Chương 3: Manh Nam Tứ Thập - Chương 3: Em Đưa Anh Về Nhà

Đại thúc đến công viên trung tâm ngồi ở chỗ thiệt dễ thấy chờ Hạ Ngôn tới tìm. Hắn cô đơn ngồi đó chờ Hạ Ngôn đến đưa về nhà. Trong lúc chờ đợi, đại thúc từng chút từng chút nhớ lại chuyện của mình và Hạ Ngôn.

Hắn tin Hạ Ngôn yêu mình, Hạ Ngôn vì mình mà làm rất nhiều việc. Coi như xuýt chút nữa cùng cha đoạn tuyệt quan hệ, Hạ Ngôn vẫn lựa chọn mình. Cho nên lúc đầu mình đã vô cùng đau khổ, mém chút là từ bỏ rồi, thời điểm Hạ Ngôn đưa ra lựa chọn còn nhờ có Manh Manh thấu hiểu và ủng hộ, hai người mới có được hôm nay.

“Hạ Ngôn…” Đôi mắt đại thúc toàn là xót thương. Hắn yêu Hạ Ngôn, vì vậy nên mới sợ mất Hạ Ngôn. Hắn không chịu nỗi đau đớn nếu như Hạ Ngôn rời bỏ hắn.

Công viên trung tâm rất đông vui, khi Manh Manh còn bé hắn phải vừa làm cha vừa làm mẹ, Manh Manh rất nhỏ đã mất mẹ rồi, khi vừa làm cha vừa làm mẹ hắn thường đưa Manh Manh đến đây chơi, có khi còn địu theo Manh Manh đi gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn, ký hợp đồng. Manh Manh vừa ngoan ngoãn vừa biết nghe lời, những khách hàng kia đều nói hắn có con gái ngoan quá, hiện tại, con rể Nghiêm Húc, chính là con trai thứ hai của Nghiêm gia, khách hàng năm xưa của mình. Nhớ hồi đó hắn rất vất vả, nhưng chỉ cần thấy Manh Manh có khổ có mệt cỡ nào hắn cũng chịu. Sau này, trên thương trường quen biết Hạ Ngôn, rồi sau đó hai người bắt đầu qua lại, khi ấy bị gia đình Hạ Ngôn phản đối, còn có Trần Phong nhúng tay vào, cả hai người đều vô cùng đau khổ, những khi như thế, đại thúc lại đi đến công viên trung tâm, lẳng lặng ngồi, Hạ Ngôn sẽ tìm thấy hắn đưa hắn về nhà.

“Cảnh Trình!” Tiếng gọi lo lắng lại gấp gáp rơi vào tai đại thúc. Ngồi ở công viên trung tầm khoảng nửa giờ thì Hạ Ngôn đã tìm tới rồi.

“Hạ Ngôn.” Đại thúc ứa nước mắt nhìn Hạ Ngôn.

“Cảnh Trình.” Hạ Ngôn thở dài đến ôm lấy đại thúc, đại thúc chôn mặt vào lòng Hạ Ngôn.

“Xin lỗi. Hạ Ngôn.” Giấu mặt trong lòng Hạ Ngôn, đại thúc xấu hổ xin lỗi.

“Không sao, không sao.” Hạ Ngôn xoa xoa tóc đại thúc an ủi.

Từ khi đại thúc bị hội chứng tuổi trung niên kia thì cứ lo được lo mất, lúc nào cũng bất an. Một khi đại thúc nổi sùng bắt đầu muốn cãi nhau với hắn, thì có muốn cũng không ngừng được. Qua chuyện, đại thúc sẽ vì mình làm quá mà xin lỗi. Chuyện cứ lặp đi lặp lại. Hạ Ngôn cũng không biết phải làm sao nữa.

Đại thúc sợ mất hắn cũng giống như hắn sợ mất đại thúc vậy. Vì lẽ đó, cứ thấy đại thúc chạy ra khỏi cửa hắn đều sẽ đi tìm. Chỉ cần như vậy, hắn chắc chắn có thể đưa đại thúc về nhà.

“Đi thôi, đừng để Manh Manh lo lắng.” Hạ Ngôn nói.

“Manh Manh có ghét anh không.” Đại thúc hỏi nhỏ.

Nếu thật bị con gái ghét bỏ, thì trời của đại thúc sập thiệt đó.

“Không có. Manh Manh còn ở nhà chờ anh về mà.” Hạ Ngôn trả lời.

“Thật sao?”

“Thật.” Hạ Ngôn bảo đảm.

Đại thúc phiền nhiễu xoắn xít một hồi lập tức ngẩng đầu lên: “Anh về với em.”

“Được.”

Thế là, Hạ Ngôn nắm tay dẫn đại thúc về nhà.

Lúc hai người sắp về tới nhà, đại thúc lại bắt đầu thần kinh.

“Manh Manh thật không trách anh sao?”

“Không đâu, em bảo đảm.”

“Hay là, em gọi điện hỏi thăm trước đi? Đại thúc lo sợ bất an.

“Cảnh Trình, Manh Manh là con gái chúng ta, nó thương anh với em còn không hết, sao lại trách anh?”

Đứng trước cửa, theo bản năng đại thúc trốn đến sau lưng Hạ Ngôn, Hạ ngôn động viên một hồi rồi mở cổng lớn vào nhà.

“Chú Ngôn, ba ba đâu?” Manh Manh đang chờ trong nhà lo lắng hỏi.

Hạ Ngôn tránh ra, để lộ đại thúc phía sau ra trước mặt Manh Manh, Quan Manh nhìn thấy đại thúc thì mắt đỏ hoe nhào đến ôm đại thúc: “Ba ba đi đâu vậy! Ba làm như vậy con lo lắm!”

Đại thúc luống cuống tay chân ôm lấy Quan Manh: “Xin lỗi Manh Manh. Đừng lo, ba không sao đâu!”

“Sau này không được chạy lung tung như vậy!” Hôm nay lỡ động chạm ba ba, thấy ba ba chạy ra cửa. Quan Manh vừa đau lòng vừa lo lắng.

“Được, sau này sẽ không để Manh Manh lo lắng nữa.”

Đại thúc nói là nói ngoài miệng thôi, đối với cái hội chứng tuổi trung niên của ba ba, Quan Manh không tin nổi một chút nào!