Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh lập tức hoàn hồn: “Em muốn hai cái, một cái là 1m5, cái còn lại 1m2"
“Đã nhớ kỹ rồi.” Hoắc Lãng trầm giọng đáp, đi vài bước đến buồn nước, cầm lấy một con dao: “Trở về đi, năm ngày nữa đến lấy.”
“Vâng....” Tư Ninh Ninh do dự, quay người đi hai bước, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, anh chưa nói là muốn bao tiền hay là phiếu, hay là cả hai, em chỉ có phiếu gạo thôi, có được hay không?"
Hoắc Lãng ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn thẳng Tư Ninh Ninh, cho dù ngẩng đầu, cúi đầu thì vô cùng khí thế: "Đều không cần."
Tư Ninh Ninh ngốc: "Hả?"
“Nếu đồng chí còn kẹo kia thì cho tôi thêm vài viên đi." Hoắc Lãng rũ mắt xuống, tiếp tục mài dao: “Sớm mầm thích."
"Được ạ!"
Thứ này không cần phiếu cũng không cần tìm, cũng không biết đưa bao nhiêu thì thích hợp, Tư Ninh Ninh còn lo tổng cả tiền cả phiếu còn thiếu, bây giờ yên tâm rồi.
Kẹo thôi mà, trong không gian cô còn tận vài rương.
Cô đi tới ghế hai bước rồi ngồi xổm xuống, móc hai bên túi trái phải ra.
Một, hai....năm.... mười hai.
12 cái kẹo, kích thước mỗi cái to như ngón tay cái, đều là cô mượn túi lấy từ trong không gian ra ngoài.
Túi chỉ lớn chừng này, Tư Ninh Ninh chỉ lấy ra được chừng này mà thôi: "Trên người em chỉ còn có chừng này, ở chỗ ở thanh niên trí thức bên kia còn có, quay đầu lại em lại mang đến đây."
Hoắc Lãng nghiêng đầu nhìn sang cái ghế dựa, nhìn chằm chằm hành động của Tư Ninh Ninh.
Ấn tượng đầu tiên có vẻ sai sai.
Cô gái này, nhìn có chút ngốc.
Hoắc Lãng nhẹ giọng đáp: “Đủ rồi.”
"Vậy bây giờ đồng chí Hoắc Lãng đi chặt tre sao? Em có thể cùng đi không? Em có thể hỗ trợ!"
“Hỗ trợ?”
“Vâng.” Tư Ninh Ninh nâng cằm ưỡn ngực, tự tin mười phần: “Em.”
Cô tự tin bởi vì cho dù tính sức lực nhỏ thì kéo, kéo trở về cũng có thể nhỉ.
Đôi môi hồng hào của cô gái nhỏ khẽ mím lại, cằm hất lên, cả gương mặt tự tin kiểu, không sai, chính là như vậy.
Hoắc Lãng cười khẽ nhướng mày: "Được."
Nói rồi Hoắc Lãng đi tuốt ở đằng trước.
Tư Ninh Ninh vui mừng khôn xiết, vội vàng đi theo.
Nhưng mà cô tính toán cực tốt không nghĩ đến tính toán toàn thua thiệt.
Hai mươi phút sau, ở trên núi.
"Chờ đã, chờ một chút."
Tư Ninh Ninh thở dốc, cố gắng chạy theo bóng dáng cao lớn phía trước: "Ở... ở trước nhà không phải có rừng tre sao? Vì cái gì chúng ta phải đi xa như vậy."
"Nơi này còn có thể nhìn thấy thôn, hiện tại trở về còn kịp."
Giọng nói của người đàn ông trầm và khàn, dường như không có chút cảm xúc nào, phảng phất lại mang theo chút đùa bỡn.
Tư Ninh Ninh cau mày, phồng má đặt hai tay lên đầu gối, thở hổn hển mấy hơi rồi mới cất bước đi theo sau Hoắc Lãng.
Đi về phía trước một hồi, dần dần tiến vào trong rừng cây, Hoắc Lãng mới từ từ thả chậm bước chân.
Tư Ninh Ninh nhân cơ hội đuổi kịp, thầm nghĩ: "Hừ xem như anh còn có lương tâm."
Hoắc Lãng xoay người, lòng bàn tay nắm chặt lưỡi dao, đưa cán dao quay về hướng của cô.
Tư Ninh Ninh đầu tiên là ngẩn ra, đập vào mắt là một con mương rộng hơn một mét trước mặt rồi mới ý thức được chuyện gì.
Không chút do dự, cô nắm lấy cán dao, cẩn thận đi theo phía sau Hoắc Lãng băng qua cây cầu ván nhỏ hẹp.
Đi theo sâu vào trong núi, tiếng chim hót càng lúc càng rõ ràng không khí dần dần trở nên ướt át, tươi mắt, bên đường có thể nhìn thấy đủ loại hoa.