Mộ Dung Khuê sau khi đăng cơ, khí thế càng ngày càng uy nghiêm, tâm ý khó dò, nhưng Lạc Công Công cũng đã hầu hạ Hoàng thượng vài chục năm nên nhận rõ được những thay đổi nhỏ nhất của hắn, cũng hơi hơi biết được vì sao lòng hắn loạn như vậy.
Bây giờ Lạc Công Công đang âm thầm kêu khổ, da đầu run lên không biết phải làm sao, Thái hậu nương nương là Nữ thần hạ phàm, dù nàng có phải Đỗ thị hay không thì cũng không nên mơ ước, đây chính là khinh nhờn, là khinh nhờn Nữ thần đó! Thật không tốt, nếu ông trời trừng phạt Hoàng thượng thì biết làm sao bây giờ?
Lạc Công Công từ Dưỡng Tâm điện trở về phòng mình, sầu muộn vô cùng.
Hai vị tiểu thái giám thấy Lạc Công Công trở về, bước lên hầu hạ ông, người bưng nước, người cầm khan đưa đến, hỏi thăm:” Công công có việc gì phiền lòng sao?”
“Đi, đừng hỏi nhiều.” Lạc Công Công quát hai tiểu thái giám một câu, lại lấy chiếc khan đắp lên mặt, vừa nãy hung hang một hồi cũng chỉ là muốn tốt cho hai người đó mà thôi. Ông thở dài một hơi, một đầu là Hoàng thượng, một bên là Thái hậu, bản thân trăm triệu lần đều không đụng được, đành đi cầu Trưởng công chúa, mong nàng có chịu ban cho lão già này một con đường sống hay không…
Mộ Dung Bội đang muốn đi ngủ, nghe được Lạc Công Công cầu kiến, có chút khó chịu:” Đã trễ thế này, hắn tới làm gì?”
Tâm phúc của Mộ Dung Bội, cung nữ Thải Châu đến gần bẩm báo:” Công chúa điện hạ, Lạc Công Công là người bên cạnh Hoàng thượng, nay đột nhiên cầu kiến Người tất nhiên có chuyện quan trọng.”
Mộ Dung Bội gật gật đầu, nói:” Cho truyền vào.”
Lạc Công Công vào Doãn Nguyệt Các, nhanh chóng hành lễ:” Bái kiến Công chúa điện hạ.” Nói xong, ông ngẩng đầu, mắt liếc đến những thái giám, cung nữ trong phòng.
Mộ Dung Bội hiểu ý, phất tay phân phó:” Các ngươi đều lui ra.”
Các cung nữ đều vâng dạ đi ra ngoài, Thải Châu cũng lui ra ngoài cửa điện chờ gọi đến.
Mộ Dung Bội đợi bên trong phòng yên tĩnh trở lại, mới hướng Lạc Công Công nói:” Mời công công ngồi.”
Lạc Công Công khoanh tay từ chối:” Lão nô đứng là được.”
Mộ Dung Bội cũng không miễn cưỡng ông ta, hỏi:”Công công có chuyện gì sao?”
Lạc công công đột nhiên quỳ xuống, dập đầu:”Công chúa điện hạ, việc này, việc này thật sự…”
Mộ Dung Bội giật mình:” Công công có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng dọa ta thế này.”
Lạc Công Công dịch đầu gối mấy bước, đến gần Mộ Dung Bội, nhỏ giọng kể lại hết những việc Mộ Dung Khuê làm, và cả lời nói đêm nay mà ông đến truyền lời, tiếp tục nói:” Thái hậu nương nương muốn chọn Hoàng hậu, đây là vì Nam Chu quốc suy nghĩ, vì vạn dân mà suy nghĩ, nhưng Hoàng thượng lại…Hôm nay Hoàng thượng lệnh cho lão nô xóa đi ý nghĩ này của Thái hậu, lão nô sợ hãi, đành phải đến nhờ vả Trưởng công chúa.”
Mộ Dung Bội nghe xong, kết hợp với những gì Diệu Tâm đến bẩm báo, trong lòng hoảng sợ, Hoàng thượng đệ ấy, đây là mơ đến Thái hậu nương nương, không chịu cưới Hoàng hậu, làm sao bây giờ?
Mộ Dung Bội đè xuống tâm trạng lo lắng của bản thân, nói với Lạc Công Công:” Ngày cũng khuya lắm rồi, ngươi mau lui về đi, bàn lại việc này sau. Nếu Hoàng thượng có hỏi, cứ nói vẫn chưa nghĩ được biện pháp chu toàn, đây là kế hay nhất rồi.”
Lạc Công Công thở phào một hơi, cám ơn Mộ Dung Bội, lặng lẽ rời khỏi điện.
Đỗ Mạn Thanh không biết trong cung có sóng ngầm bắt đầu khởi động, đêm nay vẫn ngủ say sưa, ngày mai thức dậy, tâm tình rất tốt, chỉ chờ Mộ Dung Khuê sau khi lâm triều tới đây, bàn việc chọn Hoàng hậu.
Trong cung thật vắng lặng, nếu như có thể nhanh chóng cưới Hoàng hậu, rồi tổ chức tuyển tú, đến lúc đó ôm thêm cháu nội, ngày ngày đều trôi qua vô cùng náo nhiệt.
Mộ Dung Khuê sau khi lâm triều, không vội đi qua chỗ Đỗ Mạn Thanh mà ngồi ở Ngự thư phòng đọc sách.
Lạc Công Công ở bên cạnh hầu hạ, thấy Mộ Dung Khuê đang cầm sách, nhưng một lúc lâu cũng không lật sang trang mới, vội vã cúi đầu, làm bộ như không biết.
Mộ Dung Khuê mấy hôm nay sau khi lâm triều đều đi đến Khôn Ninh cung, hôm nay còn chưa có đi, trong lòng vô cùng rối loạn, một lúc lâu đóng lại cuốn sách, hỏi Lạc
Công Công:” Cho ngươi thời gian suy nghĩ, đã nghĩ ra ý tưởng gì chưa?”
Lạc Công Công vừa nghe liền quỳ xuống dưới đất, dập đầu nói:” Lão nô vô năng.”
Mộ Dung Khuê hừ lạnh:” Tối hôm qua không phải đi tìm Hoàng tỷ sao? Còn chưa thương lượng được biện pháp?”
Lạc Công Công nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ra, chỉ dập đầu, không dám nhiều lời.
Mộ Dung Khuê trầm tĩnh nhìn Lạc công công, nói:” Nể tình ngươi hầu hạ nhiều năm, một lòng trung thành, lần này Trẫm không truy cứu, nếu có lần sau, Trẫm tuyệt đối không tha.”
Lạc công công mồ hôi chảy ướt cả lưng, vội vội vàng vàng dập đầu tạ ân, giọng khàn khàn:” Lão nô tuyệt không có lần sau.”
Lạc công công lui ra, Mộ Dung Khuê cho truyền Sử má má đến gặp, lần thứ hai để Sử má má kể lại những chuyện năm đó của mẹ mình.
Sử má má không dám dối trá nửa lời, đều nói rất tỉ mỉ:” Năm đó Thái hậu nghiệm thân, đặc điểm hồ sơ ghi lại vẫn còn trong cung.”
Mộ Dung Khuê hai mắt sáng lên, cho Sử má má lui đi, gọi người đi điều tra hồ sơ lưu trữ năm đó.
Tổng quản nội vụ rất nhanh đem hồ sơ đến, để trên bàn.
Mộ Dung Khuê nhìn sổ sách lưu trữ hồ sơ năm đó, ngón tay run nhè nhẹ. Hắn như vậy là trong tâm còn nghi ngờ nàng, có chút khinh nhờn Nữ thần. Nhưng nếu như Nữ thần chỉ là Nữ thần, mà không phải mẫu hậu của mình, tâm tư nhung nhớ của hắn, chỉ là quý mến Nữ thần, rất bình thường.
Hồ sơ bên trong có ghi lại dung mạo của Đỗ Thị, rất ngắn gọn, chỉ có một hàng chữ: Da trắng như bông, thân có hương thơm, không sẹo, không bớt.
Mộ Dung Khuê buông hồ sơ ra, lặng lẽ đi gọi một cung nữ ở Khôn Ninh cung hần hạ Đỗ Mạn Thanh tắm rửa hằng ngày.
Cung nữ rất nhanh tới, nghe Mộ Dung Khuê hỏi, nhỏ giọng bẩm báo:” Thái hậu nương nương thân thể hoàn hảo, không sẹo, không bớt.”
Mộ Dung Khuê hơi hơi thất vọng, hỏi lại lần nữa:” Có nhìn cho kĩ không? Không còn đặc điểm nào khác à?”
Cung nữ hai bên thái dương chảy mồ hôi, hai má ửng đỏ, thanh âm lí nhí nói:” Cũng có một đặc điểm.”
Mộ Dung Khuê lông mày nhướn lên, giọng nói bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng:” Nói.”
Cung nữ nhỏ giọng bẩm một câu, nhưng vì thanh âm quá nhỏ, Mộ Dung Khuê không nghe được rõ ràng, giọng lớn hơn chút:” Nói lại lần nữa đi.”
Cung nữ toàn thân run rẩy, cố gắng nói lớn một chút:” Thái hậu nương nương có một đặc điểm bí ẩn, ở đùi dưới, có một nốt ruồi son.”
Mộ Dung Khuê ngồi trước bàn, gương mặt tuấn tú nhanh chóng phiếm hồng, cuối cùng ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.
Đợi cung nữ lui xuống, Mộ Dung Khuê một lần nữa xem lại hồ sơ, tâm trạng phức tạp: Đến tột cùng là năm đó nghiệm thân không có ghi về nốt ruồi son hay nàng không phải là Mẫu hậu của trẫm?
Mộ Dung Khuê chịu đựng đến lúc trời chiều, thực sự không nhịn nổi, lúc này mới đi đến chỗ của Đỗ Mạn Thanh. Khi đi vào điện thì thấy Đỗ Mạn Thanh đang mặc trang phục ở nhà, bên trong là chiếc áo cánh màu trắng, bên ngoài là chiếc quần lụa dài màu đỏ. Tuy đây là trang phục thường thấy của phụ nhân khi ở nhà nhưng lúc mặc trên người của Đỗ Mạn Thanh lại có một phong thái khác hẳn, rất có phong tư yểu điệu của một thục nữ. Hình ảnh này làm hắn nhớ tới lời của cung nữ, trong nháy mắt liền đỏ mặt.
Đỗ Mạn Thanh vừa nhìn thấy Mộ Dung Khuê vào điện, gương mặt lại hồng hồng, cho là hắn đang nóng, vội vàng bảo cung nữ đem lên một chén chè hạt sen, lại bảo một người khác đen cho hắn một cây quạt, cười nói:” Qua giữa trưa rồi, trời càng lúc càng nóng. Hoàng thượng tới trễ một chút cũng không sao.”
Mộ Dung Khuê uống vài hớp chè hạt sen, cũng dần trấn định lại, cùng Đỗ Mạn Thanh bàn về chuyện nhà, hỏi về sở thích của Đỗ Mạn Thanh, hỏi Đỗ Mạn Thanh thích ăn gì.
Đỗ Mạn Thanh đáp, ngón tay theo thói quen miết miết nắp tách trà.
Tầm mắt của Mộ Dung Khuê rơi vào bàn tay thon dài của Đỗ Mạn Thanh, không biết sao lại liên tưởng đến chiếc bánh bao trắng trắng, tròn tròn, trong lòng rất muốn cầm lấy bàn tay ấy mà chà xát.
Đỗ Mạn Thanh thấy hắn nhìn vào ly trà hồi lâu, liền cười nói:” Đây là ta nhờ người làm trà sữa trân châu, có muốn thử một chút không?”
Mộ Dung Khuê vừa nghe đến hai chữ trân châu, nhớ đến cái nốt ruồi son ấy, gương mặt trong chớp mắt vô cùng hồng, hoang mang rối loạn đáp:” Mẫu hậu cứ tự thưởng thức là được rồi.”
Đỗ Mạn Thanh thấy hắn khác thường, liền quan tâm:” Làm sao vậy?”
Mộ Dung Khuê thuận miệng trả lời:” Mấy hôm nay có uống một ít thuốc bổ, khí huyết dư thừa nên dễ đỏ mặt, chút nữa thì không sao.”
“ Trời khá nóng, cũng không nên uống nhiều thuốc bổ.” Đỗ Mạn Thanh nhắc nhở một câu, lại nhắc đến hôn sự, nói:” Hoàng nhi tuổi cũng không còn nhỏ, ta thấy nên nhanh chóng thành thân. Ta coi được mấy vị tiểu thư, luận gia thế hay ngoại hình hoặc tài hoa đều rất tốt, chỉ không biết ý tứ của ngươi thế nào?”
Mộ Dung Khuê nghiêm mặt nói:” Mẫu hậu, nhi thần đã từng nói, vì muốn giữ trọn đạo hiếu với Phụ hoàng, hiện thời gian còn chưa hết, không thể thành thân được.”
Đỗ Mạn Thanh lắc đầu thở dài, nhà có nhi tử lớn tuổi, lại không muốn thành thân, thật làm cho người ta lo lắng nha! Nàng giương mắt nhìn Mộ Dung Khuê, giọng điệu có chút u sầu, nói:” Tiên đế nếu trên trời có linh thiêng, tất nhiên hi vọng ngươi nhanh chóng yên bề gia thất, giúp Mộ Dung Gia khai chi tán diệp, mà không hi vọng ngươi giữ đạo hiếu như thế này. Hôm nay ta trở về, cũng mong sớm được ẵm cháu nội, an dưỡng tuổi già.”
Mộ Dung Khuê không kiềm lòng được, gọi:” Mẫu hậu.”
Đỗ Mạn Thanh xoa xoa thái dương, nói:” Hoàng nhi à, ngươi không muốn cưới Hoàng hậu, chẳng lẽ có chuyện gì khó nói.Nếu còn nói đến chuyện giữ đạo hiếu thì đừng nói nữa, ta không muốn nghe.”
Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh, thấy đôi mắt nàng long lanh nước, phản chiếu hình ảnh hắn, cảm thấy có chút cô đơn, nhất thời muốn nói lại thôi, cách một hồi lâu, chậm rãi nói:” Mẫu hậu ban đầu xuất hiện, không phải muốn nhi tử dành thời gian bồi người sao? Nếu nhi tử cưới Hoàng hậu, sẽ phải dành thời gian cho Hoàng hậu, đến lúc đó không thể báo hiếu cho Người.”
“ Này, nói cái gì? Ngươi cưới Hoàng hậu, thì nàng sẽ bồi ta mỗi ngày. Làm sao biến thành ngươi không thể báo hiếu.” Đỗ Mạn Thanh phản bác, hai mắt trừng Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Khuê bị Đỗ Mạn Thanh nhìn trừng trừng, có chút căng thẳng, lòng bàn tay rịn mồ hôi, không dám đối diện cùng Đỗ Mạn Thanh, làm bộ uống trà để che giấu.
Đỗ Mạn Thanh tiếp tục tận tình khuyên bảo:” Ngươi đã hai mươi tuổi, cưới đi. Nếu không thích các tiểu thư con nhà quân thần thì có thể tuyển tú nữ. Thiên hạ này mỹ nữ rất nhiều, chắc chắn sẽ có người hợp ý ngươi.”
Mộ Dung Khuê gác lại ly trà:” Mẫu hậu đừng ép nhi tử.” Nói xong đứng lên, u oán nhìn Đỗ Mạn Thanh, rồi cất bước rời đi.
Đỗ Mạn Thanh còn muốn cằn nhằn, mắt thấy Mộ Dung Khuê đã rời đi, để lưng dựa vào ghế, buồn bực:” Thế đạo gì không biết, con cái đều ngỗ nghịch thế này..”
Đang oán giận, có cung nữ tiến vào báo:” Trưởng công chúa tới.”
Đỗ Mạn Thanh vội nói:” Mau mời.”