M
ễ Lan đang ngủ, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn lưu lại nét ửng đỏ sau khi triền miên, nàng cuộn người như một đứa bé, mái tóc dài mềm mại rơi tản sau đầu, hàng lông mi dài nhẹ nhàng rung động khi ngủ, thân thể thon thả với làn da mềm mại như lụa lấp ló qua tấm chăn mỏng, những đường cong mê người trên cơ thể khiến cho tấm chăn lộ ra những đường nét tuyệt vời như ẩn như hiện. Dưới anh đèn mờ trong căn phong nhỏ thể hiện một nét đẹp đầy rung động và hấp dẫn.
Điền Hành Kiện nhẹ nhàng xuống giường, đem chăn nhẹ nhàng đắp lên tấm lưng trần trụi như bạch ngọc của Mễ Lan, hắn lẳng lặng đứng ở đầu giường, nhìn cô gái xinh đẹp cuối cùng cũng đã thuộc về mình này, trong lòng không biết nên mừng rỡ hay là mê mang. Hắn chậm rãi mặc quần áo, cúi xuống hôn lên khuôn mặt đang ngủ say của Mễ Lan, nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng khi tới ngày đại thắng, chúng mình sẽ kết hôn nhé!” Hắn xoay người đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chiếc đèn nhỏ trong phòng nghỉ ngơi phát ra ánh vàng nhạt nhu hòa, Mễ Lan vẫn ngủ say như trước một cách yên bình. Hiến dâng mình cho người yêu thương nhất, nàng dường như cũng đang chìm vào giấc mộng đẹp, bàn tay trắng nõn đặt trên chiếc gối mềm mại, cạnh đó là khuôn mặt với một nụ cười đáng yêu trên khóe miệng xinh đẹp, cô ấy hiện giờ rất hạnh phúc.
Để [ Logic ] biến thành một chiếc xe chở hàng [ Lada ] cỡ lớn, kéo theo chiếc [ Cụ Phong ] vừa lấy được từ Trung tâm sửa chữa cơ giới lúc trước, mập mạp liền đi lên tàu vận tải bay đến thủ đô. [ Logic ] không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể sử dụng. Dù sao chiếc robot này cũng liên quan tới rất nhiều bí mật, hơn nữa có khi qua vài lần giao đấu với Thần Thoại quân đoàn, đế quốc Gatralan đã có thông tin về chiếc robot này, cho nên việc đem [ Cụ Phong ] theo là cách che giấu thân phận tốt nhất, cũng phù hợp với một kỹ sư cơ giới dân dụng.
Lần hành trình này sẽ bắt đầu từ thủ đô, toàn bộ hành động đều có kế hoạch chu đáo, một vị thượng tá của cục tình báo quân sự tên là Clark sẽ phụ trách hành động lần này. Người này sẽ đưa mập mạp lên một chiếc tàu buôn lậu, thông qua tinh hệ công cộng tiến vào Gatralan.
Tàu vẫn tải cũng không hạ cánh xuống phi trường của thủ đô mà đáp xuống một phi trường quân đội hẻo lánh. Ngay khi mập mạp bước ra khỏi khoang tàu đã thấy thượng tá Clark đứng chờ bên ngoài, đó là một người đàn ông trung niên mặc thường phục, có bộ dáng rất dễ gần, khi nói chuyện luôn mỉm cười khiến cho người ta có cảm giác rất thân thiết.
Sau khi xác nhận thân phận của nhau, Clark nhiệt tình cầm lấy hành lý của Điền Hành Kiện, dẫn hắn đến một chiếc xe bay. Chiếc xe bay màu đen hơi dài này hiển nhiên là đã được nâng cấp, tốc độ rất nhanh và vững vàng, gần như không hề nghe thấy thanh âm của động cơ. Mập mạp rành về cơ giới nên chỉ nhìn một vài cái là biết loại súng đạn bình thường đối với chiếc xe này hầu như hoàn toàn không có tác dụng.
Xe bay theo đường dẫn tự động của phi trường được đưa tới đường số 11 dành cho xe bay loại nhỏ. Con đường này nằm ở khu vực trung tâm nhất giữa các con đường dành cho xe bay, là tuyến đường chuyên dụng cho các quan chức cao cấp khiến cho mập mạp cũng có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu quá mà sợ). Hắn từ nhỏ lớn lên ở thu đô thật sự chưa từng bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình có thể ngồi trên một chiếc xe bay đi trên tuyến đường chuyên dụng được bảo vệ nghiêm ngặt này, mập mạp lần đầu tiên cảm thấy nếu trở thành một vị tướng quân có lẽ cũng không tệ hại giống như trong tưởng tượng của mình, làm cho hắn có chút hối hận vì việc lựa chọn giải ngũ mà không thăng chức.
Trải qua môt giờ bay với tốc độ cao, chiếc xe bay thông qua tuyến đường tự động quẹo vào một đường nhỏ, trên đường có rất nhiều ngã rẽ, ở đầu các ngã rẽ này tất cả đều không có bất kỳ dấu hiệu gì, cả con đường giống như thông qua mê cung không ngừng quẹo trái quẹo phải , cuối cùng con đường cũng kết thúc tại một tòa nhà nhỏ có 4 tầng được sơn màu vàng nhạt.
Với sự hướng dẫn của thượng tá Clark, mập mạp đi vào tòa nhà nhỏ, đi qua liên tiếp hơn 10 hàng rào phòng vệ mới chính thức tiến vào bên trong. Cả tòa nhà không nhỏ như khi nhìn bên ngoài, đây là một công trình to lớn với khoảng 100 tầng, chẳng qua chỉ lộ ra trên mặt đất 4 tầng cao nhất mà thôi. Cả tòa nhà có hình viên cầu, ở trung tâm là một trụ khổng lồ nối thẳng từ mặt đất đến tầng đỉnh. Ở mỗi một tầng cũng đều chen đầy các sĩ quan mặc quân phục của cục tình báo đang không ngừng vội vàng tới lui, không cần phải nói cũng biết đây chắc chắn là một bộ phận bí mật thuộc Cục tình báo quân sự Liên bang.
Bộ chỉ huy của cục tình báo Điền Hành Kiện cũng biết qua, cách Phủ tổng thống cùng Bộ quốc phòng không xa. Bởi vì tính thần bí của ngành tình báo nên rất nhiều du khách không biết đều thích chụp hình lưu niệm tòa nhà có phong cách cổ xưa ấy. Bây giờ nghĩ lại tòa nhà đó chắc cũng chỉ là nơi xử lý các công tác bình thường, tất cả cơ quan bí mật chính thức sao có thể để lộ trước tầm mắt công chúng chứ.
Thượng tá Clark dẫn Điền Hành Kiện đến tầng thứ 99, đây là khu nghỉ ngơi của tòa nhà, quầy bar, phòng café, sàn nhảy, quán ăn, phòng nghỉ v..v... mọi thứ đều có khiến cho mập mạp suốt dọc đường hết ngó trái lại ngó phải. Khi được mang đến một phòng khách, Clark nghiêng người mời mập mạp vào trong, cười nói: “Cậu cứ nghỉ ngơi trước một lát, không cần quan tâm đến chuyện kế hoạch, chúng tôi đã thu xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi, hai ngày nữa sẽ có một chiếc tàu buôn lậu khởi hành từ thành phố Cawndilla. Chúng tôi đã liên lạc với người cầm đầu chuyến tàu đó, ngài sẽ là một người nhập cư bất hợp pháp thông qua tàu buôn lậu đi tới Mosky, từ khi khai chiến tới giờ rất nhiều người Wibault của Gatralan đều thông qua cách này để trở về nước, cho nên việc lén xâm nhập này cũng sẽ không ảnh lưởng đến thân phận của cậu.”
Điền Hành Kiện buông hành lý trong tay, nhìn gian phòng khách xa hoa này gật đầu cười nói: “Thật tốt quá, làm phiền ngài rồi.”
Clark khoát tay nói: “Đây là công việc của tôi, những người thực hiện nhiệm vụ như các cậu mới thật sự gặp nguy hiểm, nếu ngay cả công việc này tôi làm cũng không tốt, không chỉ nhiệm vụ không thể hoàn thành mà ngay cả an toàn của cậu cũng sẽ xảy ra vấn đề. Thôi được rồi, bây giờ tôi phải đi họp, nghiên cứu những việc cần làm trong bước tiếp theo của kế hoạch, cậu nghỉ ngơi trước đi, không làm phiền nữa.”
Thế là trong hai ngày sau đó, mập mạp rất nhàm chán đóng đinh trong phòng tư liệu, chỉ có lúc ăn cơm mới đi đến phòng ăn, thỉnh thoảng cũng sẽ đến quầy bar ngồi một lát. Có điều do thân phận của hắn rất đặc biệt, cho dù là tại địa điểm thuộc ngành tình báo cũng không cho phép nhiều người được tiếp xúc với hắn. Đến ngày thứ ba tàu buôn lậu cuối cùng cũng có tin tức, Điền Hành Kiện dưới sự trợ giúp của Clark nhanh chóng sử dụng thuốc nước dịch dung của giáo sư Boswell.
Trong gương nhìn thấy khuôn mặt mình biến thành một người khác cũng là một chuyện rất kỳ quái. Hơn hai mươi năm đủ để làm cho mỗi người đều hiểu rõ khuôn mặt mình như lòng bàn tay, mọi người luôn tin tưởng và thói quen khi nhìn vào khuôn mặt của mình trên gương, cũng ít khi nghĩ rằng tại trong mắt người khác, khuôn mặt của mình vốn là trái ngược với khuôn mặt mà mình quen thuộc trên gương. Cho nên rất nhiều người sau khi chụp ảnh hoặc quay film đều sẽ có một cảm giác rất kỳ diệu , không ai có thể chính thức hiểu rõ được bản thân mình, thậm chí ngay cả chính mình cũng đôi khi cảm giác được bản thân khá xa lạ. Mập mạp nhìn khuôn mặt trên gương cũng đang có cảm giác xa lạ ấy. Khuôn mặt này không phải của mập mạp, cũng không phải của Trương Nguyên, chỉ thay đổi rất nhỏ vài điểm trụ cột trên mặt mình liền biến mình hoàn toàn trở thành một người khác. Mập mạp có chút lo lắng: “Lỡ mà khuôn mặt khiến cho nhân thần công phẫn này của ông không thể biến trở lại như cũ được thì chắc là lỗ lớn quá.“
Tàu vận tải chở [ Logic ư cùng [ Cụ Phong ] cũng đã đáp xuống Cawndilla, Clark lấy thân phận là người giới thiệu dân nhập cư bất hợp pháp đem Điền Hành Kiện đến gặp người “dẫn đường”, đồng thời nộp một khoảng tiền chi phí không ít ỏi gì. Bắt đầu từ đây mập mạp bắt đầu chính thức bước lên hành trình tương lai mờ mịt của mình.
Dưới sự hướng dẫn của tên dẫn đường , mập mạp nhanh chóng đi tới con tàu buồn lậu đang đậu tại bến cảnh. Những chiếc tàu buôn lậu này đều thông qua thủ tục hải quan chính quy, Liên bang không chế rất nghiêm khắc với các loại tàu vũ trụ. Không một ai có thể đem một chiếc tàu vận tải lẻn vào một hành tinh được bảo phủ bởi hệ thống radar giám sát. Thế nên bình thường chỉ có hai loại phương thức buôn lậu, một là thông qua con đường hợp pháp tiến vào, mua bán cái loại vật phẩm cần thiết, các loại vật phẩm này đều được khống chế nghiêm khắc chẳng hạn như dược phẩm, vũ khí hoặc năng lượng v..v.. lại làm các thủ tục tại nước sở tại để thu được quyền cho phép cất cánh, sau đó những chiếc tàu buôn lậu này cũng không vội vàng rời đi mà lấy danh nghĩa sửa chữa, bảo trì tàu thuyền, rời khỏi phi trường mình đáp xuống để nhập đầy hàng hóa cuối cùng mới rời đi. Hai là dứt khoát ngừng ở trụ sở bí mật ngoài vũ trụ, dùng các tàu nhỏ chở hàng hòa vào trụ sở. Sau đó trực tiếp bán cho các đầu mối ngay ngoài vũ trụ, các đầu mối này sẽ thông qua các con đường khác nhau đem các vật phẩm buôn lậu này nhập cảnh. Các loại vật phẩm này bình thường đều rất thiếu thốn cho nên hải quan cũng chỉ là mở một mắt nhắm một mắt mà thôi, nhất là trong giai đoạn chiến tranh càng khuyến khích hoạt động buôn lậu như vậy. Thường là các loại vật phẩm quý hiếm như thế thuế hải quan cơ bản là 0%.
Điền Hành Kiện rất nhanh nhìn thấy chiếc tàu buôn lậu mà mình sắp quá giang, chiếc tàu buôn lậu này đang đậu ở bên cạnh một xưởng duy tu. Đây là một chiếc tàu vận tải già nua hiệu [ Abala ] cỡ trung, cũng có lịch sử hơn trăm năm rồi, nhìn qua có vẻ tã không chịu nổi, một số nhân viên duy tu vẫn đang khẩn trương làm các công tác chuẩn bị cuối cùng.
Vật phẩm mà chiếc tàu này buôn lậu cũng không phải súng ống , năng lượng hay các thứ Liên bang cấm xuất khẩu sang Gatralan, ngược lại là một ít vật dụng xa xỉ là vật phẩm mà Đế quốc cấm nhập khẩu, được quản lý rất nghiêm khắc. Có điều xem qua thông tin tình báo thì thuyền trưởng của chiếc tàu buôn lậu này cũng có chút bản lãnh , rất nhiều quý tộc có thanh danh hiển hách của Gatralan đều là khách hàng của vị thuyền trưởng này, bọn họ cũng cung cấp sự trợ giúp rất lớn cho dạng buôn lậu này.
Trải qua người “dẫn đường” hướng dẫn và sắp xếp, các thuyền viên của tàu vận tải liền ra hiệu cho mập mạp đem chiếc xe cùng robot của hắn tiến vào bên trong khoang hàng, mập mạp vâng vâng dạ dạ nghe mệnh lệnh từ tay thuyền viên có vẻ mặt dữ tợn đó. Sau khi cất xong robot, hắn được mang vào bên trong tàu vận tải, bên trong tàu cũng cũ nát y như bên ngoài, nhất là ở tầng cuối cùng vừa dơ bẩn lại có một mùi vô cùng khó thở, khắp nơi đều rỉ sét, một số thiết bị điện tử hỏng được xếp chồng trong góc, thanh chắn dọc hành lang cũng lung lay muốn rớt, mập mạp có chút hoài nghi không biết chiếc thuyền này có bay nổi lên hay không hoặc là khi bay đến vũ trụ một nửa đường thì toàn bộ tàu liền rã xác đây.
Phòng của mập mạp là khoang của thuyền viên ở tầng thấp nhất, bên trong tổng cộng có 4 giường, trong đó có 3 cái là tràn đầy tro bụi, hiển nhiên sẽ không có ai ở trong cùng hắn trong khoang dành cho thuyền viên này. Tay thuyền viên vừa to vừa cao dẫn mập mạp đến đây có chút không nhịn được đẩy mập mạp vào trong phòng, tiện tay vứt hành lý lên giường trừng mắt nói: “Này béo, chiếc tàu này làm gì ngươi chắc cũng biết rồi, tao cảnh cáo trước đừng có mà chạy lung tung, bọn này chỉ có nhiệm vụ đem ngươi về Gatralan, còn về phần sống hay chết chỉ trông cậy vào thái độ của ngươi thôi, đừng có mà gây chuyện rắc rối đấy!” Hắn quơ quơ nắm tay rắn chắc ra vẻ uy hiếp nói: “Phòng ăn tại tầng gần boong tàu, nếu ngươi muốn ăn cơm thì tự mà đi lấy, chỗ này đek có người đưa cơm cho ngươi đâu.”
Gã thuyền viên này nói xong, cũng không để ý tên mập mạp với dáng vẻ hoảng sợ vô cùng này có phản ứng gì liền xoay người đi ra cửa, lúc đi ra cửa khoang hắn giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, quay lại trừng mập mạp nói: “Được rồi, đừng có làm chỗ này trở nên dơ dáy, lúc ngươi đi nếu ông đây kiểm tra thấy chỗ này mà trở nên bẩn thỉu ngươi coi chừng ăn đòn đấy!”
Mập mạp nhìn quanh bốn phía thầm nghĩ : “Mẹ nó, trên đời này bỏ tiền ra đi du lịch phương xa mà còn phải chịu tội chắc cũng chỉ có những người nhập cư bất hợp pháp thôi quá, kêu ta đừng làm dơ chỗ này nữa chứ, con bà nó chỗ này còn có thể dơ bẩn hơn nữa sao? !@#!%”
Tính cách của Điền Hành Kiện vốn gặp hoàn cảnh gì cũng có thể thích nghi được, trước kia những lần chạy trốn trên chiến trường những chỗ tồi tệ như thế nào cũng từng trải qua, nơi đây ít nhất có phòng, có giường đã là tốt rồi. Hắn đem chăn mền sắp xếp đơn giản một tí liến tùy tiện gục trên miếng chăn hơi sạch sẽ, chỉ qua vài giây liền ngủ say. Cũng không biết qua bao lâu, mập mạp đột nhiên sự bị chấn động mạnh của tàu làm bừng tỉnh, hắn đứng lên đi qua vài chiếc giường đầy những linh kiện rách nát tới cửa sổ trên tàu để quan sát, tàu vận tải đang khởi động hệ thống phản lực đang chậm rãi bay lên, lúc này sắc trời đen nhánh, đã tới buổi tối rồi.
Mập mạp cảm thấy bụng hơi đói, như vậy chắc mình cũng ngủ khoảng 8 tiếng rồi. Nhìn đồng hồ, quả nhiên là đã tới 10 giờ tối, hắn quyết định đến phòng ăn kiếm chút gì đó bỏ bụng, tiện thể xem chiếc tàu này như thế nào, dù sao cũng có chút lo lắng, lên tới vũ trụ mà bị rã xác thì chắc chắn là tiêu đời rồi.
Tàu vận tải trừ bỏ khoang hàng hóa cùng khoang động lực ra còn có 4 tầng, tầng dưới chót là khoang hành lý dùng để chứa robot cùng xe bay và các loại vật phẩm khác, hai tầng trung gian đều là khoang của thuyền viên, Điền Hành Kiện ở chính là tầng áp chót gần với khoang hành lý. Còn tầng trên cùng là quầy bar, phòng ăn, phòng giải trí, phòng thuyền trưởng, phòng điều khiển, phòng chỉ huy v...v…
Mập mạp đi theo cầu thang dần dần lên cao, chiếc tàu buôn lậu này có rất nhiều thuyền viên, mỗi người đều nhìn có vẻ hung mãnh, dã man. Bọn họ phần lớn đều ở phòng của thuyền viên trên tầng thứ nhất trò chuyện ồn ào, cá cược tiền rượu, đánh nhau, một số tên nhìn thấy mập mạp đi qua đều trừng mắt dọa nạt. Nhìn thấy mập mạp tỏ ra bộ dáng thành thật và hoảng sợ bọn họ đều ha ha cười to giống như mình được trúng vé số vậy.
Mập mạp giống như một chú dê béo đi xuyên qua bầy sói, rốt cục cũng tới tầng cao nhất, tầng này thoạt nhìn vẫn có vẻ cũ rách nhưng so với hai tầng phía dưới thì vẫn đỡ hơn nhiều, ít ra cũng coi như sạch sẽ, trang trí trong phòng ăn cũng không tệ, một số thuyền viên đang ăn cơm cùng hoàn toàn không có dáng vẻ hung ác, ngồi trong phòng ăn nói chuyện phiếm có vẻ rất bình thản, rất an tĩnh.
Mập mạp có cảm giác giống như từ địa ngục ồn áo đi tới thiên đường yên tĩnh vậy, hắn có chút khó hiểu nhún vai.
Không trải qua việc buôn lậu là không thể chính thức hiểu được ý nghĩ trong đầu của các thuyền viên khi bắt đầu đi trên vũ trụ. Buôn lậu không phải là một việc dễ dàng , trừ bỏ có thể bị tấn công từ công an vũ trụ của các nước còn phải luôn luôn đề phòng các tàu buôn lậu khác, bởi vì tranh giành chút con đường hay tài nguyên mà xảy ra đánh nhau. Mà thứ nguy hiểm nhất phải đề phòng chính là bọn hải tặc lang thang ngoài vũ trụ luôn xuất hiện bất ngờ, bọn hải tặc này bình thường đều có trang bị robot vũ trụ, thậm chí một hai khẩu pháo năng lượng, bọn chúng còn tự nâng cấp các tàu thuyền có tốc độ cao, thậm chí thông qua một vài con đường thu mua chiến hạm mà quân đội đào thải, cho nên từ thực lực mà nói bọn chúng so với người buôn lậu còn mạnh hơn nhiều. Cho nên các tàu buôn lậu bình thường đều không tiếc tiền vốn trang bị radar có công suất và độ chính xác cao cùng thiết bị gia tăng tốc độ cho hệ thống động lực nhằm có thể chạy thoát khỏi hải tặc trước khi bị phát hiện.
Có điều, nếu hải tặc phát hiện trước thuyền buôn lậu, hơn nữa để cho chúng áp sát mục tiêu thì số phận của chiếc tàu coi như đã được định đoạt. Tàu vận tải rất ít khả năng thoát khỏi loại tàu cao tốc trải qua nâng cấp, đại đa số hải tặc đều lưu lại người sống, nhưng nếu hắn coi trọng một chiếc thuyền nào đó như vậy cũng đồng thời tuyên phán án tử hình mọi thành viên trên thuyền, bọn chúng vốn chỉ cần thuyền không cần người .
Mập mạp đang đợi phần thức ăn với giá cao gấp 10 lần so với tại thủ đô của mình, một đám thuyền viên rõ ràng có thân phận giống như thủ lĩnh đang vòng quanh một cô gái đi vào phòng ăn. Ở loại tàu buôn lậu thế này không ngờ có thể gặp được con gái, hơn nữa người này lại còn mặc quần áo của thuyền trưởng, điều này quả thực khiến cho mập mạp rất hứng thú. Hắn cẩn thận nhìn chăm chú vị thuyền trưởng này, tuổi của nàng ta khoảng 18-25 , sỡ dĩ đem phạm vi kéo lớn như thế là bởi vì nàng có một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp khiến cho người ta khó mà hít thở, có điều trên mặt nàng lại không có một tia biểu tình, chỉ có hàng lông mày hơi cau lại thể hiện nàng đang có chuyện lo nghĩ, điều này khiến cho cô gái so với tuổi thực tế có vẻ già dặn hơn rất nhiều.
Đám người này ngồi xuống, thuyền trưởng xinh đẹp mặc dù ngồi ở ghế chính nhưng không ai nói chuyện với nàng, những người khác đều đang tự nói chuyện phiếm, cũng không giống như cảnh tượng các thuyền viên cố sức lấy lòng thuyền trưởng mà mập mạp suy nghĩ trong đầu, nhất là khi thuyền trưởng lại là một người đàn bà xinh đẹp đến mức khiến người ta trở nên khó thở. Điều này khiến cho mập mạp cảm thấy rất cổ quái.
Phần ăn mà hắn chọn rốt cuộc cũng được đưa lên bàn sau …một giờ , lúc này cả phòng ăn đều đã chật ních thuyền viên , vài thuyền viên con mắt trừng trừng nhìn vị trí mà mập mạp đang chiếm, nhưng không ai đuổi hắn đi, giống như phòng ăn này là cấm địa đối với những kẻ hung hãn, bọn họ chỉ dám bực mình đi tới đi lui trước mặt mập mạp dùng con mắt trừng hắn ra hiệu nhưng không một ai dàm làm bậy một chút. Mập mạp kệ xác bọn chúng, hắn giả bộ ngu không nhìn bọn họ, chậm rãi ăn phần thức ăn của mình, đám thuyền viên cũng không có cách nào. Qua một lúc lâu sau một đại hán trung niên mặc trang phục đầu bếp đi tới trước mặt mập mạp lạnh lùng ra lệnh: “Ăn nhanh lên , ăn xong rồi thì xéo đi.”
Mập mạp sửng sốt một chút , nhìn thấy các bàn xung quanh đã không còn mấy người liền vẻ mặt hoảng sợ gật đầu lia lịa nói : “Vâng vâng, ta ăn xong liền, ăn xong liền.”