Chương 42: Trần Liên Mễ

Editor: Hye Jin

Ngay khi những lời này nói ra, thật không thể tin được, Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân đều vây quanh cô: "Kỹ sư đường sắt? Thật là khó lường, còn lợi hại hơi cả công nhân nữa đó."

Tư Ninh Ninh cười cho có lệ: “Haha... Còn tốt đi."

Thời đại ngày nay nhân tài khan hiếm, kỹ sư quả thực là tồn tại là một gì đó ghê gớm lắm, không những có một khoảng tiền lương kếch xù cùng đãi ngộ cực tốt, đồng nghĩa cũng bận rộn bên ngoài, cho nên nguyên chủ mới bị mẹ kế và em gái đối đãi như vậy.

Nhưng mà....

Tư Ninh Ninh trong lòng có một cái nghi vấn.

Tư Chấn Nam, ông ấy không biết con gái mình phải chịu đựng những gì sao?

Trong lòng cảm thấy rối bời, bất bình, Tư Ninh Ninh cau mày, trong tay không tự chủ được dùng sức, làm bung cái nắp hộp cơm, gây ra tiếng động thật lớn.

Khí chất của Tư Ninh Ninh đột nhiên biến hóa. Từ Thục Hoa giật nảy mình, tưởng mình nói sai, vẻ mặt trở nên căng thẳng: "Sao, sao vậy?"

“À không có gì.” Nhận ra sự thất thố của mình, Tư Ninh Ninh vội vàng lắc đầu lãng sang chuyện khác: "Hôm nay hoạt động tự do cậu có dự định gì không?"

"Tớ thấy có người làm việc trong ruộng, tớ chuẩn bị đi xem một chút, nói không chừng có thể học được cái gì đó. Cậu thì sao?"

"Tớ chuẩn bị đi vào đội nhìn xem thử."

Nói xong cả hai cùng nhau trở về.

Quần áo giặt hôm qua đã được phơi qua đêm.

Tư Ninh Ninh thu dọn quần áo ở sau cánh cửa, chải chải đầu, thắt mái tóc bồng bềnh thành tóc thắt bím hai bên theo style Hàn Quốc.

Chiếc váy thay ra đã được gấp gọn ở đầu giường, Tư Ninh Ninh nhích người hướng phía đội sản xuất mà đi.

Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân ôm việc chuẩn bị cơm trưa, cô giữa trưa không cần phải vội vàng trở về.

Trí nhớ của Tư Ninh Ninh không tệ, dọc đường cô đến nhà đội trưởng sản xuất, cửa sân mở rộng, cô đứng ở cửa nhìn vào trong, cất tiếng cao giọng nói: "Có người ở nhà không?"

Chẳng mấy chốc, từ cửa sổ phòng bên trái phòng chính, một cái đầu nhỏ thắt bím ló ra: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Là Tam Nha.

Tư Ninh Ninh đút tay trái vào túi, lấy ra vài viên kẹo trong không gian, vẫy vẫy tay gọi Tam Nha.

Cô bước vào trong, đưa viên kẹo cho cô bé: "Nhà em có người lớn ở nhà hay không?"

Giấy kẹo nhiều màu sắc rất đẹp, thoạt nhìn không hề rẻ.

Tam Nha không dám cầm nhưng mà mãi một lúc vẫn không chống lại được sự mê hoặc của kẹp, cầm trong tay Tư Ninh Ninh một cái: "Cảm ơn chị thanh niên trí thức, ba em không có ở nhà, mẹ em có ạ."

Đang nói thì bên trong một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, mặt đỏ bừng đi ra.

Tư Ninh Ninh đem mấy viên kẹo đưa hết cho Tam Nha, đứng dậy chào hỏi.

"Thím."

Trần Liên Mễ đã nhìn thấy Tư Ninh Ninh, bà biết người mới tới là thanh niên trí thức, tưởng có chuyện gì quan trọng nhấc chân bước tới: "Làm sao vậy đồng chí thanh niên trí thức? Ba Tam Nha không có nhà, đồng chí có việc gấp thì thím đi gọi...."

Nói xong, bà đưa mắt nhìn Tam Nha ý muốn gọi Tam Nha đi gọi Triệu Hoành Binh trở lại.

Nhưng ngay lúc này, Trần Liên Mễ nhìn thấy mấy viên kẹo trong tay Tam Nha.

Ở cung tiêu xã kẹo trái cây rẻ nhất có giá 1-2 đồng, mà kẹo trong tay Tam Nha chỉ nhìn giấy gọi kẹo đã biết không hề rẻ.

Trái tim của Trần Liên Mễ như phình ra.

Hay là có chuyện gì đó đại sự, sợ là nói với bọn họ không thông cho nên muốn lừa gạt bọn nhỏ trước.

"Tam Nha sao con có thể xin kẹo đồng chí thanh niên trí thức, xem trở về cha con có đánh chết con hay không?”

Nghĩ đến cha cầm cây chổi, Tam Nha run run, không chút do dự đẩy kẹo lại cho Tư Ninh Ninh.

“Đừng sợ.” Tư Ninh Ninh xoa xoa đầu Tam Nha: "Kẹo là cháu cho Tam Nha, không phải là Tam Nha vòi."