Chương 35: 34 : Tanya Và Cầu Thuật Toán Elinium - Type - 95

Một lát sau, dưới mặt đất.

Tiến sĩ Schugel : "Thiếu úy Degurechaff. Tại sao cô lại làm hỏng chuyện lần nữa hả?"

Tanya quay lại đớp ngay một câu : "Tôi là người nói câu đó mới phải chứ!"

"Nếu mà thiết bị an toàn bị hỏng thì tôi đã bị thương nặng rồi."

Tiến sĩ Schugel cũng biết mình đuối lý, cầu thuật toán mới này quả thật cũng có thiếu sót, nhưng hắn không tìm ra được ở đâu cả.

Lúc này Undes đi lại cười cười với ngài tiến sĩ nói : "Để cho tôi đi khuyên cô ấy, ngài cứ về đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục thử nghiệm."

Nói xong đánh đánh mắt với tiến sĩ, cười hề hề chạy theo Tanya.

Tiến sĩ nói to : "Đừng quên nhắc cô ấy viết báo cáo cho tôi."

Nói xong, hắn quay người về với phòng thí nghiệm, tiếp tục mày mò cải tiến Cầu thuật toán Type 95.

Undes chạy theo bắt kịp được Tanya hắn cười bảo : "Tiến sĩ Schugel bảo cô chút nữa xong việc viết báo cáo cho ông ý đấy."

Tanya nhìn Undes sau đó nói : "Biết rồi."

Undes cười hiền lành nói : "Type 95 này cũng không tệ, giúp cho cô phát ra pháp thuật có ma lực gấp 3 lần mấy Cầu thuật toán bình thường, đáng để thử."

Tanya dừng lại, nhìn hắn nói : "Tốt thì tốt thật, nhưng tính ổn định quá thấp, yêu cầu lúc nào cũng phải toàn lực chú ý đến vận chuyển nó, nếu không nó sẽ gặp trục trặc." "Nếu ở trên chiến trường, dùng một cầu thuật toán không ổn định như vậy, không bị giết đã là may mắn rồi."

Nói xong, quay lưng định đi tiếp.

Undes cười nói : "Cũng không phải không có cách nào."

Tanya nhướng mày, sau đó nhìn hắn.

Undes bí hiểm nói : "Tối nay cô sẽ biết."

Tanya bĩu môi nói : "Vậy sao." Dáng vẻ có chút không tin tưởng. Quay lưng đi tới phòng y tế.

Undes biết tối nay Chúa sẽ tới gặp nàng trong giấc mơ của nàng, và Chúa sẽ có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với nàng.

Hắn cười ha hả về phòng mình nghỉ ngơi. Dù sao hắn cũng không phải người được trao huân chương Silver Wing nên không ai để ý gì tới hắn. Nên hắn không phải tham gia thử nghiệm mẫu Type 95. ---- --------- -----

Vùng đất vượt ra ngoài nhận thức của giác quan.

Nơi đây là nơi tụ họp của các vị thần. Có đủ các loại, từ Chúa của Thiên Chúa Giáo, Phật của Phật Giáo, đến các vị Thần Hy Lạp, hay các vị Indu Giáo.

Các vị thần tụ tập lại để họp bàn một vấn đề rất quan trọng. Họ đang dần mất đi tín ngưỡng đến từ con người. Vấn đề này cần phải được giải quyết nhanh chóng, nếu tình trạng này kéo dài, khả năng họ sẽ gặp rắc rối rất lớn. "Chư vị, chuyện nghiêm trọng rồi đây." Một vị thần lên tiếng.

Ở vùng đất của các vị thần, những [hiện hữu] đang cực kì phiền não. Nỗi bối rối này không chỉ bắt nguồn từ sự chân thành mà còn là thiện ý của họ.

Một vị khác nói : "Như mọi người đã biết thì số người giữ gìn đức tin thành kính đang sụt giảm nhanh chóng."

"Vừa muốn văn minh phát triển lại vừa muốn nâng cao tín ngưỡng, quá khó rồi."

Dù dẫn dắt con người đi đến cõi cao hơn hay quán triệt nguyên tắc không can thiệp, hệ thống luân hồi đang dần chạm đến giới hạn của nó.

Thế giới càng tiến bộ, loài người càng hạnh phúc thì đức tin càng mai một. Đối với hệ thống đó là một cơn ác mộng tồi tệ nhất.

"Còn kết quả nghiệm chứng lần trước thì sao?" Một vị tò mò hỏi.

Chúa nói : "Không đạt được hiệu quả mong muốn. Dù họ có thừa nhận hiện tượng siêu nhiên tồn tại nhưng lại không phản ứng."

Chủ trương của các Tổng lãnh thiên thần cực đoan cho rằng cần gợi ra các hiện tượng siêu nhiên để thức tỉnh lại tín ngưỡng của con người.

Họ đã cố tái hiện sự kiện Moses và các hiện tượng siêu nhiên khác, nhưng kết quả đã không được như mong đợi. Chúng sẽ bị Khoa học giải mã vào một ngày nào đó.

Bây giờ, phản ứng của con người với hiện tượng siêu nhiên là không thể giải thích. Vì chưa hiểu, nên chúng cũng trở thành một đối tượng nghiên cứu.

"Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra không được thuận lợi."

"Nhưng tại sao chứ? Trong quá khứ, chúng ta chỉ cần nói với họ thì họ sẽ biết chúng ta là những vị thần."

"Họ thậm chí còn chủ động gọi cho chúng ta."

Đúng vậy. Trong thời đại đức tin còn sâu sắc, chúng thần có thể dễ dàng giao tiếp với con người bằng cách trò chuyện. Không những thế, một số còn chủ động tìm kiếm sự hiện diện của các vị thần.

Nhưng ngày nay khó mà nhìn thấy những tình huống như thế. Những tiếng nói cầu xin sự cứu chuộc cũng trở nên hiếm hoi.

Tại sao lại thế? Ở lúc không thể suy nghĩ được nguyên do, chúng thần đã tập trung điều tra những trường hợp thành công. Đó là một cách tiếp cận hợp lý. Và, với bổn phận và lý niệm cao thượng, họ nghiên cứu tỉ mỉ tất cả những tiền lệ có từ thời thần thoại đến nay.

Đối với họ, thời đại thần thoại chỉ là một ký ức. Nếu họ muốn kiểm tra từng phần một cũng rất dễ dàng.

"…Hay là do hồng ân của thần linh?" Một vị đề xuất.

Trên phương diện nào đó, đây là một câu trả lời vô cùng thực tiễn được rút ra từ kết luận.

Chúa hỏi : "Ý ngài là…?"

"Trước kia, khi nền văn minh nhân loại còn chưa khai hóa, chúng ta đã can thiệp và bảo vệ con người khỏi những thảm họa mà họ không thể tránh khỏi."

Với quốc gia hiện đại, một cơn bão không còn là mối uy hiếp. Những trận cuồng phong không thể hủy diệt một quốc gia, nó thậm chí còn không làm nứt được dầm nhà. Đối với hầu hết các nước, bão và lũ lụt chỉ có thể làm tê liệt chức năng của một thành phố.

Trái với quá khứ, nơi cả nền nông nghiệp sẽ bị tàn phá bởi một cơn bão; mọi người sẽ bị cuốn trôi bởi lũ lụt và nhiều gia đình sẽ bị tan nát bởi những thảm họa. Vì lẽ đó mà các vị thần đã kiềm chế bản thân và không can thiệp nếu loài người không muốn. ]

Và rồi, thần đã bị nhân loại lãng quên.

Việc thúc đẩy tính độc lập ở loài người trong quá trình trưởng thành là một yếu tố quan trọng để họ tiến lên một tầm nhìn cao hơn.

Đó là lý do mà đến nay, không ai ngờ được rằng nó sẽ khiến con người mất đi đức tin của mình.

Con người cổ xưa ca ngợi ân điển của các vị thần, đế chế La mã là nơi thần và người cùng tồn tại. La mã sụp đổ, nhà thờ kiểm soát thời trung cổ bằng cách nhân danh Thiên Chúa.

Song các lãnh chúa ủng hộ quân chủ chuyên chế lại làm giảm sức mạnh của nhà thờ. Để rồi, các nhà khoa học không còn mong muốn cống hiến cho tôn giáo mà thay vào đó là tìm kiếm sự thật về thế giới do các vị thần tạo ra.

Kết quả là, đức tin của con người bị mài mòn theo thời gian.

Một vị đồng tình :"Phải rồi, khi nền văn minh phát triển ở tốc độ ổn định chúng ta đã quyết định rằng can thiệp sẽ làm chậm bước tiến của họ, đó là lý do chúng ta bỏ mặc họ.

Ngài ấy cũng nói luôn :"Mặt khác, chẳng phải đó là nguyên nhân khiến loài người khó lòng thừa nhận chúng ta sao?"

Chúng thần không có ý định cản trở sự phát triển của nhân loại. Trên thực tế, đây là kết quả họ mong đợi từ kế hoạch ban đầu.

Để tìm kiếm sự thật đằng sau những việc làm của thần thánh. Các ngành Khoa học Tự nhiên bắt nguồn từ ý nghĩ vậy đã được chào đón mà không bị căm ghét. Từ tán dương ý nghĩ của việc không ích kỷ đến thờ phụng sự hiểu biết nền tảng của bản chất tự nhiên.

Theo logic này, con người sẽ đạt đến mức độ triết lý cao hơn. Một bước đi đầu tiên được các vị thần ghi nhớ.

Tuy nhiên, kế hoạch đã phản tác dụng và dẫn đến nhiều vấn đề nghiêm trọng. Nó không thể dừng lại. Rốt cuộc đã có quá nhiều thế giới được nuôi dưỡng bằng mô hình tiêu chuẩn này. "Ughhh, nếu là vậy thì mệt rồi đấy."

Chúng thần lại rơi vào trầm tư. Nếu họ không tháo gỡ vấn đề bằng những sữa chữa đơn giản, nó sẽ mất nhiều nỗ lực để giải quyết. Điều đó sẽ rất phiền phức. Và có thể đoán trước là nếu họ mặc kệ vấn đề này quá lâu, mọi chuyện sẽ càng tệ hại hơn. "Có ai có ý nghĩ này hay không?"

Tại thời điểm này, thiên thần trí tuệ đã đáp ứng mong đợi bằng cách phác thảo lên một đề xuất sau khi đã xem xét cẩn thận vấn đề. Thứ nhất, ngài cho rằng vấn đề không nằm ở chính sách của chúng thần. Căn bản, họ chỉ cần đưa ra một hệ thống bù đắp sự mất mát của đức tin là xong. "Vậy nên, chúng ta phải điều chỉnh một chút để khuấy động đức tin của con người."

Lời đề nghị này được đa số ủng hộ. Tuy nhiên họ đã thử hết toàn bộ những phương pháp có sẵn.

Chúa nói :"Tôi hiểu phương châm mà ngài đề nghị. Nhưng chính xác là chúng ta nên làm gì?"

"Tôi không dám chắc, nhưng làm thế nào về việc ban một thánh tích mới cho thế giới?"

"Hmm? Ý ngài là sao?"

Lại nói về các thánh tích, những thứ được ban cho thế giới nhiều như những ngôi sao. Mặc dù không được phân bố đồng đều do quốc gia và địa lý, số lượng của chúng vô cùng phong phú.

Để nâng cao đức tin thì phương pháp này không được thành công cho lắm. Nhưng bởi giá trị lịch sử cao nên chúng rất được con người trân trọng.

"Thánh tích ban tặng được giữ gìn và bảo tồn rất cẩn thận nhưng nó vẫn chưa hoàn thành vai trò thông cáo cho con người về ân sủng của các vị thần."

Chỉ có điều, chúng thần cũng không biết được tình hình thực tế của thánh tích. Dù sao, họ đã sống quá lâu. Họ chỉ còn những kỷ niệm về việc ban tặng thánh tích cho con người bởi họ không quan tâm đến sự phát triển sau này.

Sau khi điều tra, họ mới phát hiện thánh tích đã trở thành một món đồ trang trí.

Chúa nói :"Hiểu rồi, đó là lý do con người quên mất đức tin và lời cầu nguyện. Thật mỉa mai…"

Chúng thần đã không còn là sự tồn tại thiết yếu nữa. Chỉ đơn giản là vậy, nhưng cảm xúc của chúng thần vẫn là trăm mối ngổn ngang. Dẫu sao, chúng thần cũng không dự định đơn phương ép buộc con người phải đi theo tôn giáo.

Nhưng nếu họ không làm như vậy, hệ thống sẽ gặp phải một kết quả không lạc quan. Để con người tự động hiểu được đức tin, chẳng lẽ họ phải định kỳ ban tặng những thánh tích tại các di tích thiêng liêng sao?

Chúng thần đồng ý là quan điểm này đáng để thử.

"Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ dạy con người lời cầu nguyện và ban thánh tích đến nơi mà họ cần đến."

"Một ý tưởng tuyệt vời. Làm ngay thôi."

"Tôi vừa nghĩ ra một thứ thích hợp."

------ -------- ---

Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán.

Tối hôm đó, Tanya lên giường đi ngủ. Trong giấc mơ của nàng, Chúa hiện thân, lần này Chúa có nói với nàng Ngài sẽ ban cho nàng một thánh tích.

Có điều Tanya không quan tâm lắm, nàng đã có sức mạnh ngang ngửa với một vị thần ở thế giới bị nguyền rủa bởi chiến tranh này.

Cần gì đến thánh tích làm gì? Thế là nàng đúng như dự kiến, gạt phăng Chúa khỏi tư tưởng của mình. Nàng bừng tỉnh thì nhận ra nó chỉ là một giấc mơ. Có điều.

Trên thế giới này, tin tốt luôn đi kèm với tin xấu. Một điều mà Thiếu úy Tanya Degurechaff hoàn toàn tán thành từ tận đáy lòng.

Sáng nay, cấp trên đã thông báo nội bộ việc cắt giảm ngân sách. Một dấu hiệu cho thấy sự phát triển của Type-95 đến đây là chấm dứt. Đồng thời, chi nhánh Nhân sự đã báo rằng cô sẽ chuyên tâm huấn luyện mà với Tanya là không thành vấn đề.

Việc dừng phát triển quả cầu thiếu sót và trở lại Ban Huấn luyện là một tin đáng để ăn mừng. Rắc rối duy nhất, đây là một thông báo nội bộ và chưa có xác nhận quyết định chính thức. Nhưng vẫn là một tin tuyệt vời bởi cô sẽ không cần liều mạng nữa.

Tin xấu là lão điên đã đột ngột thay đổi thái độ trước những thí nghiệm dậm chân tại chỗ và nguy cơ bị đình chỉ các thí nghiệm nguy hiểm khác.

Nếu ông ta nản lòng thoái chí và trở nên an phận thì tốt rồi. Tuy nhiên niềm hy vọng đó đã tan vỡ và kẻ mất trí dường như còn có khả năng nhận được sóng điện từ một nơi Chúa mới biết ở đâu.

Hôm nay, ông ta đột nhiên hét lên là được thần thánh ban cảm hứng và gào thét “bây giờ, nó chắc chắn sẽ hoạt động!”. Chỉ có điều ngay cả lúc bình thường, kẻ điên rồ này còn đánh giá đây là một thử nghiệm có nguy cơ cao.

Nếu đó là một cố gắng thực nghiệm trong lúc căng thẳng thần kinh thì kết quả có lẽ sẽ không tốt đẹp.

---- ------- ------------

Trên sân thử nghiệm.

Undes ngồi đó quan sát cuộc vui. Còn Tiến Sĩ Schugel thì hào hứng hỏi:

“Thiếu úy, cô đã sẵn sàng rồi chứ?”

Tanya làu bàu : “Tiến sĩ, ngài có thể ngừng thử nghiệm được không? Theo tính toán, trường hợp xấu nhất là toàn bộ chúng ta và khu vực thí nghiệm sẽ bị thổi bay.” “Tiến bộ khoa học luôn song hành với sự hy sinh. Dẫu sao cô cũng không cô độc. Có tôi và bạn của cô ở đây nữa mà. Còn câu hỏi nào nữa không?”

Mọi người đều lo lắng về thử nghiệm này, ngoại trừ Kỹ sư trưởng Adelaide von Schugel vẫn vui vẻ và tự tin như thường và cái tên Undes chết toi vẫn mặt trơ như trứng luộc kia nữa.

Nếu được, ta muốn đấm vào gương mặt tươi cười của lão một cái thật mạnh.

- “Thứ cho tôi nói thẳng, tôi hy vọng ngài có thể đem lý tưởng cao cả của mình dùng ở chỗ khác.”

- “…? Là một nhà khoa học tôi sẽ trung thành với nghiên cứu của mình. Ngừng huyên thuyên và bắt đầu nào.”

Tanya cũng hết cách với tên cứng đầu này.

"…Bắt đầu cung cấp ma lực cho Type-95."

"Đội quan sát xác nhận. Chúc thiếu úy may mắn."

Bay lên đến độ cao 10.000 feet.

Lão tiến sĩ nói to : “Ổn thôi mà, đừng suy nghĩ nhiều. Nó đảm bảo sẽ hoạt động.”

Sự hoài nghi gõ lên một hồi chuông cảnh báo trong tâm trí Tanya. Tối qua tên Chúa chết tiệt đó nói sẽ ban cho nàng một thánh tích, có khi nào ....?

Tanya dò hỏi :“…Tiến sĩ, điều gì khiến ngài tự tin như vậy?”

“Chẳng phải rất đơn giản sao.”

Ngài Tiến sĩ khoa trương giang rộng hai cánh tay mình, như thể ông dự định thuyết giảng về chân lý thế giới.

"Tôi đã được Chúa đảm bảo, ngài đã trò chuyện với tôi. Trong mơ ngài nói, thí nghiệm hôm nay chỉ cần hai ta cầu nguyện, thì nó sẽ thành công."

“….Ehhhh?”

Tiến sĩ điên cuồng nói : “Đây là một cơ hội tốt. Hãy cầu nguyện các vị thần cho sự thành công của chúng ta.”

Tanya nhướng mày nói :“Tiến sĩ, ngài là một người vô thần mà?”

Lão già càng điên cuồng hơn, nói lớn : “Thiên chúa của Sáng chế đã hạ phàm trước ta. Ngay bây giờ, ta là một tín đồ mộ đạo.”

“…Vậy thì, điều gì xảy ra nếu tôi không cầu nguyện?”

“Hai chúng ta sẽ trở thành những kẻ tử vì đạo.”

Lão điên nói ra điều đó không chút do dự. Và nụ cười trên gương mặt ông ta cho thấy lão thuộc loại tồi tệ nhất, loại người tự hào được tuẫn giáo - nụ cười vui vẻ của kẻ sắp bị nổ tung.

Tanya càng rối hơn, nàng cảm nhận được mình bị tên Chúa đó gài bẫy.

“Bình tĩnh nào Thiếu úy. Chẳng phải em đã gặp Chúa rồi sao? Nếu chúng ta đều tin vào Chúa trời, chúng ta sẽ được cứu rỗi.”

Kiểm soát viên thông báo :“Máy đo ma lực đang mất ổn định! Nó đang mất kiểm soát!”

Sau đó hắn kinh ngạc nói : “Sao lại có thể?! Lõi đang tan chảy! Sơ tán nhân viên ngay!”

Tanya lúc này đang lâm vào cảnh rối bời, không biết phải làm gì.

Undes giật lấy bộ đàm cười nói : "Tanya, cô cứ đồng ý với Chúa đi, mở miệng nói vài câu mà được dùng thánh tích, quá lời còn gì?"

Tanya trừng to mắt nói lớn : "Đừng có hòng, ta sẽ không bao giờ cầu nguyện cái thứ đó."

Ngay lúc này, khi Tanya chuẩn bị cho một vụ nổ lớn. Thời gian ngừng lại, y như những lần Chúa xuất hiện trước đó.

Tanya cảm thấy ma quỷ - [Tồn tại X] đang nở nụ cười nham hiểm với mình.

Tanya :"Là ngươi sao?! Ác quỷ!!!"

"Tóm lại món đồ mà các người phát triển gọi là Elinium Type-95? Chúng thần đã quyết định ban thử nghiệm này một phép màu, và được ý Chúa tán đồng."

"Thả lỏng nào. Hãy để chúng thần chúc phước lành cho Cầu Thuật Toán của ngươi và tạo nên một phép màu. Khi dùng quả cầu, chắc chắn ngươi sẽ hiểu được ân điển của Chúa và thốt lên những lời ngợi ca." Tanya :"Cầu nguyện?"

"Đúng thế. Tổ tiên ngươi đã lãng quên những lời ca ngợi Đức chúa nhân từ. Đó không phải lỗi của ngươi khi không được học nó."

Tiếp đó, Chúa nói tiếp : "Chỉ cần ngươi cầu nguyện, Type 95 sẽ hoạt động, nhớ lấy, chỉ cần cầu nguyện thôi."

Sau những lời đáng sợ này, ý thức của Tanya bị kéo về “mặt đất”.

Sau đó thì nàng vô thức nói : "Chúa ngự bên ta! Đây là một phép màu! Phước lành sẽ được ban cho những tín hữu!”

Như một phép màu, bốn lõi trong Cầu thuật toán Type 95 đồng bộ và hoạt động một cách hoàn mĩ. Giúp cho Tanya giải phóng năng lượng, bay thẳng lên trời cao. Giờ phút này nàng không hề gặp phải bất cứ khó khăn gì điều khiển Type 95 cả.

Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên. Ngay sau khi "Giác quan" của Tanya trở lại trong cơn sốc thì nàng ngạc nhiên hét lớn.

“…Tôi đã làm gì thế?”

Vậy tôi vừa nghĩ gì? Tôi đã nói gì? Tôi ca ngợi điều đó ư? Tôi thực sự ngợi ca cái tên đó hả?

“Đúng thế, Thiếu úy. Xem ra em đã hiểu được sức mạnh của đức tin rồi đó. Nó thực sự là một phép màu.”

“Một phép màu?”

“Ngợi ca vinh quang của Chúa. Hãy làm chứng cho phép màu này.”