Lưu Bị lên làm minh chủ đến hôm nay đã được 4 ngày, ngày thứ nhất giải quyết vấn nạn thiếu thốn lương thực trầm trọng cho liên quân.
Ngày thứ hai hắn giải quyết vấn đề không có võ tướng chống chọi lại Lữ Bố và Hoa Hùng.
Ngày thứ ba hắn công phá Tỵ Thủy quan, không tốn một binh một tốt.
Bây giờ, binh phát Lạc Dương, giải cứu thiếu đế và tiểu vương gia, tru diệt Quốc tặc Đổng Trác. Trong lòng các chư hầu, không một ai phản đối Lưu Bị đảm nhiệm chức vị minh chủ, kể cả Viên Thiệu.
Viên Thiệu đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc trong khi đảm nhận chức minh chủ đó, hắn cũng không mơ tưởng về nó nữa. Việc bây giờ cần hướng tới là làm sao giành được nhiều lợi ích nhất sau khi công việc hoàn thành. -------- ------------ -----
Lại nói về Đổng Trác.
Lúc đầu, hắn đưa ra quyết định rời đô trên triều thì có rất nhiều người phản đối việc rời đô, nhưng sau khi vài kẻ bị hắn chém bay đầu thì không còn ai dám đưa ra ý kiến nữa.
Trước khi đi, hắn cho binh lính cướp sạch của cải của đám sĩ tộc, mang theo một số lượng lớn tiền bạc, lương thảo đi Trường An.
Khi đi mang theo rất nhiều bách tính, mục đích lấy họ làm tấm chắn, không cho đám Chư Hầu tập kích. (Bắt con tin, uy hiếp)
Thái Ung, Thái Diễm, Lư Thực, các văn võ bá quan trong triều cũng ở trong số đó, nhưng được ưu tiên hơn thường dân, được ngồi xe ngựa không phải đi bộ.
Hiện tại, Viên Thiệu làm minh chủ thất bại nên Đổng Trác cũng không căm hận hắn như trong lịch sử, nên cũng không có xảy ra sự kiện tru diệt Viên gia.
Lúc Đổng Trác rời đô, cái gì cũng mang theo, duy chỉ có quên mất không xử lí Viên Thuật đang bị giam ở trong ngục. Có lẽ đây cũng là trong cái rủi có cái may cho hắn. ------- ----------- --------
Tin Đổng Tặc hỏa thiêu thành Lạc Dương, rời đô về Trường An rất nhanh được Tôn Kiên cho người báo về.
Mọi người lại ngồi lại với nhau, bàn bạc đối sách.
Lưu Bị ngồi ở vị trí chủ vị, nghiêm túc lắng nghe ý kiến của tất cả mọi người một lượt.
Trong đó có 2 vị Chư hầu quyết định hỏa tốc hành quân, chặn đánh Đổng Trác cứu giúp thiếu đế, đó là Tào Tháo và Viên Thiệu.
Còn lại có 8 vị yêu cầu nhanh chóng cứu hỏa Lạc Dương, lý do đưa ra là kinh đô quan trọng, không thể làm ngơ.
Bên cạnh đó có 6 vị im hơi lặng tiếng, không lên tiếng.
Lưu Bị trầm ngâm một chút, sau đó hắn cười nói : "Như vậy đi, bây giờ có hai chủ ý được đưa ra thảo luận, một là cấp tốc cứu Thiên Tử, một là cứu kinh đô Lạc Dương." Nghỉ một nhịp, hắn nói tiếp : "Bỏ phiếu quyết định, nghe theo số đông."
"Ai đồng ý cứu Thiên Tử, dơ tay lên." Có hai cánh tay dơ lên.
"Ai đồng ý cứu Lạc Dương, dơ tay lên." Các chư hầu khác, đồng loạt đưa tay lên.
]
Trong lòng hừ lạnh, thiết nghĩ Hán Thất không thể tồn vong là do đám chư hầu dã tâm quá lớn, quả nhiên không sai. Thiên Tử còn chưa mất, đã muốn tự lập môn hộ, thống lĩnh một vùng.
Lưu Bị cười nhìn hai người Viên - Tào nói : "Hai huynh, ta biết hai người một lòng vì quốc gia, đưa ra cống hiến."
"Nhưng mà binh lính Liên Quân cũng không phải của một mình ta, mà là của mọi người hợp lại mà thành, phải theo số đông mà hành sự."
"Thứ cho ta phải bác bỏ ý kiến của hai vị, mong hai vị lượng thứ cho. Sau khi dập xong lửa của Lạc Dương, chúng ta sẽ bàn bạc kĩ lưỡng hơn việc cứu giúp Thiếu đế. Dẫu sao, cứu thiên tử cũng không phải chuyện ngày một ngày hai có thể hoàn thành. Không biết, ý của hai vị thế nào?" Tào Tháo tuy trong lòng có chút sốt ruột muốn lập công nhưng Trần Cung sau lưng ngầm ra hiệu nên cũng nói : "Đã Minh Chủ nói vậy, ta cũng không có ý kiến gì." Viên Thiệu thấy Tào Tháo đồng ý nên cũng không tỏ ý gì, gật gật đầu đồng ý.
Đã có nhất trí của mọi người, Lưu Bị hạ lệnh, toàn quân hướng tới Lạc Dương, nhanh chóng cứu hỏa, không thể để lâu.
Tuy đã cho quân hành quân cấp tốc nhưng cũng phải tốn hơn 1 ngày mới tới được kinh đô, trên dọc đường, Lưu Bị cho người tiến hành trữ nước và cát khô, dùng để dập lửa.
Lúc tới nơi, thế lửa rất lớn, chỉ đứng ở ngoài thôi đã nóng toát mồ hôi, chứ chưa cần nói tiến vào trong.
Lưu Bị hạ lệnh, toàn quân mũi quấn vải ướt, đầu đội khăn ướt, cả người đổ nước lạnh, tiến vào dập lửa.
Công việc nặng nhọc, mặc dù quân số rất nhiều, nhưng thành Lạc Dương đâu có nhỏ, phải mất hơn nửa ngày mới dập tắt được hơn ba phần tư, tốn thêm một canh giờ nữa mới hoàn toàn dập tắt được.
Quân sĩ mệt nhọc, nóng như vậy đứng ở ngoài thôi cũng mệt chứ đừng nói là chạy vào tiếp xúc với ngọn lửa để đổ nước, đổ cát dập lửa.
Lưu Bị biết mọi người vất vả nên cũng đồng ý cho quân sĩ nghỉ ngơi thêm một ngày để hồi phục, sau đó mới bàn đến việc hành quân đi cứu Thiên Tử.
Tôn Kiên đến kinh đô trước tiên, hắn hạ lệnh, đốc thúc quân lính dập lửa.
Tuy nhiên trong quá trình dập lửa có một chuyện lớn xảy ra. Hoàng Cái cho người đi múc nước trong giếng gần đó thì phát hiện ra "ngọc tỷ truyền quốc" nằm trong giếng.
Tôn Kiên quyết định giữ bí mật này, hắn định một mình nuốt trọn gói cái "ngọc tỷ truyền quốc", thuận lợi cho đại sự sau này.
Trong lịch sử thì hắn một mình cuỗm ngọc tỷ ôm về Giang Đông là thật, nhưng sau đó tin này không hiểu sao lại bị lộ ra, làm đám chư hầu nổi lòng tham. Trong một lần xích mích, hắn dẫn quân đánh Lưu Biểu.
Bị Lưu Biểu thiết kế, ám sát, chết. Tôn Sách nghe tin khóc ngất, sau khi tỉnh lại, ôm theo ngọc tỷ đi chuộc lấy thi thể của cha mang về an táng.
Lần này thì khác, hắn có hơn 1000 Thiên Binh được Lưu Bị cho "mượn" ở bên ngoài bảo kê, nên không cần lo lắng có kẻ nào khác ngoài bộ hạ thân tín của hắn biết được tin này. --------- ----------- ----
Lại nói về đám chư hầu.
Chư hầu bây giờ tuy có chút xích mích về lợi ích nhưng cũng không quá lớn, đến mức liên minh tan rã như trong lịch sử.
Lưu Bị cũng không muốn như vậy thế là hắn ngấm ngầm đồng ý giúp kế ly gián của Lý Nho được thực hiện hoàn mĩ hơn.
Hắn phân cho mỗi người một vùng để dập lửa, bên cạnh đó, hắn cho người mang theo số lượng lớn ngọc ngà châu báu ngầm chôn ở ranh giới giữa đám chư hầu, hắc hắc. Không có mâu thuẫn thì ta sẽ cho mâu thuẫn.
Thế là đúng như dự kiến, mâu thuẫn xảy ra.
Ta phát hiện trước, nó là của ta.
Không đúng, cái này nằm trên lãnh địa ta được phân công, nó phải là của ta.
Cái gì, chỗ này là chỗ ta được phân công mà.
Cứ như vậy, người này mắng kẻ khác, ngươi chửi ta một câu, ta mắng ngươi một câu. Rất đông vui.
Căng thẳng leo thang, chỉ chờ một sự kiện nho nhỏ là sẽ bùng nổ dữ dội, liên minh không cần đánh sẽ tự tan vỡ.
Sau khi bất hòa leo thang đến đỉnh điểm, chỉ thiếu một chút là có đánh nhau to, cuối cùng Lưu Bị tiến hành can thiệp. Chia cho mỗi người một nửa, không ai hơn, cũng chả ai thiệt.
Ngày hôm sau, Đổng Trác cho mời Thiếu đế đến, nhờ Thiếu đế hạ chỉ sắc phong chính thức các chức Thái Thú các quận cho đám chư hầu. Bên cạnh đó, còn phong tướng phong tá cho một vài kẻ khác trong vùng cai trị của đám chư hầu.
Mục đích là buộc đám chư hầu phải về lãnh địa được sắc phong, quản lí cho tốt lãnh địa của mình.
Đám chư hầu bắt đầu bùng nổ dã tâm, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Tôn Kiên cầm trong tay củ khoai nóng "truyền quốc ngọc tỷ" trong lòng nôn nao, hắn nói trước tiên : "Nay ta binh mã không đủ, xin phép cáo lui về Lư Giang, bổ sung binh lực đầy đủ, sau đó phát binh Trường An cứu giúp Thiếu đế. Thứ cho ta không thể cùng các vị lâu hơn. Tôn mỗ xin cáo từ." Đã có Tôn Kiên mở lời, các chư hầu còn lại cũng lấy cớ thoái thác, ở lãnh địa có chuyện, xin phép lui về bình định, bổ sung binh lực, sau đó cùng nhau thảo phạt Đổng Trác.
Trong chốc lát, trong đại doanh chỉ còn lại Viên Thiệu - Tào Tháo và Lưu Bị.
Tào Tháo lắc đầu ngán ngẩm nói : "Mười tám lộ chư hầu, vì nước thì ít, vì thân thì nhiều. Thương thay thương thay. Tào mỗ, cũng xin cáo từ."
Nói xong, chắp tay rời đi.
Viên Thiệu đang định nói gì đó, Lưu Bị nhìn hắn cười nói : "Bản Sơ huynh, ta nghe nói Công Lỗ (Viên Thuật) còn bị giam ở trong nhà lao, chưa được thả ra, huynh cũng nên đi xem hắn một chút." Nghỉ một nhịp, Lưu Bị nói tiếp : "Lần này chia tay, không biết khi nào mới gặp lại, Bản Sơ huynh bảo trọng." Nói xong, chắp tay rời đi.
Viên Thiệu bơ vơ một mình, ngẫm nghĩ một chút, con mắt hiện lên hàn mang. Hắn gọi một tên thân binh lại, nói thầm mấy câu vào tai tên thân binh.
Thân binh kinh ngạc, sau đó gật mạnh đầu, nhanh chóng rời đi.
Viên Thiệu lẩm bẩm "Công Lộ, không phải ta không xét tình anh em, mà là ngươi, năm lần bảy lượt chèn ép ta, lần này, ta sẽ cho ngươi lãnh đủ.
Thế là Viên Thuật ở trong nhà giam 3 ngày, gần như chết đói chết khát mới được cứu ra. Lúc được cứu ra đã hôn mê bất tỉnh, được Viên Thuật cho người chăm sóc kĩ càng. Cho người bảo hộ hắn đưa về lãnh địa. ------- ----------- -------
Tôn Kiên lúc này cũng rất khả quan, sự kiện hắn "nhặt được" truyền quốc ngọc tỷ không có bị lộ ra, nên trên đường về rất an toàn. Về tới Lư Giang bắt đầu thi hành một loạt chính sách chỉnh đốn lại vùng đất này. Nhắm tới Từ Châu, mục tiêu xa hơn hắn hướng tới là thống nhất Giang Đông.
Tào Tháo trở lại Trần Lưu, âm thầm nghỉ ngơi dưỡng sức. Sau đó chiêu binh mãi mã, mở rộng lãnh địa.
Viên Thiệu thì trở về Bột Hải (thuộc Ký Châu). Ở đây hắn chiêu mộ được danh tướng Khúc Nghĩa, có được một đạo tinh binh là Tiên Đăng Tử Sĩ, bách chiến bách thắng.