Chương 40: 39 : Chiến Dakian

Chắc các bạn thắc mắc tại sao Tanya và Unbes lại không thi triển toàn bộ sức mạnh, đơn giản thôi, một phần là không muốn bị người ta chú ý, đem mình ra mổ xẻ thí nghiệm. Tuy không úy hiếp được gì mình, nhưng cũng tương đối phiền phức.

Phần khác là vì muốn chơi đùa nha. Có sức mạnh áp đảo bắt cứ thế lực nào cũng có phần nhàm chán, nên cả 2 đã quyết định với nhau. Chơi cho vui đã, rồi sau đó sẽ thống nhất Thế Giới sau. Dù sao, thống nhất thế giới thì chỉ cần vận dụng sức mạnh tuyệt đối của mình, tiêu diệt hết kẻ thù của Đế Quốc là xong rồi. ------- ------------ --------

Tanya sau khi nhận được lệnh cho phép tiến công, nàng tập hợp Đại đội 203 lại.

Đại đội ma pháp sư 203 không lực Đế Quốc gồm 48 thành viên, bao gồm cả Tanya, Unbes. Chia ra làm 4 đội, mỗi đội có 12 thành viên.

4 trung đội lần lượt là : trung đội 1 do Tanya dẫn đầu - thiếu úy Serebryakov làm đội phó.

Trung đội 2 do Unbes dẫn đầu - thiếu úy Glanz làm đội phó,

Trung đội 3 do trung úy Weiss dẫn đầu - thiếu úy Rolarnd làm đội phó,

Trung đội 4 do trung úy Koenig dẫn đầu - thiếu úy Neumann làm đội phó.

Tanya tập hợp trung đội của mình xong, nàng bước lên bục diễn thuyết nói lớn : " Các đồng chí, chiến tranh đã bắt đầu rồi."

"Hôm nay đúng dịp sinh nhật của tôi và Đại úy Unbes, có lẽ Dukedom của Dakian biết được điều này nên đã gửi cho ta một món quà."

"Một món quà tuyệt vời......Những mục tiêu biết di động làm bia ngắm để chúng ta tiến hành tập luyện thực chiến."

"Mọi người có quyền dùng súng bắn hoặc dùng bộc phá ma pháp đều được."

"Nhưng tôi cũng lưu ý, mục tiêu rất có thể sẽ bắn trả."

"Được rồi, bây giờ bắt đầu cuộc vui nào."

Nói xong, cả đại đội xuất phát, lao thẳng tới biên giới, nơi mà quân đội Dakian vừa xâm phạm.

Từ trên cao nhìn xuống, tập hợp của 600,000 người mặc đồng phục màu đỏ quả thật giống với một đám kiến lửa đang rời tổ vậy.

Tanya bật bộ đàm nói : "Unbes, trận này cậu lên đi, tôi sẽ đứng ngoài."

Unbes : "Hắc hắc, việc nhẹ thì để tôi sao?"

Tanya cũng không để ý lời mỉa mai của tên này, 2 người sống với nhau 10 năm có thừa, nên rất hiểu tên này. Đôi lúc có chút cà lơ phất phơ nhưng đối với nhiệm vụ được giao lúc nào cũng nghiêm túc.

Tanya bật bộ đàm nói to rõ : "Nào các chàng trai, đến giờ tập luyện thể thao rồi, bắt đầu cuộc vui Man - Hunt thôi."

3 trung đội còn lại lao thẳng đến chiến trường. Nói là chiến trường cho nó sang miệng thôi, thật ra nó là hoàn toàn là cuộc đồ sát nghiêng hẳn về một bên.

Binh lính của Dakian toàn bộ là trang bị súng trường và súng ngắn, không có nổi một khẩu súng máy nữa chứ đừng nói gì đến pháo phòng không. Cho nên, ma pháp sư thoải mái ở trên không bắn xuống.

Từng đoàn từng đoàn ma pháp bộc phá được phát ra, tay - chân - bàn tay - mảnh vỡ của súng ống văng lên tứ tung. Máu thịt bầy nhầy, nói là máu chảy thành sông cũng không quá lời.

Dakian đang bị thảm sát một cách không thương tiếc. Tên chỉ huy ngu ngốc lại hạ lệnh tập trung lại thành một đội hình chữ A để bắn trả.

Unbes cười khà khà chỉ xuống nói : "Glanz, thấy lũ ngu kia đang làm gì chưa?"

Glanz tóc vàng, trong quân phục thiếu úy, xả nốt viên đạn cuối cùng trong băng, thay băng đạn mới, nhìn qua thấy đám lính của Dakian đang co cụm lại dự định bắn trả thì nhe răng cười : "Muốn chết chùm đó mà thưa đội trưởng. Chúng ta dùng ma pháp bộc phá chứ?" Unbes cười ha hả gật đầu nói : "Mọi người tập luyện đi, tôi mà ra tay chắc cũng chả còn lại gì đâu."

Biết được vị đội trưởng của mình mạnh thế nào nên Glanz cũng không nói nhiều, hạ lệnh : "Hướng 2h, ngắm thẳng trung tâm trận hình chữ A của địch... Bắn."

10 viên đạn bộc phá sáng chói, gào thét lao xuống.

"Uỳnh....ầm...ầm......."

Sau đó thì chỉ còn lại một đám mây đen to lớn hình thành từ những đám nhỏ hơn dần dần bốc cao lên trời, không còn kẻ nào trong đội hình chữ A của Dakian sống sót cả. Toàn bộ bị tiêu diệt.

Binh lính Dakian càng hoảng sợ, chạy tán loạn khắp nơi.

Tanya ở trên nói : "Ở đây không còn việc cho chúng ta rồi, tới trại chỉ huy của địch hỏi thăm tên ngu ngốc Dukedom thôi."

Trung đội 1 của đại đội 203 theo sau lưng Tanya tới thẳng doanh trại chính của Dakian, nàng cho đám ma pháp sư hạ xuống giữa trại.

Dukedom dẫn theo binh lính bao vây nàng lại, giương súng lên đe dọa.

]

Trong mắt Tanya thì hắn không có một chút đe dọa nào, nàng cười khanh khách nói : "Hoan nghênh các bạn láng giềng Dakian qua chơi. Mục đích chuyến viếng thăm này của các bạn là gì? Có mang theo thẻ Visa chứ?" Dukedom há miệng mắng to : "Im đi."

Dứt lời, hắn nã liên tục 5 viên vào Tanya, có điều nó bị Mana shield của cô cản lại.

Kinh ngạc, hắn hạ lệnh cho toàn bộ binh lính : "Bắn, tiêu diệt bọn họ."

Tiếng súng trường vang lên từng đợt, từng đợt. "Đoàng đoàng đoàng đoàng."

Nhưng những viên đạn bình thường sao có thể thương tổn đến ma pháp sư đây.

SereBryakov có chút nhàm chán, cô nói : "Quá chán rồi thưa Thiếu tá, chúng ta nên làm gì đây?"

Tanya gật gật đầu, nàng cũng công nhận thế này thì quả là nhàm chán thật. Chỉ vào tên chỉ huy nói : "Chừa lại tên chỉ huy, còn lại giết hết."

Trung đội 1 nhận được lệnh, giương súng lên, mỗi người 3 loạt đạn, tiêu diệt toàn bộ đám lính của Dakian ở trong đại doanh.

Một lát sau đó, trong trại chính của Dakian.

Dukedom đã bị trói thành một cái bánh tét, co co người nằm im dưới một cái bàn ở trong góc lều. Binh lính của Tanya thì tất bật qua lại, ngươi một chồng tài liệu, ta một chồng tài liệu, hối hả vận chuyển ra ngoài.

Tanya khá hài lòng với trung đội của mình, nàng nói : "Mang tất cả về, trừ xác lính. Đây sẽ là quà của chúng ta dành cho tổng bộ."

Nhìn thấy một cái xác nằm chóng vánh hiu quạnh ở cửa trại, nàng chỉ cho một tên pháp sư ở gần đó nói : "Oi, anh kia, đặt một cái bẫy mìn dưới xác tên đó đi." Hài lòng sau khi công việc hoàn thành, Tanya bước ra ngoài, thấy mọi người đã tề tụ đông đủ, nàng hỏi Unbes : "Xong hết rồi chứ?"

Unbes gật đầu nói : "Đã xong hết rồi, bây giờ chỉ còn mỗi việc dọn dẹp tàn binh nữa là xong. Cô muốn làm gì?"

Tanya hỏi hắn : "Không quân của ta đến đâu rồi?"

Unbes cười nói : "Đã đến doanh trại rồi, đang nạp nhiên liệu, một chút nữa là có thể tham chiến."

Tanya gật đầu nói : "Vậy thì dọn dẹp tàn binh sẽ để cho họ, chúng ta sẽ tiến thẳng tới thủ đô của Dakian."

Unbes hai mắt híp lại, cười âm hiểm nói : "Muốn tập kích bất ngờ sao?"

Tanya hai mắt cũng híp lại, nhe hàm răng trắng hếu ra, cười khanh khách nói : "Cậu nói đi."

Nói xong, cả 2 người cười khành khạch.

Đám ma pháp sư bỗng cảm thấy cả thế giới xung quanh bỗng như bị đóng băng sau khi chứng kiến 2 vị chỉ huy của mình cười như vậy.

Rùng mình một cái, Serebryakov thầm nghĩ : "2 người này, lại tính kế ai nữa đây."

Tanya nhìn về phía các thành viên trong đại đội 203, cao giọng nói : "Các đồng chí, chúng ta có việc rồi đây."

------ --------- ---

Phi hành suốt 3 tiếng, bây giờ cũng đã tối mù. Cuối cùng cũng đã thấy được thủ đô của Dakian.

Hừm, đám nhà máy kia hẳn chứa nhiều vật liệu gây cháy nổ lắm đây. Tanya thầm nghĩ.

Tanya : "Các đồng chí, chúng ta sẽ tập kích các nhà máy sản xuất vũ khí ở thủ đô của kẻ địch."

Nghỉ một nhịp, nàng nói tiếp : "Nhưng trước đó, chúng ta sẽ phát ra thông báo di tản cho Dakian."

Serebryakov ngạc nhiên hỏi : "Phải phát thông báo ạ? Nếu như phát ra thông báo thì chúng ta sẽ không còn tính bất ngờ trong lần tập kích này."

Tanya lắc lắc đầu nói : "Chúng ta không phải bọn thổ dân mọi rợ, chúng ta phải tuân theo luật chiến tranh và các hiệp ước của nó."

"Thiếu úy, cô phát thông báo đi, đọc đúng theo những gì ghi trong hiệp ước là được."

Serebryakov bẽn lẽn hỏi lại : "Tôi có được không ạ?"

Tanya nhìn nàng, rồi lại nhìn các thành viên khác ở trong đại đội, chợt nàng nhận ra, có mỗi nàng và tên chết toi Unbes là còn ở tuổi 11, đám người còn lại ít tuổi nhất thì cũng đã 20 rồi.

Quả thật có chút không thích hợp, nàng nhìn qua Unbes dò hỏi.

Unbes quạo ngay, "Đừng có nhìn ta, ta sẽ không đọc thông báo đâu."

Hết cách, Tanya nói với cô thiếu úy Serebryakov : "Có lẽ, tôi là người đọc thì tốt hơn."

Nhận lấy bộ đàm, Tanya chỉnh lại giọng của mình một chút, nàng bắt đầu đọc thông báo với một giọng chuẩn loli của mình :

"Chú ý, Chúng tôi là ma pháp sư thuộc không lực của Đế Quốc, chúng tôi sẽ tấn công vào các xưởng sản xuất vũ khí của các bạn, đề nghị mọi người nhanh chóng rời đi. Chúng tôi sẽ làm đúng theo luật chiến tranh, các bạn có 3 phút để rời khỏi vị trí." Mọi người kinh ngạc rồi. Đám công nhân và lính canh của Dakian cười ha hả, với họ thì đây chỉ như một trò đùa tinh quái của con nít mà thôi, không có một chút tính uy hiếp nào cả.

Còn đám ma pháp sư sau lưng Tanya thì cực kỳ kinh ngạc, sau đó thì Serebryakov cười nói : "Giọng của cô thật hay đấy đội trưởng, y như trẻ con vậy. Đám Dakian sẽ nghĩ đây chỉ là một trò đùa." Tanya lườm cô nàng một cái, ngay tức khắc Serebryakov im lặng, không phát ra một tiếng động.

Trung úy Weiss thì vẫn hồn nhiên, không chút hay biết, anh ta cười nói : "Thiếu tá, ngài từng đi đóng kịch phải không ạ?"

Tanya quay đầu qua trừng mắt nhìn hắn, cả đám đang cười ha ha với nhau ngay tức thì im bặt, không chút tiếng động, bay ra cách xa cô nàng chỉ huy nguy hiểm của mình.

Tanya cũng không giận, cười nói : "Nghĩa vụ quốc tế của chúng ta đã hoàn thành, bây giờ, các đồng chí, đến lúc bắn phá rồi."

Unbes cao giọng : "Mọi người, chia ra ngắm ở các mục tiêu, chúng ta có 16 mục tiêu lớn nhỏ, mỗi trung đội đảm nhiệm 4 mục tiêu, 3 người một mục tiêu. Ngắm bắn, chuẩn bị pháp động Ma bộc phá. Chờ theo hiệu lệnh của đội trưởng." 47 khẩu súng sáng lên trong đêm tối, tích tụ ma pháp, chuẩn bị phát động một lượng lớn ma lực tấn công vào các nhà máy sản xuất vũ khí của Dakian.

Tanya lẩm bẩm : "Dưới danh nghĩa của Thiên Chúa, xin ngài hãy trút cơn thịnh nộ của người xuống kẻ thù của Đế Quốc. Xin hãy thể hiện sức mạnh của Người."

Dứt lời, quả cầu thuật toán Elinium Type 95 sáng rực lên, tích tụ một lượng lớn ma lực vào viên đạn vàng óng trong nòng súng.

Tanya nghiêm giọng : "Bắn."

Tức thì, màn đêm bỗng sáng rực lên, từng tia sáng xanh, vàng lao thẳng về phía các nhà máy ở dưới.

"Uỳnh uỳnh uỳnh.....ầm...ầm...."

Không khác gì bị máy bay ném bom đánh phá cả, gạch đá vỡ bắn ra, mái nhà nổ tung, tường nhà sụp xuống.

Khu nhà máy sản xuất vũ khí bị công phá hoàn toàn.

Sau đó, bỗng nhiên nhà máy lớn nhất sáng rực lên kéo theo một tiếng nổ kinh thiên động địa. Không khác gì một màn pháo hoa hoành tráng cả.

Tanya hưng phấn, chợt nhớ tới ở Dakian khi cảm ơn đãi ngộ hiếu khách của chủ nhà thì người khách sẽ nói "Tamaya".

Tanya nói lớn :"Tamaya!"

Thấy mọi người nghi hoặc, nàng cũng lười giải thích, nên nói cho qua : "Không cần để ý, đây chỉ là để biểu thị sự vui mừng mà thôi."

"Không tệ. Bây giờ thì Dakian đã hoàn toàn lâm vào tê liệt, Đế Quốc sẽ có thể nhanh chóng tiếp quản chỉ trong vòng 1-2 tháng nữa."

"Nào, đại đội của ta, chúng ta trở về thôi."

------- ---------- --

Ở trong phòng thảo luận của bộ chỉ huy quân sự Đế Quốc.

Các vị lãnh đạo đang ngồi bàn bạc chiến thuật.

Sau chiến thắng áp đảo của mình trước Dakian, Đế Quốc dự định sẽ tiêu diệt Liên Minh Entente tiếp sau đó. Vấn đề duy nhất là vận chuyển tài nguyên quá khó khăn, Đế Quốc chưa xây dựng đường ray liên thông giữa 2 nước.

Phần là do 2 nước tranh chấp ở Norden trước giờ cũng không quá khốc liệt, phần là do 2 nước chỉ giáp nhau ở một vị trí là Norden, còn lại thì cách nhau bởi một eo biển nên không cần quá quan tâm.

Tuy nhiên tình thế bây giờ đã khác, trước đây Đế Quốc chỉ lo đến hòa bình trên lãnh thổ của mình, còn bây giờ Đế Quốc muốn thôn phệ các nước yếu ở xung quanh để làm giàu cho chính mình, chuẩn bị cho Thế Chiến thứ nhất.

Cần một đường vận chuyển tài nguyên cung cấp cho binh lính chiến đấu, như vậy thì...........

Zettour suy nghĩ một chút, sau đó một ý nghĩ lóe lên, hắn nhớ lại lời của Unbes, "Mượn đường ray". Đúng vậy, mượn đường ray thì tốt hơn. Hắn cười nói : "Vấn đề về đường vận chuyển tôi đã có cách, có điều nó yêu cầu đại đội 203 vào cuộc mới được." Rudersdorf ngạc nhiên hỏi : "Cách gì mà cần đại đội cơ động 203 tham dự?"

Zettour cười bí hiểm, cầm lấy cây đũa dài trên mặt bàn, chỉ vào một chỗ ở eo biển, nằm giữa Liên Minh Entente và Đế Quốc nói : "Nơi này có một đường ray hoàn chỉnh cho chúng ta dùng, có điều nó là một pháo đài tự nhiên, chúng ta không thể chiếm đóng bằng đường thủy nếu như không tiêu diệt hết các ụ súng của nó." "Tôi cần đại đội 203 của Thiếu tá Degurechaff bắt tay vào cuộc, tiêu diệt hết các ụ súng, từ đó làm tiền đề cho thủy quân của ta tiến vào Vịnh, chiếm lấy đường ray." Rudersdorf xoa xoa cằm sau đó gật đầu nói : "Kế sách này khả thi, nhưng có chút nguy hiểm, chúng ta cần phải nhanh chóng tiêu diệt hết các ụ súng trước khi viện quân của Liên Minh đến kịp. Tối đa chỉ có 20 phút."