Chương 31: Tình Cảnh Không Giống Nhau

Editor: Hye Jin

"Tớ còn chưa cảm ơn cậu, cậu đã giúp tớ giải quyết một chuyện lớn."

Tư Ninh Ninh chớp chớp mắt đi vào phòng: “Cậu mau đi rửa hộp cơm đi, tớ buồn ngủ muốn chết rồi, tớ vào dọn dẹp giường đi ngủ nha.”

"ừm"

Sau khi Từ Thục Hoa đi, trong phòng không có ai khác nữa.

Tư Ninh Ninh nhìn về phía cửa sổ, có tiếng nói chuyện phiếm và tiếng cười yếu ớt bên ngoài truyền vào.

Góc độ này xem không được bên ngoài đang làm gì, đồng thời bên ngoài cũng y như vậy không nhìn thấy cô.

Tư Ninh Ninh nắm lấy bàn tay nhỏ bé, từ trong không khí xuất hiện một chiếc chăn bông tơ tằm mỏng, hoa nhỏ màu xanh lam. Bên ngoài là lụa sờ vào rất mềm mại.

Cái gọi là giường là một lớp gỗ, cứng đến nằm đau cả xương sống, Tư Ninh Ninh trong không gian còn cả chăn bông dày hơn, nhưng mà hành lý chỉ có cái rương mây này, lấy ra sẽ bị người khác nghi ngờ.

Hộp mây chỉ lớn như vậy, nếu có người hỏi, chăn bông tơ tằm mỏng nhẹ, có thể lừa gạt cho qua, còn về phần những cái kia có bao nhiêu cặp mắt quan sát, mọi người đều không phải người ngốc.

Đặt chăn bông tơ tằm lót phía dưới, Tư Ninh Ninh lục trong rương mây, lôi ra tấm khăn trải giường nguyên chủ mang theo, rũ xuống xem một lượt, ôi trời ơi!

Cô phải thốt lên than ôi cái nhà cực phẩm này.

Ga trải giường rộng chừng một thước hai, màu trắng ngà ngà, giống y như vải rách, thủng đến 7 cái động lớn.

Ngẫm lại thì cũng phải thôi, cái người phụ nữ điên kia có thể che mắt thiên hạ đối xử độc ác với nguyên chủ như vậy, cho nguyên chủ cái gì tốt mới là lạ.

Bây giờ là năm 1972, đến tận năm 1977 mới khôi phục lại thi đại học, cô cho dù bây giờ không có đường về nhà "thăm người thân", thì tương lai sẽ có một ngày cô trở về lại Bắc Kinh.

Người phụ nữ điên đó, hãy cố mà tận hưởng đi trước khi cô quay trở lại.

Đến lúc đó cô phải giúp nguyên chủ dạy cho mẹ con nhà kia một bài học.

Haiz, tính toán ban đầu của cô là định lấy tấm ga trải giường nguyên chủ mang theo làm chăn, thế này thì làm ăn gì được.

Tuyệt vọng, cô lật tay thu tấm ga trải giường như giẻ rách vào không gian, lấy ra một cái chăn nhỏ có kích thước 60x90, xong hết thảy cũng là lúc nhíu mày lại, cô chịu hết nổi rồi, ngáp một cái đạp giày ra bò lên giường.

Hu hu, lót chăn bông rồi mà giường vẫn rất cứng, không có gối nữa, khó chịu quá. Mà thôi cơ thể quá mệt mỏi rồi, Tư Ninh Ninh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mấy cô gái tiến vào, thấy Tư Ninh Ninh đã ngủ say, tất cả đều cố gắng nhẹ động tác.

Buổi chiều không có việc gì làm, bọn họ cũng dự định nghỉ ngơi thật tốt, từ từ khôi phục lại tinh thần cũng như thể lực.

Tống Tiểu Vân ánh mắt sắc bén, vừa leo lên giường liền chú ý tới phía đối diện, chăn bông trên giường của Tư Ninh Ninh, đôi mắt hạnh trừng thiệt to, nhìn cả nửa ngày không động đậy nổi.

Giường của Tư Ninh Ninh hướng về phía cửa sổ, nơi có ánh sáng nhiều nhất phòng, tấm đệm màu xanh nhạt dưới thân cậu ấy lộ ra ngoài ánh sáng, thoạt nhìn giống tơ lụa.

Đó là độ bóng đặc trưng của tơ lụa, nhưng mà Tống Hiểu Vân cảm thấy khó hiểu.

Trong ấn tượng của Tống Tiểu Vân, trước đây cô từng nhìn thấy một mẫu tương tự ở cửa hàng bách hóa, loại tơ lụa màu xanh nhạt hoa nhỏ, cơ mà cái Tư Ninh Ninh dùng rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

Màu sắc tươi sáng và trong suốt, mấy bông hoa to nhỏ càng thêm tinh xảo.

Hơn nữa, chất liệu sáng bóng, không chỉ nhìn rất mềm mịn mà còn xinh đẹp vô cùng...

Là gia đình thế nào mới lấy ra được đồ tốt như thế?

Còn cấp cho con gái trong nhà dùng.

Không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên Tống Tiểu Vân dừng lại một chút.

Đúng là Tư Ninh Ninh là con gái không sai, là một cô gái xinh đẹp như búp bê, làn da trắng nõn, vừa nhìn đã biết...

Không giống tình cảnh như bọn họ.

Tống Tiểu Vân thu hồi tầm mắt, nhìn về phía khoảng không tối đen như mực, một lát sau nghiêng mình xoay vào phía bức tường, hô hấp dần dần đều đều, chìm vào giấc ngủ.

Khoảng năm giờ chiều, Tư Ninh Ninh bị tiếng gió đánh thức.

Chim hót líu lo trước khung cửa sổ, lũy tre sau nhà đung đưa đung đưa, gió rít lên từng đợt xào xạc xào xạc.