Chương 175: Phản Bội (5)

À

mà này, cái lão Algafarl ấy có gửi tin tức gì mới không?” Nhắc tới Russell, mập mạp chính là một bụng oán khí, hơn nữa mấy ngày nay không được ngủ đủ giấc càng làm cho hắn thêm phần ức chế.

Mập mạp cảm thấy kể từ khi bắt đầu từ lúc hắn cứu Russell ra khỏi rừng Đê Lĩnh, hắn đã không có nổi một ngày yên bình. Một gã lính quèn như hắn không biết đã phạm phải luật trời gì mà lại bị mấy vị tướng quân phối hợp dụ dỗ, bức ép, lừa gạt tống hắn vào cái nhà tù thổ ta này.

Mập mạp không phải không nghĩ tới báo thù, hàng ngày hắn đều suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể trả thù cho thâm độc nhất. Nhưng suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ, cái ngày hắn có thể thực hiện nguyện vọng vẫn cứ xa xăm không thấy hẹn. Ban đầu từng bước dẫn lối, từ đầu tới cuối cứ nhắm vào hắn chính là Russell. Uy hiếp dạo dẫm điều đi tiền tuyến chính là Bernadotte. Ngay cả Mikhailovich bị hắn say rượu cho dính tí nước bọt cũng hăng hái gia nhập chật vào hàng ngũ gian tà, lợi dụng An Lôi lừa gạt hắn. Tổ sư nó, ba lão thượng tướng!

Thậm chí đến cả khi hắn đã bị khai trừ quân tịch, thành một người bình thường cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh bị ba lão thượng tướng quay như chong chóng! Mẹ kiếp, có khi cái thân phận bình dân này cũng là do bọn họ sắp xếp, làm cho hắn bỏ đi dấu vết của quân đội Leray, chỉ còn mang trên mình thân phận đệ tử của Russell, khiến cho Tự Do Chiến Tuyến dễ dàng tiếp nhận sự lãnh đạo của hắn, dọn đường cho những hoạt động trong lòng địch.

Mập mạp tự cười bản thân, thế mà lúc bị khai trừ còn sung sướng nửa ngày trời, thật đúng là hố nặng rồi!

“Không có.” Eliot lắc đầu,“Nhiều ngày nay chúng ta không bắt được liên lạc với đức ngài Algafarl tôn kính, nghe nói ngài ấy phải trở về thủ đô Liên bang Leray để báo cáo tình hình chiến sự. Tuy nhiên =, những phân tích tình thế tiếp theo cũng đã được ngài ấy phái người đưa đến.”

“Tôn kính?” Mập mạp để linh kiện trong tay xuống, lắp sàn nhà lại như cũ.“Mặc dù lão già ấy là sư phụ của ta, nhưng ta lại chẳng cảm thấy lão có chỗ nào đáng để tôn kính cả!”

Những lời này mập mạp cũng chỉ có thể nói thầm trong miệng, nói cho chính mình nghe mà thôi. Trong mắt những người này, Russell cơ hồ chính là thần của bọn họ, là một sự tồn tại chí cao vô thượng. Nếu để cho Eliot nghe được những lời này, chỉ sợ gã ta sẽ nổi điên lên mà cho mập mạp phải chết già trong Abnosker, như vậy chẳng phải là lỗ đậm sao?

Mập mạp vẫn rất muốn biết, nếu có một ngày nào đó hắn giả giọng Rusell đi tán gái, hoặc là dứt khoát thôi miên cho lão ta khỏa thân dạo phố, không biết có phải ra tòa án quân sự không nhỉ?

Cái vấn đề này mặc dù rất khó có đáp án, bất quá mỗi lần nghĩ tới đều sẽ làm cho tiện nhân cảm thấy tâm tình khoái trá.

**********

An Lôi nhẹ nhàng giang hai cánh tay, một bắp chân thon dài mỹ lệ đá hất lên cao, hạ xuống:“Một...... hai...... ba...... hai...... hai...... ba......”

Đây là một trung tâm thể dục cao cấp ở Tanvir, kể từ khi Điền Hành Kiện bị Cục Điều tra Hoàng gia Gatralan bắt giam vào Abnosker, An Lôi đã thông qua người học sinh kiêm bạn tốt của mình, cô con gái duy nhất, được sủng ái nhất của hoàng đế James, công chúa Susan giới thiệu đến làm huấn luyện viên khiêu vũ và thể dục nhịp điệu.

Sở dĩ An Lôi tiếp tục ở lại Gatralan, ngoài nhiệm vụ ra thì nguyên nhân chủ yếu là do nàng không thể nào yên tâm về Điền Hành Kiện. Đối với nhiệm vụ và kế hoạch của mập mạp, những gì An Lôi biết được là quá ít. Làm nhân viên liên lạc của Cục Tình báo, nàng chỉ nắm giữ danh sách nhân viên đặc vụ của Leray thâm nhập vào Gatralan, còn công việc cụ thể và hành động thì nàng cũng không rõ ràng.

Chỉ cần vừa nghĩ tới cái gã đang phải ở trong Abnosker kia, trong lòng An Lôi không lhoir hỗn loạn. Nàng thậm chí còn không giấu được vẻ u buồn trước mặt Susan, làm cho nàng công chúa được James sủng ái nhất này đi tìm phụ hoàng cầu tình. Kết quả chỉ khiến cho An Lôi thở dài thêm một lần.

Nàng biết rõ nếu làm cho Điền Hành Kiện ra tù theo cách này sẽ ảnh hưởng cực lớn đến kế hoạch, nhưng mà nàng không thể nào chịu được cái cảm giác sợ hãi này. Quy tắc nghề nghiệp và bản năng phụ nữ cứ đảo qua đảo lại trong lòng An Lôi, hai tâm trạng mâu thuẫn cực đoan này làm cho nàng không biết mình rốt cuộc nên làm thế nào.

Nhưng vô luận làm cái gì cũng không thể đi! An Lôi miễn cưỡng đứng lên. Một ngày chưa có tin tức của cái gã chết bằm ấy là một ngày nàng không thể rời khỏi Tanvir! Cho nên nàng bèn tìm một công việc để ở lại, hơn nữa chỉ có khiêu vũ mới có thể bình ổn được sóng gió trong lòng nàng. Mỗi khi đứng giữa phòng tập sáng ngời, ba mặt là những tấm gương lớn, âm nhạc nổi lên, nàng mới cảm nhận được sự bình thản, tựa như đến khi điệu nhảy kết thúc, cái gã đáng ghét ấy sẽ lại đứng trước mặt nàng.

Để nàng đá cho hắn một cước, sau đó, làm cho hắn một bữa cơm, khiến hắn chết vì no!

“Đang nghĩ cái gì đấy?” Susan mặc bộ đồ tập bó sát đứng trước An Lôi huơ huơ tay.

“A...... Dừng lại.” An Lôi phục hồi tinh thần lại, bối rối kêu lên.

Susan nhìn phòng tập trống trải, vỗ trán, làm bộ khó hiểu, liếc An Lôi một cái rồi nói:“Sư phụ đáng yêu của tôi ơi, hôm nay chỉ có một mình mình học, mình đã sớm dừng rồi. Không dừng, chẳng lẽ còn đi theo cậu học tương tư sao?”

An Lôi đỏ mặt, đấm nhẹ Susan một cái.

Susan năm nay hai mươi tuổi, vóc người dong dỏng cao, da trắng như tuyết, nàng công chúa này có một đôi mắt lam to tròn trong veo cùng mái tóc vàng óng ả, cộng thêm số đo ba vòng tiêu chuẩn càng làm cho nàng có một sự hấp dẫtự don ma quỷ, là một điển hình của mỹ nữ tộc Wibault. Hơn nữa tính cách nàng phóng khoáng , rất được phụ thân James sủng ái và quý tộc ái mộ.

Trong giới quý tộc Gatralan, Susan và Bonnie giống như hai viên trân châu rực rỡ nhất, vô luận ở nơi đâu, ánh hào quang của các nàng đều làm cho những tiểu thư khác phải chán nản. Mà hai nàng mỹ nữ một nóng một lạnh này đều có một điểm chung, đó chính là, các nàng có đủ tự tin để chống đở cho sự kiêu ngạo của mình.

Ở Bonnie là một sự kiêu ngạo băng lãnh, ở trong mắt của nàng, trừ Reinhardt ra, không một nam nhân nào có thể ưu tú đến mức nàng phải ngước nhìn.

Còn Susan thì lại khác, cái nàng công chúa hoạt bát nhiệt tình này có thể trở thành bằng hữu với bất cứ người nào, nhưng sự tự tin và cao quý toát ra cốt cách của nàng lại làm cho đại đa số mọi người phải tự ti mặc cảm màtự động giữ khoảng cách.

Mà An Lôi, một người không phải quý tộc, thế nhưng lại trở thành người bạn tốt nhất của Susan.

Nguyên nhân không phải chỉ là do sự si mê khiêu vũ của Susan, mà phần nhiều chính là do làm một công chúa quá mức ưu tú khiến cho Susan không có được lấy một người bạn thực sự. Nam nhân vĩ đại thì sẽ cô đơn, nữ nhân cũng thế. Bonnie ít nhất còn có một Reinhardt có thể sánh vai, còn Susan bề ngoài nhiệt tình phóng khoáng lại phải chịu cảm giác cô độc. Nhưng cảm giác cô độc này đã được An Lôi dễ dàng xoa dịu, một phần vì tài năng vũ đạo, một phân cũng bởi vì khả năng kết thân trời sinh của An Lôi. Trong mắt Susan, chỉ có một cô gái như An Lôi mới là một nữ nhân chân chính, nàng ôn nhu giống như dòng suối nước nóng, làm cho mỗi người ở bên cạnh nàng đều cảm giác được thư thái và ấm áp.

“Nghe nói tên kia khiêu vũ rất khá!” Susan làm mặt hình sự, bám sát An Lôi,“ Nhưng mà hắn là một gã béo đấy! Mình thật không tưởng tượng ra nổi cái gã béo khiêu vũ giỏi đến nỗi có thể khiến An đại tiểu thư nhất khiến chung tình có bộ dạng như thế nào!”

An Lôi lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán, đỏ mặt tức giận địa nói:“Susan, cậu thật sự rất phiền phức đấy!”

Susan nhìn mình và An Lôi trong gương, bật cười khanh khách nói:“Bị mình nói trung tâm sự, thẹn quá hóa giận rồi sao?” Nàng lấy cốc uống nước trên bàn, ánh mắt vẫn chớp chớp liên hồi.

An Lôi giật lấy chiếc cốc trong tay Susan, cười nói:“Đúng vậy, thẹn quá hóa giận, không cho cậu uống nước của mình!”

Susan không kịp đề phòng, ho khan liên tục, cả kinh kêu lên:“Bà cô ác độc này, muốn giết người diệt khẩu à!” Vừa nói vừa không chút khách khí đoạt lấy khăn lông của An Lôi lau miệng. An Lôi tức giân túm lấy khăn lông trên cổ nàng,“Tới học khiêu vũ phải tự mang theo đồ dùng, nếu dám trái lời mình sẽ xử đẹp cậu luôn cho khỏi phiền phức đấy!”

Susan không thuận theo, đưa tay cù An Lôi, phản kích mãnh liệt, hai cô gái cười đùa huyên náo, đến khi mệt mỏi nằm lăn ra sàn nhà.

Khẽ hích tay An Lôi, Susan khe khẽ nói:“Lôi Lôi, cậu thật sự thích hắn à?”

An Lôi không lên tiếng, chỉ lấy khăn lông trong tay lau qua lau lại.

Susan thở dài nói:“Cha mình nói, nếu như hắn trải qua thẩm phán, xác định là không có tội thì không cần đặc xá cũng có thể được thả. Cậu biết đấy, gián điệp là một tội rất nghiêm trọng.” Nàng quay đầu nhìn đôi mắt đã hơi hoe đỏ của An Lôi, nói:“Không cần phải lo lắng, tất cả rồi sẽ có biện pháp . Bất quá, mình thật không thể hiểu nổi, rốt cuộc cái gã béo ấy có chỗ nào tôt chứ? Mới quen biết có vài ngày như vậy mà cậu đã trao trái tim mình cho hắn rồi sao?”

An Lôi khẽ thở dài trong lòng, người kia đúng là gián điệp, thân phận của mình cũng không thể để lộ ra anh sáng. Thế gian này người hạnh phúc nhất hẳn phải là nàng công chúa Susan không buồn không lo, trước nay không phải tham gia chính trị và tranh đấu nội bộ, có một cuộc sống tùy tâm sử dục này.

An Lôi đang nghĩ ngợi mông lung, chợt lại nghe Susan nói nhỏ:“Mình thật sự rất hâm mộ cậu, có thể làm một lữ khách tự do, lưng đeo balô, đi thưởng thức tất cả vẻ đẹp nghệ thuật và văn hóa của các tinh cầu. Khi mệt mỏi thì nghỉ một chút, nghỉ đủ rồi lại tiếp tục lên đường. Trên đường xa, gặp người mình thích, có thể bỏ xuống hết thảy để thương yêu!”

An Lôi nhịn không được bật cười ra hihi, Susan ngạc nhiên nói:“Cậu cười cái gì chứ, mình nói chính là thật sự mà!”

An lôi vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của Susan, cười nói:“Trong lòng mình đang hâm mộ cậu cả ngày không buồn không lo, không ngờ cậu lại cũng hâm mộ mình cơ đấy!”

Susan tựa cằm vào đầu gối, thở dài buồn bã:“Hâm mộ mình ư, mình thì có cái gì để mà hâm mộ chứ? Thoạt nhìn không buồn không lo, kỳ thật, chỉ cần sinh ra trong gia tộc Morton, liệu ai có thể không bị cuốn vào vòng xoáy ấy cơ chứ?”

An Lôi lẳng lặng nhìn Susan, nghe nàng dùng một loại thanh âm nhu hòa thiir lộ những tiếng lòng giấu kín bấy lâu nay: “Mấy người anh mình minh tranh ám đấu, tớ chẳng qua chỉ là giả bộ không biết msf thôi, thật ra ở Gatralan, đây đã là bí mật được công khai rồi, làm gì có ai lại không biết? Mà cha của mình, vĩnh viễn vẫn là đế vương cao cao tại thượng, chỉ huy Gatralan đi đánh hết cuộc chiến này đến cuộc chiến khác, mẹ mình lại mất sớm, đối với mình mà nói, gia đình, cũng chỉ có một mình mình mà thôi!”

Susan quay sang nhoẻn miệng cười với An Lôi, lộ ra một hàm răng trắng bóng chỉnh tề:“Còn mình thì sao, luôn là một công chúa không có biện pháp tìm được một người bạn chân thành. Mình phát hiện ra, bản thân trời sinh chính làmột người cô độc.” Nàng ôm cổ An Lôi,“May là còn có cậu có thể làm bạn của mình, cho nên cậu đừng có trọng sắc kinh bạn như vậy, tiếp tục đi chơi với mình có phải hay hơn không.”

An Lôi véo má Susan một cái, nói:“Mình trọng sắc khinh bạn lúc nào chứ?”

Susan nhảy dựng lên cười nói:“Còn nói không phải, chỉ cần vừa nghĩ tới cái gã béo ấy cậu đã hồn lìa khỏi xác, dạy mình khiêu vũ mà tâm trí cứ để đi đâu. này, mình đã nộp học phí rồi đấy nhé!”

An Lôi ngồi trên sàn nhà, vênh mặt nói:“Bản cô nương trời sinh đã không có đạo đức nghề nghiệp, cứ lười biếng lừa tiền đấy, cho cậu tức chết luôn!”

Susan há to miệng nói:“Trời ạ! Mình thật không ngờ cậu lại là người như thế này, vốn dĩ mình còn đang suy nghĩ biện pháp mang cậu đi thăm tình lang...... Chứ còn bây giờ ...... Mình phải xem xét......” Lời còn chưa dứt, Susan đã bị An Lôi tóm lấy, cù mạnh vào eo.

An Lôi vừa cù vừa cười, nói:“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, để xem cậu có chịu nói hay không?”

Susanne cười sằng sặc, thở không ra hơi, nói:“Mình...... đừng cù nữa...... Mình...... Mình nói, mình nói......” Chờ cho An Lôi đắc ý thu tay về, Susan liếc xéo cô bạn mình một cái, nói:“Còn nói không phải trọng sắc khinh bạn......” Thấy vẻ mặt An Lôi lại nổi đầy sát khí, Susan vội vàng nhảy lùi về phía sau một bước, giơ tay đầu hàng:“Được rồi được rồi, nói cho cậu biết, mấy ngày nữa nhà tù Abnosker sẽ tổ chức Đại hội giác đấu, giới quý tộc Gatralan đều sẽ đi xem. Mặc dù theo thông lệ phụ nữ không được phép vào xem, nhưng mà mình vẫn có biện pháp để được vào trong đó.”

Nàng nháy mắt tinh nghịch, nói:“Đến lúc đó, mình muốn nhìn xem tình lang của cậu rốt cuộc có bản lĩnh gì, nếu như hợp nhãn, mình sẽ đoạt làm phò mã luôn!”

An Lôi trong lòng đang cao hứng, không hề giận dữ mà còn nói:“Đoạt đi, không cần phải lo lắng, cùng lắm thì chia cho cậu mỗi tối vài giờ, hai nữ chung một chồng là được chứ gì!”

“Cái gì, cậu......”

“Hứ, đây không phải là truyền thống của Gatralan hay sao?”