Editor: Hye Jin
Cô gái chân cách mặt đất, đồ vật trong tay rơi xuống đất, hai tay nhỏ bé chật vật đẩy bàn tay to lớn đang siết cổ mình ra.
Tư Ninh Ninh mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, tim và trên trán nổi gân xanh, miệng không ngừng kêu lên: "Buông ra, buông ra"
Tóc cô vừa mới gội và sấy khô, buộc lỏng thành đuôi ngựa thấp, cô mặc một chiếc váy dài bằng vải cotton trong không gian, không hề lạc mốt ở thời đại này.
Trong lúc giằng co, dây cột tóc đứt ngang, tóc đen xõa xuống vai, cẳng chân đá tới đá lui, gương mặt trắng bệch, cả người như hoa bị mưa bão tàn phá.
Nam nhân sửng sốt trong chốc lát, đồng tử hơi co rụt lại, phản ứng kịp thì nhanh chóng buông tay ra, thêm chút nữa là có thể bóp chết người ta rồi, phút cuối còn không quên đẩy người ra ngoài.
“Khụ, khụ khụ ——”
Nghẹt khí một thời gian, Tư Ninh Ninh cố gắng hít thở.
Chân đã sớm bị dọa cho mềm nhũng, lại bị người đàn ông xấu xa đẩy ra, cô lảo đảo không kiểm soát được cho nên đi lưng chạm vào cây tre sau lưng mới có thể đứng vững thân mình.
Người đàn ông dường như muốn kéo cô cô lần nữa, duỗi tay ra một nửa rồi lại thu vào, nhướng mày hỏi: "Cô từ đâu tới?"
Giọng nói khàn khàn trầm thấp khẽ run lên, đập vào tai Tư Ninh Ninh giống như lưỡi dao cọ vào mặt băng, mạnh mẽ xâm lược làm Tư Ninh Ninh dựng cả tóc gáy.
Ta từ chỗ nào tới? Hừ.
Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng.
Tư Ninh Ninh tức giận, vô cùng tức giận...
Sau khi hít thở hai hơi, lý trí lập tức thu hồi, cô bắt đầu khẩn trương lên.
Cô vừa rồi đi từ không gian ra, người này hẳn sẽ không thấy đúng không?
Rõ ràng là ở đây rất bí mật, trùng hợp vậy?
Ở đây mà cũng có thể đụng phải?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tư Ninh Ninh ngẩng đầu định lừa gạt cho qua đi, khi mà ánh mắt đối diện với người đàn ông, cô bất giác sững sờ.
Người đàn ông trước mặt, vai rộng eo hẹp, chân dài.
Khác với vóc dáng cao ráo và cân đối của Mạc Bắc, xương của người đàn ông này rõ ràng là thô hơn một chút, cánh tay, cơ ngực rắn chắc, hơi thở nồng đậm Hormone nam tính.
Đặc biệt là giữa eo và bụng, căng chặt dưới lớp áo, cơ bụng hiện lên thật rõ ràng.
Còn cả khuôn mặt này, môi mỏng mày kiếm, sóng mũi cao, đôi mắt hoa đào sâu, to tròn, gương mặt đậm chất châu Âu, nếu đặt ở đời sau, người đàn ông này không thua kém gì siêu sao điện ảnh nổi tiếng....
Tuy đẹp trai vô song nhưng ẩn ẩn khí chất tàn nhẫn, không giống người lương thiện.
Tư Ninh Ninh nuốt nước miếng, mạnh dạn đánh phủ đầu: "Tôi.... tôi là thanh niên trí thức mới đến đây.... Giá treo quần áo cao quá... Tôi... tôi treo không tới cho nên đến đây tìm xem có thể có cành cây nào để phơi đồ được hay không.”
Vừa nói mũi chân vừa đá đá về phía trước.
Trên mặt đất cách đó vài bước, có hai bộ quần áo ướt đẫm dính đầy đất đá.
Là cô vừa rồi trong không gian tắm xong thì tiện tay ném vào máy giặt giặt sạch. Vốn định lấy ra phơi nắng ai ngờ gặp phải chuyện này.
Mặc dù lý do có hơi gượng ép, Tư Ninh Ninh cố gắng hồi tưởng, là người đàn ông này ban nãy quay đầu lại bóp cổ cô, nói cách khác hắn không có nhìn thấy thời điểm cô đi ra từ không gian.
Nghĩ đến đây, tự tin đủ.
Đôi chân mềm nhũn thêm tự tin thẳng lên ngay, nhặt quần áo lên, Tư Ninh Ninh cúi đầu nhẹ tỏ vẻ là xin lỗi, không cho nam nhân kia có cơ hội mở miệng, men theo đường núi lon ton chạy xuống.
Hoắc Lãng lông mày nghiêm túc nhíu chặt, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nơi vạt áo biến mất.
Giá treo quần áo, ngoài tầm với, tìm kiếm nhánh cây khác để phơi đồ....
Đúng là cô ấy có cầm quần áo, lý do này đúng là có chút tin tưởng, nhưng mà...
Tiếng bước chân kia rõ ràng mới vừa xuất hiện.