Chương 38: Khí Thế Hù Người

Editor: Hye Jin

Lý Lăng Nguyên đụng phải hai người bên giếng, cả người ngốc ngốc.

Hoắc Lãng ngày thường không thích nói chuyện, trông cậy vào hắn mở miệng là không có khả năng.

Thấy vậy, Tư Ninh Ninh chủ động giúp đỡ giới thiệu: "Thanh niên trí thức Lý, đây là đội trưởng đội bảo an, đến đây để thông báo thời gian tuần tra của đội bảo an.

Lý Lăng Nguyên tính tình chậm rì rì, tuy rằng có chút ngớ ngẩn, nhưng vừa nghe đến từ "đội trưởng", thái độ lập tức trở nên nghiêm túc: "Chào đồng trí đội trưởng."

Hoắc Lãng gật đầu nhìn lại Tư Ninh Ninh: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu.

Hoắc Lãng không nấn ná thêm nữa, quay người vài bước, rẽ vào góc nhà, biến mất sau bóng cây.

"Ôi trời ơi, hình như đội trưởng đội bảo an có tham gia quân ngũ đó. Khí thế hù người, thật sự.""

Lý Lăng Nguyên thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh Tư Ninh Ninh cầm cái thùng: "Thanh niên trí thức Tư, cậu còn muốn dùng nước không? Tớ lại lấy cho cậu một thùng."

Đúng là cần đó....

Tư Ninh Ninh nghĩ thì nghĩ thế nhưng mở miệng lại từ chối: "Không cần đâu, tớ đã giặt xong rồi."

Mỉm cười vắt quần áo để lại khoảng trống, Tư Ninh Ninh ra hiệu: "Cậu có thể múc nước ra đây để giặc, chỗ này rộng hơn, có thể giặt sạch hơn."

"Này tốt quá."

Tư Ninh Ninh phơi quần áo trên cột tre trước cửa sổ vào nhà, Từ Thục Hoa ngáp một cái ngồi ở bên giường, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ "Vừa rồi là ai đến vậy?"

"Là đội trưởng đội bảo an."

Tư Ninh Ninh lặp lại những gì cô nói với Lý Lăng Nguyên vừa rồi.

"Vậy thì tốt quá rồi, ban đầu tớ hơi lo lắng. Lúc đi sang đây gần gần đây không có nhà nào cả."

Từ Thục Hoa mỉm cười, đứng dậy vuốt phẳng ga trải giường rồi bước ra ngoài: "Các cậu đều đã đói bụng rồi ha. Tớ ra ngoài thu dọn đồ chuẩn bị nấu cơm."

"Đừng vội, chỗ chúng ta không có đồ ăn, thừa dịp bây giờ trời chưa tối hẳn, cậu cùng tớ đi ra đằng sau núi bẻ hai mụt măng mang về đi."

“Măng? Thời gian này măng vẫn có măng á”.

Tư Ninh Ninh gật đầu, hai người đi về phía rừng tre sau nhà: "Ở phương nam, một số vùng núi có độ ẩm cao, tháng 7, tháng 8 vẫn có măng, chỉ là số lượng không nhiều."

Bước vào rừng tre, Tư Ninh Ninh cúi đầu nhìn về phía trước, thực mau cô tìm được măng.

Phần lớn rừng là tre mèo, đốt tre dày, cho nên măng rất to.

Nay đã hết mùa, măng bên dưới đều đã già, chỉ có để ăn được phần đầu.

"Đào cái này đi, hẳn là đủ ăn rồi."

Dùng hết sức lực, bẻ gãy măng, Tư Ninh Ninh ôm cây măng quay người lại, Từ Thục Hoa đứng sau lưng cô, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Tư Ninh Ninh có chút rợn da gà: "Làm sao vậy?"

Từ Thục Hoa cười lắc đầu, cầm lấy cây măng dẫn đầu trở về: "Tớ phát hiện thanh niên trí thức Lý nói đúng, cậu thật sự là biết rất nhiều."

Tư Ninh Ninh xoa xoa chóp mũi, vẫn là dùng cái lý do cũ để thoái thác: "Đều là xem từ trong sách."

“Nhưng tớ chỉ có ăn măng khô chứ chưa ăn măng tươi bao giờ”.

"Thục Hoa cậu chưa bao giờ ăn măng tươi á, tớ nói cho cậu biết, cậu đã bỏ lỡ bao nhiêu là món ngon."

"Chỉ là măng thôi mà, có thể làm ra được nhiều món ngon sao?"

"Đương nhiên rồi! Lát nữa tớ sẽ làm cho cậu nếm thử."

Thanh niên trí thức nấu cơm thì cũng như bao nhà, nhưng đội trưởng chỉ cấp cho bọn họ lương thực không hề có dầu, muối, tương, giấm, cho nên xào rau yêu cầu dùng gia vị toàn bộ là nhóm thanh niên trí thức mang từ nhà đi khi xuống nông thôn.

Hành lý mang theo chỉ to có thể thôi, quần áo và đồ dùng hàng ngày chiếm gần hết, còn lại đa số mọi người chọn một vài loại mang theo.

Tới khi nấu cơm thì cậu bỏ muối tớ bỏ giấm cứ thế.