Chương 20: Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Đại Ngưu cũng mang bình canh đi, Tảo Nhi lau miệng, đứng dậy, trên người nàng ấy mang theo tiền mọi người cho nàng ấy, dự định lại đến chỗ Phương Tiên Nhi kia xem thử.

Trước khi đi, nàng ấy chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng cầm lấy ống trúc đặt ở bên chân, đặt ở trong lòng bàn tay cẩn thận xem xét. Đây cũng là Phương Tiên Nhi cho, vừa rồi bận rộn chuyện bánh mì, ngược lại đem ống trúc chứa nước này ném ra sau đầu.

Ống trúc hình trụ, đại khái là to cỡ hai cánh tay. Tảo Nhi lắc lắc thân ống, quả nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng nước, nàng ấy lại thử cạy nắp, vậy mà không thể cạy ra, điều này làm cho nàng ấy bắt đầu hiếu kỳ cái nắp này được cố định như thế nào.

Mân mê hồi lâu vẫn không có đầu mối, Tảo Nhi đang nhụt chí, trong lúc vô ý xoay xoay nắp ống, bỗng nhiên phát giác ra nó hơi lỏng.

"Hóa ra là mở như vậy!" Tảo Nhi thừa thắng xông lên, xoay thêm mấy vòng cuối cùng mới gỡ được nắp ống xuống.

Trong động ánh sáng không tốt, Tảo Nhi đầu tiên là dùng ngón tay lần mò một cái, mò tới bên trong nắp ống lồi ra hình trụ tròn dẹp, ước chừng cao bằng hai ngón tay. Hình trụ này nhỏ hơn đường kính của nắp đậy một vòng, phần mép gập ghềnh.

Tảo Nhi lại cầm nắp ống, tiến đến trước ánh lửa trong động nhìn kỹ, mơ hồ thấy được phía trên có rất nhiều hoa văn kỳ quái.

Lại nhìn phần mép bên trong chỗ ống trúc đã mở, vậy mà cũng có mấy vòng hoa văn lồi ra đứt quãng như vậy.

Tảo Nhi xuất thân từ thợ mộc, đầu óc đã nhanh chóng xoay chuyển, cảm thấy kiểu dáng mới lạ này có thể có liên quan đến việc ống trúc chứa nước không lọt ra.

Trong lòng nàng ấy kích động, hận không thể nhìn cho kỹ, nhưng lúc này thật sự không tiện cân nhắc những thứ này, chỉ có thể trước đè tâm tư xuống, chờ ngày mai sáng sủa lại nói.

Tảo Nhi lại dời sự chú ý lên nước trong ống trúc, nàng ấy vẫn như thường lệ ngửi thử, một mùi hương tươi mát xông vào mũi, lại nhấp một ngụm nhỏ, mùi vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, mơ hồ còn mang theo hương trái cây nhàn nhạt, đây dĩ nhiên là nước đường, tràn đầy một ống nước đường!

Tảo Nhi vui vẻ xoay nắp ngược lại, tìm chỗ cất ống trúc, định lát nữa để muội muội nếm thử.

Làm xong việc này, nàng ấy không chậm trễ thời gian nữa, đốt cây đuốc, nhanh chóng đi ra khỏi cửa động.

Bên ngoài trời không mưa nữa, Tảo Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đã được tẩy rửa, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mấy ngôi sao.

Tâm tình của nàng ấy bỗng nhiên trở nên tốt đẹp.

Nhất định là Phương Tiên Nhi hiển linh, xua tan cơn mưa, ngày mai nếu như có thể có mặt trời, lại có thể ra ngoài tìm đồ ăn, sau cơn mưa đoán chừng có không ít nấm!

Nghĩ như vậy, bước chân của Tảo Nhi cũng nhẹ nhàng hơn, rất nhanh đã đi tới trước mặt Phương Tiên Nhi.

Nàng ấy cũng không nói nhiều, đem đuốc cắm vào bên cạnh, trực tiếp hành lễ: "Phương Tiên Nhi, đa tạ đồ ăn của ngài, còn có nước đường và dầu muối ngài tặng!"

Phương Tiên Nhi, cũng chính là Thịnh Quân vừa nghe, cảm thấy nước đường hẳn là đang nói nước điện giải, cũng không biết dầu muối kia là cái quỷ gì, mì gói dù có đập nát cũng không thể ăn như dầu muối ấy nhỉ?

Tuy rằng hoang mang, nhưng nàng nhìn thấy Tảo Nhi vẫn rất vui vẻ, nhiệt tình chào hỏi đối phương: "Xin bỏ tiền vào!" Thật không cần khách khí như vậy, tiền hàng hai bên thoả thuận xong, chuyện đương nhiên mà!

Được Phương Tiên Nhi đáp lại, Tảo Nhi không nhịn được cười, lại lấy ra một nắm tiền đồng, ước chừng mười đồng, tiếp tục nói liên miên với Thịnh Quân: "Bánh mì ăn rất ngon, mọi người nấu hai bình canh lớn chia nhau uống, đều rất cảm tạ ngươi, nhờ ta mang theo chút tiền tới cho ngươi."

Nghe được nửa câu đầu, Thịnh Quân nghĩ, mì ăn liền nấu thành hai nồi lớn như vậy, còn có thể có mùi vị sao?