Chương 145: Vô Danh

D

ưới sự sắp xếp của Rusman, Điền Hành Kiện lại một lần nữa đi tới căn cứ bí mật của Tự Do Chiến Tuyến.

Trong căn cứ vĩnh viễn chỉ có một cảnh tượng, đó chính là cảnh các Tự Do chiến sĩ đang dốc sức tập luyện, một ngày không dừng. Khi bọn họ nhìn thấy mập mạp liền rối rít nhấc tay kính lễ, mặc dù nét mặt của bọn họ vẫn còn có chút khó xử, nhưng truyền thống vẫn cứ là sùng bái anh hùng, đối với người mạnh hơn so với mình, bọn họ tuyệt không giấu diếm sự tôn kính.

Lần trước, sau khi mập mạp rời đi, ba vị dẫn đạo giả đã mở một cuộc đại hội tập hợp toàn bộ nhân viên, bọn họ muốn mượn thế lửa mà mập mạp đốt lên, đổ thêm vào một thùng dầu lớn, chỉnh đốn triệt để đám chiến sĩ kiêu ngạo không sợ chết này một phen, làm sạch tư tưởng, phân tích và chỉ ra khuyết điểm của Tự Do Chiến Tuyến. Nhất là khi bọn họ trưng ra những chiến tích của mập mạp, tất cả mọi người đều bị rung động.

Khả năng chiến đấu của mập mạp mọi người đều đã được thử qua, nhưng khi nhìn thấy người này đánh lén căn cứ địch, xử đẹp nguyên một bộ chỉ huy tiền phương, vượt ngàn dặm đường giải cứu đồng đội, xâm nhập rừng Đê Lĩnh, giải cứu Russell từ trong tay Thần Thoại quân đoàn, rồi còn đơn thương độc mã giết chết Hopkins, cơ hồ mỗi một lần đều là nhảy múa trên sợi dây tử thần, qua lại giữa hai bờ sống chết.

Tự Do chiến sĩ tự hỏi bản thân, không ai dám nghĩ mình có bản lãnh đến thế, nếu như bọn họ là người phải đi thực hiện những nhiệm vụ này mà nói, kết quả chỉ có một, đó chính là chết đi chết lại mấy chục lần mà thôi!

Ngoài những chiến tích này ra, mập mạp có thể trở thành của đệ tử Algafarl cũng không phải vì hắn đã cứu được Algafarl, mà là do hắn đã liên tục hai lần nhìn thấu kế hoạch chiến lược của Đế quốc quân, trực tiếp làm nghịch chuyển thế cục ở tinh hệ Newton, khiến cho Algafarl phải đào ngũ!

Khi các binh sĩ đã quá ấn tượng với chiến tích của mập mạp, đang xấu hổ về bản thân không thôi, Tandara lại tung ra thêm một quả tạc đạn cỡ lớn cuối cùng, làm cho bọn họ hoàn toàn thức tỉnh! Những chiến tích huy hoàng kia của mập mạp được lập nên trên cơ sở của hai mươi ba lần chạy trốn giữ mạng, thắng lợi của hắn, đều là giành được từ trong chạy trốn!

Một người lính cơ giới, trên một tinh cầu tràn đầy quân địch, y dựa vào bản lĩnh và khát vọng sinh tồn, một đường chạy trốn, không có bất cứ hy vọng thắng lợi nào, cũng không có bất cứ sự trợ giúp nào, vận dụng tất cả hiểu biết của mình, trăm phương ngàn kế thu thập cải tiến tất cả những thứ mình có thể sử dụng, lần lượt thoát ra khỏi mọi hiểm cảnh. Có lẽ người khác không hiểu được hai mươi lần chạy thoát khỏi tay quân địch là như thế nào, nhưng các Tự Do chiến sĩ thì biết, đó là hai mươi cuộc chiến sinh tồn khó hơn cả chết rất nhiều lần.

Đợt giáo dục tư tưởng này ba vị dẫn đạo giả không đưa ra tổng kết, tất cả tổng kết đều nằm trong ghi chép về những lần chạy trốn của mập mạp. Mỗi một chiến sĩ đều trầm tư tự vấn bản thân. Không khí trong căn cứ chỉ sau một đêm đã thay đổi, không còn cái cảm giác bị đè nén , tràn ngập bạo lệ và tử vong. Sương mù trong lòng bọn họ cuối cùng đã được xua tan, bọn họ một lần nữa biết được sứ mạng của mình, cũng một lần nữa hiểu rõ một chiến sĩ chân chính là phải như thế nào.

Cho nên, khi mập mạp giơ tay chào lại những chiến sĩ còn đang đỏ mặt, đang xấu hổ này, thứ hắn thấy là những khuôn mặt tràn đầy hy vọng! Bọn họ đã bắt đầu trở thành chiến sĩ chân chính, những chiến sĩ có kỷ luật nghiêm minh, có chung mục tiêu phấn đấu, quý trọng cuộc sống, dũng cảm quyết tâm.

Mỗi một chiến sĩ đều biết, có lẽ cuối cùng mình cũng sẽ hy sinh, nhưng đó sẽ không còn là một cái chết trong tuyệt vọng nữa, mà sẽ trở thành thứ dưỡng chất lạc quan, tích cực chăm bón cho vườn hoa hy vọng của dân tộc mình, hóa thành một thứ ý chí trường tồn trong lòng đồng bào, chỉ có như vậy, mới thật sự là chiến đấu, mới xứng làm một người mở đường cho dân tộc.

Mập mạp cùng ba vị dẫn đạo giả đi thẳng vào phòng họp. Đầu tiên hắn thông báo mệnh lệnh của Russell cho ba người, Russell yêu cầu Tự Do Chiến Tuyến làm tốt công tác chuẩn bị, khi thời cơ thích hợp lập tức phát động công kích theo yêu cầu. Các địa điểm tiến hành bạo động trong giai đoạn đầu hầu hết đều ở ba tinh cầu di dân của tinh hệ Pyrenees, chủ yếu nhằm vào hệ thống công nghiệp và tài nguyên của Gatralan. Tập kích phải nhanh gọn bí mật, không ham chiến, thời gian tấn công phải theo đúng kế hoạch, phối hợp nhịp nhàng, thu hút số binh lực còn lại của Đế quốc.

Ba vị dẫn đạo giả nhìn kế hoạch do mập mạp mang đến, mặt lộ vẻ khó xử. Nhưng cuộc tập kích như thế này, Tự Do Chiến Tuyến đã làm rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều bị tổn thất nặng nề, vừa muốn lấy được thành công lại vừa phải bảo tồn binh lực, thật sự là rất khó khăn.

Nhã Lý Kì buồn rầu nói:“Sứ giả, không nói dối cậu làm gì, số lượng quân Gatralan trú đóng ở tinh vực này là rất lớn, tập kích thì cũng có thể, nhưng nếu muốn bảo tồn thực lực thì không hề dễ dàng đâu.”

Mập mạp ngạc nhiên nói:“Phương diện này các vị chẳng phải là nhà nghề sao, trong việc địch hậu tập kích, thành tích không phải là quan trọng nhất, bảo tồn thực lực mới là chủ yếu . Một lần tập kích thành quả không nhiều thì có thể dùng nhiều lần tập kích để tích lũy, chỉ cần có thể kịp thời rút đi trước khi bị địch bao vây là được rồi, việc này cũng đâu phải là quá khó khăn.”

Thấy ba vị dẫn đạo giả vẻ mặt nặng nề, mập mạp có chút bất ngờ nói:“Chẳng lẽ...... Uhm, các vị mỗi lần tấn công đều phải lên kế hoạch và lựa chọn đường rút lui, sau đó mới bắt đầu hành động chứ?”

Nhã Lí Kỳ và hai người kia liếc mắt nhìn nhau, khó xử gật đầu, hỏi ngược lại:“Chẳng lẽ không đúng như vậy sao? Việc lên kế hoạch chúng ta đều làm rất tốt, nhưng mà tổn thất vẫn không tránh khỏi.”

Mập mạp cảm thấy nhức đầu, hỏi:“Hệ thống điện tử của quân địch thì sao, trước khi hành động có phá hủy không ?

Tandara cười nói:“Cái này thì nhất định là có rồi. Dù sao ở quốc nội Gatralan, chúng ta cũng đã sắp đặt rất nhiều người ở trong các hệ thống, mà chuyên gia điện tử của bên ta cũng rất có thực lực, có thể khống chế hệ thống giám sát khoảng hai giờ. Bất quá......” Ánh mắt của ông ta bỗng có chút khó xử, nhún vai nói:“Tổn thất vẫn là rất lớn, nhất là khi tác chiến vượt ra khỏi thời gian dự tính......”

Mập mạp cười nhăn nhó, nói:“Địch hậu tập kích làm sao có thể xuất hiện chuyện vượt quá thời gian? Các vị lấy phá hoại làm việc chính, trong phạm vi thời gian đã định, có thể đánh thành cái dạng gì thì cứ đánh cho thành cái dạng đó, đồng thời sắp xếp binh lực đoạn hậu, lộ tuyến rút lui, thời gian khống chế, tất cả đều phải tính dư ra. Đừng nghĩ một trăm người thì sẽ có một trăm phần trăm thành quả, dưới tình huống phải bảo tồn thực lực, thành quả có thể đạt tới bốn mươi phần trăm đã là tốt lắm rồi.”

Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi:“Các vị một lần lựa chọn mấy cái mục tiêu tập kích?”

Tandara kinh ngạc nói:“Một thôi chứ. Bây giờ tập kích hiệu quả một mục tiêu đã khiến chúng ta mệt chết đi được rồi. Nào là phải tìm hiểu rõ, trinh sát, lên kế hoạch, bao nhiêu là việc. Hơn nữa, binh lực của chúng ta cũng chỉ cho phép tập trung lực lượng tiến hành tập kích một mục tiêu mà thôi.”

“Mẹ kiếp, ông nội Russell ơi, ông giao cho tôi cái của nợ gì thế này!” Mập mạp vẫn nuôi chút hy vọng, thử hỏi:“Các ông chưa dùng tiểu đội đặc công tiến hành tác chiến sao?”

Ba người đồng loạt lắc đầu. Tandara nói:“Binh lực của địch rất nhiều, không tập trung lực lượng không được.” Mập mạp lại hỏi:“Chưa từng dùng giương đông kích tây?”

Ba vị dẫn đạo giả lắc đầu, mập mạp thở dài hỏi:“Kim thiền thoát xác, mượn đao giết người, thừa gió bẻ măng, đục nước béo cò, đả thảo kinh xà, man thiên quá hải, tiếu lý tàng đao, thuận tay dắt dê, điệu hổ ly sơn, ám độ trần thương, thay xà đổi cột, tá thi hoàn hồn, những thứ này cũng chưa dùng qua sao?”

Ba vị dẫn đạo giả bị mập mạp làm cho suýt ngất đi, ngơ ngác nhìn nhau. Oberto hỏi ngược lại:“Giương đông kích tây là cái gì?” Mập mạp giải thích:“Chính là nếu muốn đánh mục tiêu ở phía tây nhưng lại làm bộ như muốn đánh phía đông để thu hút sự chú ý của địch, nhờ đó thuận lợi áp dụng kế hoạch ở phía tây.”

Ba người chợt hiểu ra, Nhã Lý Kì gật đầu nói:“Có hai lần từng đánh như vậy, có điều chúng ta cũng không phải nắm rõ những thứ này.” Ông ta đỏ mặt nói:“Cậu biết đấy, ngoài Algafarl ra, chúng ta chưa từng được biết tới giáo dục quân sự chính quy, các học viện quân sự không chiêu thu những người hạ đẳng, có chiến thuật nào cũng đều là từ kinh nghiệm đánh trận của các tiền bối đúc kết ra truyền lại, thực sự cũng chẳng rõ ràng được là bao.”

Tandara nói tiếp:“Huống chi những thứ cậu nói trong sách mà Algafarl đưa tới cũng không có, chúng ta học đều là phương pháp thiết lập và áp dụng kế hoạch. Tấn công giả, tung hỏa mù chúng ta cũng từng học qua, chỉ là không được tinh thông cho lắm thôi.”

Mập mạp thầm mắng mấy ông già không có văn hóa, ba mươi sáu kế mà cũng không biết, nhưng vẫn cười nói:“Lý luận không rõ cũng không sao, với kinh nghiệm phong phú của các vị thì chỉ cần đọc qua là cũng đủ để sử dụng rồi. Thế này đi, từ bây giờ đến khi tiến hành kế hoạch còn có một thời gian ngắn, các vị cứ tổ chức huấn luyện theo cấp tiểu đội, tôi sẽ lập cho mọi người một bản yếu lược tập kích. Có lẽ mọi người sẽ không thích ứng ngay được với kiểu chiến đấu đó, nhưng chỉ cần đánh qua vài trận là sẽ ổn ngay thôi. Một tiểu đội, thậm chí là một người cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, tập trung lực lượng không phải tập trung nhân số, nhiều người có khi lại không có ý nghĩa.”

Tandara do dự nói:“Nhưng mà, mỗi một tiểu đội lại cần một kế hoạch, chúng ta đâu có nhiều sức lực như vậy chứ.”

Mập mạp mỉm cười nói:“Nếu như chuyện gì cũng phải lo liệu như vậy thì có là thầy tôi cũng mệt chết nữa là. Chẳng phải trong số các binh sĩ có nhiều người từng ở trong quân đội sao, đối với bọn họ việc chỉ huy một trận chiến cục bộ nhỏ nhỏ đâu phải là khó, chỉ cần trước khi hành động tổ chức chỉ đạo phổ biến tư tưởng chiến thuật là được thôi. Mà cái tôi sẽ làm giúp các vị, làm thế nào để biến bọn họ thành những gã bại hoại tiêu chuẩn, tôi đây có thừa kinh nghiệm.”

Đây không phải là mập mạp quen mồm chém bão, nhờ cuộc nói chuyện này hắn đã biết, những gì mà đám binh lính kia thiếu hụt chẳng qua chỉ là một số nguyên tắc tác chiến vùng địch hậu mà thôi, chỉ cần trải qua một đợt huấn luyện chiến thuật nghiêm khắc là bọn họ có thể một mình thực hiện nhiệm vụ, chứ không phải như bây giờ tiến hành chính diện đối kháng với quân địch, hở một chút ra là liều mạng cường công.

Năng lực của ba vị dẫn đạo giả không hề kém, có điều thời buổi bây giờ có rất ít người biết tới những thứ như Tôn Tử binh pháp, ba mươi sáu kế, mà cho dù có biết thì cũng chẳng đi sâu nghiên cứu một cách có hệ thống. Trải qua hàng ngàn năm lịch sử, vũ khí càng lúc càng phát triển khiến cho rất nhiều tinh hoa quân sự cổ đại bị chôn vùi, đến lúc cần tới thì lại không biết.

Những thứ này, chỉ cần tổng kết khái quát lại một chút là bọn họ lập tức có thể hiểu được, kết hợp với kinh nghiệm thực chiến vốn rất phong phú của họ thì phương pháp tác chiến sẽ thay đổi rất nhiều. Một chiêu giương đông kích tây có thể do nhiều nhóm nhỏ thực hiện, khắp nơi là hư, khắp nơi là thật, lại kết hợp với những thứ như mượn đao giết người, mượn gió bẻ măng, đục nước béo cò, đả thảo kinh xà, man thiên quá hải, tiếu lý tàng đao, thuận tay dắt dê, điệu hổ ly sơn, sau này muốn tạo nên một cuộc chiến du kích đặc sắc quả thực dễ như trở bàn tay.

Cần phải tiêu trừ sát khí mạnh mẽ trên người những binh sĩ này, đem bọn họ hòa lẫn vào mỗi một góc nhỏ của Gatralan, dựa theo kế hoạch, dựa theo đánh nguyên tắc thực hiện các hành động có tổ chức mà không quy tắc.

Không chừa thủ đoạn nào! Bảo toàn chính mình, đả kích địch nhân! Đây mới là tinh hoa của địch hậu tập kích.