Chương 147: Bà Mối

S

au khi thủ tục tiếp nhận của quân đội hoàn thành, công ty Thánh Kỵ Sĩ đã bắt đầu công việc duy tu robot quân dụng, dựa theo quá trình do Cục hậu cần thống nhất thiết kế, hàng loạt robot được đưa vào nhà xưởng Thánh Kỵ Sĩ. Dưới sự trợ giúp của đám lính hậu cần, công việc dần dần đi vào quỹ đạo. Cả công ty đã không còn bộ dạng của công ty dân dụng nữa, ở trên bãi đất trống cạnh công ty thậm chí còn lập cả doanh trại cho một trung đội, các hoạt động hàng ngày như kéo cờ buổi sang, thao luyện, cùng với chế độ giữ bí mật nghiêm khắc, trình tự làm việc chính xác từng ly làm cho mỗi một nhân viên công ty đề có một loại cảm giác như bản thân đang nắm giữ bí mật quân sự vậy.

Công ty mặc dù chỉ là một phòng nghiên cứu ngoại vi của Thần Thoại quân đoàn, nhưng phòng kỹ thuật vẫn được phân phối thiết bị cao cấp. Những thứ này đối với Điền Hành Kiện mà nói bất quá là mấy thứ bình thường mà thôi, căn bản không đủ tuổi mà so với Phòng thí nghiệm Galypalan, nhưng trong mắt đám người Christina mà nói thì số thiết bị này đã là hạng nhất rồi, nhất là Dell, quả thực hưng phấn vô cùng. Hắn lượn quanh số thiết bị mới mấy vòng, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt sáng rực. Phải biết rằng, công ty Thánh kỵ sĩ một khi có được những thứ này, thực lực kỹ thuật sẽ lập tức tăng lên mấy bậc, thu hút thêm được nhiều kỹ sư ưu tú, bỏ xa những công ty dân dụng khác ở phía sau.

Thiết bị dĩ nhiên không phải cho không, phòng kỹ thuật đã phải đem tất cả tinh lực để từng bước hoàn thiện [ Kim Cương ], còn mập mạp lại ra vẻ những gì cần làm hắn đều đã làm, còn lại hắn cũng không hứng thú. Ngoài việc thỉnh thoảng lẻn ra ngoài đi huấn luyện Tự Do chiến sĩ ra, mỗi ngày cũng chỉ làm một chút công việc tính toán, còn lại đều không làm. Christina và Dell cùng hắn trao đổi mấy lần, mập mạp luôn là chỉ ông nói tây, bộ dạng ta là cao thủ không làm việc nhỏ, hai người không có cách nào, chỉ có thể nghe gì biết nấy mà thôi.

Nhưng cũng nhờ vậy mà thời gian Christina chủ động nói chuyện với mập mạp càng ngày càng nhiều, phạm vi nói chuyện không phải chỉ có máy móc và robot, trời nam biển bắc cái gì cũng có. Mập mạp trời sinh dẻo miệng, lại tinh thông tâm lý con gái, công phu nịnh hót cũng là nhất lưu, thường xuyên chọc cho Christina miệng cười như hoa nở không thôi. Nàng dần cảm thấy người này thành thật ngây ngô không thông thế sự, tâm địa lại thiện lương không biết giải nhân ý, là một người bạn rất hợp cạ, cho nên ngày thường khi không có việc gì Christina cũng rất thích nói chuyện phiếm với hắn. Mập mạp đối với sự đãi ngộ này tự nhiên là cung kính không bằng tòng mệnh. Viên minh châu trong tay thượng tướng Gordon, một trong những quý tộc cao cấp nhất Gatralan, đối tượng theo đuổi của Đại hoàng tử George, vô luận là từ phương diện nào mà nói, đều là trung gian tốt nhất để mập mạp nhanh chóng tiếp xúc tới trung tâm Đế quốc.

Cái gã trường kì nghiên cứu kỹ thuật lừa gạt này cuối cùng cũng được phát huy tác dụng, Christina thường xuyên phải cảm thán tại sao cái tên gia hỏa ngô nghê này lại có thể bác học đến như thế, dường như trên trời hắn biết một nửa, dưới đất thì biết tuốt vậy. Vô luận nói chuyện về cái gì cũng không thể làm khó được hắn, Christina luôn có thể tìm được những ý kiến thú vị và đặc sắc từ hắn.

Nếu như không phải hắn trường kì thân thể trần truồng ra mở cửa mà nói, Christina dám cam đoan, người này hoàn toàn là quý tộc trong quý tộc. Hắn hiểu biết quý tộc lễ nghi, kiến thức xã giao. Chỉ có điều là hắn lại cứ khinh thường những lễ tiết đó, không biết dùng những thứ này để che đậy bản thân mà thôi.

Mà những trò tiêu khiển của quý tộc truyền thống như cưỡi ngựa, đấu kiếm, tennis, đánh golf hay hiện đại như robot săn thú, đua ôtô bay, mập mạp cũng không phải là không tinh thông. Hơn nữa, Christina còn biết được rằng mập mạp chỉ là một cô nhi, mọi thứ đều là học được từ sách vở thì lại càng kinh ngạc vô biên. Nàng thường nghĩ, có phải mọi thiên tài đều sẽ có một ít tật xấu, tỷ như không thông thế sự, thích khỏa thân, ngơ ngơ ngốc ngốc như trẻ con hay không.

Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt buồn khổ của Trương Nguyên khi nói về thân thế của mình, Christina luôn cảm thấy rất đau lòng, nàng như chợt hiểu ra nguyên nhân tại sao anh chàng này học nhiều lễ nghi quý tộc như vậy nhưng lại không chịu dùng, nhất định là bởi vì Trương Nguyên là một cô nhi!

Trương Nguyên có bề ngoài điển hình của tộc Cheynark thượng đẳng, thế nhưng do là cô nhi nên phải trải qua cuộc sống của người hạ đẳng. Mà Gatralan đổi xử với trẻ mồ côi không phải là tốt, dù là người tộc nào thì sau mười lăm tuổi cũng phải rời khỏi cô nhi viện, đi lưu lãng khắp nơi, tự tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân. Trương Nguyên, mười tuổi đã rời khỏi cô nhi viện, ở trong thế giới của hắn chỉ có cơ giới, không có thân nhân cũng, không có bạn bè.

Tâm lý người mẹ của Christina hoàn toàn bị cái vẻ giả bộ đáng thương của tiện nhân kích thích, sau khi biết thân thế của mập mạp, nàng tự coi mình thành thân nhân của mập mạp, vô luận chơi cái gì, ăn cái gì đều nhất định có phần cho mập mạp, nàng thậm chí còn giới thiệu một số bạn bè của mình cho mập mạp, ý đồ tạo cho hắn một cái gia đình mĩ mãn hạnh phúc.

Mập mạp tâm hoa nộ phóng, cả ngày được Christina kéo đi gắp nơi ghép duyên. Bất quá, mị lực kinh người của mập mạp lại không lọt được vào đáy mắt của các tiểu thư quý tộc Gatralan, bọn họ nhìn mặt mũi của Christina mới chịu đi chơi một chút, nhưng không có một ai coi trọng mập mạp. Trong mắt các tiểu thư này, một kỹ sư không có thân phận quý tộc, cho dù có là thiên tài cũng chỉ là thường nhân, căn bản là không cách nào giao tập, vĩnh viễn là người ở hai giai tầng! Mà đây lại còn là một gã béo ngốc nghếch nữa chứ.

Thấy thái độ của mập mạp không thay đổi, vẫn theo mình đi khắp nơi, Christina cảm thấy có chút áy náy, nàng cho là mập mạp bất quá là cố giả bộ tươi cười để che dấu sự mất mác, nhưng nàng không biết, tiện nhân kia chính là đang dạo chơi trong giới quý tộc, nhân tiện chấp hành nhiệm vụ tiếp cận George mà thôi, thế thì buồn kiểu quái gì được!

Vì sự áy náy trong lòng, Christina càng thêm quyết tâm, nhất định phải tìm được một tiểu thư vừa xinh đẹp vừa ôn nhu cho mập mạp, thế nên càng về sau, phàm là bạn bè của Christina mập mạp đều biết hết. Có điều không biết tai sao mà hắn vẫn không gặp được cái cây si George kia nữa.

Christina làm bà mối thật sự rất thối nát, phải biết rằng số bạn bè mà nàng quen biết đều là những quý tộc cao quý nhất Gatralan, muốn những vị tiểu thư quý phái đó coi trọng một gã mập mạp bình thường, đây quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi. Mặc dù mỗi lần gặp mặt cũng không phải là trực tiếp hứa hôn, nhưng gặp xong Christina đều hỏi thăm cảm giác của bạn mình về mập mạp đã làm bộc lộ mục đích của nàng. Thế là một bà mối hồ đồ, một gã béo ngơ ngẩn đã trở thành chuyện cười trong giới quý tộc Gatralan. Mà những chuyện như thế này, người trong cuộc luôn là người biết cuối cùng, Christina chưa phát hiện ra, mập mạp lại nhất mực chẳng biết xấu hổ giả bộ ngu ngơ, khiến cho câu chuyện cười này càng truyền càng rộng.

Thấy trong đám bạn bè không tìm được người thích hợp, Christina, bà mối hồ đồ bậc nhất trong lịch sử bắt đầu mang mập mạp tham gia vào vũ hội quý tộc. Nàng nghĩ rất đơn giản, tính cách của bản thân kỳ thật khá lãnh đạm, thế nên bạn bè cũng ít, nếu muốn cho mập mạp tiếp xúc được với nhiều cô nương hơn, đại hình vũ hội không thể nghi ngờ là một lựa chọn tốt nhất.

Thế nhưng khi mập mạp dưới sự thuyết phục kiên trì của Christina bị buộc mặc thử lễ phục, cái gã trường kì nhất quán vô sỉ này gần như đã nghĩ tới việc bỏ trốn, hắn thấy thế nào mình cũng giống như một con vịt xấu xí tệ hại vậy. Bất quá nghĩ đến việc tới những buổi vũ hội này sẽ dễ dàng gặp được George, mập mạp lệ nóng ròng ròng, đành đau khổ quyết định hy sinh một chút sắc đẹp của minhg, dù sao ích lợi của Tổ quốc vẫn là cao hơn hết thảy. Hơn nữa, vũ hội quý tộc là cái dạng gì mập mạp vẫn còn chưa chân chính tham gia mà.

Đại hình vũ hội của Gatralan vốn đều là do hoàng thất tổ chức, vũ hội của quý tộc bình thường chỉ là loại vừa hoặc nhỏ, dù sao chi phí cho một buổi vũ hội cũng không phải là nhỏ. Nhưng lần này, để ăn mừng Tam hoàng tử Stephen học nghiệp thành công, Công tước Victor đã không tiếc tiền cử hành buổi vũ hội này nhằm tạo thanh thế cho cháu mình. Vũ hội được tổ chức ở lâu đài Hồng Diệp Sơn nổi tiếng, đây là cung điện hào hoa bậc nhất Tanvir, chỉ đứng sau có hoàng cung. Đồng thời, những người tham gia buổi thịnh hội này, có thể nói là tập hợp của toàn bộ giới quý tộc cao cấp của Gatralan.

Dạ vũ cũng không đơn thuần là dạ vũ, thực tế thì đó chỉ là tiết mục cuối cùng trong buổi quý tộc tụ hội này mà thôi, trước khi tất cả tập hợp cùng nhảy điệu Valse, vẫn còn có rất nhiều trò tiêu khiển khác, giống như một buổi hội hè cỡ lớn vậy, chỉ bất quá những tiết mục này đều là những trò tiêu khiển truyền thống của quý tộc mà thôi.

Lâu đài Hồng Diệp Sơn cũng có đủ địa phương cho đám quý tộc giải trí, cưỡi ngựa, đánh golf, đua thuyền, tennis, đấu kiếm các loại đều có khu vực chuyên dụng, thiết kế vô cùng hào hoa. Ở phía sau lâu đài là một trường đua ôtô bay, trên sườn núi còn có một khu rừng lớn làm bãi săn thú. Tính trên toàn vũ trụ, lâu đài Hồng Diệp Sơn chắc chắn phải được xếp vào hàng mười cung điện hào hoa nhất. Nơi đây có thể đồng thời đón tiếp mấy ngàn người, vô luận là phòng đấu kiếm, sân golf hay là trường đua ngựa, đều là hào hoa nhất .

Hồng Diệp Sơn nằm gần sát bờ biển của Tanvir, mặc dù biển Mosky chẳng qua chỉ là bằng một cái hồ lớn ở Trái Đất cổ, nhưng nét tĩnh lặng của vùng biển này vẫn rất mỹ lệ, giống như một tấm gương phẳng lặng, trong suốt như thủy tinh.

Đối với mập mạp mà nói, tòa lâu đài mang đậm phong cách kiến trúc Pháp cổ đại này thật sự quá xa hoa, quá mê hoặc, đây thực không phải là tác phẩm của thời đại vũ trụ này, mà là di tích của thời đại trái Đất cổ!

Lâu đài này ít nhất cũng có lịch sử hơn một ngàn năm, từ bề ngoài thì tuyệt không nhìn ra dấu vết của công nghệ vũ trụ, ngoài một số vị trí đặc biệt sử dụng hợp kim ra, còn lại hoàn toàn đều dựa theo cung điện Trái Đất cổ để kiến tạo. Bốn bức tường thành cùng những tháp cánh cao vút, chính diện là cánh cổng lớn cổ xưa uy vũ. bên trong thành tường là những con đường lát đá xanh bóng loáng, tòa chủ điện đứng sừng sững ở chính giữa. Những kiến trúc cổ màu vàng nhạt kết hợp với màu xanh của cây cỏ, lại được bao quanh bởi màu xám lạnh của tường thành, lộ ra vẻ đẹp vô song làm người khác chú ý. Cao lớn, hoa lệ, tĩnh lặng, giống như cung điện của chư thần, làm cho không ai có thể không kinh ngạc.

Christina vừa kéo tay mập mạp đi tới đi lui, vừa giới thiệu với hắn lịch sử của Hồng Diệp Sơn. Khắp nơi trong lâu đài, từ sân tennis, sân golf, trường đua, tất cả đều là con em quý tộc, còn trưởng bối của bọn họ thì đang tụ tập ở bãi cỏ rộng phía trước cung điện, thưởng thức xì gà cùng rượu ngon, đàm luận đủ chuyện. Vô số người hầu di chuyển thoăn thoắt, ân cần phục vụ những vị khách này.

Chỉ khi dạ vũ bắt đầu mới phải mặc lễ phục, cho nên bây giờ trang phục của mọi người đều rất thoải mái, có điều dù sao giới quý tộc đối với việc tu dưỡng lễ nghi là rất hà khắc, thế nên tuy có rất nhiều người nhưng lâu đài Hồng Diệp Sơn vẫn không hề huyên náo, ai nấy đều ôn văn nho nhã, không cần chủ nhân phải nói, tất cả mọi người đều tự biết mình nên làm cái gì, không nên làm gì.

Christina vừa vào lâu đài liền nhìn thấy ở trong sân tennis cách đó không xa có một cô nàng đang đánh bóng. Nàng sửng sốt hai giây đồng hồ rồi vui mừng giống như phát hiện được kho báu, vội kéo mập mạp chạy lại gần. Mập mạp ngơ ngơ ngác ngác để mặc cho Christina kéo tới sân banh. Vừa vào sân banh, cô gái đang đánh tennis cũng phát hiện ra Christina, cô ta vui mừng kêu lên một tiếng, bỏ cả vợt mà chạy lại, hai cô gái xinh đẹp ôm chầm lấy nhau, kích động tới ửng đỏ cả mặt.

“Lôi Lôi, có biết mình nhớ cậu đến thế nào không, cậu trở về lúc nào vậy?” Christina hỏi một câu, lại cũng chính là những lời trong lòng của gã mập mạp đang run rẩy bên cạnh mình.