Đ
ối mặt với vấn đề của Rắm thối, lúc này mập mạp mới nhớ ra rằng Bonnie cũng đang ở đây, hắn nhịn không được mà rụt cổ một cái: “Mẹ nó, vừa nãy sợ đến thiếu chút nữa tiểu ra quần, thế mà lại quên mất nàng ta" Là chuyên gia tâm lý, mập mạp hiểu rõ có tình huống như vậy liên quan đến việc không dám đối mặt với Bonnie trong tiềm thức của mình.
"Muốn biết sao?"
Từ phía trong khoang lái của [Bộ Hành Giả] truyền đến âm thanh của O'sullivan, nhớ tới câu trả lời vừa rồi của đối phương, hắn nghĩ hiện tại hỏi vấn đề này quả thật đúng là tự rước lấy nhục.
"Đúng thế!" Rắm thối gõ gõ trên bàn phím ảo, có vẻ rất cẩn thận khi chà đạp lên một số chuyện.
"Ta đíu nói ..." O'sullivan còn chưa nói xong thì khoang lái của [Bộ Hành Giả] đã bị mất đi hệ thống bảo hộ giống như bị người ta đá văng đi, ánh sáng chói mắt của đèn ngắm robot khiến cho hắn không tự chủ dùng tay che mắt lại, chỉ cảm thấy cả người căng ra, bị một lực cực mạnh ném ra khỏi khoang lái.
"Bịch!" O'sullivan ngã lăn trên mặt đất, hắn chống tay đứng dậy một cách đau đớn, bên tai truyền đến giọng nói của cái tên hỗn đản kia...
"Lời này chỉ có ta mới được nói, còn ngươi thì không. Mẹ nó, còn muốn học nữa thì cẩn thận lão tử bót nát trứng của ngươi."
Thân thể O'sullivan cuộn lại càng kỹ hơn, mặt đất lạnh ngắt đang rung động, đó là do bước chạy của robot cùng các vụ nổ đạn năng lượng tạo ra. Trong ngày hôm nay, hắn dường như đã mất đi tất cả mọi thứ từng có của mình.
Một trung đoàn chủ lực mãn biên (đủ biên chế, đủ số quân) toàn quân bị diệt, đối với Thần Thoại Quân Đoàn mà nói, đó là một thứ sỉ nhục không thể tha thứ được.
Hắn hiểu rõ rằng, mặc dù nguyên nhân thất bại chủ yếu là do chỗ thiếu hụt của robot, thế nhưng Reinhardt cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua mình.
Mình đúng là một con dê thế tội không thể tốt hơn, gánh chịu tất cả trách nhiệm để duy trì ánh sáng trí tuệ của Reinhardt.
Reinhardt thậm chí không cần tự mình động thủ mà chỉ cần khai trừ mình ra khỏi Thần Thoại Quân Đoàn. Đến lúc đó sẽ có đủ loại kẻ thù, người xa lạ hoặc có lẽ là bạn bè từng quen biết muốn cái mạng của mình, theo từng vị trí có khả năng nhất mà xuất hiện giết chết mình.
Cơn đau trong người liên quan đến dạ dày, O'sullivan đang nôn dữ dội. Gần 20 năm qua cẩn trọng và liều mạng đánh nhau để cuối cùng đổi lấy cái kết cục thảm hại như vậy, hắn phát hiện ra người tự rước nhục vào thân thì ra lại chính là mình.
Mập mạp vẻ mặt rất hèn mọn đang nhìn Rắm thối, thở dài ra một tiếng vô cùng thương xót.
Trời xanh còn có mắt, lấy nhân phẩm cao quý yêu chính trực quý thiện lương của mình ở cùng một chỗ với một tên khiến người khác giận sôi thế này, thật là làm cho nhân tình khó chịu mà.
Nhìn lại O'sullivan đang cuộn tròn thành đống trên mặt dất, mập mạp khuôn mặt nhăn nhó, không đành lòng quay sang u oán nói với Rắm thối: "Thật sự có hơi quá đáng, cho dù đối với tù binh ngươi cũng không nên làm như vậy! Ngươi làm như vậy, không những là thất đức mà lại còn làm ảnh hưởng hư hỏng đến ta, khiến cho ta hình thành nhân sinh quan cùng giá trị quan lệch lạc, khiến cho ta đi trên con đường sai lầm!"
Thấy Rắm thối không có phản ứng. mập mạp thở dài một hơi, vẻ đành chịu mà nói: "Ngươi còn chần chừ cái gì nữa, muốn quay về với chính nghĩa ta xem đã không còn kịp nữa rồi, thôi thì sau khi bóp nát trứng xong thì gọi ta."
Rắm thối cũng không thèm quay đầu lại, vẫn đang gõ gõ trên bàn phím. Nó thực sự lười phản ứng lại với cái gã tiện nhân này, nếu không vì mập mạp đã đồng ý cấp cho mình một nàng robot mỹ nữ, nếu không vì ước nguyện của mình còn chưa được thực hiện, thì mẹ nó, mình đã sớm không chịu được mà tự bạo rồi!
Trên bản đồ radar robot, mấy trăm bức ảnh được chụp từ trên cao đang luân chuyển, trở nên rõ nét, sau khi được một luồng sáng hình chữ nhật màu đỏ quét qua phân biệt thì biến mất nhanh chóng. (矩形红线, củ hình hồng tuyến, đường màu đỏ có thể là ánh sáng lade từ mắt Rắm thối, nó làm mình nhớ đến con robot Alpha 5 trong 5 anh em siêu nhân Power Rangers, hình như lão 72 lấy hình ảnh từ con này thì phải - nb)
Rốt cục, một bức ảnh dừng lại rồi phóng đại lên chiếm toàn bộ màn hình máy tính.
Xa xa trong khu rừng nơi sườn núi, Bonnie lẳng lặng ngồi trên mặt đất. Bên cạnh nàng là một chiếc [Kim Cương ] vẫn đang duỗi tay, một bên cùng nàng nói cái gì đó, một bên lại hoảng hốt nhìn ra xung quanh. Khắp bốn phía, mảnh vụn tạc đạn lập lòe màu vỏ quýt cháy trong đêm, hơn mười chiếc [ Kim Cương ] đang chạy tứ rán ra xa.
"Hỏi ngươi tức là thúc thúc coi trọng ngươi đấy." Rắm thối đem nỗi phiền muộn của mập mạp chuyển lên người O'sullivan, [Logic] vẫn còn chưa tìm được hay sao?
"Ngươi tìm nàng ta làm cái gì ?" O'sullivan đầu đầy mồ hôi ngẩng lên, dạ dày đang co rút khiến cho nụ cười của hắn có chút dữ tợn "Nàng ta không phải đã bị ngươi cướp đi hay sao? Hai người các ngươi ..." Nói đến đây hai mắt hắn từ từ sáng hẳn lên, bỗng nhiên cười to một cách điên cuồng. Nữ thần vẫn bị Reinhardt độc chiếm vẫn luôn dẫm lên đỉnh đầu mình này, thế mà lại....
Tiếng cười O'sullivan mang theo một loại cảm giác ác độc không thể lý giải.
Rắm thối quan sát O'sullivan một cách tỉ mỉ, nhất thời không biết hắn đang lên cơn gì đây, trong lúc đang hoang mang thì thấy mập mạp cầm lấy mic, dùng một thanh âm rất đê tiện mà nói: "Nữ nhân này thoạt nhìn có vài phần vị đạo, mẹ nó, lão tử đang muốn xơi thử tí hàng tươi, không nghĩ tới cô ta lại trốn thoát mất rồi. Nếu ngươi đem cô ta trở về được, ta sẽ tha cho ngươi! Không thì... "
Rắm thối nghe đến đó, ngầm hiểu ý, tại bàn phím gõ vài cái, ngón tay giữa của [Logic] chĩa vào đũng quần O'sullivan: "Cẩn thận không lão tử bắn nát tiểu kê kê của ngươi!"
O'sullivan căn bản là không để ý lời uy hiếp của Rắm thối, hắn chỉ thất vọng thì thào: " Chạy mất? Ngươi thế nào lại để cho cô ta chạy mất?" Âm thanh hắn càng lúc càng lớn, đến cuối cùng dùng hết sức lực toàn thân hướng tới ma thú mà hét lên: " Ngươi làm thế nào mà lại để cho cô ta chạy mất, ngươi phải hấp diêm cô ta, hấp diêm cô ta, hấp diêm cái con ** thối tha kia!"
Từ sâu trong đáy lòng mập mạp phát ra một tiếng thở thật dài, nhưng âm điệu lại càng thêm dâm đãng : "Lão tử làm thế nào còn phải chờ ngươi chỉ bảo sao? Nhanh lên, mau kêu người của ngươi đem cô ta qua đây, nhân lúc lão tử đang vui vẻ nói không chừng còn cho ngươi hưởng một chút sái!"
"Sái?" O'sullivan đang giãy dụa mạnh mẽ, chỉ về phương hướng của Bonnie kêu lên: "Cô ta ở chỗ đó, ngươi dẫn ta qua đó, ta giao cô ta cho ngươi!" Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, nói vội: " Động tác phải nhanh lên, không thì Reinhardt sẽ đến kịp đấy!"
[Logic] chạy nhanh như bay, mập mạp nhìn O'sullivan lúc này đang bị ôm trong tay robot, run rẩy vì gió lạnh nhưng lại phấn khởi đến cực điểm, trong tâm tưởng phát sinh một cảm giác không thể nói nên lời.
Giống như cảm giác buồn nôn khi nuốt phải một con ruồi!
Mập mạp biết O'sullivan sỡ dĩ trở nên như vậy là vì mình đã cho hắn hai chữ "hưởng sái"!
Sự nắm bắt tâm lý con người của mập mạp, thậc sự đã đến mức lô hỏa thuần thanh. Khi con người đang bị bủa vây trong tuyệt vọng, oán hận trong lòng sẽ bộc phát như hồng thủy, cuối cùng tìm được một kẽ hở mà phát tiết hết ra ngoài. O'sullivan cũng không ngoại lệ, sự bi ai và phẫn nộ từ những lần vào sinh ra tử cuối cùng lại dẫn đến một cái kết quả như vậy.
Trước mắt, ảnh hưởng mà Reinhardt đã xây dựng được cũng không cách nào áp chế được nỗi oán hận này.
O'sullivan hận Reinhardt, hận Bonnie, hắn bi ai vì sự cao cao tại thượng của hai người kia. Hắn thống hận sự đầy ải của Reinhardt đối với mình, hắn hầu như hận hết người trong thiên hạ, nhưng hắn hết lần này tới lần khác cũng không nghĩ ra rằng, nhân tố lớn nhất của tao ngộ thất bại của hôm nay chính là bản thân hắn.
Nếu hắn có thể cẩn thận hơn một chút, khi tiểu đoàn 1 và tiểu đoàn 2 chuẩn bị triển khai tấn công cao điểm của Tự Do Chiến Tuyến thì phải mệnh lệnh cho hậu đội hình thành sự bảo vệ cho phần đuôi của hai tiểu đoàn này như thường lệ. Nếu hắn có thể trong lúc tiến công, không phớt lờ việc phái robot trinh sát ra bốn phía, nếu như hắn có thể trong lúc tiểu đoàn 1 và 2 gặp phải đả kích trí mạng, phát hiện ra sự thiếu hụt của [Kim Cương] rồi quyết đoán lui lại, thì cũng không gặp phải kết quả như bây giờ.
Tất cả những thứ này, O'sullivan đều không ngờ đến. Khi hắn phát ra mệnh lệnh đột kích lúc tối hậu thì hắn đã bị cừu hận che mờ mắt hết rồi, hắn muốn cho cả trung đoàn Robot bồi hắn đi chết!
Đối với người đang trong tuyệt vọng như hắn mà nói, đã không còn gì có thể làm cho hắn vui vẻ được nữa. Thế nhưng, khi trong đầu hắn như điện quang hỏa thạch lóe lên cảnh tượng gã mập mạp hèn mọn kia đè lên trên người Bonnie vốn như nữ thần, còn Reinhardt thì đứng một bên tức giận đến phát rồ, thì đó là cảnh tượng làm cho người ta vô cùng vui sướng, khiến cho hắn không khỏi cao giọng cười to!
Đây là một tiếng cười có thương cảm, có oán hận mà cũng có cả đau buồn của con người. Khi hắn nhìn thấy kẻ thù gặp phải sự đau đớn càng bi thảm hơn chính mình, hắn sẽ quên hết tất cả những bất hạnh mình gặp phải mà cảm thấy vui sướng không gi sánh được.
Người như vậy từ cổ chí kim cũng gặp không ít, mập mạp đối với dạng tâm lý này cũng rất dễ lý giải, hắn chỉ cần dùng có hai chữ liền có thể khiến O'sullivan giao Bonnie ra cho mình. Nhưng khi hắn thấy ánh mắt hoang mang của Rắm thối, hắn vẫn như cũ cảm thấy một sự chán ghét.
Trí năng nhân tạo, dù thông minh thế nào cũng không rõ được trong lòng nhân loại có bao nhiêu điều đen tối.
Phỉ Quân quét dọn chiến trường xong đã bắt lui lại trong trật tự.
Hơn hai nghìn chiếc Robot chia làm hai hướng, phân biệt dưới sự chỉ huy của Rashid và Stewart, tiến nhập vào trong núi non trùng điệp phía Tây Bắc, tiềm hành theo mục đích đã định ra của mập mập.
Mà mập mạp, sau khi tìm được Bonnie thì sẽ đuổi theo và hội hợp.
Đến được vị trí của Bonnie, sự tình tiến triển so với tưởng tượng thì còn thuận lợi hơn. [Logic] đang tiềm hành sau khi lượn một cái vòng lớn từ phía sau thì bỗng xuất hiện trên sườn núi. Chiếc [Kim Cương] kia sớm đã hiểu rõ được hoàn cảnh hiện tại nên không một chút do dự dưới mệnh lệnh của O'sullivan liền lập tức giải trừ trạng thái chiến đấu.
Bonnie đang ngồi dưới đất, làm lộ ra một phần của đôi chân nhỏ thẳng tắp trắng nõn, sau đó là mỹ đồn cực kỳ mềm mại và đầy đặn hiện ra trên bãi cỏ. Khi thấy [Ma Thú] xuất hiện ở giữa sườn núi, nàng liền có chút hoảng loạn mà thu lại, đem khuôn mặt trốn vào trong đầu gối, mập mạp thấy rõ ràng, trên tai và cổ nàng đã nổi lên một mảng phấn hồng.
Mập mạp cũng có chút kinh hoảng, tiện nhân này thà rằng nhìn thấy Bonnie huy đao loạn trảm khi thấy mình, lúc đó chính mình còn có thể danh chính ngôn thuận mà chạy trối chết. Thế nhưng cục diện trước mắt so với tưởng tượng của hắn cũng đều xấu hổ giống như nhau.
Trong lúc nhất thời, trên đỉnh núi trở nên yên lặng. [Kim Cương] đứng lẳng lặng ở đó, khoang lái đã bị mở toang, chiến sĩ robot bên trong giống như được đại xá đã chạy xuống chân núi. Bonnie vẫn lẳng lặng ngồi, vẫn không ngẩng đầu lên. Mà ở bên cạnh [Logic], O'sullivan đang nhìn chằm chằm vào Bonnie, khuôn mặt, như có một sự tàn nhẫn bất chấp mà báo thù.
"Ngươi chuẩn bị đi đâu?" Mập mạp rốt cục cũng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Bonnie ngẩng đầu lên rồi quay sang một bên mà đang trầm mặc.
Khuôn mặt mập mạp nhăn lại, phát hiện ra âm thanh của mình có chút khàn khàn, gã ho khan một tiếng rồi nói: "Ừ hừm, ta nói, cái chuyện kia ..." Ánh mắt liếc qua lại thấy vẻ mặt như cười nhạo của Rắm thối, mập mạp thẹn quá hóa giận đem mic kéo xuống dưới rồi nói với nó: "*, cười cái rắm, có bản lĩnh ngươi thử đi!"
Vừa dứt lời, mập mạp đã nhìn thấy Rắm thối không chút khách khí mà sử dụng thanh âm của mình nói: "*, ta nói Thân ái à, nàng rốt cục là theo cùng ta hay là tự mình đi đây?"
"Thân ái?"
Nhất thời, cả ba người ở đây như rơi vào mộng rồi.
Bonnie vừa tức giận vừa thẹn. Nàng cùng gã nam nhân này chính là kẻ thù, hơn hai tháng trước, nàng cùng hắn còn đang đánh nhau sống chết. Lại nói trước đây nàng còn là nữ nhân xinh đẹp nhất, là ngôi sao sáng chói nhất, cao cao tại thượng không vương vấn phàm trần của Gatralan.
Thế nhưng, qua hai tháng tới nay, mọi thứ đều đã thay đổi hoàn toàn.
Bonnie hận cái tên mập mạp dù là cười hay mếu đều mang vẻ ghê tởm này, nàng bị hắn bắt cóc, tấm thân xử nữ cũng bị hắn đoạt đi mất. Thế nhưng mỗi khi nhớ tới tràng chiến đấu lấy một chọi nghìn quân kia, nhớ đến cú nhảy kinh hoàng trên vách núi kia, nhớ đến đôi vai rộng mà an toàn của hắn, lại nhớ tới trận mưa gió điên cuồng khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ kia, Bonnie thấy trên mặt nóng bừng, đó tuyệt đối không phải là tình cảm thù hận!
Đối với tên mập mạp chết tiệt này, Bonnie công nhận cảm giác lúc này như một mảnh hỗn loạn, nhưng bất luận thế nào nàng cũng không nghĩ tới cái tên không biết xấu hổ này thế mà lại gọi mình là Thân ái.
Mà mập mạp, lúc này cũng đang cắn răng hối hận, gã hận mình không thể đánh chết cái tên Rắm thối ngu ngốc này. Cái gì gọi là một lúc sai lầm ghi hận nghìn năm, chính là thế này đây!
Biểu tình đặc sắc nhất chính là của O'sullivan, hắn hiểu ra mình lại một lần nữa lại bị tên mập mạp hỗn đản này đùa giỡn. Vừa ban nãy, mới trong một hai câu mình đã mơ mơ màng màng bất tri bất giác bị hắn dắt mũi đi lúc nào không biết.
Một câu "hưởng sái" cùng sự độc ác biểu hiện ra đều phù hợp với tâm trạng lúc đó của mình, làm cho mình trong tâm lý muốn đập bình phá thau trả thù mà chắp tay đem người giao ra. Trong cơn phẫn nộ, O'sullivan càng nghĩ càng kinh hãi, cái tên mập mạp vẫn luôn xòe đuôi quyến rũ trước mặt mình trước đây rốt cục là loại quái vật gì vậy?
Trên đỉnh núi lại trở nên tĩnh mịch.
Xa xa, viện quân của Thần Thoại Quân Đoàn đã lần lượt xuất hiện tại biên giới chiến trường, bọn họ còn đang cẩn thận tiến tới, đèn ngắm của robot đang càn quét hỗn độn, càng lúc càng gần.
Bonnie nhìn qua bên kia một chút, cắn môi, rốt cục cũng nói: "Ta đi cùng ngươi !" Nàng đứng lên đi về phía chiếc [Kim Cương], khi tiến vào khoang lái lại nhịn không được quay đầu hung hăng liếc mắt về phía mập mạp, tuy rằng biểu tình rất lạnh lùng nhưng bất luận thế nào kết hợp với hai gò má đỏ bừng cũng tránh không được có chút quyến rũ (cảm giác sao đẹp thật-nb).
Mập mạp tim đập mạnh một hồi, trong lúc hoảng hốt, bỗng nhiên có một âm thanh quen thuộc khiến người ta phải kinh hồn táng đảm truyền đến.
"Bonnie, qua đây!"