Chương 21: Chương 21

Mộ Dung Khuê được Đỗ Mạn Thanh tán dương, nên khi trở về Dưỡng Tâm Điện vì quá vui mừng nên lại cho truyền Lưu tổng quản, quyết định học thêm mấy món điểm tâm khác nhau.

Mấy ngày nay Lưu tổng quản bị Mộ Dung Khuê lăn qua lộn lại cũng gầy mất mấy cân thịt, vừa nghe bị truyền thì âm thầm than khổ, lúc đi cùng Lạc công công mới than thở: “Cuộc sống này bao giờ mới kết thúc đây?”

Lạc công công cũng mệt mỏi, nhưng không thể làm gì khác hơn là an ủi Lưu tổng quản: “Cố thêm một thời gian là ổn rồi. Hoàng thượng bận rộn triều chính mà vẫn muốn học cái này, chờ mấy ngày nữa hết hứng thú là được.”

Lưu tổng quản lẩm bẩm: “Hy vọng hai vị đại nhân không tham gia, dạy một người đã đủ mệt mỏi, dạy ba người đúng là muốn lấy cái mạng già của ta.”

Bất hạnh thay, lời cầu khẩn của Lưu tổng quản không ứng nghiệm. Ngày hôm sau khi Mộ Dung Khuê bãi triều, lại cho gọi Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành đến để cho bọn họ tiếp tục học làm điểm tâm.

Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành cũng âm thầm kêu khổ, rất bất đắc dĩ mà lại bước vào phòng bếp.

Nghiêm Thừa Ân giành nói trước: “Ta làm bánh chẻo chưa được tốt, ta tiếp tục học làm món này là được rồi. Hôm nay không làm sủi cảo, làm bánh chẻo trước vậy.”

Thạch Cố Hành nói theo: “Ta học làm mì là được rồi, cái này với mì sợi là một, dễ làm.”

Mộ Dung Khuê quyết tâm học làm bánh bơ ngọt, xoa hai tay nói: “Mặc dù bánh bơ ngọt không dễ làm, nhưng trẫm là ai? Trẫm chính là người biết khó mà vẫn lao vào! Lưu tổng quản, bắt đầu thôi!”

Ngày này, bánh bơ ngọt của Mộ Dung Khuê không thành công, không ngờ bánh chẻo của Nghiêm Thừa Ân lại hoàn thành.

Nhìn bánh chẻo nóng hổi, Nghiêm Thừa Ân hào hứng muốn được khen thưởng liền để Lưu tổng quản và Thạch Cố Hành nếm thử.

Lưu tổng quản ăn một miếng rồi gác đũa, lắc đầu nói: “Vỏ bánh chẻo không mịn, còn bị vỡ, lửa nấu thì quá lớn nên còn chưa chín hẳn, chưa được.”

Thạch Cố Hành nếm một miếng, cũng gật đầu nói: “Cũng được mà! Lần trước trưởng công chúa rất thích bánh chẻo ngươi làm? Ta nói, nếu đưa một đĩa cho nàng nếm thử, chắc chắn có thể nghe được nhận xét đúng.”

Hai mắt Nghiêm Thừa Ân sáng lên, nhìn về phía Mộ Dung Khuê.

Mộ Dung Khuê liền gọi Lạc công công vào: “Đưa một đĩa bánh chẻo đến cho hoàng tỷ nếm thử, phải nói là Thừa Ân tự mình làm, chờ hoàng tỷ nếm xong thì xem hoàng tỷ nói thế nào.”

Lạc công công nhanh chóng đưa bánh chẻo đến Noãn Nguyệt các cho Mộ Dung Bội.

Thế là liên tục 4 ngày sau, Lạc công công đều nhận lệnh mang bánh chẻo đến Noãn Nguyệt các.

Ngày thứ 4, Mộ Dung Bội không nhịn được nữa, vừa thấy bánh chẻo đã ói ra.

Một ngày này, có một đám đại thần dâng tấu chương, nói rằng kinh thành đã mấy tháng không mưa, lòng người lo sợ. Khẩn cầu Thái hậu nữ thần lập đàn cầu mưa, để trời cho mưa xuống, giải cứu tình hình hạn hán…

Mộ Dung Khuê đọc xong tấu chương, vô cùng tức giận mà nói: “Mấy người dâng tấu chương này không phải là tâm phúc của Lữ Lương hay sao, đây không phải là xin mẫu hậu cầu mưa mà là nghi ngờ thân phận của mẫu hậu nên mới cố ý dò xét. Đến lúc đó nếu có mưa thì chính là ân đức của ông trời, nếu không có mưa thì chính là tội của mẫu hậu.”

Thạch Cố Hành nói: “Lữ Lương đúng là không có ý tốt, hắn muốn mượn chuyện lần này để vạch rõ chân tướng của Thái hậu nương nương và Hoàng thượng.”

Nghiêm Thừa Ân nói: “Nhưng mà Thái hậu nương nương nếu không đồng ý cầu mưa, chắc chắn sẽ bị gán tội không quan tâm đến sống chết của bách tính, cũng sẽ bị hoài nghi thân phận. Tứ đại gia tộc có thể sẽ lấy việc này làm lý do, nói rằng hoàng thượng không đức nên kinh thành mới không có mưa. Nếu lời đồn được truyền ra thì cơ hội của Cao Bằng vương sẽ tới.”

Lâu nay Mộ Dung Khuê ở bên cạnh Đỗ Mạn Thanh, mặc dù vẫn tin Đỗ Mạn Thanh là nữ thần, lại đoán là Đỗ Mạn Thanh đã hạ phàm có khi sẽ mất đi thần lực, nếu không đã sớm bay đi, cần gì phải ở trong cung? Làm sao lại phải nhờ mình đưa nàng ra cung một lần, mà không dùng thần lực để ra ngoài?

Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành nghe Mộ Dung Khuê nói, cũng hơi nghi ngờ,” Chẳng lẽ Thái hậu nương nương lại bị mất thần lực?”

Mộ Dung Khuê gật đầu nói: “Theo trẫm quan sát, thì sợ là như vậy. Nếu không, làm sao lại để cho bốn người kia suy tính?”

Một nơi khác, Mộ Dung Phỉ nghe được triều thần dâng tấu chương xin Đỗ Mạn Thanh lập đàn cầu mưa, lại nghĩ Đỗ Mạn Thanh chính là nữ thần thì cầu mưa chỉ là chuyện nhỏ, đương nhiên sẽ không làm khó được nàng, trong lòng bị kích thích mà tiến cung, gặp Đỗ Mạn Thanh rồi nói: “Bốn người của đại gia tộc thật to gan, lại dám nghi ngờ thân phận của Thái hậu nương nương. Đúng lúc Thái hậu nương nương đi cầu mưa, để cho bọn họ nhìn thấy thần lực của nương nương, hạ hết uy phong của bọn họ, cho bọn họ hết dám kiêu ngạo.”

Đỗ Mạn Thanh biết được triều thần xin nàng đi cầu mưa đã cảm thấy đau đầu, nay nghe Mộ Dung Phỉ nói thì đầu lại càng đau hơn, bóp trán nói: “Trời ơi!” Qủa nhiên nữ thần không phải là dễ làm.

Diệu Tâm đang dâng trà, nghe Mộ Dung Phỉ nói thì liếc nhìn Đỗ Mạn Thanh. Lâu nay vẫn hầu hạ Đỗ Mạn Thanh, dần dần phá hiện ra, Đỗ Mạn Thanh chỉ thông minh hơn người thường một chút, hành động quái dị chút, so với người khác hình như cũng không có gì đặc biệt. Nàng suy nghĩ: “Chẳng trách bên ngoài bắt đầu có lời đồn nói Thái hậu là giả mạo. Nếu lúc này Thái hậu đồng ý cầu mưa, nếu cầu mưa thành công lời đồn sẽ tự biến mất, cũng có thể mượn cơ hội này hủy hoại thể diện của tứ đại gia tộc. Nhưng, Thái hậu sẽ cầu mưa sao?

Đang nói chuyện thì có người báo Mộ Dung Khuê tới, Đỗ Mạn Thanh hít vào một hơi, nhi tử Hoàng đế tới là để khuyên mình đi cầu mưa, phải làm sao để đối phó đây?

Mộ Dung Phỉ biết Mộ Dung Khuê tới, bèn ngồi nán lại để nói chuyện tứ đại gia tộc đang quá kiêu ngạo.

Mộ Dung Khuê qua loa đối phó với người cô này vài câu, rồi chuyển sang Đỗ Mạn Thanh, kể về chuyện triều thần dâng tấu chương.

Đỗ Mạn Thanh đang đau đầu, đột nhiên lại cảm thấy khó chịu rồi khẽ nói: “Ta và thần mưa không thân, cầu mưa chưa chắc đã có thể thành công.”

Lần này, Mộ Dung Phỉ từ Khôn Ninh cung đi ra, trong lòng cũng hơi nghi ngờ Đỗ Mạn Thanh là giả.

Đúng lúc Thải Châu đến Khôn Ninh cung tặng đồ, thấy Mộ Dung Phỉ đi ra liền đứng lại hành lễ.

Mộ Dung Phỉ dừng lại hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi đâu, làm sao lại không đến?”

Thải Châu bẩm: “Trưởng công chúa ăn quá nhiều bánh chẻo nên bị đau bụng, người vừa uống thuốc nên đang nghỉ ngơi!”

Mộ Dung Phỉ kinh ngạc nói: “Trời nóng thế này mà lại ăn bánh chẻo? Cũng không phải là đồ quý hiếm gì, làm sao lại ăn nhiều?”

Thải Châu nói qua loa: “Nô tì cũng không biết làm sao lại ăn nhiều như vậy.”

Mộ Dung Phỉ nghe xong đoán là có chuyện gì đó, nàng là người thích nghe chuyện bát quái nên không vội xuất cung mà chỉ cười nói: “Đang còn sớm, ta qua thăm trưởng công chúa một chút vậy!”

Thải Châu vội vàng dẫn nàng đến Noãn Nguyệt các, vừa ra khỏi cung Thái hậu, Thải Châu mới nói với Mộ Dung Phỉ: “Đã mấy ngày nay, Nghiêm đại nhân đều cho người mang bánh chẻo tới, nói là cố ý làm cho Trưởng công chúa thưởng thức, còn cho người ghi lời nhận xét của trưởng công chúa lại rồi nói rằng lần sau sẽ sửa. Trời nóng như vậy mà còn ăn bánh chẻo, trưởng công chúa làm sao mà chịu được?”

Mộ Dung Phỉ vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Nghiêm đại nhân làm bánh chẻo cho chủ nhân nhà ngươi ăn?”

Thải Châu nói: “Không thể có chuyện như vậy sao? Đây vốn là chuyện tốt, nhưng là bây giờ trưởng công chúa không khỏe, còn ép mình phải ăn bánh chẻo, chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu.”

Mấy ngày không tiến cung, không ngờ đã thay đổi thành như vậy, chuyện bát quái quá nhiều. Mộ Dung Phỉ bước nhanh vào Noãn Nguyệt các, không chờ Thải Châu lên tiếng đã đi vào gặp Mộ Dung Bội.

Mộ Dung Bội cũng không bị bệnh nặng, chỉ là bụng không khỏe nên khi biết Mộ Dung Phỉ tới vẫn đi ra tiếp đón.

Mộ Dung Phỉ kéo nàng lại nói: “Nếu không khỏe thì cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta cũng không phải là người ngoài, khách khí làm gì?” Nói xong rồi hỏi nguyên nhân Mộ Dung Bội bị bệnh.

Mộ Dung Bội thấy Mộ Dung Phỉ tới, biết là không giấu được mới đỏ mặt nói: “Nam nhân Nam Chu quốc chúng ta, là người có chút địa vị thì làm gì có ai chịu xuống bếp làm điểm tâm? Nếu Nghiêm Thừa Ân chịu học làm điểm tâm, lại còn mang đến cho ta, đương nhiên ta phải nếm thử rồi cho hắn ý kiến, để cổ vũ hắn tiếp tục học tập. Cũng do ta không cẩn thận ăn nhiều một chút mới bị bệnh. Đã gọi ngự y đến bắt mạch, nói là chỉ nên ăn cháo loãng rồi uống thuốc hai ngày là khỏi.”

Mộ Dung Phỉ vừa nghe xong mới hỏi: “Đang yên lành tại sao Nghiêm Thừa Ân lại đi học làm điểm tâm?”

Mộ Dung Bội liền nói nhỏ: “Hoàng thượng có hiếu nên muốn tự mình làm điểm tâm tặng Thái hậu nương nương, chỉ vì một mình học quá buồn nên mới gọi thêm Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành cùng nhau học, mấy ngày nay có người nói không chỉ Nghiêm Thừa Ân, mà Hoàng thượng và Thạch Cố Hành cũng tiến bộ không ít nha!”

Mộ Dung Phỉ nghe đến đó, nhìn bên xung quanh không có người liền đem chuyện các đại thần dâng tấu chương xin Đỗ Mạn Thanh đi cầu mưa kể lại: “Cũng là Hoàng thượng có hiếu, nhưng không chừng người ngoài nghi ngờ Thái hậu nương nương là đúng…”

Trong Khôn Ninh cung, Mộ Dung Khuê đã cho mọi người ra ngoài rồi nói với Đỗ Mạn Thanh: “Mẫu hậu, chuyện cầu mưa…”

Đỗ Mạn Thanh gõ ngón tay lên mặt bàn một lúc rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn bầu trời chỉ thấy trong vắt không một bóng mây, trong đầu thầm nghĩ: Cầu mưa? Mệt mấy người đó còn nghĩ được.

Nàng đang nghĩ cách, bên tai lại nghe được giọng nói của Mộ Dung Khuê: “Mẫu hậu không cần lo lắng, người cứ đồng ý đi cầu mưa. Thành tâm quỳ một hai canh giờ, đến khi hết thần lực tự nhiên sẽ ngất đi. Khi đó nhi tử đưa mẫu hậu hồi cung, thuận tiện trách tội tứ đại gia tộc một chút là được. Dù sao trời cũng không thể hạn hán quá lâu, đến khi có mưa tất nhiên là do mẫu hậu cầu được, chỉ do trên trời cần phải suy xét một chút nên mấy ngày sau mới cho mưa mà thôi.

Ai! Đỗ Mạn Thanh nghe được kế sách của Mộ Dung Khuê, không khỏi nhìn Mộ Dung Khuê bẳng một ánh mắt khác, cảm thấy mình còn biết quá ít về vị nhi tử hoàng đế này. Nhưng mà, nếu có thể làm được Hoàng đế thì luôn có vài phần cơ trí phải không.

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh quay người, ánh mắt dịu dàng, da mặt trắng như bạch ngọc hơi hồng lên, ngây người một lúc rồi mới vội vàng rời mắt, điều chỉnh lại hơi thở rồi nói: “Mẫu hậu thấy ý của nhi tử như thế nào?”

Đỗ Mạn Thanh gật đầu nói: “Ý kiến hay, cứ làm như vậy đi.” Nói rồi vươn ngón tay chỉ nhẹ vào đầu mũi Mộ Dung Khuê, cảm thán: “Không hổ là nhi tử của ta!”

Đầu mũi Mộ Dung Khuê hơi ngứa, trong tim càng là ngứa hơn, nhất thời hai mắt sáng rực, không chút nghĩ ngợi đã ngửa đầu ngậm ngón tay Đỗ Mạn Thanh vào miệng, nỉ non nói: “Mẫu hậu ~”