm của bộ tác chiến, danh xưng này không quan hệ với năng lực của ông ta, mà là tinh thần của ông ta!
Phong cách của ông ta cũng như con người của ông ta, cứng cỏi, bất khuất. Bất luận là chiến dịch kháng cự ở Millok, hay là sự xâm lược của Deskeyer và Jaban, ông ta luôn lạc quan như thế, cũng không buông tha.
Ông ta không có nghệ thuật chỉ huy thần kì, cũng không có khẩu hiệu hùng dũng, ông ta chỉ là uống từng ngụm cà phê nâng cao tinh thần, chỉ là xét duyệt mỗi một kế hoạch tác chiến không kể lớn nhỏ, chỉ là lần lượt trong phòng họp bộ tác chiến trải qua vô số đêm không ngủ, chỉ là yên lặng làm những công việc thuộc về ông ta.
Ông ta không ở tiền tuyến, nhưng mà ông ta đang dùng một phương thức khác để liều mạng!
Còn cần những điều khác sao? Đối với những người bên cạnh ông ta, như vậy là đủ rồi! Ông ta đang dùng sự trấn định và nhân cách mị lực cứng cỏi của ông ta truyền ảnh hưởng cho những người bên cạnh. Do đó, ông ta là định hải thần châm trong cảm nhận của tất cả ban tham mưu, chỉ cần thấy vẻ mặt tươi cười bình phàm của ông ta, tất cả khó khăn đều không còn là khó khăn, tất cả cực khổ đều có thể cắn răng chịu đựng được!
Russell chăm chú lắng nghe thanh âm của vị tướng quân đáng kính này: "Leray là một quốc gia hòa bình, hứng thú của chúng ta là ở trong khoa học kỹ thuật, trong du hành vũ trụ, trong việc phát hiện các thế giới càng bao la hơn, nhân loại chính là lấy tinh thần này tiến lên đến ngày nay. Hầu như mỗi một người dân Leray đều chán ghét chiến tranh từ xương tuỷ!"
Bernadote nhìn Russel mỉm cười nói: "Có thể, tính chất đặc biệt này, ngài có thể đã từng được cảm thụ sâu sắc trên người tên đệ tử của ngài."
Nghĩ đến lúc đầu Điền Hành Kiện cự tuyệt trở thành học trò của mình, Russell cười khổ đáp lại, cái tên mập mạp kia căn bản là không hợp với chiến tranh.
"Đương nhiên, tiểu tử kia không phải yêu chuộng hoà bình, là hắn sợ chết." Bernadote nói đến lại buồn cười: "Tôi chưa từng nghĩ đến, một tên như thế lại mang đến cho chúng ta nhiều sự bất ngờ và vui mừng như vậy. Nhìn hắn đi từng bước trở thành anh hùng Leray, dến nay nhớ lại, giống như là đang nằm mơ."
Ông ta mỉm cười vỗ cánh tay Russel một chút: " Tôi hiểu rõ ngài đang lo lắng điều gì, bất quá, hẳn là ngài tin tưởng, Tự Do Chiến Tuyến có hắn ở đó sẽ không bị thiệt thòi quá lớn. Huống hồ, bất luận một chính quyền nào muốn trưởng thành phát triển, không nỗ lực một giá lớn thì không có khả năng."
Russel mỉm cười, hai người đều không nói nữa, có một số việc bọn họ đều rất rõ ràng.
Gatralan, Russell không trở về được. Vì quốc gia này, ông ta mang trên lưng tội danh của kẻ phản bội. Cho dù sau này thành lập chính quyền dân chủ, người Wilbaut bản địa rốt cuộc cũng sẽ không hiểu và thông cảm cho ông ta. Càng dân chủ, thì sẽ càng có nhiều người biểu tình phản đối.
Nghe thì rất buồn cười, nhưng đây là hiện thực tàn khốc. Những gì mà Russell đã nỗ lực vì dân tộc của ông ta, là tất cả. Nếu như ông ta phải trở về mảnh đất quê hương này, như vậy, ông ta chắc chắn trở thành một kẻ độc tài lấy các dân tộc hạ đẳng làm nền tảng thống trị.
"Tôi tin tưởng hắn." Russell ung dung nói: "Hắn là do tôi dạy dỗ, các phân tích của hơn một nghìn chiến trận điển hình đều ở trong đầu hắn, tôi chưa bao giờ dùng tư duy của mình để ảnh hưởng hắn, bởi vì tôi biết, đối với chiến tranh hắn có một cách lý giải khác. Lý giải của hắn, thậm chí so với tôi càng sâu sắc hơn."
******J********
Cùng đi với Gordon và Heylinger, Douglas đi vào bộ tổng chỉ huy quân độc lập.
Một vị thiếu tướng trong bộ quân phục phẳng phiu, tướng mạo trầm ổn, mang theo sáu sư đoàn thiết giáp vũ trang robot đời thứ 9 và hai hạm đội cường đại bằng tư thế sấm sét tiến vào chiến cuộc Mosky, đối với người như thế này thì trong lòng mỗi người đều mang theo sự kính nể.
Đại sảnh bộ tác chiến vẫn bận rộn trong lúc này bỗng nhiên đình trệ, đối với quân nhân Gatralan mà nói, vũ lực cường đại hơn so với bản thân mình thì luôn đáng giá tôn kính. Trong lúc từng người liên tục cung kính cúi chào, Douglas một mạch lấy phong phạm quân nhân cực kỳ nghiêm cẩn mà hoàn lễ, hắn đối với bản thân luôn luôn yêu cầu rất nghiêm khắc.
Đi vào trong phòng họp bộ tác chiến, bao gồm sư đoàn 19 mới thành lập, các sĩ quan chỉ huy sư đoàn của Tự Do Chiến Tuyến và quân độc lập đã chờ ở đó từ trước. Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Douglas hiện lên vẻ tươi cười ấm áp, bắt tay chào hỏi từng người, mang một dáng vẻ khác hẳn làm người ta vui sướng mà nảy sinh thiện cảm .
Trong đám người, Douglas liếc mắt liền thấy được Điền Hành Kiện.
Đối với vị anh hùng Leray này, chỉ nhìn lướt qua vài lần tư liệu tuyên truyền về hắn, ấn tượng thực ra cũng không sâu sắc lắm. Chỉ bất quá, một mặt là khả năng quan sát của bản thân Douglas rất tốt, vị thiếu tướng Leray này đồng thời là người của Phỉ Minh, tự nhiên tận lực chú ý một chút.
Mà mặt khác, trong phòng họp đầy ắp tướng tá tập hợp, gã mập mạp mặc quân phục tướng quân Leray này, cười lên có vẻ ngớ ngẩn đần độn và có chút nịnh hót, thực sự không giống một quân nhân, có vẻ giống như khỉ đội mũ người hơn.
Douglas có phần hoang mang, theo như Leray tuyên truyền, mập mạp này lại chính là lính bộ đội đặc chủng. Đừng nói bộ đội đặc chủng, coi như là binh lính bình thường mà có dáng người như vậy thì trong mắt hắn đã là một chuyện không thể tưởng tượng được rồi.
Đối với sức chiến đấu thực tế của người Leray, Douglas lần nữa hạ thấp trình độ đã phỏng đoán. Hắn mỉm cười cùng mập mạp bắt tay, lúc chào hỏi thì cố kéo dài hơn so với người khác một chút, một chữ cũng không đề cập đến việc mập mạp vốn là chỉ huy chiến khu thì nên tham dự buổi nghênh tiếp mình tối qua.
Douglas cho rằng, mập mạp này dù thế nào đi nữa, cũng phải bày tỏ một chút áy náy, nói một câu khách khí, nói lý do không thể trình diện, không ngờ cái tên này cứ thế cười ngây ngô cùng hắn bắt tay, bắt xong lại bắt lại, khuôn mặt cười đến nỗi sắp rút gân, cũng chẳng có ý định mở miệng gì cả.
Mập mạp đang suy nghĩ: "Cái thằng cha này thế nào lại thích bắt tay thế nhỉ? Tay của mình đầy đặn nhẵn nhụi, cầm lên không biết có cảm giác đặc biệt gì không? *, muốn bắt thì bắt cho chán này."