Chương 14: Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Đừng nhìn Tảo Nhi mới vừa nói năng hùng hồn, nhưng đây là lần đầu tiên giao tiếp với yêu quái, nàng ấy không biết nên cúng tiền như thế nào ở chỗ yêu quái này.

Thịnh Quân thấy đồng tiền trong tay nàng ấy, trong lòng quýnh lên như sắp tắc nghẽn, lại vội vàng hô lên vài tiếng: "Xin bỏ tiền vào! Xin bỏ tiền vào!"

Tảo Nhi không phụ sự kỳ vọng của nàng, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ, lẩm bẩm nói: "Đúng rồi, bỏ tiền vào, ta nên tìm một nơi có thể bỏ tiền!"

Ánh mắt của nàng ấy nhanh chóng dừng lại ở hộc bỏ tiền của máy bán hàng.

Đây là cửa động bắt mắt nhất trên người yêu quái, vừa nhìn đã biết là có thể nhét đồ vào.

Miệng nhét tiền của Thịnh Quân khác với máy bán hàng thông thường, khá lớn, hình chữ nhật, đại khái là để thích ứng với thiết kế thời cổ đại, không chỉ có thể ném tiền đồng, ném nguyên bảo cũng không có vấn đề gì, nhưng có tầng bình chướng vô hình bảo vệ, không cách nào móc đồ vật từ bên trong ra.

Trước đó Tảo Nhi đã từng chú ý tới cái lỗ này, bởi vì bên cạnh vẽ đồng tiền và bạc.

Lúc ấy nàng ấy cho rằng yêu quuái đang dùng bạc dụ người, muốn để người ta đưa tay vào lấy tiền, sau đó nhân cơ hội giở trò xấu. Hiện tại nghĩ lại, nói không chừng nó đang đòi tiền người ta?

Tảo Nhi chần chờ một lát, cẩn thận từng li từng tí nhét đồng tiền vào cửa động kia. Nàng ấy quỳ trên mặt đất, thành kính chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại lẩm bẩm:

"Yêu quái đại nhân, chúng ta không hỏi lai lịch của ngươi, cũng không cầu quá nhiều, chỉ cần một miếng ăn, nếu ngươi đồng ý, ngày sau chúng ta móc sạch của cải cũng sẽ dâng lên cho ngươi. Cầu xin ngươi, hãy bảo vệ chúng ta!"

Mưa vẫn rơi tí tách dưới đất, trên mặt đất toàn là bùn, bám lấy ống quần của Tảo Nhi. Nói xong lời cầu xin, nàng ấy cố sức mở đôi mắt ướt đẫm vì bị mưa xối, híp mắt nhìn chằm chằm vào yêu quái trước mặt.

Một giây sau, Tảo Nhi bỗng mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, ngay cả giọt nước mưa trượt vào trong mắt cũng không khiến nàng ấy chớp mắt một cái!

Chỉ thấy mấy viên tròn dẹp được khảm trước người quái vật kia, tất cả đều sáng lên ánh sáng bắt mắt, đó là một loại xanh mát lạnh mà Tảo Nhi chưa bao giờ thấy qua, trong suốt, lấp lóe không ngừng, quả thực giống như tiên quang.

Chẳng lẽ yêu quái đồng ý lời của nàng ấy rồi?

Vậy tiếp theo nên làm thế nào đây, trở về sơn động chờ bánh bột ngô rơi từ trên trời xuống sao?

Tảo Nhi có chút mê mang, há miệng ra, ngơ ngác quỳ trên mặt đất.

Đại Ngưu đứng phía sau vài bước bỗng chạy tới, đụng vào bả vai nàng ấy, lo lắng kêu lên: "Tảo Nhi tỷ?"

Hắn cũng vừa nhìn thấy mấy sợi ánh sáng kia, sợ ánh sáng tà môn kia bắt lấy hồn của Tảo Nhi.

"Không sao." Tảo Nhi lấy lại bình tĩnh đứng dậy, gan lớn đưa tay sờ lên ánh sáng xanh biếc trong đó, lạnh lùng cứng rắn, lại chọc chọc, vậy mà có thể đè xuống.

Động tác của Tảo Nhi quá nhanh, Đại Ngưu không ngăn cản được, đành phải nắm chặt tay khẩn trương nhìn nàng ấy giao dịch với yêu quái.

Hô hấp của hai người đều thả nhẹ, chờ động tĩnh tiếp theo của yêu quái.

Yêu quái Thịnh Quân lại không biết nỗi lo lắng của hai cổ nhân, trong đầu nàng còn đang ngâm nga bài đồng dao.

Vừa rồi nàng đã thành công kiếm được đồng tiền đầu tiên trong cơ sinh, tăng thêm một chút giá trị năng lượng. Quan trọng nhất là, có lần giao dịch này, nàng có thể nôn ra chút hàng, để cổ nhân nếm được ngon ngọt, nói không chừng sẽ thường xuyên tới thăm nàng.

Thịnh Quân cảm thấy, thật sự không thể xem thường trí tuệ của cổ nhân. Sau khi bỏ tiền vào, nàng đang đau đầu không biết làm thế nào để dẫn dắt nữ hài ấn nút chọn hàng. Không ngờ đối phương lại tự học được, nhanh chóng ấn nút phía dưới mì thịt bò kho.