Chương 157: Chuyện Này Vẫn Chưa Xong Đâu.

S

tephen chán nản buông quyển sách trên tay xuống, hắn chợt phát hiện ra mình vẫn không thể có được sự bình tĩnh trước trận đại chiến như của Lieb Scott. Ông thầy này của hắn vô luận thắng bại thế nào thì vẫn cứ ung dung tự tại, tựa như hết thảy đều không liên quan gì đến mình. Còn hắn, cuối cùng vẫn sẽ không thê nào tập trung sức chú ý, luôn luôn bị tâm tình khẩn trương làm nhiễu loạn tư tưởng.

Sách đọc cũng chẳng được chữ nào vào đầu, Stephen bèn đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

Mỗi lần đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà này, nhìn thủ đô Tanvir rộng lớn, Stephen lại có một cảm giác hưng phấn. Một người, nếu vừa ra sinh ra đã có tiền tiêu không hết, có địa vị cao quý khiến ai cũng phải ngước nhìn, có vô số mỹ nữ tùy ý đùa bỡn, như vậy, hắn còn có thể thích cái gì? Đáp án chỉ có một, đó chính là quyền lực! Chỉ có quyền lực, quyền lực tối cao mới là thứ tuyệt diệu nhất trong cuộc sống, cái cảm giác nắm giữ hết thảy trong tay có thể làm cho bất cứ ai cũng không thể tự kềm chế. Nếu như đã được sinh ra trong hoàng thất, như vậy bản thân nhất định phải nếm trải một nhân sinh oanh oanh liệt liệt, vô luận là sống hay là chết, chỉ có tiến lên thì sau này mới có thể không hối hận.

Nhà tù Abnosker vẫn không ngừng nhắc nhở Stephen, sinh ra trong cái thứ ‘gia đình’ này, nếu bản thân đã không cam tâm, vậy thì nhất định phải bước lên một con đường không thể quay đầu. Ở trên con đường này, vô luận kẻ chắn trước mặt là ai đi nữa thì cũng đều phải một cước đá văng hắn ra. Vận mệnh của mình phải nằm trong tay của mình, nếu có người muốn thao túng nó, vậy người đó chính là kẻ tử địch! Nhưng chỉ sợ, bây giờ người này lại là đương kim hoàng đế, cũng là cha của mình!

Stephen cười khổ, dù sao hắn vẫn chưa có thực lực để chống lại cha mình, vị hoàng đế này đã nắm giữ đế quốc Gatralan trong thời gian quá dài, ảnh hưởng của ông ta đã xâm nhập tới từng ngóc ngách nhỏ nhất, mỗi một người đều phải run rẩy dướt gót giầy sắt của vị hoàng đế tưởng như đang vô vi mà trị quốc này, không ai dám phản bội ông ta.

Những kẻ dám đối đầu với James bây giờ đều đang tập trung ở hai nơi, một là nhà tù Abnosker, hai là nghĩa trang! Bất quá, đế quốc Gatralan hiện nay đã không còn hùng mạnh như xưa, điểm này cơ hồ tất cả giới quý tộc đều hiểu rõ trong lòng. Sức mạnh quân sự được tích tụ qua hàng trăm năm đang ngày ngày bị bào mòn trong cuộc chiến với Liên bang Leray, đây rõ ràng là một cuộc chiến tranh bị Russell dắt dây điều khiển. Trong chiến dịch tinh hệ Newton, đế quốc đã bị tổn thất một lượng lớn lục quân và các hạm đội vũ trụ, đồng thời việc đào ngũ của Russell cũng giáng cho Gatralan một đòn trí mạng. Tinh hệ Galileo cũng đã bị đột phá trong vòng chưa đầy một tháng, bây giờ, Lucerne chính là cái lỗ đen đang không ngừng nuốt lấy chút sức lực cuối cùng của Đế quốc!

Thực lực kinh tế của Leray đã được điều động, khi thứ sức mạnh này chuyển hóa thành ưu thế quân sự thì ngay cả Lieb Scott cũng không thể xoay chuyển được tình hình! Coi như ở Lucerne giành được thắng lợi cục bộ, vậy sau đó sẽ thế nào? Tình thế bây giờ còn ai có thể lạc quan được đây, kinh tế quốc nội đã không thể tăng cường hơn nữa. Toàn dân động viên, cả nước làm lính, tám mươi phần trăm nhà máy sản xuất đồ dân dụng đã phải đóng cửa, giới quý tộc muốn mua hàng xa xỉ cũng phải qua cửa buôn lậu. Tất cả tài nguyên đều đang dồn hết cho quân đội, quân phục, súng ống, bom đạn, pháo năng lượng, robot,...... Tài nguyên cạn kiệt, khiến cho ngay cả chiến hạm vũ trụ cũng không thể bổ sung kịp thời! Nếu không nhờ có sự viện trợ của Tây Ước thì Gatralan sớm đã tiêu vong rồi!

Phụ thân James của hắn đang chơi một ván bài, một ván bài được đặt cược bằng cả cơ nghiệp của gia tộc Morton, và vị hoàng đế này vẫn còn nắm trong tay một lá chủ bài, và không ai biết lúc nào ông ta sẽ đánh lá bài đó ra! Nhưng chẳng lẽ Liên bang đã tung hết bài của mình rồi hay sao? Theo như báo cáo của Cục Tình báo, hoạt động của Leray tại các tiểu quốc xung quanh Gatralan đã tăng đột biến, những quốc gia cũng sớm rục rịch chuẩn bị, có trời mới biết lúc nào bọn sói đói này sẽ xông vào cắn xé, hủy hoại hoàn toàn Gatralan!

Stephen biết với khả năng của hắn, nếu muốn thay đổi cục diện cũng chỉ là châu châu đá xe, bất quá, thất phu lên cơn máu lưu năm bước, liều chết đánh cuộc chưa chắc đã không có cơ hội thành công! Gatralan đã lâm vào cảnh sinh tử quan đầu, vũng bùn chiến tranh ở Lucerne thì không rút chân ra được, đám quý tộc vẫn chìm đắm trong túy sinh mộng tử, phụ thân James vẫn đang cười lạnh lùng, ngồi trên ngôi vị hoàng đế của mình, vì trừng phạt sự phản bội của Russell mà liều mạng chơi một trò chơi nguy hiểm. Hoàng thái tử George vẫn say sưa trong cuộc đấu tranh đoạt quyền thừa kế ngôi vị hoàng đế. Còn cả xã hội loài người thì giống như một thùng thuốc nổ, lúc nổ cũng có thể bộc phát, mâu thuẫn giữa hai siêu cấp đại quốc và mấy đại quốc gia đã không thể dung hòa. Câu hỏi bây giờ là, ai sẽ là người châm ngòi cho cuộc chiến này?

Ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Gatralan!

***********

“Chỉ cần có thể làm cho Liên bang Leray và cái gã tạp chủng kia hiểu rõ, Gatralan vĩnh viễn cũng không phải là thứ mà bọn chúng có thể chinh phục được, cho dù có phải trở thành mồi lửa châm ngòi cho đại chiến vũ trụ, ta cũng không quan tâm!” Hoàng đế Gatralan ngồi vững vàng trên ghế trong thư phòng, thản nhiên nói. Trên mặt lão có một sự phấn khích như bệnh hoạn. Còn đứng ở phía đối diện là Phillip đang nghe như nuốt từng lời của hoàng đế.

“Thân là hoàng đế đời thứ mười lăm của gia tộc Morton, dĩ nhiên ta không cho phép hoàng thất Gatralan bị hủy trong tay ta, bất quá, điều này cũng không có nghĩa là ta sẽ quan tâm đến những danh tiếng hư vô mờ mịt.” Ánh mắt James lấp lánh, thanh âm lạnh như băng,“Danh tiếng, chỉ có người thắng mới có thể nghe được, kẻ thất bại vĩnh viễn cũng không xứng được biết đánh giá của người khác! Nếu Russell và Liên bang Leray dám có ý đồ với đế quốc của ta, vậy bọn chúng hãy chuẩn bị đón nhận một tàn cục không thể thu dọn đí!”

“Ta là người thống trị Gatralan, là hoàng đế của đế quốc! Có một số việc ta có thể làm, còn tổng thống của Leray, cái gã Hamilton đáng thương kia lại không thể!” Khóe miệng James hiện lên một nụ cười trào phúng,“Đây là sự khác nhau giữa đế quốc và liên bang. Những thứ linh tinh như dân ý, dư luận của bọn chúng sẽ buộc lên người Russell từng vòng dây trói. Cho dù hắn có bản lãnh thông thiên, cũng chỉ có thể nhìn ta ngồi ở chỗ này, đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay mà thôi!”

Phillip cảm thấy có chút nghi hoặc, nói:“Bệ hạ, dù sao Lieb Scott cũng là người của Liên bang Naga, kế hoạch chi viện này cũng chẳng có bao nhiêu ích lợi, liệu ông ta có chịu dốc sức hay không?”

James khẽ mỉm cười, nói:“Ngươi đừng quên, ngươi đã vì George mà làm bao nhiêu chuyện! Lieb Scott là thầy của Stephen, những việc ngươi làm, hắn cũng sẽ làm! Trợ giúp Stephen có được Gatralan, vô luận đối với bản thân hắn hay là đối với Liên bang Naga đều có ý nghĩa lớn lao! Huống hồ, bây giờ Liên bang Naga đã bị buộc len cỗ xe chiến tranh của Tây Ước, bọn họ tự nhiên là phải suy nghĩ cho đại cục! Nếu không giữ được Lucerne, mũi giáo của Leray sẽ đâm thẳng vào tinh vực Small Pyrenes. Ngươi nói xem, các quốc gia trong Tây Ước đã chuẩn bị xong cho một cuộc chiến tranh toàn diện chưa?”

Ông ta chậm rãi đứng lên, đi tới trước tấm bản đồ vũ trụ chiếm cứ cả một bức tường, nhìn lên đó rồi thở dài nói:“Lieb Scott biết, trận chiến này quan hệ tới tiền đò của Stephen, cũng quan hệ đến cả Tây Ước, thậm chí là cả xã hội loài người! Hắn sẽ toàn lực ứng phó thôi. Nếu như ở Lucerne này, hắn không thể giành lấy đủ thời gian cho Stephen và Tây Ước, vậy hắn đã không có tư cách để làm đệ nhị danh tướng của Naga rồi!”

Phillip cúi thấp đầu xuống, trước mặt vị đế vương này luôn cao cao tại thượng này, cho dù lão dùng chiêu số nào, giở tiểu xảo nào đi chăng nữa thì vẫn cứ bị James nhìn thấu, người thắng vẫn cứ là James, mà đây lại chính là lý do khiến cho ông ta còn có thể được đứng trong cái thư phòng này

Một cái vị trí người thừa kế ngôi vị hoàng đế đã trói buộc bao nhiêu người rồi? Bản thân, George, Lieb Scott, Stephen, có lẽ còn có cả Bruce, còn có Reinhardt, còn có Liên bang Naga và cả giới quý tộc Gatralan nữa! James đang không ngừng quáy tung cái vũng bùn đục này lên, tùy ý làm cho tất cả phải ra sức vì ông ta!

“Đi thôi, khi nào liên hệ được với đặc sứ thì báo cáo cho ta, sự kiện kia cũng không cần phải khẩn trương, tuyệt đối không thể để cho người khác phát hiện! Lucerne cũng không thể cho chúng ta quá nhiều thời gian đâu.”

Mệnh lệnh của James cắt đứt dòng suy nghĩ của Phillip. Ông ta khom người gật đầu, từ từ đi ra khỏi thư phòng của hoàng đế, quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng kín, Phillip khẽ mỉm cười, thầm nghĩ:“James à, dường như ngươi cũng không hiểu rõ thứ mà người ấy trung thành, hắn là một người Wibault điển hình nhất, ở trong tim hắn, danh dự của chủng tộc là cao hơn hết thảy, cao hơn hoàng đế rất nhiều! Còn đối với ta mà nói, George trở thành một hoàng đế bù nhìn hay trở thành một hoàng đế chân chính, khác nhau rất nhiều đấy!”

“Ngươi từng cho rằng trên thế giới này không ai có thể dở trò trước mặt ngươi, nhưng chẳng phải ngươi vẫn bị Russell chơi cho một vố đấy sao. Đây là bóng đen ám ảnh ngươi! Gatralan đã bị Russell kéo vào cuộc chiến tranh với Liên bang Leray, tới bây giờ ngươi mới biết được. Tự Do Chiến Tuyến như âm hồn bất tán lại là do đệ nhất danh tướng của Đế quốc chỉ huy! Nếu không có Reinhardt, ngươi đã bị cơn lốc xoáy này nuốt chửng rồi!”

***********

Sau khi Đế quốc quân chủ động rút lui, khu vực núi Amazone kịch chiến gần hai tháng cuối cùng cũng được yên tĩnh, quân đội Leray rốt cục đã mở ra được con đường xuyên vào Đông bộ. Núi Amazone thất thủ đã làm thay đổi sâu sắc thế cục chiến dịch Lucerne, phòng tuyến Rocky và thành phố Rotrask gặp phải tình cảnh bị Liên bang quân giáp công, bình nguyên Lawos và thành phố công nghiệp Warri cũng đã hoàn toàn bộc lộ ra trước mặt đối phương.

Giai đoạn hai của chiến dịch kết thúc! Theo thế cục trước mắt, Liên bang Leray đã có được đủ những điều kiện để giành lại Lucerne. Không quân mặt đất vốn luôn yếu thế đang nhanh chóng xây dựng những sân bay dã chiến, hơn mười sư đoàn bộ binh cơ giới và sư thiếp giáp cũng bận rộn bổ sung trang bị và quân số, các binh lính bị phân tán trước đây cũng lũ lượt trở về đội ngũ. Có điều, Liên bang cũng không vội vã lao thẳng tới Warri, bọn họ đang tích súc lực lượng, đợi tới trận quyết chiến cuối cùng.

Bộ chỉ huy ở Galypalan lại càng thêm bận rộn, tất cả mọi người đều đang tất bật thu dọn giấy tờ tài liệu và thiết bị, bởi vì trước khi giai đoạn ba bắt đầu, bộ chỉ huy tiền phương sẽ được di chuyển đến Lucerne. Cúi nhìn đám tham mưu và nhân viên đang bận rộn dưới đại sảnh, Bernadotte khép cửa phòng lại, đưa cho Russell một xấp giấy tờ, cười khổ nói:“Văn phòng Tổng thống vừa gửi tới, Bộ Tổng Tư lệnh cũng không đỡ được đạn cho chúng ta nữa rồi, giai đoạn hai của chiến dịch vừa qua Liên bang đã tổn thất quá lớn, trên dưới đều có người nhảy ra ý kiến. Văn phòng Tổng thống yêu cầu chúng ta phải giải thích về chiến dịch này.”

Rusell cau mày nhận lấy giấy tờ, nói:“Giải thích? Chẳng phải giai đoạn hai chúng ta đã giành được thắng lợi đấy sao! Còn phải giải thích cái gì nữa? Chẳng lẽ muốn ta nói cho mọi người biết, bởi vì ta hiểu rõ James, vì không muốn để Lieb Scott giành được chiến tích trong những cuộc chiến đấu cục bộ, kích động cho James sớm phát động thanh tẩy quân đội nên chúng ta phải dùng những tổn thất như vậy để đổi lấy thắng lợi hay sao?”

Bernadotte tựa lưng vào ghế, cười nói:“Chiến dịch vừa qua đã gõ nát hết xương cốt trong người tôi rồi, tế bào não cũng đã chết không biết bao nhiêu mà kể. Nhưng đó đâu có đáng sợ bằng mấy cái vụ chất vấn của Nghị viện và Văn phòng Tổng thống chứ. Việc này, làm sao có thể giải thích cho bọn họ được đây? Nhưng không giải thích cũng không được, dù sao đây cũng là quốc gia theo chế độ dân chủ mà. Dân ý và dư luận có thể đè chết cả Tổng thống đấy.”

Russell vứt xấp giấy tờ lên trên bàn, đi tới trước bản đồ Lucerne, trầm mặc một lúc lâu, quay đầu lại nói:“Cứ coi như giai đoạn hai của chiến dịch chúng ta giải thích được, như vậy giai đoạn tiếp theo thì sao? Quân đội Gatralan không phải là đậu phụ, mà Lieb Scott cũng tuyệt đối không phải là một tướng lãnh bình thường! Huống hồ...”

Ngón tay Rusell khẽ lướt nhẹ trên bản đồ, tinh cầu Lucerne nhanh chóng thu nhỏ lại, trở thành một khối cầu nhỏ giữa vũ trụ mênh mông, đồng thời vô số tinh cầu khác cũng lần lượt hiện lên:“Lucerne đã là cái gì chứ? Cuộc chiến tranh này sớm đã không phải là chuyện riêng của một quốc gia chúng ta rồi! Các bản báo cáo và phân tích của chúng ta lẫn của Cục Tình báo đã được gửi cho Bộ Tổng Tư lệnh và Văn phòng Tổng thống chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Không phải chỉ có chúng ta hành động, đế quốc Gatralan cũng đâu có ngồi chơi! Tây Ước sẽ không ngồi nhìn Small Pyrenees bị đột phá, vô luận là can thiệp chính trị hay là quân sự đều sẽ xuất hiện. Nếu như bây giờ mà dừng lại thì sau này, Tổng thống định làm cái gì?”

Bernadotte trầm tư, thanh âm của Russell càng vang dội trong phòng:“Chẳng lẽ vừa bị dọa một chút đã liền rút lui? Hòa bình của Liên bang sẽ được bảo vệ như vậy sao? Từ xưa đến nay, kẻ bị đánh nhiều nhất vĩnh viễn là nhêng kẻ mềm yếu! Quân sự không thể lấy được thắng lợi, chính trị cũng chẳng có kết quả. Bây giờ ích lợi của Liên bang không phải là tiền bạc hay tài nguyên, mà là phải đánh lấy một chiến thắng vang dội! Nếu không, trong cuộc đại chiến sau này, Liên bang sẽ lấy tư thế gì để đối mặt? Cuộc chiến không phải hy sinh, vĩnh viễn không bao giờ tồn tại, bây giờ chiến tranh mới chỉ là mở màn, nếu như tương lai......”

Thanh âm của Russell càng thêm kiên nghị lạnh lùng,“Cuộc chiến tranh toàn diện kia chỉ cần mở màn, máu sẽ tràn ngập vũ trụ! Chúng ta sẽ phải sinh tồn giữa địa ngục, phải mở đường trong tuyệt cảnh! Tất cả tài nguyên của loài người đều sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, đô thị phồn hoa cỡ nào cuối cùng cũng chỉ còn là một mảnh đất hoang phế! Khi đó, chúng ta còn cần giải thích không? Giải thích cho ai đấy?!”

Hai vị thống lĩnh quân sự trực tiếp của Liên bang Leray im lặng nhìn nhau, cuối cùng Bernadotte đi tới trước bàn, nhấc điện thoại:“Yuna, nối máy cho tôi tới Văn phòng Tổng thống.” Nói xong, ông để điện thoại xuống, quay đầu nhìn Russell, khẽ mỉm cười,“Ông nói rất đúng, Tổng thống của chúng ta cần phải có tác phong chấp chính thời chiến!”

“Bất quá, nếu là trở thành cả ngòi nổ cho trận chiến của cả loài người, chỉ sợ Tổng thống còn chưa chuẩn bị tư tưởng! Tôi chỉ hy vọng, quân cờ kia của ông có thể phát huy tác dụng ở thời khắc mấu chốt nhất! Đế quốc tự tiêu diệt chính mình, vẫn cứ là một kết cục có lợi hơn cho Liên bang.” Tiếng điện thoại vang lên, Bernadotte đặt tay lên máy:“Dĩ nhiên, những gì chúng ta phải làm cũng nhất định phải chuẩn bị cho tốt, nếu sinh ra gặp cái loạn thế này, đây sẽ là trách nhiệm của tôi và ngài, cũng là trách nhiệm của Hamilton.”

Bernadotte nhấc điện thoại lên:“A, xin chào ngài Tổng thống.........”

***********

“Khi anh phải vào tù thì em cũng nên quay về Leray đi, ngàn vạn lần đừng sống ở chỗ này nữa, vạn nhất cái gã Bruce thú tính nổi lên thì thiệt thòi cho anh lắm!” Mập mạp nghĩ tới việc mình sắp phải vào tù thì cảm thấy buồn bã, chỉ sợ lại còn “đã mất phu nhân lại thiệt quân” thì hỏng bét,“Lần này nhiệm vụ chủ yếu nhất chính là đưa em trở về! Cho nên, em nhất định phải đi!”

An Lôi đỏ mặt, nói:“Ngu ngốc, ai bảo anh chạy tới đây mà làm anh hùng chứ? Lúc trước là em đi Moziti, ai nói với anh là đi Mosky vậy? Em tới nơi này sau anh mà!”

Mập mạp trợn mắt kinh ngạc:“Em nói...... Những gì em nói với Christina khi ấy đều là sự thật, khi anh gặp em trong buổi vũ hội thì em cũng mới tới chưa được bao lâu?” An Lôi quay đầu không đi để ý đến hắn, cái vấn đề này hiển nhiên không cần trả lời.

Mập mạp cả người run rẩy, trước giờ hắn vẫn luôn có tâm lý sợ hãi chuyện vào tù, huống hồ cái nhà tù kia dù sao cũng không phải chỉ có nhốt tù chính trị, trong đó còn có vô số tên tội phạm cùng hung cực ác. Lần này chẳng những phải vào được mà còn phải hoàn thành nhiệm vụ, cứu thoát tù nhân, rồi thì đưa những người này tới chỗ an toàn, sau đó lại lãnh đạo Tự Do Chiến Tuyến phát động tấn công toàn tuyến, thoát khỏi hiểm cảnh. Đây quả thực là nhiệm vụ bất khả thi mà!

Vốn dĩ hắn vẫn cho là mình cuối cùng tìm được An Lôi, cứu thoát nàng khỏi nơi nguy hiểm thì có chết cũng đáng. Ai ngờ trước đây An Lôi không hề ở Mosky, tất cả đều là hắn tự đâm đầu vào! Chuyến này mập mạp hố nặng rồi. Lý tưởng anh hùng lập tức bay vọt ra ngoài chín tầng mây, nhiệm vụ sắp thực hiện cũng chuẩn bị bay vào sọt rác.

“Gã khốn nào lệnh cho em đi Mosky chứ? Russell phải không?” Mập mạp trong cơn giận dữ, chỉ cần An Lôi nói ra một chữ ‘đúng’ thì hắn sẽ đạp nát hết tất cả kế hoạch, dù sao bây giờ cũng đã bị tước quân tịch rồi, còn sợ tòa án quân sự cái khỉ gì nữa, dám chơi ông đây mấy vố như vậy thì cứ liệu mà trả nợ đi!

“Là tướng quân Mikhailovich!” An Lôi lắc đầu, vừa tức giận vừa buồn cười, nói:“Mệnh lệnh cũng rất kỳ quái, điện thoại gọi thẳng tới nhà, nói chuyện cũng úp úp mở mở, lúc đầu em cũng cho là đi Mosky, nhưng lên tàu thì mới được biết là đi tham gia một cái hội nghị ở Moziti, sau này em mới hiểu ra, chuyện này rõ ràng là liên quan đến anh, ai bảo anh dám nhổ vào người ông ấy ở quán rượu chứ ?”

Mập mạp vừa nghe đến tên của vị thống soái này thì cơn giận xẹp lép, cúi đầu ủ rũ hỏi:“Em nghe ai nói chuyện này vậy. Có phải là....?”

An Lôi hừ giọng:“Còn cần người khác nói hay sao, lúc đó em đang ngồi ở trên lầu.”

Hai người nhất thời im lặng hồi lâu, cuối cùng mập mạp đành mở miệng:“Chuyện này, anh đã định nói cho em biết, nhưng ...... rốt cuộc anh vẫn không có dũng khí để nói ra.” Hắn thở dài, vẻ mặt thê lương, nói:“Lần này vào Abnosker, anh cũng không biết mình có thể sống sót thoát ra hay không, có những lời nếu không nói ra sẽ không còn có cơ hội nữa!”

“An Lôi...... Thật xin lỗi!”

“Bốp!” Một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt mập mạp, An Lôi ngơ ngác nhìn bàn tay mình, nhất thời không tin nổi mình lại đánh hắn. Nàng bối rối thu tay về, vội la lên:“...... Em...... em không phải......” Khuôn mặt nàng đỏ ửng lên, thì thầm nói:“Ai cần anh xin lỗi em chứ...... Những lời này, anh hãy đi nói với ba em ấy!”

Thấy mập mạp không nói gì, An Lôi thở dài:“Giữa anh và Mễ Lan đã xảy ra chuyện gì em cũng đã biết rồi. Cô ấy đối với anh rất tốt, là một cô gái vừa rất xinh đẹp lại rất thiện lương. Nhưng mà, anh không nên gạt em......” Nàng xiết chặt tay, đứng bật dậy,“Một cái tát kia là đáng đời, nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu!”

An Lôi xoay người bỏ đi, mập mạp chợt nghĩ:“Nếu như Bruce nhìn thấy một cái tát này, liệu hắn có thể bỏ qua cho ta không?”‘