Chương 13: Chương 13

Thấy trời đã muộn, Lạc công công đành phải mở miệng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa!”

Bức họa của Mộ Dung Khuê mới vẽ được một nửa, bị Lạc công công quấy rối nên tức giận khiển trách: “To gan, trẫm muốn đi nghỉ lúc nào thì sẽ đi lúc đó, chưa đến lượt ngươi lắm miệng?”

Lạc công công cũng không sợ hãi, mở miệng nói: “Thái hậu nương nương đã dặn dò nô tài phải hầu hạ Hoàng thương thật tốt, nương nương nói Hoàng thượng phải dậy sớm thì buổi tối phải đi nghỉ sớm mới không tổn hại thân thể. Nô tài không dám quên lời Thái hậu nương nương dặn.”

Mộ Dung Khuê nghe thấy Đỗ Mạn Thanh quan tâm mình, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng luyến tiếc bức tranh chưa vẽ xong, nói với Lạc công công: “Ngày mai mẫu hậu có hỏi, cứ nói Trẫm phê tấu chương mới thức khuya, không được nói trẫm vẽ tranh.”

Lạc công công nhìn dáng vẻ của Mộ Dung Khuê, tựa hồ là phải vẽ xong mới đi nghỉ, rất là bất đắc dĩ mới không dám khuyên nữa.

Ban đêm trời nóng, Đỗ Mạn Thanh cũng không ngủ được, nửa đêm tỉnh lại , mơ mơ màng màng không biết mình đang ở đâu, mãi một lúc sau mới nhớ lại chính mình đã xuyên qua, vừa suy nghĩ vừa khởi động lại điện thoại, bấm một số gọi thử.

Ban đêm yên tĩnh, điện thoại di đông vừa kết nối, rồi cũng im lặng không tiếng động.

Đỗ Mạn Thanh bỗng nhiên chảy nước mắt, tắt điện thoại rồi mới phát hiện gọi mấy lần đều là vào số điện thoại của bạn trai cũ Thạch Mỗ. Đến lúc này nàng mới hiểu, hóa ra mình vẫn không quên được Thạch Mỗ.

Mộc Hương và Bách Chi nghe thấy tiếng động, vội vàng cầm đèn đi vào hầu hạ, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương ngủ không ngon sao?”

Đỗ Mạn Thanh không muốn người khác thấy mình đang chật vật, dùng tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu cười nói:”Ta gặp ác mộng mới không ngủ được, không có chuyện gì, các ngươi cứ lui ra ngoài đi!”

Mộc Hương và Bách Chi nghe vậy mới lui ra ngoài.

Chuyện Đỗ Mạn Thanh ngủ không ngon, rất nhanh đã truyền tới bên tai Mộ Dung Khuê, hắn hạ triều xong cũng không thay y phục đã vội vã chạy đến Khôn Ninh cung. Mới đến cửa điện thấy Chương ngự y cũng tới, lo lắng hỏi: “Mẫu hậu bị bệnh hay sao mà lại truyền ngươi tới?”

Chương ngự y vội vàng hành lễ, trả lời: “Là cung nữ bên Khôn ninh cung qua thỉnh thần tới, cũng không nói là ai bị bệnh.”

Mộ Dung Khuê vội vàng nói: “Vậy ngươi mau vào đi!” Nói xong cũng đi vào trong.

Đỗ Mạn Thanh nghe thấy Mộ Dung Khuê và Chương ngự y tới, nhanh chóng cho cung nữ mời vào.

Mộ Dung Khuê vừa vào trong, thấy Đỗ Mạn Thanh vẫn khỏe mạnh ngồi trên ghế mới hết lo lắng, bước lên thỉnh an lại hỏi: “Mẫu hậu có chỗ nào không khỏe sao?”

Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê lo lắng, vội vàng trấn an:”Ta không sao, là Hàm Lan không khỏe mới truyền ngự y.”

Mộ Dung Khuê nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, lại phân phó Chương ngự y: “Nếu Đỗ tiểu thư không khỏe ngươi cứ đi qua chẩn bệnh đi.”

Chương ngự y nghe lệnh, đi theo cung nữ qua sườn điện nhìn Đỗ Hàm Lan.

Đỗ Mạn Thanh thấy hai mắt Mộ Dung Khuê có chút đen mới hỏi:”Dạo này trời nóng không ngủ được sao? Xem ngươi kìa, hai mắt đều đen. Ngươi là Hoàng đế, bản thân ảnh hưởng đến thiên hạ, phải tự chăm sóc bản thân mới được.”

Mộ Dung Khuê nghe thấy Đỗ Mạn Thanh quan tâm mình, cảm thấy trong lòng ấm áp, cười nói: “Tạ mẫu hậu quan tâm!”

Đỗ Mạn Thanh lắc đầu, gọi Lạc công công vào nhắc nhở:”Hoàng thượng tuổi trẻ không hiểu chuyện, không biết tự chăm sóc bản thân, các ngươi ngày ngày ở bên cạnh cũng phải biết khuyên nhủ mới được!”

Lạc công công liên thanh thỉnh tội.

Mộ Dung Khuê cuối cùng cũng mở miệng nói: “Mẫu hậu bớt giận, nhi tử sau này sẽ chú ý hơn.”

Lúc này sắc mặt Đỗ Mạn Thanh mới dịu đi: “Buổi tối không ngủ đủ thì đến trưa phải nghỉ bù, không cần ngày ngày qua chỗ ta. Ta cũng không để ý, cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là ăn rồi ngủ mà thôi, không cần ngươi quá quan tâm như vậy.”

Mộ Dung Khuê vừa nghe, trong lòng lo sợ, đứng lên nói: “Không lẽ mẫu hậu giận nhi tử, không cho nhi tử đến sao?”

Đỗ Mạn Thanh còn chưa trả lời, đã nghe Diệu Tâm báo có Mộ Dung Bội đến, không thể làm gì khác hơn là trấn an Mộ Dung Khuê: “Ta chỉ là lo cho ngươi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều.” Xong mới để Diệu Tâm cho mời Mộ Dung Bội.

Mộ Dung Khuê nghe Đỗ Mạn Thanh nói, cảm thấy vừa vui vừa sợ, vui là mẫu hậu không giận, nghe như là đang quan tâm mình. Sợ là một ngày mẫu hậu biết được suy nghĩ của chính mình, chỉ sợ là sẽ giận thật.

Mộ Dung Bội nghe Đỗ Mạn Thanh cho mời ngự y tới, cho là Đỗ Mạn Thanh bị bệnh nên mới vội vàng đến thăm hỏi, vào trong cung mới biết không phải Đỗ Mạn Thanh mà là Đỗ Hàm Lan bị bệnh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Đỗ Mạn Thanh lo lắng Đỗ Hàm Lan, nói với Diệu Tâm: “Ngươi đi qua nhìn một chút, xem tình hình Hàm Lan ra sao?”

Diệu Tâm vâng lệnh đi ra ngoài.

Một lúc sau, Diệu Tâm dẫn theo Chương ngự y, để Chương ngự y bẩm báo tình hình của Đỗ Hàm Lan.

Chương ngự y hành lễ, cười nói: “Thái hậu nương nương không cần lo lắng, Đỗ tiểu thư chỉ là có chút bệnh nhẹ, uống vài thang thuốc là khỏe lại ngay.”

Đỗ Mạn Thanh nói: “Nghe cung nữ bẩm báo, nói nàng ăn không ngon, trong người mệt mỏi, đây không phải bệnh thì là gì?”

Chương ngự y đáp: “Đỗ tiểu thư là ăn quá ít mới dẫn đến khí huyết suy yếu, chỉ cần mỗi ngày cùng bữa, ba đến năm ngày là sẽ như bình thường.”

“A”! Đỗ Mạn Thanh ngạc nhiên, lập tức hiểu rõ, Đỗ Hàm Lan là muốn giảm béo, kết quả lại thành ra bị bệnh.

Mộ Dung Bội vừa nghe cũng hiểu ra, thấy Đỗ Mạn Thanh đang rối ren liền đứng dậy xin cáo lui.

Mộ Dung Khuê cũng xin cáo lui, cùng Mộ Dung Bội một đường ra khỏi Khôn Ninh cung.

Mộ Dung Bội Thấy Mộ Dung Khuê có chút không yên, bước lại bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng gần đây ngủ không ngon sao?”

Mộ Dung Khuê đáp: “Gần đây quốc sự bận rộn, có chút thiếu ngủ.”

Nếu là bận quốc sự, Mộ Dung Bội cũng không tiện nhiều lời, chỉ nói: “Hoàng thượng cũng phải bảo trọng long thể!”

Hai người vừa nói chuyện, thấy đã đến Dưỡng Tâm điện Mộ Dung Khuê mới một mình đi vào.

Mộ Dung Bội dẫn cung nữ quay về Noãn Nguyệt các. Thải Châu hầu hạ Mộ Dung Bội rửa mặt rửa tay xong mới bẩm: “Diệu Tâm cô cô nói, Hoàng Thượng dạo này hay tới Khôn Ninh cung gặp Thái hậu nương nương, lúc nói chuyện với Thái hậu nương nương không thích cung nữ ở bên cạnh hầu hạ, mỗi lần đều cho mọi người ra ngoài?”

Sắc mặt Mộ Dung Bội hơi đổi, nói thật nhỏ: “Vậy Thái hậu nương nương có thái độ gì?”

Thải Châu nói: “Thái hậu nương nương là nữ thần, đương nhiên phải có phong thái của nữ thần, nô tì nghe nói cũng không hề động phàm tâm, chỉ coi Hoàng thượng như là con trai. Lại muốn đem Bách Chi và Mộc Hương ban cho Hoàng thượng, thế nhưng Hoàng thượng không nhận.”

Mộ Dung Bội nghe xong, gật đầu, mới nói với Thải Châu: “Đợi Hoàng thượng lập hậu, tất cả sẽ lại bình thường.”

Đỗ Mạn Thanh thấy tỷ đệ Mộ Dung đều đi về mới vội vàng qua nhìn Đỗ Hàm Lan.

Đỗ Hàm Lan đang xấu hổ, nghe được Đỗ Mạn Thanh tới, nằm trên giường giãy dụa muốn đứng lên hành lễ.

Đỗ Mạn Thanh tiến lên đè lại nàng nói: “Đã không khỏe cũng không cần hành lễ, cứ nằm nghỉ ngơi đi.”

Đỗ Hàm Lan nhỏ giọng nói: “Cho nương nương thêm phiền toái. Vốn là tiến cung hầu hạ nương nương, không ngờ…”

Đỗ Mạn Thanh cho cung nữ lui ra, vừa xoa bóp bả vai Đỗ Hàm Lan vừa cười nói: “Ngươi muốn giảm béo, cũng phải dùng cách nào khỏe mạnh chút, chuyện nhịn ăn là không thể được.”

Đỗ Hàm Lan đỏ mặt, nhỏ giọng nói:”Trong cung ai cũng là mỹ nữ, dáng người yểu điệu, thần, thần…”

Đỗ Mạn Thanh nhớ tới lúc học đại học, trong ký túc xá có một bạn gái rất mập, cô ấy cũng phải dùng rất nhiều cách để giảm cân mới thành công, nhớ lại một chút rồi nói:”Ngươi cứ khỏe lại đã, đợi thân thể khỏe mạnh, ta dạy cho ngươi phương pháp giảm béo, chỉ cần mỗi ngày nhảy hai canh giờ, khoảng ba tháng là sẽ thành công.”

Đỗ Hàm Lan mừng rỡ, không để ý còn đang bệnh, ngồi dậy muốn đứng lên dập đầu.

Đỗ Mạn Thanh lại đè nàng xuống, cười nói: “Từ lúc ta đến đây, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, thân thể cũng mập lên không ít, vừa hay ta với ngươi cùng nhau vận động. Sáng sớm chúng ta chạy bộ hai canh giờ, chiều lại nhảy hai canh giờ, sau ba tháng người sẽ thấy kết quả.”

“Thái hậu nương nương mảnh mai như vậy, sao lại mập?” Đỗ Hàm Lan nhìn Đỗ Mạn Thanh.

Đỗ Mạn Thanh cười nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn ta cũng sẽ giống ngươi, trở thành một cô nương béo.”

Đỗ Hàm Lan bật cười, nói: “Thái hậu nương nương lại trêu đùa thần nữ.”

Đỗ Mạn Thanh thấy Đỗ Hàm lan không buồn rầu mới thở phào.

Có Đỗ Mạn Thanh coi chừng, mỗi ngày Chương ngự y lại đến bắt mạch, mới ba ngày Đỗ Hàm Lan đã khôi phục như thường.

Đỗ Mạn Thanh thấy nàng không còn nhịn ăn, liền bắt đầu dạy nàng một bộ múa rất nổi tiếng, cho thêm cung nữ ở bên cạnh hô khẩu lệnh.

Vừa mới bắt đầu Đỗ Hàm Lan còn có chút ngượng ngùng, sau khi thấy Đỗ Mạn Thanh múa rất tự nhiên, lúc này mới khẽ cắn môi bắt chước múa theo.

Buổi chiều Mộ Dung Khuê vừa đến Khôn Ninh cung, đã có cung nữ tiến lên hành lễ, bẩm:”Thái hậu nương nương đang ở trong điện dạy Đỗ tiểu thư tập múa.

Mộ Dung Khuê vừa nghe vừa bước vào điện.

Hắn mới đến cửa điện, thấy cung nữ thái giám tiến lên hành lễ, khoát tay nói: “Không cần thông báo, trẫm nhìn một chút rồi đi.” Nói xong bước lên, cũng không vào trong, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn vào, vừa nhìn liền ngây người.

Để tiện hoạt động, Đỗ Mạn Thanh cố ý chế một bộ y phục cưỡi ngựa, phần thân trên là bó sát người, phần dưới là quần ngắn, Nàng tự thấy như vậy đã là bảo thù, không nghĩ rơi vào mắt của đám cung nữ và Đỗ Hàm Lan, trang phục này quả thật rất yêu nghiệt. Chỉ là các nàng khuyên Đỗ Mạn Thanh không nên mặc cũng không được.

Đỗ Mạn Thanh nghe cung nữ hô khẩu hiệu, ưỡn ngực, đạp chân, nhảy rất là vui vẻ.

Mộ Dung Khuê ngơ ngác nhìn, trong tầm mắt chỉ có hình ảnh Đỗ Mạn Thanh đang múa, trong đầu kêu gào cần phải tránh đi, nhưng lại không thể dời mắt, gương mặt tuấn tú sớm đỏ bừng. Động tác này không hề đẹp, nhưng là do mẫu hậu múa cũng làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Nếu trẫm không có định lực tốt, đã, đã…

Một lúc lâu, Mộ Dung Khuê mới ép mình tránh đi, bước xuống bậc thang, rời khỏi Khôn Ninh cung.

Trở về ngự thư phòng, Mộ Dung Khuê cho gọi ám vệ, ra lệnh: “Điều tra người có liên quan đến Hiền Đức thái hậu, nếu có sách hay bức họa thất lạc của Hiền Đức thái hậu, nhanh trình lên!”

Ám vệ vâng lệnh đi làm việc.

Mộ Dung Khuê ngồi vào bàn, mở ngăn tủ lấy ra bức mỹ nhân đồ, nhìn người trong bức họa, lại duỗi tay vuốt ve tay áo người trong bức họa, lẩm bẩm nói: “Trẫm tự tay đón được nữ thần, chẳng lẽ không phải là người ông trời ban cho trẫm?.