Thịnh Quân thấy thế, bèn mượn cơ hội giả thần giả quỷ, trao đổi với đối phương một phen, xem có thể đôi bên cùng có lợi, bảo bọn họ kiếm tiền để đổi đồ ăn với nàng.
Đi đến trước mặt nàng là một nữ hài cẩn thận dè dặt, tuổi không tính là lớn, nhìn cũng không giống loại người lỗ mãng không nói đạo lý kia, hẳn là có thể trao đổi bình thường.
Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ xong xuôi bản thảo thương nghị trong đầu, Thịnh Quân hắng giọng, thử khống chế cơ thể của máy bán hàng lên tiếng.
Nàng thăm dò nói: "Xin chào."
Nhưng điều khiến nàng tuyệt vọng là giọng nói phát ra lại biến thành một câu lạnh như băng "Xin bỏ tiền vào!"
Xong rồi, dường như nàng không thể giao lưu ngôn ngữ với người khác.
Nữ hài kia hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ lên tiếng, hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, những cổ nhân còn lại cũng giơ vũ khí vây quanh, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.
Thần kinh Thịnh Quân cũng căng thẳng trong nháy mắt, sợ giây tiếp theo sẽ bị đám người này đập hỏng, hệ thống không có phản ứng, nàng cũng không biết một máy bán hàng hư hao sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng nghĩ đến sẽ không dễ chịu.
Giằng co một lát, một nam hài mặt đen đột nhiên gào lên với nàng, gọi nàng là yêu ma quỷ quái.
Thịnh Quân cũng không có cách nào, hiện tại nàng cũng không phải người giấu trong máy móc, mà là máy bán hàng, hoàn toàn không có cách nào nói chuyện.
Nàng thử vặn vẹo thân thể, nhưng thân máy không nhúc nhích, nàng đành phải mở miệng lần nữa: "Ta không có ác ý với các ngươi."
Đáng tiếc lời nói ra lại biến thành một tiếng nói sang sảng: "Xin bỏ tiền vào!"
Lần này Thịnh Quân hoàn toàn không dám lên tiếng, căng thẳng nhìn chằm chằm động tác của đám cổ nhân. Cũng may lần này, đám cổ nhân giống như đã có chuẩn bị tâm lý, cũng không kinh ngạc như vậy nữa, mồm năm miệng mười phỏng đoán câu nói kia của nàng.
Mắt thấy suy đoán của họ dần trở nên thái quá, chưa nói được mấy câu đã đột ngột quỳ xuống, quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu dập đầu, miệng còn lẩm bẩm, bảo nàng đừng tùy tiện ăn thịt người. Thịnh Quân chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, nàng trợn mắt, lời nói kẹt ở cổ họng nửa ngày không ra, không bao lâu sau, những người này đã nhanh chóng rời đi hết.
Thịnh Quân nhìn bóng lưng của bọn họ, tâm tình phức tạp, một mặt nhẹ nhàng thở ra, tạm thời không cần lo lắng sẽ bị đập hư. Mặt khác trong lòng nàng lại rất lo lắng, hận không thể nhanh chóng bắt người đến mua hàng của nàng.
Thời gian ba ngày đếm ngược, sinh mệnh như ngọn núi lớn đè lên đầu Thịnh Quân, nàng lo lắng lật qua lật lại bảng hệ thống, đột nhiên phát hiện một chức năng không bắt mắt: Thêm một logo nhận dạng tự động gắn bên cạnh hộc bỏ tiền của máy bán hàng.
Logo có thể lựa chọn có tiền đồng nguyên bảo, mũi tên màu đen vân vân.
Thịnh Quân không do dự, trực tiếp thay đổi kiểu dáng tiền đồng nguyên bảo, vừa thao tác xong, bên cạnh miệng hộc bỏ tiền đã hiện ra hình vẽ tiền đồng và nguyên bảo giản bút màu đen.
Nàng nhìn bên ngoài xem bộ dáng của mình, trong lòng hết sức hài lòng, tiếp đó chính là chờ mong sau hừng đông, đám cổ nhân kia lại tới cẩn thận nhìn nàng một chút, thấy hình vẽ nhỏ có liên quan tới tiền này liền có thể lĩnh ngộ công năng ném tiền mua đồ vật của nàng.
Tạm thời nàng không dám suy nghĩ tới khả năng đám người bộ dáng dân chạy nạn này hoàn toàn không có tiền.