Chương 48: 47 : Tát Phát Chết Luôn

Hai người mầy mò tìm hiểu thông số kĩ thuật đâu vào đấy cũng hết hơn nửa ngày, đói bụng ra ngoài tìm đồ ăn. Thấy được lão chủ nhà, gia hạn luôn tiền thuê nhà cho 5 năm tới. Thấy 2 người có tiền như vậy, lão gạ bán luôn 2 căn phòng cho 2 người với giá 10 năm tiền thuê nhà.

Akira cũng không ngần ngại, rút tiền thanh toán sòng phẳng. Hai người đi ra ngoài, để lại bóng ông chủ nhà béo ị đang sáng mắt ngồi đếm tiền.

Hai tên này không thích nấu ăn cho lắm, với lại, Akira có hơn 1 tỷ kim nguyên bảo ở trong không gian, không tiêu thì chẳng phải sẽ phí sao.

Hắn tiến đã nhập không gian hệ thống hối đoái 1000 kim nguyên bảo sang 150.000.000 tiền yên, dù sao hiện tại cũng ở Nhật Bản, nhập gia tùy tục. Tiêu hơn 3.000.000 yên mua 2 căn phòng, vẫn còn rất nhiều.

Hai người vừa bước ra ngoài cửa chung cư thì thấy Saitama với quả đầu trọc trong set đồ bó màu vàng của mình đang trên đường về nhà sau 1 chuyến thực thi công lý.

Akira thăm dò Saitama một chút, kinh ngạc phát hiện chỉ số của tên này cực kỳ kinh khủng.

Nhân vật : Saitama

Cường Lực : 5.000.000

Nội Lực : 500

Thể Lực : 2.000.000

Trí Lực : 50.000

Thân Pháp : 2.000.000

Ngoại Công : 49.999.999

Ngoại Thủ : 25.000.000

Quả nhiên, ngưu nhân số một thế giới có khác, chỉ số cao ngất ngưởng.

Lúc Akira và Dosu tò mò đánh giá Saitama thì tên đầu trọc cũng đang ngạc nhiên nhìn về phía 2 người xa lạ này. Không phải kinh ngạc về vẻ ngoài mà là kinh ngạc về sức mạnh của họ, cường giả nhận biết nhau bằng khí thế.

Chỉ dựa vào cái nhìn đầu tiên, Saitama biết được 2 kẻ này rất mạnh.

Akira cũng không chú ý quá nhiều tới nét kinh ngạc của Saitama, mục tiêu hiện giờ của hắn là đi ăn một bữa. Kết giao luôn với anh hàng xóm thân thiện này cũng không phải là một ý tồi chút nào.

Akira cười nói : "Cậu sống ở tòa chung cư này sao?"

Saitama gật đầu, tò mò hỏi : "Hai người là ai vậy?"

Akira cười hiền lành, từ tốn nói : "Chúng tôi mới chuyển đến đây lúc nãy, tôi ở phòng 402, cậu ấy ở phòng 401. Tôi là Itou Akira, anh bạn bên cạnh tôi là Tanaka Dosu." Saitama kinh ngạc, sau đó cười nói : "Vậy sao, tôi ở phòng 403. Tôi là Saitama, rất vui được làm quen."

Akira biết tên này cũng háu ăn, hắn cười nói : "Chúng tôi đang định đi liên hoan một bữa mừng nhà mới, không biết cậu có nhã hứng đi cùng với chúng tôi cho vui không?" Saitama : "..... Được, dẫu sao thì tối nay tôi cũng không làm gì." Trong lòng hắn thì đang mừng thầm, được ra ngoài ăn rồi, tạm biệt nhé cơm trứng chiên, tối nay ta được ăn nhà hàng rồi.

Akira cười nói : "Chúng tôi mới tới đây, không quen thuộc địa hình lắm. Saitama, cậu có biết nhà hàng nào ngon ở gần đây không?"

Saitama trầm ngâm, sau đó nói : "Khu nhà này gần đây thường xuyên có quái nhân xuất hiện, mọi người đã di tản gần hết rồi. Nhà hàng gần thì khả năng là không có, tôi có biết một nhà hàng hải sản rất ngon ở cách đây cũng không xa lắm, tầm 2km. Không biết có được không?" Akira cười nói : "Được, làm phiền cậu dẫn đường rồi, Saitama."

Dosu cũng không nói gì nhiều, tính cách của hắn khá trầm, với người quen thì có lẽ hắn sẽ không kiệm lời, nhưng với người lạ thì khả năng một lời quý tựa ngàn vàng. ]

Akira thoải mái hơn, hắn bắt chuyện ngay.

Akira : "Saitama, tôi thấy trang phục của cậu rất lạ, cậu là một anh hùng sao?"

Saitama mỉm cười, tự hào nói : "Đúng vậy, tôi là một anh hùng, anh hùng chính nghĩa, chiến đấu với cái ác, bảo vệ người dân vô tội."

Akira cười nói : "Lý tưởng thật đẹp, tôi và Dosu cũng muốn thử làm anh hùng một phen, cậu thấy thế nào?"

Saitama nhìn Akira nói : "Hai người rất mạnh, tôi có thể cảm nhận được, nhưng để làm được anh hùng, hai người cần có một trái tim nhân hậu được đong đầy bởi lòng vị tha. Hiểu chứ?" Akira gật đầu. Hắn biết, thế giới này không công bằng như mọi người nghĩ, nó rất tàn nhẫn. Chỉ có kẻ với dây thần kinh thô như Saitama mới không bị chọc giận và phá luật.

Trong truyện tranh và anime, rất nhiều lần các nhân vật phụ gây rối và nhạo báng Saitama, đổi lại nếu là Akira, hắn sẽ không ngần ngại đập một đập chết con ruồi ngu ngốc dám khiêu khích, nhạo báng mình.

Saitama thì khác, hắn có thể bỏ qua mọi thứ, tuy nhiều lúc ngây ngô, nhưng hắn đúng là một vị anh hùng chân chính. Sức mạnh vượt qua khỏi tưởng tượng của mọi người, hắn vẫn điệu thấp, vẫn bỏ ngoài tai mọi sự khinh nhờn. Thầm lặng cống hiến, không cần một chút cảm ơn. Anh hùng chân chính hẳn là như vậy đi.

Akira cũng hỏi qua Saitama một chút, cậu ta lập trí làm anh hùng từ khi nào.

Saitama trả lời, cách đây 2 năm, khi cậu ta đang trên đường thất nghiệp thì gặp phải một tên quái nhân thân trên là một con cua lớn, thân dưới vẫn là người. Tên quái nhân này đe dọa sẽ giết một cậu nhóc, tuy tên đó không được khả ái cho lắm, nhưng Saitama vẫn quyết định cứu.

Và từ khi đó trở đi, Saitama luyện tập cực khổ, tập đến cả khi tóc rụng hết.

Cũng chỉ có 2 người trò chuyện mà thôi, Dosu rất ít khi lên tiếng, điển hình của thể loại tiết kiệm lời, một lời nói ra tựa như ngọc ngà châu báu.

Đi tầm hơn 15 phút, tiếng còi báo động vang lên. Sau đó thì một giọng nữ tính ngọt ngào vang lên nhiều lần, lặp đi lặp lại một câu:

"Cảnh báo, có quái nhân xuất hiện ở thành phố Z, mức độ nguy hiểm dự định : Tiger."

Saitama vừa đi vừa lắc lắc đầu nói : "Đây có lẽ là lần thứ 6 trong ngày rồi, tỉ lệ quái nhân gần đây đang gia tăng lên rất nhiều."

Akira cười nói : "Có cậu ở đây, hẳn là sẽ không sao đâ...."

Chưa nói xong câu, một tiếng "uỳnh" vang lên, ngay sau đó thì một trận động đất truyền tới, một tên quái nhân đầu tê giác với thân thể cao lớn đang đục qua các tường nhà phi tới.

Akira rất không ưa có kẻ chen ngang khi mình nói, thấy tên quái nhân đã đến gần, thân ảnh của hắn biến mất, sau đó thì xuất hiện trước mặt tên quái nhân.

Tiện tay, tát ra một tát, tên quái nhân bị tát bay ra hơn 20m va đổ một cây cột điện, không ngừng lại ở đó, ngã xuống đất lăn liên tục hơn 5 vòng mới dừng hẳn.

Cái đầu của hắn đã vặn ngược hẳn ra sau, chết không thể chết hơn được nữa. Đáng kinh ngạc hơn là dấu bàn tay hằn sâu ở trong khuôn mặt dị hợm của hắn.

Tát phát chết luôn là đây chứ còn đâu nữa.

Saitama nhìn tên quái nhân một chút, cười cười nói : "Bây giờ có thêm 2 người làm đồng minh, tôi cũng thấy yên tâm hơn nhiều rồi."

Nghỉ một nhịp, hắn nói tiếp : "Đi thôi, cũng gần tới nơi rồi."

Akira và Dosu gật đầu theo sát ngay phía sau.

Một lát sau đó, 3 anh hùng cấp B và 1 anh hùng cấp A chạy tới hiện trường. Trố mắt nhìn dấu bàn tay trên mặt tên quái nhân.

Đi thêm khoảng chừng hơn 5 phút, 3 người đến trước một nhà hàng sang trọng 3 sao, trên biển có đề 2 chữ Sea Food to tướng. Không ngại ngần, Saitama đẩy cửa bước vào.

Tiêu tốn hơn 100.000 yên ăn toàn hải sản thượng hạng, 3 người khệnh khạng đi về với cái bụng no cứng.

Về tới cửa phòng, Saitama vỗ vỗ bụng cười nói : "Cảm tạ 2 người khoản đãi, tôi vào phòng đây. Hẹn ngày mai gặp lại."

Akira cười cười gật đầu nói : "Mai gặp lại."

Dosu vẫn kiệm lời như cũ, gật gật đầu tỏ ý đã biết rồi quay lưng về phòng. Nghiên cứu nhân vật trong Game Private của mình.

----- --------- -----------

Về tới phòng, Akira thuận tay đóng cửa phòng lại rồi nằm lăn ra giường ngủ.

Sáng hôm sau, Akira thức dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi, hắn mở cửa phòng, rủ Dosu đi ăn sáng. Tiện đường gõ cửa phòng Saitama.

Nói vào : "Saitama, cậu có trong đó không, tôi và Dosu định đi ăn sáng, sau đó kiếm một tiệm may, làm một bộ trang phục anh hùng."

Cửa phòng mở ra, Saitama mặt mày hớn hở nói : "Tôi có biết một tiệm may rất tốt, ông chú ở đó may cho tôi bộ trang phục anh hùng này đấy."

Akira cười nói : "Vậy thì tốt quá, chúng ta đi ăn sáng, sau đó thì làm phiền cậu dẫn đường cho chúng tôi đến đó, chúng tôi cần may một bộ đồ anh hùng phù hợp." 3 người lên đường, tiết trời sáng hôm nay khá là dễ chịu.

Saitama dẫn theo 2 người đến một quán cafe cách đó 1km, quán này phục vụ rất tốt, đồ ăn cũng khá hợp khẩu vị. Tổng thiệt hại hơn 6,000 yên.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Saitama dẫn Akira và Dosu tới một tiệm may nhỏ ở cách đó không xa. Ông chủ tiệm may là một người trung niên với khuôn mặt hiền lành.

Nghe Saitama nói là 2 người muốn may một bộ trang phục anh hùng thì ông chú rất ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ nói : "Đã là bạn của Saitama thì tôi cũng rất vui vẻ giúp đỡ, hai người có ý tưởng gì cho trang phục của mình chưa?" Akira vuốt vuốt cằm nói : "Tôi cứ theo phong cách của Saitama đi, nhưng màu thì đổi sang màu đen viền trắng là tốt nhất, áo choàng thì có lẽ lấy màu xanh đi." Ông chủ tiệm gật gật đầu, sau đó nhìn qua phía Dosu.

Dosu nói ngắn gọn : "Như Saitama, đổi sang màu xám viền vàng, áo choàng đen."

Ông chủ tiệm cười nói : "Hai người cho tôi 2 ngày, ngày mốt tôi sẽ hoàn thành, không biết ý của hai người thế nào?"

Akira gật đầu, sau đó móc ra 100,000 yên đưa cho ông chủ tiệm nói : "Chú cũng không khá giả gì, tôi trả tiền trước."

Ông chủ tiệm lắc đầu nói : "Số tiền này quá nhiều rồi. Tôi chỉ cần 4,000 yên thôi."

Akira cười nói : "Chú yên tâm, không nhiều đâu, chúng cháu còn tới nhờ chú sửa lại nữa mà, chú biết đấy, chiến đấu với quái nhân không thể không có chút xây sát được." Chủ tiệm may gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu nói : "Như vậy vẫn quá nhiều."

Akira ấn thẳng cọc tiền vào tay lão nói : "Tiền này chúng cháu thuê chú làm thợ may riêng. Chúng cháu biết Chú cũng không được khá giả gì, với lại chúng cháu là bạn của Saitama, chút tiền này là để báo đáp quãng thời gian qua chú chiếu cố cậu ấy." Nói xong đánh mắt ra hiệu cho Saitama, tên này cũng ậm ừ nói thêm được mấy lời.

Ông chủ tiệm đôi mắt rưng rưng, cười nói : "Vậy thì tôi nhận. Cảm ơn cậu, chàng trai tốt bụng."

Akira mỉm cười, sau đó cùng Saitama và Dosu rời đi.

Trên đường về cũng gặp phải một vài biến cố nhỏ như có một tên quái nhân đầu ếch nhảy ra. Rất nhanh thì bị Dosu 1 đạp giải quyết.

Chương sau : One Slap Man và One Kick Man