Trong lòng bọn nhỏ ngược lại cảm thấy có đồ ăn mới rất dễ hiểu, bởi vì các nàng cũng dâng cúng măng đất mới mà, Phương Tiên Nhi chu đáo như vậy, tặng lại chút đồ mới cũng rất bình thường mà phải không?
Đưa lương khô xong, đêm nay cũng không cần làm công việc, mọi người chính thức tiến vào thời gian nghỉ ngơi.
Nghĩ đến việc tỉnh dậy là có thể nếm được đồ ăn mới, tất cả mọi người đều ôm mong đợi vào ngày mai, đi vào giấc mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau.
Mọi người tỉnh lại từ sớm, ngay cả những đứa trẻ bình thường thích ngủ nhất cũng tỉnh dậy rất sớm.
Dọn dẹp sơ qua một chút, đun một bình canh nấm, mọi người ngồi quanh sơn động một vòng, hưng phấn chờ đợi, bữa sáng hôm nay chính là canh nấm và bánh ngọt.
Mắt thấy canh đã nấu xong, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Tảo Nhi mở túi giấy ra, chia bốn miếng bánh ngọt bên trong thành tám miếng nhỏ hình vuông.
Lại mở một túi khác ra, tương tự chia ra mấy miếng nhỏ, sau đó liền chia cho người lớn trẻ nhỏ trong động mỗi người một miếng nhỏ.
Lúc Tảo Nhi chia ra còn thở dài trong lòng, chiếu theo điều kiện hiện tại của các nàng, mỗi ngày có thể đúng giờ ăn cơm đã coi như không tệ rồi.
Bánh ngọt này một người là một miếng, nhiều lắm là có thể nếm được mùi vị, ăn no là tuyệt đối không thể nào, giống như ăn bánh mì mà Phương Tiên Nhi đưa cho vậy, nhất định phải ăn chung với những món khác mới có thể no bụng được sáu phần.
Hiện tại các nàng một ngày hai bữa cơm.
Buổi sáng hơi đơn giản một chút ăn cho qua bữa, nửa đường chỉ cần uống thêm hai ngụm nước thần mà Phương Tiên Nhi cho, trên đường ăn chút gì đó, là có thể sống qua ban ngày.
Buổi tối ăn nhiều một chút, tránh cho nửa đêm đói đến không ngủ được, ảnh hưởng đến chuyện ngày hôm sau ra ngoài.
Lúc này mọi người đều rất vui vẻ vì có thể được ăn bánh ngọt.
Phải biết rằng trước kia cuộc sống tốt hơn một chút, cũng không phải nhà ai cũng nỡ bỏ tiền mua bánh ngọt ăn, có một số nhà còn là lần đầu tiên ăn được đồ tinh tế như vậy!
Bánh ngọt này có hơi cứng, Tảo Nhi gặm một miếng nhỏ, cũng không khó cắn.
Cảm giác xốp xốp, chắc hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Thứ này ở trong miệng tan ra rất chậm, ngược lại rất háo nước, trong mùi lúa mạch nồng đậm còn kèm theo một loại mùi thơm mới mẻ, hương vị thật sự là vô cùng ngon.
Thứ này nếu làm từ lúa mạch, chắc hẳn là lương khô nhỉ?
Tảo Nhi nghĩ, lại uống một ngụm canh nấm.
Nước canh trộn với loại bánh ngọt này cùng nhau vào bụng, không hiểu sao lại có loại cảm giác thỏa mãn.
Bọn nhỏ đều cười hì hì ăn, cảm thấy bữa cơm này giống như là đang ăn vặt, vô cùng đỡ thèm.
"Cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt, cứ theo đà này, dựa vào sự cứu tế của Phương Tiên Nhi, mỗi ngày có thể tiết kiệm chút lương thực, đến mùa đông cũng không cần lo chuyện ăn uống nữa." Nương Đại Ngưu cười tủm tỉm nói.
"Đúng vậy, may mà có Phương Tiên Nhi." Tảo Nhi cũng cảm khái một câu: "Ăn cơm tạm thời không cần lo lắng, chỉ mong năm nay vào đông đừng quá lạnh, chúng ta đốt củi lên núp trong động, quần áo chăn mền có thể chống được đông lạnh, mùa đông này có thể hoàn toàn vượt qua."
Trải qua mùa đông chính là ăn no mặc ấm, không có gì khác.
Bây giờ cái ăn không còn khó khăn như vậy nữa, nhưng mà giữ ấm thì trong lòng vẫn không chắc.
Củi thì có thể trữ nhiều hơn, chỉ tiếc mùa hiện tại không tìm được dương liễu, nếu không còn có thể nhét thêm vào quần áo cùng chăn đệm.