T
rên mặt Christina tràn đầy vẻ kinh bỉ và chán ghét, vô hình trung dán chặt cái tội danh đi Kazik chơi gái lên người Martin.
Martin giận sôi máu, sắc mặt chợt trắng chợt đỏ, kêu lên:“Nói cho rõ, ai thèm đi cái chỗ đó chứ! Các ngươi rõ ràng là ngậm máu phun người!”
Mập mạp ngây ngô nói:“Ông anh đấy, chính là ông anh đi chứ ai!”
Martin cả giận nói:“Không có!”
“Ông anh đi mà!” Mập mạp nói như chém đinh chặt sắt!
“Ta không có đi!” Martin ra sức bác bỏ!
“Đi! Đúng là đi rồi! Tôi chính mắt nhìn thấy mà!” Vẻ mặt mập mạp rất chân thành, như thể muốn nói với Martin, ông anh đích thực là đã đi rồi, đừng chối nữa!
“Không có, ngươi nói nhảm, ta không có đi!” Maritn điên tiết quát lên.
Mập mạp làm bộ vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, nói: “Đi, chính là ông anh mà!”
“Không có! Không phải ta!” Martin bị chọc giận. cả người run lên.
“Đúng là đi rồi mà!” Mập mạp cũng bị chọc giận đến cả người run lên, mặt mày xanh lè.
“Không có......”
“Đi rồi đi rồi đi rồi đi rồi đi rồi, chính là ngươi, ngươi nói láo!”
Biểu hiện của mập mạp, tựa như một người thành thật bị oan uổng, lại vừa giống như một đứa bé chính trực đang chỉ trích bạn học nói dối trước mặt thầy giáo. Bộ dạng xuất thần này của hắn khiến cho ánh mắt mọi người nhìn Martin càng lúc càng có vấn đề.
Mấy kẻ đứng cạnh Martin cũng cảm thấy rất mất thể diện, vô luận là ai đang nói láo, làm một quý tộc đệ tử có tu dưỡng, vậy mà lại đi cãi nhau lộn bậy với một gã bình dân trước bao nhiêu người thế này thì quả thực là rất không ra gì, việc này mà truyền ra ngoài, gã béo kia không có vấn đề gì, nhưng Martin thì đừng mong ngẩng đầu lên làm người nữa.
Martin tức đến hoa cả mắt, hắn không thể kiềm chế nổi cơn giận của mình, vung tay xông tới định đánh Điền Hành Kiện. Động tác của hắn tuy nhanh, nhưng làm sao có thể đánh trúng được đối phương? Mập mạp né người rồi đẩy một cái, làm cho Martin ngã chỏng gọng xuống đất.
Kẻ ngã xuống chính là Martin, nhưng người bị làm cho kinh sợ lại là mập mạp. Hắn giống như gặp phải chó dại, vội vàng nhảy lui ra phía sau vài bước, cả kinh nói:“Ngươi làm cái gì vậy, tại sao lại đánh người?”
Martin vừa bị ngã một cú đau điếng, hai mắt đầy sao, không thể trả lời câu hỏi của hắn.
Mập mạp không để cho hắn có cơ hội lấy hơi, nói một cách phẫn nộ và thất vọng:“Ngươi có đi học không vậy! Bị vạch trần việc xấu liền muốn đánh người, không biết đạo lý sao?”
Mọi người vây lại càng lúc càng đông, nhưng không ai ngờ được Martin lại đột nhiên ra tay, thế là ai nấy cũng nghĩ, gã này chắc chắn là bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận nên mới định đánh người đât mà.
Mập mạp bĩu môi khinh bỉ, quay sang nói với An Lôi và Christina:“Chúng ta đi chỗ khác thôi, tôi không muốn cãi nhau với hắn nữa! Cái gã này thật là không biết xấu hổ! Đã nói dối lại còn đánh người! Quý tộc gì hắn chứ!”
Nhìn vẻ mặt chính khí lẫm liệt của mập mạp, An Lôi phải quay đầu sang chỗ khác, cắn môi cố nén tiếng cười.
Chuyện càng cãi càng lớn, mấy gã quý tộc đi cùng với Martin không muốn thấy] bạn mình bị hại, vôi đứng ra ngăn cản mập mạp, một người trong đó nói:“Sao thế, đánh người xong mà còn muốn bỏ đi sao?”
Christina tức giận chỉ vào Martin nói:“Là hắn động thủ trước, các ngươi sao lại không biết đạo lý như vậy chứ?”
Christina không nói còn đỡ, nàng vừa mở miệng ra một cái, lập tức những kẻ gia đình có mâu thuẫn với Gordon liền xáp vào công kích, một gã tiểu quý tộc tên là Carrey nhảy ra nói:“Ai động thủ trước ta không cần biết, ta chỉ nhìn thấy gã béo kia đánh Martin mà thôi!”
Cha của Carrey là bộ trường Bộ Tuyên Truyền, vốn dĩ rất hận Gordon. Vốn dĩ Gatralan là một quốc gia dùng võ lập quốc, trước kia khi Russell còn là sếp trùm, quân đội có thể nói là độc bá thiên hạ, tất cả các cơ quan khác đều bị coi như người hầu, hô đến quát đi, song phương nếu như có công việc qua lại thì đều là người bên kia phải đến, quân đội luôn là một kiểu đại lão gia không thèm động thân.
Sau khi Russell phản biến, công việc của cha Carrey đối với tuyên truyền quốc tế có thể nói rất là bị động, lại còn chuyện trại tù binh công tác tuyên truyền cũng bị Leray ép cho không ngẩng đầu lên nổi, khiến cho hoàng đế James phải triệu vị bộ trưởng này vào mắng cho một trận. Nhưng cũng từ đó công việc tuyên truyền lại được hoàng thất nhúng tay vào, khiến cho Bộ Tuyên Truyền có cảm giác như mình trở thành gia tướng của hoàng đế vậy.
Thế là, Bộ Tuyên Truyền nhất thời chí khí dâng cao, mặt hất lên trời, đặc biệt là khi gặp người của quân đội, thái độ làm việc cũng quay ngoắt 180 độ. Bọn họ cho rằng, Russell đã đi, quân đội đã tới phiên phải làm chó cụp đuôi, có là tướng quân thì cũng không phải nể. Mỗi khi có chuyện phải phối hợp, Bộ Tuyên Truyền chỉ phái vài tay thư ký đến cho có lệ, còn không thì bên Bộ Tổng Tư lệnh phải tự chạy sang. Điều này làm sao mà quân đội có thể nuối nổi, Gordon cũng bị chọc cho điên tiết, lửa giận bốc cao ba trượng, dẫn người xông thẳng vào Bộ Tuyên Truyền, lôi hết cả đám thứ trưởng bộ trưởng ra mắng mắng chửi chửi liên hồi. Dưới uy thế của Bộ Tổng Tư lệnh, không có một ai dám ngẩng đầu lên mà nhìn thẳng chứ đừng nói là cái lại. Sau đó, chuyện này càng truyền càng rộng, thành một trò cười cho giới quyền quý Gatralan.
Giới quý tộc Gatralan rất phức tạp, các mối quan hệ thân thích, đối lập xoay như chong chóng, nào là chuyện tiền bạc, thể diện, ủng hộ người kế vị bất đồng, tất cả đều là mâu thuẫn. Có những gia tộc dùng hôn nhân để duy trì liên minh hàng mấy trăm năm, nhưng cũng có các gia tộc hận thù nhau tới bất cộng đái thiên. Tuy bình thường mọi người đều vẫn bắt tay cười nói hỉ hả, nhưng âm chiêu tiểu xảo thì xuất ra tầng tầng bất tận.
Đám con em quý tộc ở trong cái vòng xoáy hỗn loạn này đã lâu, đương nhiên phải biết mình nên làm gì. Bọn họ biết lúc nào nên nhảy ra, lúc nào nên/ giữ im lặng. Dựa theo sự phân chia hệ phái của trưởng bối, bọn họ cũng có bè đảng của mình, đồng lòng đối ngoại, đây là điều kiện căn bản để có thể tồn tại.
Carrey có thể nói là đại ca của nhóm này, nhìn thấy con trai của Phó bộ trưởng Bộ Tuyên Truyền bị hại, đương nhiên là phải nghĩa bất dung từ mà đứng ra làm chỗ dựa, huống hồ, mâu thuẫn giữa quân đội và Bộ Tuyên Truyền mọi người đều biết, Gordon nay đã bị gạt ra rìa, nơi này lại là vũ hội chào mừng Stephen, người được gia tộc hắn âm thầm hỗ trợ, nếu bây giờ không cứu được Martin thì sau này hắn còn có thể nhìn mặt ai nữa đây.
Christina bị đối phương chọc giận, đỏ bừng cả mặt, nhất thời không biết nên nói cái gì cho đúng.
Đối với chuyện như vậy, mập mạp cũng cóc ngán, hắn cứ ngây ngô cười nói:“Ta không có đánh hắn mà, là xông tới, ta chỉ muốn đẩy hắn ra thôi, sợ hắn cắn ta.”
Mọi người lại được một tràng cười vang, Carrey nhìn chằm chằm vào mập mạp, nói:“Ta nhìn thấy là ngươi đánh hắn!”
Mập mạp lắc đầu, nói rất thành khẩn:“Không có, tôi thật không có đánh hắn.”
Một người bên cạnh Carrey nói chen vào:“Ít nói nhảm thôi, việc này phải nói thế nào đây! Dám đánh người ở chỗ này, lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ!”
Mập mạp vẫn lắc đầu, nói:“Không có đánh hắn, muốn tôi phải nói cái gì chứ?”
“Này béo, nói cho ngươi biết ít nói nhảm thôi!” Carrey trầm giọng, hắn nghĩ không ra kẻ đối diện này rốt cuộc là khờ thật hay là giả bộ ngu nữa.
Mập mạp thở dài, nói một cách rất bất đắc dĩ:“Tôi đã nói rồi, tôi không có đánh hắn.”
“Thằng béo này...... Ngươi......”
“Tôi thật không có đánh hắn mà!”
“Ngươi hôm nay nếu không có giải thích hợp lý thì chuẩn bị gánh lấy hậu quả đi!”
“Tôi không đánh người mà.”
“.........”
“Tôi thật không đánh người mà!”
“.........”
“Dù sao tôi cũng không có đánh người.” Biểu hiện trên mặt mập mạp lúc này thực rất đặc sắc, ngây ngô, thành thật, bất đắc dĩ, phẫn nộ, miệng cứ lặp đi lặp lại ba chữ không đánh người, làm cho đám đệ tử quý tộc tức tóe khói, vô luận là dụ dỗ, uy hiếp, hù dọa..., , mập mạp vẫn cứ mặc kệ, tất cả đều là đàn gảy tai trâu.
“A...... [đúng rồi!” Mập mạp nhìn Carrey, bộ dạng như đột nhiên nhớ ra một chuyện gì đó, liền chỉ tay vào gã, kêu lên,“Đúng, đúng, đúng rồi! Hôm đó tôi còn nhìn thấy cả anh nữa! Lúc ở Kazik, anh và hắn đứng cạnh nhau, còn ôm hai cô gái nữa.”
Carrey không ngờ mập mạp lại phun ra được một câu như vậy, nhất thời ngây ra như phỗng, không biết nói gì.
Mập mạp vui vẻ nói:“ Được rồi, có người giúp ta làm chứng rồi! Này, ông anh mau nói cho mọi người biết đi, cái gã Martin kia cùng với ông anh đi Kazik đúng không.” Vẻ mặt hắn đầy vui mừng, tựa như tất cả vấn đề đã có thể được giải quyết, cuối cùng cũng có người có thể giúp hắn chứng minh hắn không hề nói láo.
Mọi người chung quanh im lặng nhìn nhau, vô luận là thật hay giả, cái gã béo này cũng thật sự quá độc ác. Tuyên truyền giữa đông đảo quần chúng rằng người ta đi khu đèn đỏ tìm hàng, lại còn đòi người khác làm chứng cái gì nữa chứ. Thừa nhận hay không thừa nhận, chuyện này đối với Carrey và Martin mà nói đều là một vết sẹo lồi, một đề tài để người khác công kích và giễu cợt.
Nhìn bộ dạng ngây thơ cùng ánh mắt tha thiết mong đợi của mập mạp, thiện lương như vậy, thành thật như vậy, tất cả mọi người đều không tự giác mà chuyển hướng nghi ngờ sang Carrey, dù sao thì cả làng đều là dân chơi, chuyện gì chứ chuyện này thì không tin nhau được.
Carrey cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cười lớn:“Ngươi chỉ biết nói lung tung thôi, có ai thèm tin ngươi cơ chứ!”
Mập mạp sửng sốt nói:“Tại sao không tin tôi, vừa rồi tôi không có nói dối, ngươi đem sự thật nói ra, mọi người tự nhiên là sẽ tin mà. Mà này, ngươi ngàn vạn lần đừng có nói ngươi không có đi qua đấy nhá!”
Carrey thiếu chút nữa bị mập mạp làm cho hồ đồ, ta không nói không có đi Kazik, chứ chẳng lẽ liệt não hay sao mà còn thừa nhận? Từ nhỏ đến lớn, chỉ có hắn đi vu hãm người khác, nào bị ai vu hãm qua? Cái cảm giác oan ức này quả thực làm cho người ta nổi điên! Carrey xiết chặt nắm đấm, hắn thực chỉ muốn táng cho cái thằng béo chết tiệt này một cú ra trò!
“Ngươi dám ô miệt chúng ta! Hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng, đừng trách chúng ta không khách khí!” Lúc này mặt Martin đã trắng bệch ra, hai mắt vằn lên những tia máu, cái tội danh này đối với những đệ tử quý tộc này mà nói quả thực là không thể dễ dàng tha thứ, nếu như hôm nay không thể xử gọn mập mạp, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!
Mập mạp thở dài nói:“Sao hai người cứ cố không thừa nhận làm gì, đích xác là tôi nhìn thấy hai người hứa hôn ở đó mà, lúc ấy tôi còn đang đứng ở bên cạnh đứng mà, không phát hiện ra tôi sao?”
“Nhìn thấy cái rắm ấy!” Carrey giận điên người, bị vu hãm giữa bao nhiêu người thế này làm hắn khó mà bình tĩnh được nữa:“Nếu ngươi còn dám vu hãm chúng ta nữa, ngày mai chờ bị thẩm vấn đi! Ta sẽ kiện ngươi tội phỉ báng quý tộc!”
“Đúng rồi!...... Tôi nhớ ra rồi! Tôi có chứng cứ!” Mập mạp đột nhiên bừng tỉnh nói:“Mọi ngươi chờ chút, đừng chạy đi đâu đấy, tôi mang chứng cứ đến ngay!” Hắn nói xong liền hỏi mượn chìa khóa xe của Christina rồi chạy ngay đến bãi đậu xe.
Nghe nói người này có chứng cứ, Carrey và Martin không hẹn mà cùng cười, bọn họ cũng muốn xem xem mập mạp có thể lấy ra được chứng cớ gì! Nếu như không thể chứng minh bọn họ đã đến Kazik, vậy nhất định cái thằng béo này sẽ phải hối hận vì sao mình lại sinh ra trên đời!
Mấy phút đồng hồ ngắn ngủi đó, Carrey và Martin đều thở không ra hơi, bọn họ càng nghĩ càng tức giận, rất muốn gào to lên để phát tiết một phen, [cái thằng béo kia đã làm bọn họ giận điên lên rồi!
Mập mạp chạy tới, vẻ mặt hưng phấn, vừa chay vừa kêu lên:“Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Đến khi mập mạp chạy lại gần thì mọi người mới nhìn rõ, trong tay hắn là một chiếc điện thoại di động kiểu mới. Tất cả mọi người đều không hiểu nổi, còn Christina thì lại càng mờ mịt, nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu được trong xe của mình có cái chứng cứ gì được, còn chiếc di động kia chẳng phải là đồ công ty mới phát cho nhân viên ngày hôm qua sao, chứng cứ gì cái này chứ?
Mập mạp đứng lại, thở hồng hộc, bộ dạng như kệt sức đến nơi rồi, nhưng trên mặt lại lộ ra nét hưng phấn. Hắn giơ điện thoại trong tay lên nói:“Nhìn đây, chứng cứ ở đây!”
Mặt mày Carrey tối xầm lại, hắn quát lên:“Đừng giả bộ nữa! Ngươi có cái chứng cứ gì thì mau đem ra đi! Nếu không thể chứng minh được, hắc hắc.........” Hắn cũng không buồn giữ phong độ quý tộc gì nữa:“Đến lúc đó ông sẽ cho mày biết hậu quả của việc ngậm máu phun người! Ngươi đừng hòng rời khỏi Hồng Diệp Sơn!”
Lời này tuyệt không phải là nói xuông, thể diện của quý tộc, đôi khi còn quan trọng hơn cả tính mạng. Nếu quả thực mập mạp chỉ là nói lung tung, Carey và Martin muốn trả thù như thế nào thì cũng không có ai phản đối, ngay cả Christina cũng không có thể có ý kiến gì. Giới quý tộc tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai vu miệt một quý tộc, cho dù gã quý tộc đó có bị người ta chán ghét thế nào đi nữa.
Trừ phi, mập mạp có thể lấy ra chứng cớ!
Mập mạp cười nói:“Hôm đó tôi đang thử nghiệm chức năng ghi âm đàm thoại từ xa, vô tình thu được cuộc đối thoại của họ, mọi người thử nghe xem là ai nói láo.”
Hắn đặt điện thoại di động lên trên bàn trà, bấm bấm mấy nút, chỉ nghe điện thoại vang lên tiếng Martin, trong thanh âm lộ rõ vẻ đắc ý:“Thế nào? Ta đã nói Kazik này có đủ mùi vị mà, vừa tiện nghi lại vừa đủ nóng bỏng, tinh thông ba trăm sáu mươi lăm tư thế, ngon hơn cái đám giả thục nữ ấy nhiều!”
Tiếp theo là tiếng Carrey:“Mẹ kiếp, thật không ngờ được, Kazik lại có hàng ngon như vậy, lần này coi như ngươi thắng.”
Martin nói:“Ha ha, hai ngày nữa dẫn mấy thằng ngu ngốc ấy cùng đi, bảo đảm bọn nó sẽ kết nổ đĩa nơi này cho mà coi!”
Giọng Carrey lại vang lên:“Ấy đừng! Hai người chúng ta đi là được rồi, để người khác biết thì không hay đâu.”
Sau đó là một tràng cười dâm đãng cùng đủ thứ âm thanh hỗn độn, còn có tiếng mập mạp thử điện thoại “Ây, alô, Moxi Moxi, Amenda ...... A.......Nghe rõ."
Cả Hồng Diệp Sơn hoàn toàn yên tĩnh......