Con dao bóng loáng, nhọn hoắt chuẩn bị đâm vào đống thịt mềm mại của Đổng mập. Bỗng nhiên hắn dừng lại, nhanh chóng lui về sau năm bước, quỳ xuống đút dao vào vỏ, hai tay nâng đao.
Tào Tháo nói to : “Hiệu úy Tào Tháo có được đao quý, nay muốn dâng lên thừa tướng.”
Đổng Trác xoay mình, híp mắt nhìn Tào Tháo, cười bảo : “Dâng lên đây.”
Tào Tháo thận trọng dâng lên thanh đao, yết hầu khẽ động 2 lần.
Vừa rồi hắn nhìn thấy ngón tay của Đổng Trác khẽ động, nên không dám làm tiếp, không chắc chắn thì không nên mạo hiểm.
Đổng Trác vui thích mân mê thanh đao quý, hắn cười bảo, : “Đao này ta nhận, ngươi lui về đi, ta còn chút mệt. Chút nữa ta sẽ cho người ban thưởng sau.”
Tào Tháo “vâng” 1 tiếng, lui về sau.
Vừa ra khỏi sân, hắn thấy Lữ Bố dắt ngựa đến. Cười nói : “Ánh mắt của Lữ tướng quân thật chuẩn, con ngựa này ta rất thích. Ngài cho ta cưỡi thử được chứ?”
Lữ Bố cười khà khà nói to : “Ta đã đích thân chọn thì chỉ có tuấn mã mới vừa mắt, ngươi thử ngựa đi.”
Tào Tháo mau chóng lên ngựa, vỗ đít ngựa chạy băng băng trên đường.
Thấy hắn gấp gáp “cưỡi ngựa” đi, Lữ Bố lắc đầu, cười cười đi vào trong phòng.
Vừa vào, hắn thấy Đổng Trác tay cầm thanh đao, lăm lăm chạy ra. Thấy hắn, Đổng Trác nói ngay : “Truyền lệnh của ta, Tào Tháo khả nghi, cho người bắt về đây.”
Thế là Đổng phủ loạn thành một bầy, người hô ta ứng ầm ĩ.
Một lát sau thì một đạo quân do Lữ Bố xuất lĩnh chạy ra khỏi thành.
Thấy Đổng phủ loạn, Vương Doãn đoán ra Tào Tháo đã đi ám sát Đổng Trác, có điều không biết có thành công không.
Lo lắng cho người thám thính . Một lát sau đó, gia đinh báo lại Tào Tháo thất bại, đã trốn khỏi thành.
Vương Doãn lắc lắc đầu, đi vào trong phòng.
Lại nói đến Tào Tháo, sau khi chạy ra khỏi thành khoảng 3 dặm đường. Hắn thấy có 2 lính giáp bạc, dẫn theo 1 con bạch mã. Hai người này đứng trên ngã ba đường, đang chờ ai đó.
Thấy Tào Tháo đến, 2 Thiên Binh tiến lên, 1 người cười nói : “Người tới có phải Tào Tháo?”
Tào Tháo dừng ngựa, nghi ngờ nói : “Đúng là Tào Tháo.”
Liêu Đông Hầu cho mời, xin ngài đi theo chúng ta.
Tào Tháo thầm kinh ngạc, Lưu Bị ở đây ?
Cũng không nói nhiều, hắn đi theo 2 tên Thiên Binh, bản thân hắn đang bị truy đuổi, không thể không liều một phen.
Đi được một chút, thấy có ba người đang ngồi uống rượu ở trên đồi.
Không phải ba huynh đệ Lưu Quan Trương thì còn ai vào đây.
Lưu Bị thấy Tào Tháo đã đến, đứng lên cười tiếp đón.
“Tào Hiệu Úy, xa cách bấy lâu, ngài vẫn khỏe chứ?”
Tào Tháo cười nói : “Tạ ơn Hầu gia quan tâm, Tào mỗ vẫn khỏe.”
Hai người ngồi xuống, Lưu Bị rót một chén rượu cho Tào Tháo, vừa rót vừa nói : “Theo ta biết thì ngài đang theo Đổng Trác, sao lại có nhã hứng ra ngoài thành dạo chơi thế này?” Tào Tháo nói : “Hôm nay ta ám sát Đổng Trác, đang trên đường chạy trốn.”
Trương Phi chen vào : “Thành công không?”
Tào Tháo cười khổ nói : “Đổng Trác đi ngủ cũng có đề phòng, không ám sát thành công.”
Đã không còn chút hứng thú. Mặc kệ hai người đàm luận, Trương Phi và Quan Vũ ở bên cạnh, huynh một chén, đệ một chén, không chút quan tâm.
Lưu Bị thở dài nói : “Đổng Trác trước sau cũng sẽ chết.”
Tào Tháo ngạc nhiên hỏi : “Hầu gia sao lại cho là như thế ?”
Lưu Bị cười to nói : “Không phải trong lòng Tào đại nhân đã có kế sách rồi sao?”
]
Tào Tháo cười cười, “Tháo làm gì có kế sách gì.”
Lưu Bị híp mắt, nhìn Tào Tháo hỏi : “Ngài chuẩn bị mang chiếu lệnh của Hoàng Thượng tuyên cáo ra ngoài?”
Tào Tháo giật mình, sau đó lắc đầu cười khổ : “Đúng là không giấu được Hầu gia, Tào mỗ quả thật có ý đó.”
Lưu Bị uống hết chén rượu, thở dài : “Thiên hạ đã loạn. Kẻ nào cũng có dã tâm, kế hợp binh này ắt sẽ không thành.”
Tào Tháo thở dài theo, : “Ta biết, nhưng không thử không được.”
Dừng một chút, Tào Tháo hỏi : “Ngài nói, Hán thất còn không?”
Lưu Bị nhìn Tào Tháo : “Hán thất đã không còn, nhưng giang sơn thì sẽ mãi trường tồn.”
Hai người mỗi người một chén, uống cạn một hơi.
Tào Tháo cười nói : “Hẹn gặp lại Hầu gia.”
Lưu Bị cười nói : “Hẹn gặp lại. Mạnh Đức này.”
Tào Tháo ngoảnh lại, Lưu Bị nói : “Không phải ai cũng xấu, cũng có ý muốn hại huynh, nên tin tưởng người ta một chút.”
Nói xong hắn ném cho Tào Tháo một túi bạc, nói là lệ phí đi đường. Tào Tháo nhận lấy, trầm ngâm suy nghĩ, sau đó gật gật đầu rời đi.
Tào Tháo đã đi xa, Lưu Bị nhìn theo bóng lưng của hắn một chút, sau đó cười cười nhìn hai đệ đệ. Ba người cũng rời đi, trước khi đi Lưu Bị để lại một phong thư ghĩ rõ chữ “Thư này cho Lữ Bố đọc.” Được một lát thì Lữ Bố xuất quân đến đây, ngạc nhiên nhìn phòng thư ở trên bàn.
Hắn cũng tò mò mở ra, đọc xong thì xé nát bức thư, quay người rời đi.
Cùng năm 190, Tào Tháo sau khi giết hụt Đổng Trác, “mang theo” chiếu lệnh của Thiên Tử ra ngoài. Trên đường đi “gặp được” Trần Cung, mời chào được chủ mưu đầu tiên của mình, hắn có thêm lòng tin cho tương lai sau này.
Tướng : Trần Cung
Thống lĩnh : 85
Võ Lực : 65
Trí Lực : 90(100)
Trần Cung trì trí, phải suy nghĩ lâu mới lập được mưu hay.
Tuy nhiên, hắn cũng mừng không được lâu đã mém chút phải ngậm ngùi mất đi Trần Cung. Hai người trong lịch sử sẽ cùng nhau đi tới nhà Lữ Bá Xa (thúc phụ của Tào Tháo), bản tính đa nghi sẽ “giúp” cho Tào Tháo giết nhầm tám mạng người.
Trần Cung cũng vì thế mà rời bỏ hắn.
---- ---------- ---------
Hai người tạo thành một nhóm, đi được tầm ba bốn ngày, đã tới gần Thành Cao địa giới, sắc trời dần tối, Tào Tháo chỉ chỗ rừng sâu nói: "Chỗ này, ta có một người quen, tên là Lữ Bá Xa, chính là huynh đệ kết nghĩa của Cha ta! Chúng ta đi tới nhà hắn, xin tá túc một đêm, hắn nhiệt tình hiếu khách, tất sẽ khoản đãi tại chúng ta." " Được ! Như vậy rất tốt!" Trần Cung gật đầu nói.
Hai người xuống ngựa, vào trong rừng rậm, đi tới Lữ gia trang, gặp Lữ Bá Xa.
"Hiền chất, ta nghe nói triều đình đang phát lệnh truy nã ngươi, muốn bắt ngươi áp tải về Lạc Dương, ngay cả phụ thân ngươi cũng đã đi Trần Lưu tránh nạn, chuyện này là thế nào?" Lữ Bá Xa thấy Tào Tháo mừng rỡ, nhiệt tình hỏi.
Tào Tháo tinh tế kể lại cho Lữ Bá Xa.
Lữ Bá Xa làm rung động, vội vàng hướng Trần Cung lạy hai lạy: "Nếu không có ngài, cả nhà cháu ta tất cả sẽ tao ngộ nguy nan, Tào thị cả nhà sẽ bị diệt vậy! Tối nay các ngươi, liền ở lại hàn xá, nhà ta không có rượu ngon, ta sẽ đi mua cho các ngươi !" Dứt lời, Lữ Bá Xa vội vã đứng dậy, đi hướng thôn trang.
"Mạnh Đức, bá phụ của ngươi, quả thực là nhiệt tình hiếu khách!" Trần Cung nói.
"Đúng a!" Tào Tháo gật đầu một cái.
"Sèn soẹt... Sèn soẹt..." Đã lâu, hai người cũng không thấy Lữ Bá Xa về nhà, ngược lại thì nghe được tiếng mài đao vang dội.
"Lữ Bá Xa cũng không phải là ta chí thân, chúng ta đi nghe một chút, nếu là sự tình có biến, chúng ta sẽ nhanh chóng rời đi!" Tào Tháo thấp giọng nói.
"Được!" Trần Cung gật đầu một cái.
Hai người ra khỏi phòng, đi tới chỗ phát ra thanh âm, nghe thấy một người bên trong nhà nói: "Nhanh trói lại, ta sẽ giết nó!"
Bỗng nhiên câu nói của Lưu Bị “Không phải ai cũng có ý xấu muốn hại huynh, nên tin tưởng người ta một chút” lại vang lên bên tai của Tào Tháo. Hắn đè tay Trần Cung, đẩy cửa bước vào.
Vừa vào trong phòng thì thấy được, cà nhà tám người bao gồm cả Lữ Bá Xa đang hùa nhau bắt heo để giết thịt. Thấy hai người bước vào, Lữ Bá Xa cười hắc hắc nói : “Để hai người chê cười rồi.” Tào Tháo cười nói : “Thúc phụ khoản đãi, tiểu chất mừng còn không kịp, nào dám nghĩ vậy.” Trong lòng thầm mừng, xém chút nữa thì giết nhầm người tốt. Trần Cung thấy Tào Tháo quyết định đúng đắn như vậy, cũng vui mừng, xem ra lần này ta chọn được một chủ công đáng để phò trợ rồi. ----- ----------- ------ Ăn nhậu một đêm, nghỉ ngơi khỏe khoắn. Hai người từ biệt Lữ Bá Xa, trước khi đi, Tào Tháo đưa một nửa số bạc của mình cho Lữ Bá Xa để tạ ơn khoản đãi. Hai người phi ngựa suốt 2 ngày 2 đêm, về tới Trần Lưu. Về đến nhà, Tào Tháo giới thiệu Trần Cung với Tào Tung, đem mọi chuyện kể lại cho Tào Tung biết. Cũng nói, muốn bán gia sản, chiêu mộ hương dũng, nghĩa binh. Tào Tung lắc đầu nói : “Gia sản quá ít, không đủ làm đại sự. Chỗ này có một người là Vệ Hoằng, tính hào sảng, trượng nghĩa. Con cùng ta đi tìm hắn, hắn sẽ cho tiền tài trợ cho con.” Tào Tháo gật đầu đồng ý, hai cha con cùng đi tìm Vệ Hoằng, bàn bạc làm đại sự. Quả nhiên, Vệ Hoằng đồng ý cấp tiền tài trợ. Tào Tháo mừng rỡ, phát chiếu chỉ của Hoàng Thượng, sau đó bắt đầu chiêu mộ nghĩa binh. Trong lúc nhất thời, nhân sĩ gia nhập hưởng ứng nhiều không đếm xuể. Vài ngày sau đó, Hạ Hầu gia cũng có người đến gia nhập. Huynh đệ Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, tài năng hơn người, rất được hoan nghênh. Tào gia thì có Tào Nhân, Tào Hồng, Tào Thuần ba huynh đệ, dẫn theo hơn ngàn người đến gia nhập. Ngoài ra còn có Nhạc Tiến tự Văn Khiêm là người Dương Bình – Vệ Quốc, cũng đến gia nhập. Nhất thời, tào gia binh hùng tướng mạnh. Lại nhắc Tào Tháo làm hịch văn thông cáo cho các Chư Quận. Hịch văn viết: “Tháo giờ lấy đại nghĩa bố cáo thiên hạ: Đổng Trác lấn Thiên Tử, lệnh chư hầu, hành động phản quốc, tự mình hoành hành ngang ngược, phế đế, dâm loạn cung cấm, giết hại sinh linh; là loại lang cẩu bất nhân, tội ác tày trời! Nay phụng thiên tử mật chiếu, tập hợp Nghĩa Binh, thề muốn quét sạch loạn thần tặc tử, diệt sát bầy hung. Hướng tới quốc gia hưng thịnh, cộng tiết công phẫn; phò trợ vương thất, cứu giúp lê dân. Ngày mà Hịch văn đến, mau chóng làm theo!” Tào Tháo hịch văn phát ra, các trấn chư hầu tất cả khởi binh hưởng ứng:
Trấn thứ nhất, Hậu Tướng Quân - Nam Dương Thái Thủ - Viên Thuật.
Trấn thứ hai, Ký Châu Thứ Sử - Hàn Phức.
Thứ ba trấn, Dự Châu Thứ Sử - Lưu Biểu.
Thứ tư trấn, Duyện Châu Thứ Sử - Lưu Đại.
Trấn thứ năm, Hà Nội Quận Thái Thủ - Vương Khuông.
Thứ sáu trấn, Trần Lưu Thái Thủ - Trương Mạc.
Thứ bảy trấn, Đông Quận Thái Thủ - Kiều Mạo.
Thứ tám trấn, Sơn Dương Thái Thủ - Viên Di.
Thứ chín trấn, Tể Bắc Tương - Bảo Tín.
Đệ thập trấn, Bắc Hải Thái Thủ - Khổng Dung.
Đệ thập nhất trấn, Nghiễm Lăng Thái Thủ - Trương Siêu.
Đệ thập nhị trấn, Từ Châu Thứ Sử - Đào Khiêm.
Thứ mười ba trấn, Tây Lương Thái Thủ - Mã Đằng.
Thứ mười bốn trấn, Bắc Bình Thái Thủ - Công Tôn Toản.
Thứ mười lăm trấn, Thượng Đảng Thái Thủ - Trương Dương.
Thứ mười sáu trấn, Ô Trình Hầu - Trường Sa Thái - Thủ Tôn Kiên.
Thứ mười bảy trấn, Kỳ Hương Hầu - Bột Hải Thái Thủ - Viên Thiệu.
Chư lộ quân ngựa, bao nhiêu không giống nhau, có ba vạn người, có một, hai vạn người, các dẫn quan văn võ tướng, hướng phía Lạc Dương tới.
Chư hầu lục tục Hội Minh, mỗi người xây dựng cơ sở tạm thời, liên tiếp hơn hai trăm dặm. Chỉ còn có một lộ chưa tới là Liêu Đông – Lưu Bị.