Chương 160: Thôi Miên

N

hìn điệu bộ điên cuồng như bị kích thích của mập mạp, bốn gã tù nhân bỗng cảm thấy quả thực mình đang sống trong địa ngục. Nghe mấy câu nói của mập mạp thì có vẻ đúng là hắn đã từng mộng du giết người! Cái gì mà đã chữa khỏi chứ, chữa khỏi mà còn có thể đánh cho Rex thành ra như vậy sao? Mọi người nhìn đồng hồ trên tường, thấy thời gian trôi đi đặc biệt chậm, phải ở trong buồng giam này thêm một giây là thêm một phần sợ hãi, gã Bác sĩ nhát gan nhất đã sắp khóc thành tiếng mất rồi, hắn không biết rốt cuộc mình đã phạm phải tội nghiệt gì mà lại phải ở chung với một thằng điên bất thình lình này!

Mập mạp vẫn lẩm bẩm tự nói với mình:“Không phải, ta không có bệnh, của ta đã được chữa khỏi rồi.” Hắn ngẩng đầu lên, tinh thần cuồng loạn nhìn bốn gã tù nhân đang run rẩy, kêu to:“Các ngươi gạt ta, các ngươi đều gạt ta!”

Ánh mắt mập mạp đỏ bừng, da mặt co quắp lại, hai tay vung lên, mọi người đều cảm thấy chỉ cần ai dám hơi kích thích thêm một chút thôi thì sẽ bị cái gã mập mạp này giết chết ngay lập tức. Nhưng đúng vào khoảnh khắc Bác sĩ chuẩn bị bật khóc thì tín hiệu đi lao động cũng vang lên, Cánh cửa buồng giam cũng tự động mở ra.

Đám Bác sĩ và Trộm như được đại xá, liều mạng chạy vọt ra cửa. Trước nay chưa bao giờ bọn họ lại yêu quý tiếng chuông báo lao động này đến vậy, nghe thực chẳng khác gì tiếng nhạc. Ba mươi giây trôi qua, cửa sắt tự động khép lại, trong buồng giam chỉ còn lại mập mạp vẻ mặt đắc ý và gã Rex vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Đối với mập mạp mà nói, Abnosker có khủng khiếp thế nào thì hắn cũng không chịu cảnh làm bao cát tập đấm bốc cho người khác. Sống sót thoát ra ngoài hoặc là dẫn theo một đám ra ngoài là lựa chọn tốt nhất của mập mạp, hắn tuyệt đối không muốn phải táng mạng oan uổng ở cái chỗ này. Dù sao từ lúc nhập ngũ tới nay , bản lĩnh xịn nhất của hắn chính là chạy trốn, có điều lần này độ khó của trò chơi đã bị nâng cao lên kha khá, chẳng những phải thoát khỏi một nhà tù siêu cấp nghiêm mật mà còn phải dẫn theo Tự Do Chiến Tuyến mở một đường máu! Mà tới khi đó, thế cục bên ngoài đã thành cái đống gì cũng rất khó nói. Bất quá có bao nhiêu khó khăn đi nữa cũng không thể ngăn cản tình yêu cuộc sống của mập mạp, đối với hắn cửu tử nhất sinh đâu phải chỉ một lần. Russell phân tích rất đúng, sợ chết, thật sự là một thứ sức mạnh rất to lớn.

Sợ chết mặc dù là bản tính của mập mạp, bất quá, nhưng lúc này hắn đã không còn quá lo sợ bối rối như hồi bỏ chạy ở Millok nữa, không nói tới phía ngoài có Tự Do Chiến Tuyến tiếp ứng, chỉ dựa vào thực lực của hắn cũng đã khác xa ngày ấy rồi! Nhưng gì mà hắn liều mạng học tập trong phòng thí nghiệm chính là sự bảo đảm cho nhiệm vụ của mập mạp!

Mập mạp biết, nếu muốn sống sót trong nhà tù này, hơn nữa còn tổ chức một cuộc vượt ngục quy mô lớn thì công việc chuẩn bị là rất nhiều, nhân lực cần thiết cũng không ít, chỉ cần có một chút sơ suất tất cả sẽ tan thành bọt nước! Tự Do Chiến Tuyến đã có người tiềm phục trong nhà tù từ lâu, địa vị của đám tù chính trị và quý tộc ở chỗ này cũng không thấp, chỉ cần có thể khống chế được cái đám tội phạm cùng hung cực ác này thì kế hoạch vượt ngục coi như đã thành công một nửa! Nhưng điều khó khăn nhất cũng chính là điểm này, cái đám không nói đạo nghĩa hung tàn ác độc ấy làm gì có kẻ nào đáng tín nhiệm, bất cứ kẻ nào cũng có thể phản bội nhanh như chớp vậy.

Mập mạp không ngờ vừa mới tới Abnosker đã gặp phải chuyện như vậy, bất quá thuận thủy thôi chu từ trước đến nay vẫn luôn là nguyên tắc làm việc của mập mạp. Rex chính là người đầu tiên mà hắn phải khống chế, cũng là vật thí nghiệm đầu tiên!

Một chậu nước lạnh đổ lên đầu Rex làm cho hắn phải tỉnh lại, ngay lúc hắn đang rên rỉ cố gắng mở mắt ra thì mập mạp đã nhanh chóng tạo ra nét mặt sợ hãi thê lương, ôm lấy Rex mà khóc lóc:“Đại ca...... Đại ca ơi, em sai rồi, không phải em cố ý ngủ đâu...... không phải em cố ý ... Em từ nhỏ đã hay bị mộng du......” Hắn khóc lớn hu hu, cứ như thể người bị đánh là hắn vậy, thanh âm đầy bi thảm:“Anh tha cho em đi...... Hức...... Đại ca...... Anh tha cho em đi mà......”

Những chỗ bị thương của Rex đều là cơ thịt, với thủ pháp chuyên nghiệp của mình, mập mạp đương nhiên là sẽ không mới vừa vào nhà tù đã đánh chết người, nhưng thương tổn như vậy đối với Rex mà nói thì quả thực là một cơn ác mộng, cái cảm giác đau đớn này có thể làm cho người kiên cường nhất cũng phải sụp đổ. Lúc này mập mạp ôm cứng cái thân thể đầy thương tích của hắn, mùi vị này thực chỉ như muốn lấy mạng hắn luôn!

Rex nhìn tên mập mạp đang khóc lóc, nhất thời vừa sợ lại vừa cuồng nộ, còn có một tia mê hoặc và hỗn loạn, vẻ mặt khó mà diễn tả thành lời, tựa như đang bị một con rắn độc cuốn chặt. Nếu ai có thể cứu hắn thoát khỏi cái ôm này của mập mạp, hắn sẵn sàng dập đầu tạ ơn!

Hơn một ngàn phạm nhân ở khu D đều đã đi lao động, cả khu nhà giam cao sáu tầng trống trơn, chỉ còn có mấy người ngã bệnh xin phép không đi làm việc đang tò mò nhìn về phía buồng D2, lắng nghe những thanh âm mơ hồ truyền đến. Tiếng khóc của mập mạp cứ quanh quẩn khắp khu D, làm cho nơi này có một cảm giác yên tĩnh và âm trầm đặc biệt.

Trước nay nhà tù Abnosker không quản chuyện chết sống của tù nhân, nhất là cái đám trọng phạm này, chỉ có chuyện của đám tù chính trị và quý tộc thì đám cảnh vệ mới để mắt một chút, bình dân thì vô tư đi! Ở nhà tù thì có quy củ của nhà tù, cai ngục ở đây chính là vua. Bọn họ chỉ cần trước giờ cơm tiến hành điểm danh theo lệ, cho dù có tù nhân bị đánh chết đi nữa, chỉ cần thủ lĩnh của đám tù nhân có thể đưa ra lý do có vẻ hợp lý thì bọn họ cũng rất dễ dàng cho qua. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần viết một bản báo cáo là xong. Mạng người ở chỗ này chính là thứ không đáng giá nhất!

Lúc này, Rex thương tích khắp người, lại còn bị ôm chặt đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, trong buồng giam cũng chỉ còn lại có hai người là hắn và mập mạp, mà cái gã mập mạp này căn bản là một thằng dở hơi, lúc nào cũng có thể lên cơn điên. Nhìn mập mạp thần kinh đang ôm lấy mình mà khóc lóc inh ỏi, Rex nổi hết cả gai ốc.

Mập mạp nước mắt ngắn nước mắt dài, ngẩng đầu nhìn Rex, nói:“Đại ca, em thật sự không cố ý mà. Anh nhất định phải tin tưởng em...... hu hu......” Rex vừa định gắng sức mở miệng chửi, tiện nhân liền vận lực trên tay, khiến gã đau đến nỗi phải kêu to lên một tiếng. Mập mạp hỏang hốt nói:“Đại ca, anh làm sao vậy, anh đau chỗ nào, để em đấm bóp giúp anh!” Hắn vừa nói vừa xoa nắn khắp người Rex, làm cho gã ‘đại ca’ này cả người phát run lên.

Mập mạp lại khóc ròng nói:“Đại ca...... Đại ca, anh đau lắm à?” Rex làm gì còn hơi sức mà nói, chỉ biết liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi cái ôm của mập mạp. Mập mạp đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vui mừng kêu lên:“Đại ca, em có biện pháp có thể làm cho anh không đau nữa. Anh thử xem...... Rất linh nghiệm!” Rex đau đến chết đi sống lại, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần ngươi đứng cách xa ta một chút thì tự nhiên là sẽ không đau nữa.

“Ngươi...... tránh...... ra......” Rex vận hết sức lực bình sinh, cuối cùng cũng thốt ra được ba chữ này. Nhưng cảnh ngộ của hắn lại càng thêm thê lương, mập mạp vẫn cứ nắn bóp khắp người hắn, khóc nói:“Đại ca, anh nói gì vậy, em nghe không rõ...... Anh đừng nói nữa, cứ để em......”

“Đại ca, anh hãy nghe em nói, anh nhìn đồng hồ trên tường rồi bắt đầu đếm theo, lập tức sẽ không còn đau đớn nữa. Thật đấy, anh hãy tin em, đếm đi, mau đếm đi.”

Đã bị dồn tới chân tường, nghe nói đếm theo đồng hồ sẽ không còn đau đớn thì Rex lập tức toàn bộ tinh đều thần chăm chú nhìn vào đồng hồ điện tử trên tường. Quả nhiên, cảm giác đau đớn trên người giảm bớt rất nhiều. Mập mạp cười thầm, tay của hắn từ từ lỏng ra!

Rex uất ức đến nỗi chỉ muốn khóc rống lên, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thống khổ như thế, cái mùi vị này hắn không muốn nghĩ đến một lần nào nữa! Cảm giác bây giờ của hắn giống như phạm nhân vừa phải chịu tra tấn, chỉ cần còn sống, không phải chịu đau đớn nữa thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất rồi!

Rex thì nhìn đồng hồ, còn mập mạp thì nhìn chằm chằm vào Rex, chỉ cần gã hơi chút phân thần, mập mạp sẽ lập tức xuống tay.

Thấy tinh thần của Rex đã hoàn toàn tập trung vòa cái đồng hồ, mập mạp ghé sát vào lỗ tai hắn, dùng một giọng nói đầy dụ dỗ, nói:“Đại ca...... Anh nhất định phải tin tưởng em, em không hề cố ý, chúng ta là huynh đệ, còn thân hơn cả anh em ruột......” Ban đầu Rex hoàn toàn không chú ý xem mập mạp đang nói gì, trong ý thức của hắn, mập mạp chỉ là một gã yếu ớt đang lăn qua lộn lại cầu xin tha tội, gã không buồn quan tâm, chờ chuyện này qua sẽ từ từ tính sổ.

Nhưng hắn không để ý tới việc thanh âm của mập mạp lúc này hoàn toàn khác trước, cái loại thanh âm trầm thấp này mang theo một tư vị khó tả, làm cho người ta bất tri bất giác tự in vào trong đầu mình. Hắn bắt đầu từ từ đón nhận những lời nói của mập mạp, tựa như chúng đã tồn tại ngay từ khi hắn bắt đầu bị giam ở Abnosker vậy.

Rex không ý thức được thanh âm của mập mạp càng lúc càng lớn, ngữ khí cũng càng ngày càng kiên quyết, những câu cầu xin in trong đầu hắn giờ đã biến thành:“Anh phải tin tưởng em, em là huynh đệ của anh, thân hơn cả anh em ruột!”

Là một cao thủ về tâm lý học, mập mạp đã thể hiện ra tất cả bản lĩnh của mình, hắn vừa nói vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Rex. Lúc này, Rex đã hoàn toàn tiến vào trạng thái bị thôi miên. Mập mạp lập lại câu nói của mình một lần nữa, sau đó khe khẽ nói:“Đại ca, chúng ta là thân huynh đệ, anh nói có phải hay không?”

Rex hơi chần chừ, nội tâm của hắn hiển nhiên có chút phản kháng, người mới vừa đánh mình một trận đột nhiên lại muốn mình thừa nhận hắn là huynh đệ với mình, cho dù là ai đi nữa thì cũng khó mà chấp nhận ngay được. Bất quá, đã tiến vào trạng thái thôi miên, cuối cùng Rex cũng lẩm bẩm:“Chúng ta đúng là huynh đệ, huynh đệ thân thiết...... Anh tin tưởng cậu......”

“Đúng vậy, chúng ta là huynh đệ thân thiết, chẳng những anh phải tin tưởng em, mà còn phải nghe lời em......” Mập mạp thấy thời cơ đã tới, bắt đầu thay đổi ngôn từ:“Vô luận làm việc gì, em cũng sẽ không hại anh, lời của em anh nhất định phải nghe.” Ý thức của Rex càng lúc càng mơ hồ, mập mạp đắc ý cười khẩy một tiếng, nói:“Nhớ kỹ, anh nhất định phải nghe lời của em. Bây giờ anh đã rất mệt rồi, đếm tới mười sẽ tự nhiên ngủ, cho đến khi tiếng chuông báo hết giờ làm việc vang lên, anh mới có thể tỉnh lại.”

“10......9......8......” Mười giây khó nhọc trôi đi, Rex liền ngủ thiếp đi, trải qua một trận hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần đã làm cho hắn uể oải không chịu nổi.

Mập mạp có chút đắc ý, hắn thừa dịp tinh thần Rex xuất hiện khe hở để tiến hành sửa chữa ý thức, có lẽ sau khi Rex tỉnh lại, nhìn thấy cái vị huynh đệ này sẽ cảm thấy hơi mất tự nhiên, thậm chí còn có chút sợ hãi, nhưng tâm tình như vậy chẳng những không ảnh hưởng tới kết quả, mà ngược lại còn rất có ích đối với sự phục tùng của Rex, dù sao loài người luôn chỉ phục tùng người mà mình sợ.

Thuật thôi miên và ám thị tâm lý mặc dù không phải là vạn năng , nhưng trải qua mấy ngàn năm phát triển, tính thực dụng đã được đề cao hơn rất nhiều. Trí nhớ của con người thực tế không phải là tuyệt đối, điều này từ lâu đã được chứng minh, mọi người luôn sẽ không tự chủ mà sửa chữa ký ức của mình theo chiều hướng mà bản thân thấy là tốt, khiến cho rất nhiều chuyện vốn nghĩ là sự thật, nhưng thật ra lại khác xa sự thật chân chính. Còn thuật thôi miên và ám thị tâm lý chính là làm tăng tốc cho quá trình sửa chữa đó.

Rex đương nhiên không muốn nhớ lại những ký ức đau đớn, mà sự dẫn dụ của mập mạp lại càng làm đầu óc hắn hỗn loạn thêm. Ấn tượng trong tiềm thức luôn có thể ảnh hưởng đến hành vi của mỗi người. Sau khi hắn tỉnh lại, mập mạp chỉ cần có vài động tác phối hợp là hắn sẽ chậm rãi dung hợp hành động với ý thức, làm theo những gì mà cái trí óc đã bị tác động kia cho là đúng.

Mập mạp ngả người xuống giường bắt đầu ngủ, chính hắn cũng không ngờ bước đầu tiên của kế hoạch lại được tiến hành như thế này. Rex chẳng qua chỉ là một gã tép riu, dựa theo tài liệu mà hắn có được thì trong nhà tù Abnosker này có tay chân của mấy vị hoàng tử, có sĩ quan quân đội cao cấp, có địch thủ của Russell, có quý tộc, có hoàng tộc, còn có mấy ngàn tử tù. Những người này, đều là một phần của kế hoạch vượt ngục này, hoặc là trợ lực, hoặc là vật cản, nếu không xử lý được thì chắc chắn kết cục của hắn sẽ rất đặc sắc!

“Russell...... Nếu bản đại gia ta mà chết ở chỗ này, thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ông!” Mập mạp thống khổ rên rỉ, lật người ngủ thiếp đi