Chương 137: Chẳng Chịu Phục Ai!

N

hìn đám hán tử kiệt ngạo bất tuần trên đường đi, mập mạp đột nhiên lộ ra một nụ cười rất dâm đãng, một tia trào phúng quỷ dị.

Rất nhiều Tự Do chiến sĩ ngừng tập luyện, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt trầm hẳn xuống, hung hăng nhìn chằm chằm vào mập mạp.

Mập mạp thở dài, hắn không khỏi bội phục ánh mắt nhìn người của Russell, đám chiến sĩ quanh năm suốt tháng vùi đầu vào huấn luyện cho một ngày quyết chiến sinh tử, thật sự là những kẻ rất mẫn cảm, rất tự ti, bọn họ có tín niệm sẵn sàng hy sinh, nhưng sự tự ti lại làm cho tính cách của bọn họ trở nên méo mó. Bọn họ đoàn kết, che chở cho nhau, bài xích tất cả những dân tộc khác, bọn họ cho phép mình được đùa cợt người khác, nhưng lại không thể chịu nổi khi bị đối phương cười nhạo, bọn họ cố gắng thông qua lòng hy sinh can đảm của mình để có thể đứng cao hơn người khác, nhưng lại không nghĩ được rằng khi bọn họ đứng “trên cao” nhìn người khác thì lại chẳng khác gì cái kiểu người Wibault nhìn họ.

Một dân tộc quật khởi, thường đều sẽ phải dẫm lên thân xác của dân tộc bại trận, mà trong đầu đám Tự Do chiến sĩ này chỉ biết có dân tộc mình, trong tương lai, liệu có trở thành một cái tộc Wibault mới hay không?

Mập mạp xoa xoa đầu, hắn biết, đây là những chiến sĩ dũng cảm nhất, không sợ hy sinh nhất, nhưng, sự dũng cảm của bọn họ lại được dựng lên từ sự tự ti biến thái, từ chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Mẹ nó chứ! Bây giờ thì hắn chẳng biết mình đáp ứng tới đây là đúng hay sai nữa!

Nhìn thấy cái gã người thượng đẳng mập mạp điển hình này phải né tránh ánh mắt của mình, đám binh lính thi nhau chế nhạo, tiếng cười nổi lên bốn phía, gã dẫn đường lo lắng nhìn sang mập mạp, nhưng lại phát hiện ra vẻ mặt của hắn vẫn cứ lạnh tanh, tựa như không hề nghe thấy những tiếng cười cợt quanh người.

Khi đi đến cánh cửa lớn bên cnhj thao trường, người dẫn đường bỗng dừng bước, thì ra các lãnh đạo của Tự Dop Chiến Tuyến vốn đang ngồi đợi trong phòng hội nghị đã bị tiếng cười hấp dẫn ra. Gã trung niên dẫn đường cung kính hành lễ với các thủ lĩnh, thấp giọng nói:“Sứ giả đã tới.” Một vị lãnh đạo tuổi gần thất tuần, ăn mặc như một lão nông gật đầu, khẽ mỉm cười, noi với mập mạp:“Hoan nghênh cậu, đệ tử của Algafarl, ta là nhất lữ dẫn đạo giả Tandara của Tự Do Chiến Tuyến.” Ông ta chỉ vào lão giả ăn mặc như một thương nhân điển hình đứng bên trái mình, nói:“Vị này là tứ lữ dẫn đạo giả Yaquin.”

Còn vị lãnh đạo trung niên to cao đứng bên phải không đợi được giới thiệu đã bước lên bắt tay Điền Hành Kiện, nói:“Ta là tam lữ dẫn đạo giả Oberto, nghe nói cậu tới, thật sự ta vô cùng vui mừng.” Điền Hành Kiện sửng sốt rồi chợt hiểu ra, đây là bởi vì cái thân phận đệ tử Russell “hoành tráng” mà ra đây.

Yaquin liền cười nói:“Đoạn phim của Algafarl và cậu ở Học viện Galypalan chúng ta đều đã xem qua, ha ha, thật sự là chửi rất đã.” Tandara và Oberto nghe vậy cũng cười to.

Mập mạp gãi đầu đáp:“Tôi cũng chỉ là tới tham gia náo nhiệt mà thôi.”

Oberto khoát tay nói:“Chuyện của cậu, Algafarl đã nói cho chúng ta biết rồi, chẳng những là cậu nhìn thấu kế hoạch tác chiến, hơn nữa tánh mạng của hắn cũng là do cậu cứu. Có cậu tới lãnh đạo Tự Do Chiến Tuyến, chúng ta rất yên tâm.”

Mập mạp lắc đầu liên tục, nói:“Tôi không phải tới lãnh đạo Tự Do Chiến Tuyến , mệnh lệnh của thầy tôi là phối hợp.” Oberto tính tình vốn hào sảng, lại cũng rất kính phục Russell, lập tức cười to, nói:“Không cần biết là lãnh đạo hay là phối hợp, dù sao tất cả chúng ta đều nghe theo cậu!”

Tandara nói với gã trung niên đang khom lưng đứng bên cạnh:“Rusman huynh đệ, tập hợp các chiến sĩ của chúng ta, nói cho bọn họ biết, sứ giả của Algafarl đã tới nơi này.” Rusman lĩnh mệnh bước đi, Tandara quay sang nói với Điền Hành Kiện:“Đây là lần đầu tiên cậu tới, cũng nên nói vài câu với mọi người chứ hả!”

Tự Do chiến sĩ tập hợp rất nhanh, tuy nhiên những người tới tập hợp không phải là tất cả binh sĩ mà chỉ gồm các sĩ quan từ tiểu độ trưởng trở lên. Vốn mập mạp cũng chỉ định nói vài câ động viên khách sáo cho có, nhưng khi nhìn một đám tinh anh côt cán này đứng trước mặt hắn lại cố ý làm bộ lười nhác, vẻ mặt cượt cợt thiếu nghiêm túc thì lửa giận trong lòng không khỏi bốc cao, bọn người kia tính cách đích thực là đã méo mó, nếu như mang bọn họ lên chiến trường, nếu muốn bọn họ liều mạng với quân địch thì rất dễ dàng, nhưng nếu muốn bọn họ còn sống trở về thì còn khó hơn lên trời.

“Các ngươi......” Oberto nhìn thấy biểu hiện của đám thuộc hạ thì vừa khó xử vừa bực tức, đang chuẩn bị lên tiếng giáo huấn thì lại bị mập mạp khoát tay chặn lại.

“Lần đầu tiên gặp mặt, ta tự giới thiệu một chút. Ta tên là Điền Hành Kiện, là đệ tử của tướng quân Russell.” Mập mạp khẽ mỉm cười, nhìn vẻ mặt chán ngán không chịu nổi của đám binh sĩ.

Mập mạp cũng mặc kệ vẻ mặt của bọn họ, nói tiếp:“Các ngươi đều là những chiến sĩ thân kinh bách chiến, là những người mở đường cho dân tộc của mình, ta vừa nhìn qua, rất tốt!” Tự do chiến sĩ dù sao cũng là người, thấy được khen ngợi thì sắc mặt cũng có chút hòa hoãn.

Nhưng mập mạp lại lập tức tương thêm một câu:“Rất tốt, nhưng không hiểu sao lại có cái mùi thối hơn cả * chó!”

Một câu nói kích khởi ngàn trùng sóng giận, toàn bộ Tự Do chiến sĩ đến tập hợp ồn lên như chợ vỡ, mặc kệ ba vị dẫn đạo giả trợn mắt giận dữ, bọn họ cứ thi nhau chửi bới thóa mạ mập mạp.

Có gã chiến sĩ xuất ngôn châm chọc, nói:“Này thằng béo, thối hơn * chó không phải là bốc ra từ trong quần ngươi đấy chứ?”

Ba vị dẫn đạo giả yên lặng đứng bên cạnh, vừa khó xử lại vừa sầu lo, đám binh lính này là loại người gì bọn họ hiểu rất rõ, nhưng không ngờ đệ tử của Algafarl và bọn họ vừa gặp đã đụng nhau tóe lửa như vậy, sau này hắn làm sao còn có thể dẫn dắt bọn họ đi đánh trận đây?

Mập mạp cúi đầu vỗ vỗ cái bụng của mình, cười nói:“Nhìn thấy cái bụng của ta đúng không, biết bên trong là cái gì không......” Hắn nghiêm sắc mặt, gằn giọng nói:“Ông đây nói cho các ngươi biết, nơi này là học vấn! Là chiến thuật! Là kỷ luật!”

Điền Hành Kiện lúc này trông đằng đằng sát khí, tỏa ra một thứ khí thế bức người được hun đúc từ trong mưa bom bão đạn, mặc dù không thể hoàn toàn chế trụ được đám chiến sĩ cũng từng trải trăm trận mà còn sống này, nhưng cũng đủ để cho bọn họ biết mập mạp là dân chơi thứ thiệt chứ không đùa, tràng diện nhờ vậy mà cũng yên tĩnh lại.

Nhìn vẻ mặt không phục cùng ánh mắt hoài nghi châm chọc của đám binh sĩ, mập mạp cả giận nói:“Đừng tưởng rằng các ngươi là cái tinh anh chó má gì, trong mắt ta, các ngươi chỉ là một đám ngu xuẩn không biết tôn trọng người khác! Một đám ô hợp vô tổ chức vô kỷ luật! Mẹ kiếp, cái đám õng ẹo các ngươi mà cũng đòi làm anh hùng, đòi làm tiên phong mở đường cho dân tộc mình sao?”

“Phi!” Mập mạp nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống sàn.

Một gã trung đội trưởng bước ra khỏi hàng, giận dữ nói:“Con mẹ nó, ngươi nghĩ mình là ai chứ, ngươi có tư cách gì mà nói chúng ta!”

Cả đám người như được châm ngòi, thi nhau hò hét quát chửi:“Lợn béo, hắn chính là một con lợn béo mà thôi.”

“Lợn béo, lợn béo!”

“Nhìn cái bụng của hắn, ta cá bên trong nhất định là một bọc mỡ.”

Điền Hành Kiện chỉ cười lạnh, nói:“Bị nói đúng chỗ đau, không phục chứ gì? Tốt, cuối cùng cũng còn có chút bộ dạng nam nhân. Các ngươi cũng không cần phải chê ta béo, cho dù vòng bụng của ta có tăng thêm cả chục cm mữa thì vẫn có thể xử đẹp cả đám các ngươi một cách dễ dàng.”

Tay trung đội trưởng kia đang định nói tiếp thì mập mạp đã trừng mắt quát:“Về hàng, không biết cái gì gọi là kỷ luật sao, ai kêu ngươi bước ra?”

Tay trung đội trưởng ức chế chửi với lên:“Chỉ giỏi ỷ thế hiếp người, có ngon thắng ta đi đã rồi hẳng lên mặt uy phong!”

Mập mạp cười lạnh nói:“Ông mày đây thích uy phong thì đã sao, cái loại như ngươi mà cũng đòi bật tôm à? Chú chưa đủ tuổi đâu!” Hắn quay đầu chỉ vào đám Tự Do chiến sĩ nói:“Các ngươi tự chọn người đi! Mười đánh một, hai mươi đánh một, ông đây chấp tất! Nếu chỉ có một hai người có gan bước ra thì miễn đi, đừng làm bẩn tay bản đại gia.”

Cơ hồ là cùng một lúc, tất cả Tự Do chiến sĩ đều tiến lên một bước, đều muốn đứng ra khiêu chiến, mập mạp cười lạnh nói:“Thật đúng là con mẹ nó nghe lời, nói nhiều là có nhiều ngay!”

Đám Tự Do chiến sĩ tức giận nhìn nhau, nhưng dù sao cũng là những chiến hữu ở cùng nhau lâu năm, ai hơn ai kém đều biết rõ, thế là những người có thực lực yếu hơn liền lặng lẽ lui ra sau, giữa sân chỉ còn lại hơn ba mươi người, không ai chịu phục người khác, quyết không từ bỏ cơ hội khiêu chiến.